Giặc Bên Ngô Cô Bên Chồng - Chương 5
Bà chị chồng gườm nguýt tôi khi gặp nhau sáng hôm sau. Tôi tuy mệt nhưng hả hê vì đã khiến bà cô bên chồng phải thua trận. Cho nên tôi cố tình trêu bà cô : đêm qua em chờ mãi không thấy chị vào. Chỉ định tắt bớt đèn để chị ngủ yên mà không biết ý chị ra sao đành phải để suốt đêm. Tháng này chắc tiền điện trả nhiều. Bà chị xí một cái và te te bỏ đi, chẳng nói chẳng rằng.
Anh đi ra, âu yếm liếc tôi, tôi ngỏn ngoẻn gật đầu. Bữa ăn sáng tôi mời mẹ và chị, chỉ bà cụ ngồi vào bàn còn chị kêu nhức đầu không ăn. Anh đi làm lại sau mấy ngày nghỉ lo đám cưới. Tôi tiễn anh ra cửa và dí dỏm ghẹo : trông anh đờ đẫn vào sở chắc bạn bè trêu. Anh nhấm nhẳng : nói tào lao.
Tôi ở nhà cũng thấy oải, cơ bắp gì lỏng lẻo hết, nhưng cái chỗ đó thì có vẻ dễ chịu. Chả gì nó cũng được ăn, tuy chưa no toái loái, nhưng cũng biết mùi đàn ông là thế nào. Nhớ lại những vuốt ve của anh vò vần trên đôi vú, hơi thở anh gờn gợn chân tóc mai ở gáy và những cú đâm uỵch uỵch ở chim, ôi sao mà lưu luyến tệ.
Chưa gì chỉ mong chóng đến tối để lại được anh ôm ấp, cho thưởng thức cái món nhớ đời. Các cụ nói rất chí lý : lấy kim chích thịt thì đau, lấy thịt chích thịt nhớ nhau suốt đời. Hèn gì mấy con nỡm gào chồng như gỗ long đinh, như đất hạn chờ mưa. Chả hiểu mấy con nặc nô đọc ở đâu mà nói vanh vách chuyện vợ chồng lẻo mép đến thế.
Tôi nghĩ bụng đêm nay chắc cho kẹo bà chị cũng hết còn muốn nằm gần chỗ vợ chồng, chẳng lẽ bấm bụng mà nghe chúng nó rinh rich giỡn nhau còn phải chịu những tiếng đâm chọc vào tai bấn loạn à.
Nếu vậy, tôi sẽ xui khôn xui dại anh tắt ngóm đèn đi để anh thực sự tự nhiên mà đón nhận tình nghĩa vợ chồng. Tôi nguyện sẽ dâng cho anh hết chẳng chừa lại chút gì cho anh thích thú. Người ta bảo đứa con thụ thai khi vợ chồng gần nhau tuyệt đỉnh thường dễ khôi ngô, tuấn tú và thông minh, đĩnh ngộ. Tôi hứa sẽ cho anh những đứa con như thế.
Bởi vậy tôi nôn nao cả ngày, có lúc thẫn thờ nhớ anh vô biên. Các bạn có thể tường bậy là tôi nhớ đến cái vật gì đó của anh làm tôi ngất ngây sướng nứng nhưng không phải chỉ có vậy thôi. Vợ chồng chỉ cần nhìn nhau, bẹo má nhau hay cầm tay cầm chân cũng đủ tràn trề hạnh phúc, cho dù có nhớ cái này cái kia của nhau cũng nào có sai bậy gì đâu.
Nhớ lại đêm qua, lần đầu nhìn thấy của lạ đàn ông, tôi hết sức sửng sốt. Nó lầng lẫng một đòn, sần sùi gân guốc, cái đầu loe loe hùng dũng, chùi chũi như cục than nóng hổi, nghĩ dí vào chắc cháy bỏng thịt da. Vậy mà khi anh đâm vào người tôi lại thấy êm ru bà rù mới lạ. Nếu đừng bị anh cố xé rách cái màng chắn thì chắc trọn vẹn hứng tình. Lúc đó, tôi có hơi rát thốn lên tận đỉnh đầu, nhưng rồi hạ liền xuống, anh giập thêm vài cái chỉ còn hơi tê tê, sau đó thì tôi thấy sướng.
Cái sướng tiệm tiến tràn vào, lù lù ra đó và tỏa lan khắp các đầu dây tế bào, lăn tăn như đám mối mọt, ồn ào như kiến như ong, châm châm như muôn ngàn mũi kim đâm chịch. Tôi không sao kể rành rẽ cảm giác thực sự, nhưng rõ ràng tôi sướng rực lên. Chỗ đó bị xỉa rào rào, mũi khoan đâm thủng mà chẳng gây đau đớn chảy máu gì hết, chỉ âm âm như cái nọc đóng vào quả mít cho chóng được ăn.
Tôi lao xao đón những luồng sóng nứng khoái ùa tới tấp vào. Anh gượng nhẹ mà sao làm tôi vẫn thấy xôn xao, lúc ngưa ngứa ở chim, lúc lăn tăn nơi hai đầu vú, người tôi căng lên từng chặp. Anh thì nắc, lại bóp luôn hai vú mục đích để chỗ này bù khuyết chỗ kia, anh càng đâm thì khúc thịt của anh càng dẻo, hai mu mút chặt khít khao.
Chính anh cũng phải kêu lên dù chỉ để riêng mình tôi nghe : lồn em bót quá, anh đụ muốn sướng tê. Tôi mắc cỡ mà thích vì anh có yêu mới tán khen vậy. Đàn ông sao tham tệ, đâm giúi giụi vào người đàn bà vẫn chưa xem là đủ, anh nắc còn ì ạch lôi chân tôi gác nạnh lên để đâm vào sâu hơn.
Anh choi choi không nghỉ, nhấc chân chưa khứng thì lại buông bỏ để chộp bóp vú tì tì. Làm như chỉ dọng khan sẽ thiếu thiếu làm sao đó. Trước chưa lấy chồng, tôi vẫn nghĩ cái húm là của các ông, còn hai vú là thuộc về nhóc, ngờ đâu nhóc chưa rờ thì bố đã muợn chỗ mò bóp đã. Hèn gì các cụ than bị chồng hở đâu bóp trộm vú vợ đó, tôi nghĩ là các cụ đùa dai.
Nay lấy chồng mới biết chẳng có gì thực sự là thuộc về mình. Làm như các xếp bỏ tiền cưới vợ là đã thành chủ nhân thân xác của các bà. Muốn bóp thì bóp, muốn bú thì bú, muốn sờ thì sờ, muốn vê thì vê, thậm chí mình đang bận bỏ mẹ các xếp lên cơn cũng lôi xoành xoạch xin ứng tí tiền còm cái đã.
Không cho thì các xếp nhăn như cái bị rách, còn cho thì mệt bỏ bu. Cơm khét, cá cạn, bếp tắt, dầu bùng là cũng tại các thầy cả. Đang nấu nướng cũng bắt để đó vào cho các bố du dương. Nhất là các bố vừa đi đâu xa về, thấy vợ là như người sắp chết đói, vừa lôi vừa tuột, bất kể ở đâu cũng đè ra leo lên giận ọp ọp đến khi tóe nước tóe đái ra mới chịu. Trách gì đít bà nào thịt cũng độn rất dầy vì ma xát với gỗ, đất, xi măng, vải, bảo sao không bị tà vạy hết ráo.
Thế mà các ông có thấy chán đâu. Lơi lơi vài hôm chưa chọt chọt được lồn vợ, ra ngẩn vào ngơ như người mất hồn. Vợ thấy tội hé quần ra là các bố lủi vào như chuột nhắt. Mồm miệng hôn hít, luỡi liếm, tay xoa, hết bành lại kẹp, rúc rúc như chó, xỉa xỉa như ong, làm cho nhụy rữa hoa rơi mới hí hửng khen ngon khen ngọt.
Thật chán mớ đời, thế mà cả trai lẫn gái mê gì mê dữ. Đàn ông mà thiếu đàn bà thì ủ rũ lù dù, còn gái cỡ hâm đi hâm lại hay băm tới băm lui mà còn “ chống ề “ là long đong như phản gỗ tróc đinh, như nóc nhà bị dột, như tổ kiến bị tràn. Các chị cong cớn chạy long tóc gáy, cuống cuồng sợ trễ chợ, cứ ngắm mấy con ngựa vía bạn tôi hay bà chị của anh đủ rõ.
Đám bạn còn đỡ vì vú vê chưa khô nhựa, lồn đít no căng, lại nữa chúng có thòm thèm thì vật đùa nhau ra cũng tạm. Không được tay đàn ông thì tay bạn gái bóp móc nhau cũng ô kê. Còn bà chị anh suốt ngày ru rú trong nhà, ngực thẳng băng, đít lép xẹp, chẳng ma nào rờ nên ghen lồng ghen lộn với em dâu là phải.