Gia Đình Lượm - Phần 19
Mải ham chạy theo với những thú vui xác thịt mới mẻ nên thời gian đã đi qua thật lẹ và chỉ còn hơn một tháng nữa là tôi thi ra trường. Thời gian này Lài cứ theo nhắc nhở tôi hoài:
– Lượm lo học đi nghe, chỉ còn vài tuần nữa là thi cuối khóa rồi đó tuần này nhớ đừng đi chơi nữa nghe… Lượm ráng học đi chớ không lỡ rớt thì kỳ cục lắm đó… Lượm ơi ráng đi chớ không ba má Lượm buồn lắm đó…
Trước sự săn sóc đầy thương yêu của Lài tôi đã như tỉnh ngủ, chúi đầu vào việc học hành và kết quả ngày ra trường của tôi tương đối cũng khá khiến Lài vui mừng khôn xiết.
Buổi sáng lãnh bằng là buổi trưa tụi tôi lên xe về làng ngay. Ba má tôi và má Lài mừng lắm tổ chức ăn mừng tưng bừng rộn ràng cả xóm. Tôi cũng như Lài thật hãnh diện sung sướng trước sự vui mừng của gia đình và sự ngợi khen của làng xóm.
Từ ngày tôi về làng, Mận đã đi xa nên chẳng còn ai để mè nheo gì nữa. Nghe nói từ ngày tôi qua Vĩnh Long học sư phạm thi Mận thấy khỏ mòi giữ được chân tôi nên đã xin cha mẹ lên Mỹ Tho học nghề uốn tóc và nghe đâu hiện đang hành nghề ở Mỹ Tho.
Chuyện Mận coi như đã êm, tôi thật thoải mái hẹn hò với Lài tưng bừng ở chòi vịt, ở ụ rơm và ở bờ sông buổi tối. Khác hơn những lần ở Vĩnh Long cũng như ở làng năm trước, bây giờ tôi và Lài đã văn minh hơn, Lài đã uống thuốc ngừa đàng hoàng nên hai đứa tha hồ mà thỏa mãn không còn e ngại lo sợ như lúc trước nữa.
Thời gian ở làng chờ đợi sự vụ lệnh đi nhận nhiệm sở tôi thầm nghĩ và hẹn với lòng là thôi không bay nhảy hoang đàng nữa, chỉ vui thú hoan lạc với Lài mà thôi. Nhưng mọi chuyện đã không như tôi nghĩ, nó rối mù lên làm tôi thật khó xử.
Chuyện bắt đầu từ hôm tôi mang một xấp vải KT trắng tới tiệm may của Hiền nhờ may một cái áo sơ mi để mặc cho nó lịch sự ngày đi nhận nhiệm sở Hôm đó tôi tới tiệm Hiền vào buổi trưa nên tiệm vắng người. Thấy tôi Hiền vui vẻ đón chào rồi kéo ghế mời tôi ngồi. Mở đầu câu chào hỏi Hiền phá tôi ngay:
– Ông thầy giáo hôm nay tới tiệm tui làm gì đây sao không dẫn cô giáo đi với?
Thấy Hiền có vẻ vui và nét mặt kên kên nhìn thật dễ thương, tôi bỗng nổi hứng phản pháo ngay:
– Chào bà chủ tiệm may, sao hồi này tui về làng không thấy ông chủ tiệm đâu hết trơn vậy?
Bị tôi tấn công lại bất ngờ Hiền đỏ mặt ngay, lính quýnh ra mặt, ngọng ngịu nói:
– Tui… Tui… đâu có ai mà Lượm nói là ông chủ…
Tôi bồi thêm:
– Thì người đó đó mà, tui nghe hai người thư qua thư lại, mùi mẫn lắm rồi mà.
Hiền đỏ bừng cả mặt lên nó nói không kịp thở:
– Trời ơi Lượm lại đi nghe ông Bảy nữa, ổng thích tui rồi ổng nói lung tung làm tui mắc cỡ tui cự ổng, ổng bỏ đi lên Mỹ Tho mất tiêu rồi còn gì…
– Thôi Lượm ơi, xí hụt rồi Lượm ơi…
Tôi chưa chịu êm:
– Chắc tại Bảy nó nghèo nên Hiền chê nó chứ gì chuyến này chắc thằng Bảy nó lo làm lụng cho giàu rồi mới về làng xin cưới Hiền đó.
Hiền phụng phịu nói như muốn khóc:
– Không phải vậy đâu Lượm, tại anh Bảy ảnh không hợp với Hiền… người gì mà tối ngày miệng cứ như ngậm cục kẹo nói chẳng ra hơi, khù khù khờ khờ làm sao mà thương nổi.
Thấy chọc phá Hiền tới đó coi như đã quá nhiều rồi tôi lại gần Hiền nói:
– Thôi đừng cải chính nữa, tại Hiền chọc tui nên tui chọc lại đó, như vậy huề rồi… “một đều”… thôi đừng ấm ức nữa.
Mặt Hiền có vẻ tươi lại, nó xuống giọng thật nhỏ hỏi tôi:
– Cái này Hiền hỏi thật chớ không chọc phá Lượm đâu… Lượm với Lài chừng nào làm đám cưới đó?
Tôi thành thật trả lời:
– Cũng chưa đâu, tụi này mới ra trường chưa biết đổi đi đâu hết thì làm sao mà tính chuyện được.
– Hiền hỏi thật Lượm nghe, Lượm có bao giờ nhớ tới Mận không? Ngày Mận đi lên Mỹ Tho học nghề uốn tóc nỏ có lại nói chuyện với tui cả buổi và nó khóc thật nhiều vì Lượm bỏ bê phụ bạc nó…
Tôi lúng túng thật sự trước câu hỏi của Hiền, một lúc sau tôi mới trả lời:
– Nói thật thì chuyện của tui và Mận dài lắm, có những điều sai trái của Mận làm tui buồn mà tui không thể nói cho Hiền biết được… Thôi Hiền đừng thắc mắc làm gì.
Nói dứt câu không đợi cho Hiền nói, tôi tiếp:
– Thôi bỏ hết đi, bây giờ mình nói chuyện bình thường, hôm nay tui tới nhờ Hiền may dùm tui một cái áo sơ mi để tui mặc đi trình diện nhiệm sở.
Hiền may gấp gấp dùm được không?
– Gấp là gấp chừng nào? Ngày mai giao được không?
– Nếu được vậy thì tốt quá vì không biết ngày nào tôi sẽ đi.
Không đợi tôi nói dứt câu Hiền cầm thước dây lên tiến lại đo áo cho tôi. Khi Hiền quàng thước sau lưng tôi để đo thì mặt Hiền sát vào mặt tôi. Ôi thật là hấp dẫn nước da như trứng gà bóc hồng hồng với những cọng lông tơ phơn phớt và khi.
Hiền cầm bút lên ghi những con số trên giấy thì để lộ ra hai cánh tay trần với lông tơ mỏng mỏng nằm sát theo da chỉ nhìn là muốn mà thôi. Tới đó người tôi bỗng nóng ran thằng nhỏ trong quần nhúc nhích căng cứng làm tôi phải hơi khum người xuống chớ không thôi kỳ quá. Tôi nghĩ trong bụng may quá hôm nay mình chỉ may áo thôi chứ nếu may quần thì mắc cỡ chết mà thôi.
Hiền vừa đo áo xong là tôi lật đật cáo lui ngay. Trên đường về tôi nghĩ tới Hiền hoài và ước gì mình được ôm Hiền trong tay mà vày vò một trận thì quả thật có chết cũng sướng đời. So với Lài thì Hiền xuất sắc hơn nhiều. Mắt mũi môi cắm và thân hình gì cũng đều ăt bứt hết nhưng còn phần tính tình thì chắc không hơn được Lài, vì qua những đối thoại tôi thấy Hiền có vẻ sắc mắc nhiều hơn và xem cái tôi lớn quá. Nếu phải chọn giữa Hiền và Lài để cưới làm vợ thì tôi chọn Lài vì Lài bao dung vị tha hơn và nhiều nữ tính hơn.
Nhưng nếu so sánh giữa Hiền và chị ba Huê thì một chín một mười, cả hai người cùng có một nhan sắc tuyệt vời một thân hình lý tưởng và một sức quyến rũ lạ lùng đối với những người chung quanh.
Trưa hôm sau tôi trở lại tiệm Hiền thì đã thấy chiếc áo sơ mi ủi láng bong treo trên móc rồi. Vừa bước vào trong tiệm Hiền đã lên tiếng:
– Lượm mua vải KT này ở đâu mà đẹp quá, ở chợ quận và trên Mỹ Tho tui không thấy bán. Áo này mà mặc đi hỏi vợ là số một.
Nói xong Hiền nhìn tôi cười thật duyên dáng. Nhìn nét mặt Hiền lúc đó thật dễ thương tôi bèn nổi hứng:
– Tui sẽ chờ Hiền lấy chồng rồi tui mới cưới vợ.
Mặt Hiền thật buồn mất nhìn xa xăm nói:
– Chán lắm Lượm ơi! Ở làng thì có ai đâu mà lấy tối ngày cứ gặp gỡ ông Bảy thì còn gì đời nữa.
– Vậy chứ Hiền muốn gì. Tui giới thiệu mấy thằng bạn học chung sư phạm với tui cho Hiền, Hiền chịu không?
– Lượm nói vậy, chứ ai mà thèm về làng khỉ ho cò gáy này mà hỏi vợ.
– Mà Hiền chiu không cái đã, tui sợ tui nói tụi nó về đầy làng rồi Hiền mất công lựa chọn mà thôi.
Nói tới đó thấy mặt Hiền vui vui tôi bèn nói tiếp:
– Mà Hiền chiu cỡ nào? Hơi quê quê như tui được không?
Hiền như mắc cỡ má hơi hồng hồng mắt nhìn tôi không nói. Thấy coi mòi Hiền chịu đèn rồi tôi làm liều đem bổn cũ ra soạn lại và thầm nghĩ được thì tốt, không được thì thôi chứ có chết ai mà sợ:
– Tui nói thiệt Hiền nghe, tui với Mận cũng như với Lài chỉ sơ sơ vậy thôi chứ không có gì đậm đà cả tui để ý Hiền lâu lắm rồi mà tại thấy thắng Bảy nó chàng ràng hoài nên tui chưa dám nói ra, hôm nay chỉ có tui với Hiền thôi tui thú thiệt tui thương Hiền lắm, còn Hiền thì nghĩ về tui ra sao?
Tôi nói tới đâu thấy Hiền luống cuống tới đó, mặt Hiền đỏ ké lên nói như muốn không nổi:
– Lượm à, Lượm đứng nói giỡn chơi kiểu đó tội nghiệp tui lắm, con Mận, con Lài đều là bạn học của tui, ai mà đi làm vậy cho được. Thôi đi Lượm ơi! Thôi đi lượm ơi!
Thấy Hiền như con thú đã trúng đạn tôi ào ạt tấn công luôn:
– Tui nói thiệt đó Hiền, để rồi Hiền coi.
Nói dứt câu thấy Hiền rõ ràng như đã thấm thuốc tôi bèn tiến sát lại nắm tay Hiền mà ve vuốt. Như bi điện giật Hiền rụt tay lại đứng sát vào góc tiệm lính quýnh nói:
– Đừng Lượm ơi Hiền sợ lầm, người ta tới ngoài kia kìa.
Không bỏ lỡ cơ hội tôi cứ mạnh dạn nhào vô tay tôi ôm lấy vai Hiền rồi từ từ kéo Hiền vào sát người tôi. Trước sự tấn công ào ạt bất kể trời trăng của tôi Hiền không còn chổng trả nổi nữa, nó run như con thằn lằn trong tay tôi, mắt nhắm nghiền lại hơi thở như muốn đứt quãng. Tình thế quá thuận lợi tôi bèn tới luôn luồn tay vào trong áo Hiền xoa nắn cặp vú tròn căng cứng một cách thật say mê. Ban đầu Hiền còn vùng vẫy chống cự nhưng rồi Hiền nhũn ra và mặc tình tôi muốn làm gì thì làm trong khi đó hai tay Hiền bấu cứng lấy lưng tôi đầu gục trên vai tôi. Tôi cứ tiếp tục lần lên lần xuống như vậy một hồi thì nhác thấy ngoài.
Đường có người đang từ từ đi lại nên tôi vội vàng ngưng tay dìu Hiền lại để ngồi xuống ghế, Hiền mở mắt ra nhìn tôi ngượng ngùng, miệng nói nhỏ:
– Lượm ẩu quá à! Chết Hiền mất Lượm ơi!
Tôi chưa kịp nói câu nào nữa thì bà Năm Hớn chòm xóm của tôi bước vào tiệm tay cầm một xấp vải mỹ a đen. Thấy có khách vào Hiền đứng lên lại móc lấy áo xuống đưa cho tôi rồi nói:
– Lượm về mặc thử coi có vừa không rồi ngày mai lại có gì tui sửa cho.
Tôi cầm áo mỉm cười chào Hiền rồi bước ra khỏi tiệm. Trên đường đi về nhà tôi nghĩ ngợi hoài về trường hợp của Hiền và đi đến kết luận về vấn đề chinh phục con gái: “Muốn thắng được đối thủ, nhất là những đối thủ thuộc loại chưa biết chiến trường là gì thì phải bạo và lì lợm thì sẽ thành công”.
Cũng canh lúc giữa trưa, ngay ngày hôm sau tôi trở lại tiệm Hiền. Thấy tôi bước vào Hiền như mắc cỡ không dám nhìn ngay mặt tôi mà cúi gằm xuống khúc vải vẽ vẽ cắt cắt. Thấy không khí có vẻ nặng nề tôi lên tiếng:
– Áo Hiền may đẹp lắm, tui mặc mấy bà chị của tui khen hoài, bao nhiêu tiền vậy Hiền cho tui trả?
Vẫn không ngước mặt lên Hiền nói:
– Có giá tiền trên bảng đó Lượm.
Quay nhìn tấm bảng giá tiền viết đơn sơ treo trên vách tôi bèn móc túi lấy tiền để trên bàn cho Hiền và trong đầu tôi bỗng nghĩ tới những tấm giấy bảng giá mà tôi đã viết cho chị Tân Huê, tôi nói:
– Tui có đem về mấy tấm giấy màu đẹp lắm, để tui viết lại mấy cái bảng giá biểu này cho Hiền, ngày mai tui đem tới cho. Thôi bây giờ tui về nghe Hiền.
Nói xong tiện tay tôi gỡ luôn tấm bảng giá treo trên vách rồi lại gằn bóp nhẹ trên vai Hiền một cái và cúi đầu nói nhỏ vào tai Hiền:
– Trưa mai Lượm sẽ mang tấm bảng giá này lại cho, về nghe Hiền.
Suốt cả ngày hôm đó tôi nghĩ tới Hiền hoài, máu chinh phục trong người tôi nó chảy phừng phừng, tôi nhất quyết phải chiếm được Hiền mới thôi.
Trưa hôm sau tôi trở lại tiệm Hiền thì có hai ba người đang đo áo, tôi đưa cho Hiền những tấm giấy màu tôi vừa viết rồi nói:
Hiền đang mắc khách, tui qua quán bà Chín uống cà phê, lát tui trở lại đo áo cho tui nghe. Quán bà Chín buổi trưa cũng vắng người. Bà Chín đang loay hoay dẹp dọn dưới bếp, thấy tôi bước vào bà ngước mắt lên hỏi:
– Lượm chưa đi hả, mai mốt dạy ở đâu đó?
– Dạ con cũng chưa biết nữa, mai mốt có sự vụ lệnh rồi mới biết được dạy ở đâu.