Giặc Bên Ngô Cô Bên Chồng - Chương 13
Tôi muốn rú lên thảm hại mỗi lần bị anh cắn vào vú. Những chiếc răng anh như bàn kẹp, níu giữ lấy núm vú tôi nhay đi nhay lại thấy ghê. Tôi bắt nhủn cả người, nhưng van để tha anh thì không muốn. Bao nhiêu dây thần kinh đều tụ về quanh bầu vú, lan ra khắp quầng và dàn đều nơi núm, người chồng nào cắn mà chẳng khiến vợ co rúm vì lên cơn. Tôi cũng thế, trăm lần như một đều bị anh chài ngải đưa tôi lên dần cao tột đỉnh của dục vọng.Hai đầu vú tưng tức, hành hạ khó chịu. Nó đau lại dịu, dịu lại đau, như lũ kiến nhấm nhẳng cắn trái lê chín đến. Anh hết sức gượng nhẹ tưng tiu mỗi bên vú của tôi, trân trọng như nhà điêu khắc chăm chú nắn phần ngực bức tranh thiếu nữ. Anh dấm dẳng khen : sao vú nhà càng lúc càng đẹp. Tôi sướng mất hồn mà giả tảng không tin, anh kéo tôi sát vào, dùng bàn tay nâng dưới vú chìa lên cho tôi thấy : này nhà xem nó tròn vành vạnh còn hơn trăng mười sáu. Đẹp thế này trách nào anh chẳng thích bú liên miên.
Tôi nũng nịu, vật người, nhưng cố tình đặt cái vú vào sâu miệng anh. Anh tớp tớp nhanh sợ tôi giật ra lại. Đầu vú lúc nào cũng đỏ khè, nước miếng anh trơn láng như thoa mỡ. Anh ôm tha thiết hai vú mà giụi mặt, giụi mũi vào hít đã hít đến. Vồng thịt mềm ọp ẹp dưới môi anh. Tôi nhộn nhạo vì những cơn sướng mê tơi đâm phầm phật từ bầu vú chuyền vào tận giữa háng.
Anh nhẩn nha bảo tôi : chị anh chẳng may không ai đoái hoài đến, bà ấy mặc cảm nặng. Nhà cứ nhìn đi, chị thua sút nhà đủ mọi đàng. Vú mớm thẳng đuồn đuột, người đàn bà mất hứng vì mang cảnh “ vu khống “. Dù chị có quá quắt, nhưng nhà phải thông cảm cảnh ngộ đồng giống mà thương chị hơn.
Tôi định trả miếng anh : ừ thì chị đáng tội, song anh cưới vợ sao chị lại chẳng để anh tự do ăn nằm. Chị chen vào nằm ngăn chặn anh với em, lại còn xúi cả mẹ dây phần vào nữa. Vậy thì chị giữ quách lấy anh cho yên, tội gì lo cưới hỏi tốn kém như thế. Tôi nói sẵng nên có hơi to tiếng, anh phải vội bịt lấy miệng tôi. Anh trách cứ : đàn bà cố chấp, nhà anh đang mẹ mẹ con con, bỗng dưng em vào nào quen ngay được. Phải thư thả chứ.
Tôi nghe máu nóng bốc lên đầu nên càng vùng lên phản kháng : thư thả là chừng nào, không lẽ chờ em già khú đế rồi mới quen nước, quen cái sao. Anh có vẻ giận nói ra : đầu óc nhà có vấn đề, tôi cóc bàn cãi nữa. Và anh quay mặt đi, tôi phân vân không rõ phải làm gì. Vợ chồng vì việc không đâu để mặt sưng mày xỉa, nhưng ngẫm tức anh ách vì bị cản ngăn duyên.
Tôi mặc anh đắm đuối trong suy nghĩ, cứ để trần truồng thi gan nằm cạnh anh. Thời gian chậm chạp trôi đi, bóng tối đặc quánh dần, tiếng guốc bà chị lẹp xẹp đâu bên ngoài. Tiếng thở dài của bà cụ thỉnh thoảng vọng lên, căn nhà âm u chi lạ. Tôi sốt ruột vô cùng, duyên phận sao lá lay quá thể. Ngữ này chắc chỉ ba bảy hai mốt ngày cũng đến chia tay nhau.
Tôi nghĩ đến lúc lẳng lặng xách gói trở về bên mẹ đẻ, chắc mấy con yêu nó chế đến rụng đầu. Ai chứ con Ngữ thế nào chẳng hoạnh họe : tưởng chị thế nào ai dè của đến tay cũng để tuột. Tôi đồ chừng tại bà nhấm nhẳng nên các bố mới doãi ra. Đàn ông trịch thượng, người ta nghĩ bỏ tiền mua vợ về là người ta muốn được trọn quyền hưởng. Lão dấm dúi mò sờ bà, ả giãy giụa đếch cho, bảo sao khí dâm không lên đặc đầu lão chứ.
Con bé đến bạo, nói gì thẳng tuột như hót, không e lệ chút nào. Nó còn nói thêm : đàn ông vốn thừa thần lẫng ra, bảo họ nhịn thà chết sướng hơn chứ lỵ. Trời sinh ra cái thiếu để bổ sung cái thừa, mệ làm cao cóc cho lão chui vào thì rã tan là cái chắc. Con bé làm như tối nào cũng chui vào gầm giường tôi, nhìn rõ sự hục hặc của tôi, nên nói nhăng nói cuội.
Mẹ kiếp, tôi cũng cầu cho nó vớ phải gia đình hỗn tạp cho chừa. Chừng đó nó mới hết linh tinh đấu hót. Thì đấy nào tôi có tiếc rẻ gì anh, trái lại còn luôn lãnh phần khởi xướng là khác. Nhưng trặc trụa vẫn còn, chung qui cũng tại bà chị là bóng hung thần đè nặng lên hạnh phúc chúng tôi.
Nhiều khi anh lăn xả vào bú nút tôi, người lâng lâng cộn cạo, tôi ghếch hẳn chân lên để anh thoải mái làm trò. Tôi còn xúi bẩy anh : anh banh lồn em ra mà bú nút cho sướng. Anh chấp nhận nghe theo, bú sụt sụt rất đã. Vậy mà tính đồng cốt nổi lên, đang bú mút oàm oạp bỗng anh ngưng chất vấn : ai đã bú nhà như thế mà chỉ vẽ cho tôi rành rẽ. Tôi muốn điêncái đầu. Sau này tôi hiểu ra nên muốn gì cứ lẳng lặng thực hiện trước để anh theo. Anh như bị tôi nắm tay đưa vào mê cung từng bước.
Tôi áp dụng những kiểu cách vợ chồng ăn nằm, khi trên lúc dưới, khi gác cẳng, khi vểnh mông, anh hăng làm như học trò vừa qua lớp học hỏi. Anh lắp đít, anh chơi nghiêng, anh nhấc bổng, anh giúi áp vào tường, quanh quẩn không ra khỏi vuông buồng chật hẹp của chồng vợ, nhưng xem ra anh cũng khoái trong lòng. Thế mà dở khùng dở điên, anh đang nắc từ sau với hai tay bóp nhàu cặp vú thì chưng hửng hỏi tôi : món này nhà được ai chỉ vẽ.
Tôi đem mấy con bạn trời đánh ra chứng minh với anh, lại nghe anh nguyền rủa chúng loạn xạ : đàn bà thối thây, toàn dạy nhau chuyện tục tằn ghê khiếp. Tôi như ngựa đang đua nước kiệu bỗng dưng bị trẹo giò, khập khiễng đến không còn xem ra thú vị gì nữa. Cuộc làm tình đang hồi gay cấn bỗng sượng ngắc rất nhanh. Anh ngập ngừng vài giây và rút ra khỏi lồn tôi, trông con cặc mềm xẻo thảm não.
Tôi biết tại anh mặc cảm chứ không có gì. Nhưng bầu trời hạnh phúc lâu lâu lại bị che bởi mây mù đen kịt thì còn chi là hứng thú. Tôi chờ lúc anh nguôi cơn lại thỏ thẻ giảng cho anh nghe, nhiều lắm chỉ dăm hôm rồi anh lại quay về ý cũ.
Tôi cũng chỉ là con người được đúc kết nên bởi một hình hài với những tế bào luôn đòi hỏi. Tôi dốc lòng đem lại anh niềm thống khái yêu đương. Nhưng tôi thường bị đau tựa bò đá. Cho nên tôi có mòi cũng dở dở ương ương như anh đến nơi. Lắm lúc rất nứng mà phải cắn răng chịu chết, vú lồn xào xạo kêu gào, chồng cạnh bên, ví như sống góa là sao.