Gia sư - Chương 8
Chương 8
Phương ngồi xem qua bài, để chuẩn bị đi dạy cho thằng bé, nhưng cảm giác mệt mỏi, uể oải, làm khiến cô không làm được gì ra hồn. Đã thế hình ảnh lúc Trang và anh Lâm địt nhau, nó cứ quẩn quanh không tài nào xua đi được.
"Sao ..sao lại thế nhỉ ? "
Phương cắn chặt đôi môi nhỏ nhắn của mình muốn bật máu nghĩ ngợi :" Cứ thế này mình sẽ hư mất thôi…" Nghĩ đến mẹ dáng gầy, tần tảo trên đường quê oi ả nắng hè, cô bật khóc nấc lên, bờ vai nhỏ run lên từng đợt …
Phương đau đớn nghĩ :
" Sao chẳng có một bờ vai em cho dựa, cả cái Hà thành to lớn thế này, mà chẳng một ai thật sự quan tâm em … giá như có ai đó bên em lúc này ! "
Cô đơn , mệt mỏi, cô khát khao một bờ vai để dựa thực sự….
Khi đạp xe đến nhà cô Lan, Phương cứ nghĩ miên man, sự cô độc lúc này Phương mới thấm thía . Thèm bàn tay của mẹ vỗ về an ủi, lời quát từ cha khi cha say rượu …nhưng khi tỉnh cha của cô lại rất hiền…Phương nhớ cả ánh mắt buồn buồn của Hoàng ..lần Phương đi thi đại học, cô vẫn nhớ Hoàng tặng cô quyển tài liệu ôn thi rồi nói:
“ Hoàng đi sau Phương, nhớ lên Hà nội mới được mở ra xem nhé, không Hoàng giận… "
Đến nơi cô mở ra, thấy trong đó có kẹp một phong bì, nó có khá nhiều tiền, trong thư Hoàng còn viết : “ Tiền này vừa là tiền Hoàng làm thêm được, và tiền bố mẹ cho đi thi .Phương phải đỗ đấy, hiểu không…. Hoàng đã bỏ thi rồi …đừng dùng tiền mẹ đưa Phương, tiền ấy là mẹ của Phương vay lãi ngày của bố Hoàng đấy, nhà Phương thì mẹ ốm đau suốt, bố chỉ có rượu… làm gì có tiền .Thương mẹ thương Hoàng, đừng có trượt nhé .. ” cuối thư còn cái mặt cười nữa …
Sau đó Phương đỗ đại học, mà còn đỗ thủ khoa nữa, ngày đi lên Hà nội học hai đứa chia tay …Hoàng tặng Phương cái điện thoại này.. còn Phương cứ chối mãi, thì Hoàng buồn bã bảo :
“ Cầm…cầm lấy đi chứ … Hoàng trượt rồi, không có điện thoại, thì làm sao gọi điện nhắn tin cho Hoàng cho mẹ của Phương ”
Vì thế Phương mới chịu nhận, khi đi cô còn ngoái lại, thấy bóng Hoàng nhỏ bé cô độc dưới hàng tre ..đôi mắt Hoàng dõi theo cô đầy vẻ buồn u uất… Ngày còn học phổ thông, Hoàng luôn bên cạnh Phương, cùng cô chia sẻ vui buồn …Nhưng ông trời đã sớm gieo nghiệt duyên, nhà của Phương nghèo bao nhiêu, thì nhà Hoàng giàu bấy nhiêu…Phương cao ráo xinh đẹp, là đóa Hướng Dương rực rỡ . Còn Hoàng thì lùn có một mẩu .. Hồi chưa thân nhau, là cái lần Phương bị đám trai làng bên giữ lại trêu, khi cả đám đi học về, qua con đê chung của hai làng. Hôm ấy mỗi Phương con gái ở đó mà lại rất xinh, còn đám trai làng bên khá đông, khiến đám con trai đi cùng cô hoảng sợ, vì sơn bọn đầu gấu ấy nên đã chạy hết. Chỉ còn có Hoàng ở lại, nhặt được đoạn gậy, thế là Hoàng lao vào, tả xung hữu đột, cố gắng cản lối để cho Phương chạy thoát, lần ấy Phương thoát nạn, gọi được người ra cứu, thì Hoàng đã bị chúng nó đánh rất đau..Sau đó hai người mới thành bạn thân của nhau …
Không chỉ thế, mà Hoàng còn hi sinh cho Phương nhiều vô kể, để có tiền cho Phương đi thi, thì Hoàng đã bỏ thi và bị bố đánh rất đau. Cũng nhờ thế nhà Phương, mới bớt đi một khoản nợ lãi, chuyện Hoàng bị đánh, thì sau này lúc ở trọ cùng nhau, cái Trang kể thì Phương mới biết …Những ngày Phương lên đây học, mẹ ở nhà ốm đau, thì Hoàng luôn tìm cách giúp đỡ, lúc thì trực tiếp, lúc thì gián tiếp cho cái này, biếu cái kia… Nên mà nhờ đó nhà cô, nó mới bớt gieo neo… Biết chuyện Phương càng quý Hoàng, thương bạn mình, tuy nhiên yêu thì không hề… Khi đó Trang bảo :
“ Hoàng yêu bạn ! bạn biết chứ Phương? Hoàng bảo tớ là chỉ cần bạn hạnh phúc thôi , chứ bạn không phải sinh ra dành cho cậu ấy …tớ thấy tội tội Hoàng sao ý ”.
Phương không biết, thứ tình cảm cô dành cho Hoàng trong cô, thì chính xác là gì ? Nợ ân tình hay bạn thân …hay gì khác …? Nhưng Hoàng dù có vị trí không nhỏ trong cô, nếu không vì hoàn cảnh gia đình, hai đứa cũng chẳng thể khác, cô không thấy rung động với Hoàng tí nào hết…Nhớ lần Hoàng hỏi nửa thật nửa đùa :
“ Nếu Hoàng to cao đẹp trai như anh Lâm, có đủ tiêu chuẩn xứng đáng là người yêu Phương không ? "
Phương đã nói thẳng thừng :
“ Không bao giờ chúng mình chỉ là bạn, dù Hoàng có hóa thành tiên, tớ cũng chả thèm ”
Câu nói vô tâm ấy, dù thật không có tí gì gian dối, nhưng đã để cô áy náy tận bây giờ, vì Hoàng quá tốt không đáng bị như vậy.…
Mãi nghĩ quá khứ, thì Phương đã đi rõ xa…
" Thôi chết ! :
Cô giật mình thốt lên, vì đi qua nhà cô Lan khá xa rồi, thế là Phương lóc cóc đạp xe trở lại ..
Chị Thu đón Phương với vẻ rất niềm nở, nụ cười tươi rói trên môi, khác vẻ hờ hững hàng ngày, khiến Phương thấy lạ. Nhưng chị ấy thân thiện chẳng tốt hơn sao ? Phương vui vẻ chào chị Thu , rồi cất xe vào sảnh, lên thang máy để đi lên tầng…Thu chờ Phương vào thang máy rồi, mặt cô sa sầm trở lại vẻ cố hữu mọi ngày. Thu khẽ nhếch môi cười nói với theo :
“ Ha ha ..cứ lên đi con ranh con, chị mày đã sắp xếp xong kế hoạch rồi ..Lát nữa mày sẽ bị ề chề, nhục nhã rồi xem mày còn thánh thiện được không ? Còn…xinh lung linh mãi được không?”
Vì mấy ngày Phương không có buổi dạy, Thu đã dùng cách này, cách kia đầu độc, xui khiến thằng bé , làm cho nó có đủ động lực, lẫn mưu mô, để hiếp Phương ngay, chỉ cần cô đến mà thôi
Tai họa đến mà Phương thì chẳng ngờ …
…Cô mở cửa Phòng vui vẻ cười chào thằng bé …
Thấy Phương xuất hiện ở cửa phòng mình, thì thằng bé mắt sáng lên, kế hoạch đã sẵn sàng. Nhưng … nhưng sao hôm nay chị có vẻ buồn buồn thế nhỉ ? Hay âm mưu của mình chị Phương đã biết, khiến nó chột dạ … " Không đời nào ! " nó nghĩ bụng chị có phải tiên đâu mà đoán được . Chị ngồi xuống cạnh nó, khi chị ngồi nẹp áo sơ mi mới phồng lên, do mải nghĩ từ nhà đi, chị Phương đã quên không cài chặt, giờ bung rộng ra ..Nó thấy thấp thoáng, qua chỗ nẹp hở ra là bầu của vú chị, vì khe hở khá to, khiến nó thấy trọn cái vú phải của chị. Cái áo chíp chỉ che được phần nào, nó còn làm tăng thêm sự quyến rũ mà thôi. Buồi nó đã thượng cứng cả lên rồi, từng nghịch trái đào non tơ đó . Nó vẫn nhớ sự mềm mại, và mịn màng nơi vú của chị, chợt chị nhận ra nó nhìn xoáy vào đó . Mặt chị đỏ chị khẽ đưa tay cài lại cúc áo, Rồi chị mắng nó :
– Em hư thế …cứ hở ra là nhìn ! Chị không thích thế đâu …!
Chị nói xong tự nhiên bật khóc, nước mắt chị giọt ngắn, giọt dài tuôn ra . Chị nấc lên nói trong tủi thân rằng :
– Có phải chị là con nhà quê, nhà nghèo neo người, nên ai cũng khinh, cũng bắt nạt chị, em cũng thế, hư giống như bọn trẻ con lớp chín ở làng bên ấy. Có lần buổi tối, bọn chị đi học thêm về, bị bọn nó rình chặn lại trêu… Nhưng chúng chỉ bóp mỗi vú của chị, rồi bỏ chạy… mấy con kia thì không bị … Rồi lên đến đây thì em bắt nạt chị, cứ nghịch chị, sờ mó người chị, rồi nhìn chị soi mói thế, thì chị buồn lắm em biết không …hu..hu…!
Nhìn khuôn mặt xinh xắn đẫm lệ của chị , nó thấy chùn tự dưng dũng khí bay hết . Nó bối rối, tự nhiên xót xa và thương chị vô cùng, nó lấy khăn giấy lau nước mắt cho chị, rồi khẽ ôm lấy chị và vỗ về rằng :
– Em xin lỗi …em không biết nữa … tại chị xinh, chị hấp dẫn em mới thế … Giờ em ngoan, em học tốt …thì lớn lên, thì chị có lấy em không ? Em muốn cưới chị như bố cưới mẹ em ấy, để chị không nghèo, không khổ nữa, em sẽ bảo vệ chị không cho một ai bắt nạt được nữa…!
Câu nói vô tình tự đáy lòng nó, vô tình đánh trúng vào điểm yếu của Phương, khi trái tim mềm yếu của cô, đang đau đớn trong sự trống trải cô độc, khát khao đến một sự yêu thương…. Lại đang gục lên bờ vai thằng bé nữa, nên Phương tự dưng thấy có chút ấm lòng, và cảm thấy rung động với nó, cô quên đi hẳn nó bé như em trai mình …. Cũng có thể gọi là một sự rung động đầu đời, khi một người con trai quan tâm cô, dẫu nó vẫn chỉ là một thằng bé đi nữa . Nhưng trong lúc cô quạnh này, Phương không thấy nó bé nữa, mà là một người đàn ông thực thụ.. . Cô ngừng khóc khẽ cười bảo :
– Thật chứ ? Thật sẽ cần Phương chứ …và không bỏ rơi Phương….?
Cô hỏi trong một niềm vui bất chợt, nhưng vẫn có chút ám ảnh lo lắng. Vì hồi ở quê, khi bọn trai làng kia vây kín lại, thì đám con trai đi cùng, sợ bỏ chạy đi sạch. Mặc kệ Phương bị bỏ rơi trong đám hổ báo đó … nỗi sợ đến giờ vẫn còn trong cô …
– Không ! Thật đấy …em sẽ ở bên chị mãi mãi ….!
Thằng bé nói không chút ngập ngừng, làm Phương cảm động hẳn. Cô ngước lên nhìn nó, mắt lấp lánh tia hạnh phúc. Thì cũng là khi thằng bé cúi xuống, nó hôn Phương… nụ hôn thứ hai… Tuy nhiên lần này, Phương đã chủ động đón nhận, cô nhắm mắt cảm nhận môi thằng bé lướt trên môi mình. Có chút gì đó ngọt ngào trong nụ hôn này, cô nghĩ nó thật ra đẹp trai, chỉ hiện hơi béo và lùn thôi… Hôn khi có chút tình yêu quả thật là đê mê …Phương run rẩy cả người, cô kẹp chặt chân vào nhau, từ cái khe lạch trinh trắng, thủy dịch hứng tình của người thiếu nữ, đã lần đầu ứa tràn nhễ nhại ra ngoài, khi được nó hôn …
Nhất là khi tay thằng bé đã tốc vạt áo cô luồn lên, tay nó lần đến bầu vú cô ve vuốt. Phương run lên "ú ớ " trong miệng, vì những cảm giác đê mê chợt đến này, không phản đối, cô im lặng cho nó sờ vú mình, lòng còn có chút hạnh phúc nữa …
Còn nó khỏi nói rồi sướng đến phát cuồng, đâu cần mưu sâu kế hiểm của chị Thu. Chị Phương vẫn cho hôn và cho sờ ti đấy thôi, tay nó sung sướng, nhào nặn trái đào tơ nho nhỏ của chị. Để để dễ nghịch, nó cởi hẳn hàng khuy áo của chị ra, còn biết lần sau lưng chị tháo khuy áo lót nữa. Cái này là những lần gần đây, là chị Thu đã dạy nó, chị Phương cũng không phản đối, chị vẫn hôn nó cuồng nhiệt, thậm chí chị còn ưỡn lưng lên, để cho nó dễ tháo khuy áo lót ra hơn … Lúc tay nó chạm cặp vú trần của chị , nó thấy làn da vú chị mềm và mát thật, và cả cái cảm giác nghịch cái đầu ti bé xíu của chị … khi mân mê đầu ti của chị, nó mới tuyệt làm sao …. Nó sờ vừa hôn vừa nghịch vú của chị, được một lát thì …chị bắt đầu chống cự …và chị nói :
– Ư…hư…thôi … thôi ….bỏ em ra ….em không thở được nữa rồi … !
Chị xưng em với nó khiến nó ngỡ ngàng, nó sững sờ nhìn chị …Còn chị lúng túng giãy ra khỏi vòng tay nó mặt đỏ bừng, chị ngồi lùi ra xa hẳn khỏi tầm tay nó… Khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng lên, mái tóc chị thì rối tung xõa ra. Màu đen thấp thoáng, trên cái ngực trắng của chị, áo của chị thì đã cởi phanh ra hết… bên trong cái áo lót thì sộc sêch. Khoe ra một bên vú chị, trái đào non tơ ấy cong vút, đầu ti đỏ hồng giương cao nhòn nhọn . Nhìn chị nửa kín nửa hở thế thật xinh… Buồi nó cứng lên thẳng tưng …nó đứng dậy tụt quần ra, buồi nó chĩa thẳng, giương cao ngạo nghễ hướng về phía chị … Nó chưa tính địt chị ngay, nó chỉ tính cởi ra, để nhờ chị mút buồi cho, như chị Thu đã làm với nó đã… Chị Phương không hiểu … chị sợ tái cả mặt…
… khi nó lừng lững tiến lại …..
… thì chị cứ giật lùi lại đằng sau ….
.. mặt chị tái đi …
… Chị lắp bắp bảo nó :
– Đừng đừng mà …em …em….chưa sẵn sàng, chỉ hôn với âu yếm thôi …. em ..em không cho làm gì em nữa đâu nhé …!
Chị vẫn xưng câu " em ", một sự thay đổi trong cách xưng hô, mà nó không đủ khôn để nhận ra, rằng chị đã bắt đầu yêu nó … Nó cứ tiến lại mỗi lúc một sát , thì chị vùng dậy chạy vào phòng vệ sinh, chị khóa trái cửa ở trong đó luôn . Hình như trong đó chị chỉ ngồi khóc …nửa giờ sau chị mới đi ra . Mắt đỏ hoe chị nhìn nó nói :
– Đồ tồi ! Học đi thôi …từ giờ chị không yếu lòng trước em nữa …. chị thề ….!
Cả lúc học sau đó chị trở nên khác hẳn, cứng rắn và nghiêm nghị ngồi cách nó rõ xa, thế là tự nhiên hỏng việc … Nhưng nó chợt nhớ còn một quỷ kế của chị Thu dạy, nó đi ra tủ lạnh góc ở góc phòng, lấy cốc nước cam chị Thu đã làm sẵn để đó ..Theo lời chị Thu đã chỉ, nó cầm cốc nước cam đến giả vờ mời chị Phương uống, rồi nhanh tay hất đổ vào người chị….
“..Ơ..ơ… em xin lỗi ! để em lau cho chị nhé ! "
Không kịp để cho Phương đồng ý hay không, thằng bé đã chạm tay vào ngực cô, chỗ nước cam vừa rớt vào… Việc diễn ra quá nhanh làm Phương bất ngờ, chưa kịp phản xạ gì .Nhưng lúc tay nó chạm vào vú rồi, lại nắn bóp và thấy ánh mắt nó sáng rực lên, đầy hung dữ, thì bản năng con gái hiểu ra ..
" Chết rồi ! Mình không cho nó địt… thằng bé này nó cố làm liều rồi …! "
Một thoáng nghĩ thế cô vùng ngay dậy… nhưng
“ Roạt ..roạt…roạt ”
,,,hàng cúc áo tuột ra, do lúc Phương đứng lên, một bên tà đã bị thằng bé níu lại ..Khiến vài cái cúc áo dứt tung, lăn xuống nền vung ra bốn phía…
" Nó ..nó ..định ..định… địt mình đến cùng thật sao ? "
Phương vùng ra cửa, thì cửa đã bị khóa ngoài từ khi nào …thằng bé đã tới, trong lúc Phương loay hoay, để mở cái nắm đấm cửa không được. Nó túm được chân cô kéo mạnh, làm Phương ngã xoài ra nền nhà …Thân hình to béo ục ịch của nó, ngồi luôn lên bụng cô, khiến cho Phương nằm dưới, chỉ còn cách giãy giụa bất lực . Nó nặng quá mà góc của lại hẹp, cô đành thúc thủ . Nó đè nửa người lên Phương, còn dùng tay bên kia lột áo sơ mi của cô ra ..Phương chẳng giãy dụa được mấy, trong tư thế bị kìm chặt thế này …cô khóc hu hu sợ hãi …. khi chiếc áo bị nó giật tung ra lộ bộ ngực trần ….