Gia sư - Chương 1
Chương 1
…Reng ..reng ..reng…!
Bấm chuông xong Phương nín thở đứng chờ , trong cái cảm giác của lần đầu tiên đi làm, cả đây cũng là cái công việc cô chờ rất chờ đợi, nên cô tự nhủ phải cố lên nhất định phải mạnh dạn dũng cảm mới được . Rồi cửa cũng mở vẫn nụ cười quen thuộc của cô Lan , cô là người quen của mẹ Phương ngày trước . Phương đã gặp cô mấy lần, nên khi thấy cô ra, là người quen chứ không phải người lạ, thì cô có chút tự tin hơn . Phương tuy có bớt hồi hộp, nhưng hơi sờ sợ…cô chỉ rón rén bước sau cô Lan. Vào trong sân nhà, mà cô còn chưa hết căng thẳng và bối rối….
Hai người đi qua trên một lối nhỏ lát gạch đỏ, hai bên đường đầy hoa hồng thơm ngát, góc sân vườn còn có hòn non bộ cao ngất, ở đó thác nước chảy trong khe đá róc rách. Chà ! Phương khẽ thốt lên trong ngạc nhiên… giờ vào trong mới thấy nhà cô đẹp đến thế ! Quê nghèo như mình, thì lấy đâu ra cảnh đẹp vậy ! Sự giàu sang làm cô hơi choáng ngợp…và chỉ thêm lo lắng … " Hừ ..thôi đẹp cũng kệ mình phải xem công việc thế nào, cố lên tôi ơi ! …không làm tốt lấy đâu tiền, mà ăn học đây ? " Phương cố gắng tự động viên chính mình, vì ngày trước khi ở quê nhà kham khổ, Phương đã tự nhủ với lòng mình , để rồi vượt khó đi lên, mới có thể đến với cổng trường đại học hôm nay.
Quê nghèo… muôn thủa vẫn vậy…cái cảnh gánh lúa nghiến oằn bờ vai gầy của cha , của mẹ , trong nhọc nhằn nắng gió mưa sa, vất vả như vậy… Nhưng đâu có đủ trang trải cho Phương, nơi giảng đường này … thật buồn …
Nhưng may sao là còn có cô Lan đây ! Một vị cứu tinh thần kỳ, như trong cổ tích…Khi mà cô vì thương gia cảnh nhà Phương, đã nói với mẹ cô rằng, nhận Phương làm gia sư cho con trai mình, .. .thật sự không thì … Phương cũng chả biết làm sao nữa, để sống nổi ở đất Hà Thành mà học xong đây ..? Đi làm nơi xa lạ, thì cô cũng không dám, thân gái dặm trường mong manh, biết ai tốt, ai xấu ở nơi chốn phồn hoa đô thành, muôn mặt phức tạp này…. Ở quê Phương thấy người ta nói, ở thành phố luôn đầy rẫy lọc lừa, con gái mà lên đây, không ý thức được, thì chỉ có mà nhanh hỏng…
Điều này ai mà chẳng lo chứ, vì Phương cũng giống cô gái như bao cô gái quê khác, ngu ngơ hiền lành chân thực…Dù có thể khi lớn lên, thì ắt có lúc bị " cảm nắng" một ai đấy… Phương cũng có, không ngoại lệ…nhưng vì mẹ vẫn nói : "… yêu sớm thì chẳng thể học cho tốt được , giờ nhà đã nghèo thì chớ chả chịu học , chạy theo tiếng gọi con tim, thì uổng công mẹ cha , nhọc nhằn nuôi ăn học bao ngày " . Nên thành thử dù là xinh nhất khối lớp mười hai, mà có khi cô nhất trường luôn, nhưng thật sự Phương đâu có biết đến yêu đương thế nào . Giờ lên thành phố tự do hơn, Phương cũng đã chợt nghĩ , nơi đây rồi liệu mình có thể có bạn trai không nhỉ ? Nhưng chốn đầy rẫy lọc lừa này … biết ai tốt, ai xấu …chứ ??? Cứ mải nghĩ như thế… trong miên man… Nên Phương không để ý, là cô Lan đang giục mình . Cô Lan nói tận câu thứ tư rằng :
– Uống nước đi cháu ! để rồi cô gọi em xuống nhé , cho hai chị em gặp nhau làm quen….
Khiến Phương sực tỉnh, Phương xấu hổ quá… mặt cô đỏ bừng vì ý nghĩ liên thiên vừa rồi, … " đúng mình điên " cô tự rủa thầm … chả trách mấy con bạn kêu mình cụ non, là đứa lãng mạn nửa mùa … toàn ngồi nghĩ lẩn thẩn . Uống ngụm nước lạnh, làm cô thấy tỉnh táo hơn . Phương bắt đầu hồi hộp chờ xem học trò mình ra sao ? Vì thấy cô Lan kể, thằng bé đang học lớp bảy rồi, vậy thì nó cũng là khá lớn, là con trai lớn hẳn thật đến nơi rồi … ngại quá , vì cơ bản… Phương không thích dạy con trai cho lắm, nhất là bọn lớp bảy lớp tám, đang vỡ giọng ra thanh niên rồi … nhưng hiện giờ với cô, không có sự chọn lựa, được dạy chỗ này là là người quen, quá yên tâm rồi … thôi đành . Cả hai ngồi chờ một lúc, thì mới thấy thằng bé đó, nó mới lịch kịch chạy xuống từ cầu thang , thấy nó… Phương mới thở phào bớt lo … may quá … Vì nó cũng không cao lớn cho lắm, chỉ cao đến cổ Phương, nhìn mặt trông vẫn cực kỳ trẻ con…vậy cô yên tâm rồi hi hi…đỡ ngại hẳn . Chứ Phương biết lớp bảy á ! …đầy đứa cao to như thanh niên rồi, nói dại nó mà láo… đi tán Phương luôn cũng được. Ở quê ý …đầy bọn lớp tám chín, thấy Phương ở đường xinh xinh, vẫn theo tán tỉnh đều ……. nên khiến cô thấy khá xấu hổ .. Dù gì cô cũng là đứa con gái mới lớn, chưa hề yêu ai… chưa va chạm chuyện đó mà, trai lớn trai bé …cũng là trai cả ..ngại bỏ xừ …híc … Lại bối rối đến khi tiếng cô Lan vang lên bảo thằng bé rằng :
-Chào chị Phương đi con ! từ nay chị sẽ dạy con học ! Phải nghe lời không mẹ không tha cho đâu .
Thì Phương mới lại tỉnh mộng… Cô thấy thằng bé, nó đáp lại lời mẹ nó khẽ khàng bằng tiếng " Dạ" rõ ngoan. Cô thấy nó thật dễ thương, liền vô tư nhoẻn miệng cười luôn… Thì khi ấy thằng bé đã quay Phương nói :
– Em chào chị ạ !
Sau đó nó quay sang mẹ :
– Con xin phép mẹ ! Con về phòng !
Nó chạy lên phía cầu thang, rồi đột nhiên còn ngoái lại, nó nhe răng ra cười bảo Phương :
– Uây ! Sao chị xinh gái thật đấy !
Nói xong nó chạy tót lên cầu thang, một cách huỳnh huỵch rất nhanh, trái ngược với thân thể to béo nặng nề đang có, cho tới khi bóng nó nhỏ nhắn dần mất hút tầm mắt , mà Phương thì vẫn còn đỏ mặt, trong xấu hổ lẫn ngượng ngùng . Phương cũng biết mình xinh xắn, tuy hơn các bạn một chút , nhưng với Phương cô thấy mình cũng đâu xinh gì cho cam, chỉ là dễ nhìn tí thôi …Hơn nữa đây là lần đầu, một thằng bé con nhà người quen , cô coi như em trai, lại đi khen cô kiểu đó, làm cô ngượng hết chỗ luôn, xấu hổ và chút tự ti, là gái quê dâng ngập lòng, cô bối rối thật sự…… Thề là với Phương, cái kiểu nhìn của nó, cô không có quen… vì cô thấy lúc nó nhìn cô, khiến cô ác cảm không tả, nó cứ nhìn xoáy vào ngực Phương, nơi cái khe vạt áo trắng mong manh, bị hé lộ chút làn da ngực trắng thấp thoáng, do lúc cô sơ ý để lộ ra khi ngồi… . Nên hôm sau, khi buổi học mới bắt đầu, cô vẫn chưa hết ngại, và lẫn chút hoang mang lo sợ … Phòng của nó thì tít trên tầng bảy , may còn có thang máy để đi, nhưng nó thì không ngày nào đi hết , lúc nào nó cũng chỉ trèo thang bộ đủ bảy tầng, …thì cô cũng đến chết mệt với kiểu của nó luôn . Mà cô thấy sao thằng bé này, nó khỏe cứ như con trâu mộng ở quê cô vậy, nó cứ toàn leo thang bộ suốt cả bao lần, chứ không thèm đi thang máy cơ… kinh thật. Điều đó khiến cho Phương khiếp đảm, chợt nghĩ nó liệu phải trẻ con nữa không. Hay giống mấy thằng lớp tám lớp chín ở quê, cứ theo tán Phương nhằng nhẵng, dù biết cô lớp mười hai rồi …. làm cô hoang mang vô cùng …
Lúc đó cô Lan còn tận tình, đưa Phương đi tham quan khắp nhà, dể cho cô quen hết các phòng cần thiết, rồi cô mới đưa Phương vào phòng thằng bé và dặn :
– Cháu cứ dạy em học, như dạy em trai mình vậy . Còn đồ uống cùng hoa quả, cô để ở tủ lạnh trong phòng của em, nếu khát hay muốn ăn, thì hai chị e cứ dùng tự nhiên như ở nhà nhé. Cháu cần gì thêm gọi bằng điện thoại bàn này, gọi cho chị giúp việc dưới tầng một bảo chị đưa lên cho . Cô thì công việc đi thường xuyên, cháu biết rồi đấy, còn bố nó thì đi công tác nước ngoài ít khi về. Nếu mưa hoặc phải về muộn, không an toàn, cháu có thể sang ngủ phòng bên cạnh, cái phòng cô vừa chỉ và đưa chìa khóa cho cháu đấy. Hoặc ở luôn cho tiện kèm em cũng được, cứ coi đây như nhà của mình đi cháu, chả gì thì chỗ mẹ của cháu, cũng là bạn thân cô ngày xưa, tình cảm khác gì chị em ruột đâu.. .
Nghe cô Lan dặn dò, Phương thấy có chút ấm lòng, và tư tin hơn… khi cô dặn hết mọi việc xong xuôi… thì cô đi . Khi đó Phương mới bắt đầu quan sát kỹ cậu học trò của mình. Thật may… nó chỉ cao tới ngang ngực Phương, mà Phương đâu có cao ráo cho lắm, cô chỉ 1m62 thôi.. Nó béo ục ịch như con lợn, nhưng mặt mũi cũng dễ thương, để mà nói, thì nó béo chả khác mấy con lợn, vẫn ở trong chuồng nhà cô ở quê. Nên nghĩ thế cô bật cười khúc khích một mình, …nhưng nụ cười của cô, nó sớm tắt trên môi ngay. Vì cô nhận ra nó cũng đang nhìn mình, tia nhìn xấu xa của thằng bé xoáy vào ngực, vào hông của cô , nơi cái vệt quần lót của cô, những nơi nó bị nổi hằn lên qua lớp vải .. hay chỗ mu bướm bí ẩn, nó nổi vồng qua lớp quần . của cô.. Thấy cái ánh mắt nó nhìn chằm chằm kiểu ấy , lại cứ nhìn thẳng vào vú của cô …Làm Phương xấu hổ quá thể, cô ngại ngùng ngoảnh mặt đi . Ở quê đâu có thằng con trai nào soi mói Phương với ánh mắt dữ dằn thế chứ … Cô thấy sợ ánh mắt nó, nó bé tí… chỉ như em trai cô ở quê, thế sao mà nhìn cứ kiểu đấy, mất dạy… thì có . May nó bé thế chứ …lớn chắc Phương chạy mất dép lâu rồi . Kiểu nhìn cứ như là muốn lột truồng cô ra vậy, cô rùng mình …cô thấy trẻ con thành phố thật là quá kinh dị ….
Buổi học cũng qua nhanh, nên Phương cũng bớt sợ, bởi nó cũng không chống đối, mà học khá tập trung, gọi " dạ " bảo " vâng " … cơ bản với hành động ấy, thì nó lại là ngoan dã man luôn . Chỉ kiểu nhìn soi mói thế, thì cô không ngửi được thôi …
… Nhưng tai họa đã đến với cô ….
“ Cạch”
…một tiếng khô khốc , vì do mải dạy thằng bé học, Phương đã vô ý gạt điện thoại của mình xuống chân bàn. Cô lo đến thót tim cúi xuống nhặt ngay, rồi vội lật qua lại xem nó có làm sao không ? . Cô xót xa nghĩ thầm : " Ôi… đúng là may kinh khủng ! " Vì không thì cái điện thoại yêu quý của cô, nó đã không chào từ biệt cô mà đi không ngày trở lại , nói dại chứ …chả may hỏng điện thoại, cô làm gì có khả năng mua mới đâu…
Cô đang mải mê vì mừng rỡ, khi cúi xuống xem xét cái điện thoại của mình , nên Phương không để ý thấy, thì ra thằng bé đứng trước mặt mình, từ khi nào rồi . Mắt nó đang sáng rực lên, cứ nhìn chăm chăm vào bầu ngực căng tròn của Phương . Trong lúc cô đang cúi thấp, nên cổ áo đã trễ ra một khoảng rộng, có thể thấy rõ chiếc áo lót ren trắng bên trong, nó đang úp lên bầu ngực mịn màng của cô, hai trái vú non tơ ấy, đang phập phồng, theo hơi thở rung rinh đầy hấp dẫn nơi Phương…
Khi cô vừa ngẩng lên, đụng phải ánh mắt nó nhìn mình, theo tia mắt nó Phương nhận ra nó đang soi vú cô . Vừa ngượng, vừa tức giận, lẫn xấu hổ tột độ, cô mặt đỏ rực cúi gằm xuống, bối rối cô vội cài thêm cái nút áo nữa cho kín . Cảm thấy yên tâm hơn rồi cô mới tự tin hơn, cô lườm nó cháy mặt mắng ngay :
– Nhìn cái gì mà nhìn ! …có cái gì mà nhìn hả…bé tí mà hư thế ….!
Nào ngờ thằng bé con nói ráo hoảnh :
– Ngực chị trắng thật đấy, nhưng vú chị bé hơn của mẹ em thật …!
– Trời ạ !
Phương gào…rồi cô tái mặt lại nghĩ : " Mẹ sư nó chứ ! trẻ con nói bạo mồm dã man, làm mình ngượng chết đi được… " Nhưng nghĩ lại, thì cô thấy kiểu nói ấy của nó, có vẻ hơi ngây ngô … Chắc nó trẻ con mới so sánh thế, thôi bỏ qua… kệ cha nó … về nhà cho yên thân …
Tận khi Phương đạp xe về đến phòng trọ rồi , cô vẫn chưa hết ngượng và tức, cô giận bản thân mình thật hớ hênh, vô ý quá đi ấy chứ … khoe vú cho nói soi đã mắt luôn, mà cứ nghĩ đến cái ánh mắt nó, tia xoáy vào ngực mình là cô đâm sợ. Cố gắng Phương tự an ủi bản thân rằng : "… thôi bỏ qua … thật ra nó vẫn là đứa trẻ con, tuổi ấy ở quê mình, nó vẫn như mấy đứa em vẫn vô tư hồn nhiên thôi . Mình không nên nghĩ linh tinh, trừu tượng hóa quá, chắc do mình chưa yêu ai bao giờ, nên nhút nhát quá hóa ra nghĩ lẩn thẩn rồi "
… Nhưng đâu có hết hoang mang , thế nên ….
….Mấy hôm sau đến dạy nó lần tiếp theo, cô vẫn còn khá lo lắng, may thay cảm giác ấy mau qua, bởi khi gặp lại nó. Cô thấy thằng bé tỏ ra rất bình thường, có lẽ nó đã quên thật…chắc vì vẫn nó còn trẻ con mà. Nó ngoan đến mức như cục bột , không nhìn không ngó nữa, thật ra cũng do cô đâu biết , lần này do cảnh giác cô đã mặc kín đáo hơn chui vào bao tải rồi … Vì thế khi hết buổi học hôm đó, cô đạp xe trở về trong hạnh phúc, vì cô vui lắm … cô còn cứ tự cười mình, là cô đã quá lo xa, chỉ nghĩ liên thiên về nó…
Còn hôm sau nữa, khi đến buổi dạy khi gần tới nơi, thì xuất hiện cơn mưa rào quái ác , bất ngờ ập tới, khiến Phương ướt sũng cả người. Mà lại không thể quay về nhà, vì đã muộn giờ dạy đến nơi rồi . Bất đắc dĩ Phương đành đi vào nhà nó , cô trong trạng thái ướt nhẹp , áo quần dính vào da thịt, nó khoe ra những đường cong trên cơ thể … làm cô chỉ muốn chui xuống đất, cho hết ngượng mà thôi …
Bối rối …cô chạy quanh tầng một, nhưng không thấy chị giúp việc đâu, để mà mượn đồ thay tạm , cô đành giữ nguyên bộ dạng ướt lướt thướt, chạy lên thẳng phòng thằng bé… trong thẹn thùng.
Lúc chợt đi ngang qua căn phòng cô Lan bảo cho dành Phương ở, Phương nhớ tới chìa khóa trong còn trong túi mình, mừng như chết đuối thấy được cọc, cô liền mở ra vào phòng. Vui quá nên Phương đã tạo ra một chút bất cẩn, là cô không hề đóng kín lại cánh cửa phòng , nhất là khi cô nhìn thấy ở cái bàn góc căn phòng, thì có một cái bàn là để đó…
Phương vui …cảm thấy rằng cô Lan, cô ấy thật chu đáo phòng thế không biết . Hay là cô Lan, cô ấy sữ đoán ra có lúc Phương bị ở cảnh thế này chăng ? ..mà cô ấy để bàn là ở đó nhỉ ? Lại gần cái tủ Phương mở ra, cô còn thấy ở đó còn có sẵn hẳn mấy bộ đồ ngủ, cô nghĩ chắc là cô Lan để dành cho Phương rồi hi hi…Cô vui đến mức cười ra tiếng trong hạnh phúc…. Cô liền vội vã thay đồ để lấy ra, rồi đi là khô bộ quần áo đang mặc, để còn có cái mặc về . Trong cái sự hạnh phúc bất ngờ này, có một điều cô không hề biết đến, là thằng bé ..nó đợi cô đã lâu, lại thấy trời mưa to không nghĩ cô đến nữa.
Nên nó ngồi chán, thì nó bắt đầu đi lang thang ra hành lang, thì nó nghe tiếng cửa mở phòng bên, cái phòng vốn chả ai ở, tự nhiên cảm giác như có người làm nó tò mò, nên nó vội vã chạy sang, và ngó đầu xem ai đang ở đó . Tim nó tí thì nhảy ra ngoài ….Vì qua cánh cửa khép hờ, nó ngó vào đập vào mắt nó, chính là hình ảnh của Phương đang thay đồ, chị ấy đang vòng tay ra sau tháo khuy áo lót… .
Thằng bé tim đập rộn lên tuy vì sướng, vì nó chưa lớn hẳn, nhưng ở thành phố, nên nó không hề ngu ngơ như tụi trẻ ở quê . Phim sex nó cũng đã xem nhiều qua điện thoại và máy tính, nó dư hiểu cái gì là địt nhau, chỉ là không biết địt nhau thật sự thì sẽ như nào thôi. Sự cám dỗ ấy càng làm một thằng bé chớm dậy thì như nó háo hức, nó thèm được cảm giác địt như trong phim ấy, đút vào lồn con gái chơi cho đã chắc sướng lắm, vì mấy thằng bạn nó và mấy anh lớp chín, khi đi chơi cùng đã kể lại thế . Trẻ con thành phố như bọn nó lại con nhà giàu chả thiếu gì, chuyện đua đòi nhiễm thói xấu là bình thường, nhưng mẹ quản chặt quá, nó chưa có cơ hội được địt ai thực sự hết. Dù có một lần nó cũng đã biết đến, cái cảm giác cái cu của nó, để ở trong cái lồn ra sao rồi , nhưng chưa trọn vẹn ham muốn…khiến nó lại càng thèm hơn …
Nó một đôi lần nhìn thấy mẹ, khi mẹ nó thay đồ do vô tình không cài cửa, và sau mấy lần đó, nó đâm ra hay rình trộm mẹ, rồi chạy về phòng thủ dâm. Nó vẫn nhớ lần đầu học được cách "sóc lọ", từ các anh lớp chín dạy cho nó biết . Nên về nhà nó sục cặc mãi , cho đến một lúc, nó thấy mới rùng mình, rồi run rẩy phọt ra được tí nước nhờn nhờn, đầu của lần xuất tinh tiên trong đời …. Nhưng cảm giác xuất ra sướng thật, khiến từ đó nó đâm ra thích thủ dâm. Hôm tình cờ nhìn thấy vú của chị Phương hôm ấy , tuy không nhìn thấy hết cả đầu ti của chị. Nhưng vì chị mặt xinh, mà vú của chị thì trắng, còn căng tròn nhìn thật sướng , nó cứng hết cả dái luôn, nó thấy hơn hẳn nhìn vú mẹ mình, vì của mẹ nó to thật, nhưng sệ rồi ..đầu ti hơi lại thâm . Chứ với chị Phương này , thì nó thấy nhìn ngon hơn hẳn , chị còn xinh lại trẻ… phê quá luôn .Mà có lẽ do lối sống kín đáo, chị không mặc hở hang bao giờ, khiến nó thấy làn da chị Phương thật tuyệt, trắng đến mượt mà, nếu mà nó được địt chị chắc sướng lắm…….