Gia Đình Lượm - Phần 17
Sau chuyến đi Vũng Tàu về tôi nghĩ như vậy coi như đã quá đủ rồi nên luẩn quẩn ở Vĩnh Long với Lài chứ không nghĩ tới chuyện đi đâu nữa, Lài mừng lầm khi thấy tôi ở nhà liền 2, 3 tuần liên tiếp nên săn sóc lo lắng cho tôi hết mình. Thế nhưng các bà nạ dòng ở trên Sài Gòn nào có để yên cho tôi đâu. Buổi trưa thứ năm tuần đó tôi đang ngồi trong thư viện thì Xuân lại bên đưa cái thơ nói chị Thu Hà hẹn tôi tuần này lên Sài Gòn để đi Đà Lạt với các bà bạn của chị.
Trong thư chị nói chuyến đi này chị sẽ giới thiệu thêm cho tôi biết một người bạn gái của chị nữa, chị hứa hẹn chuyến đi Đà Lạt này sẽ làm cho tôi thích thú nhiều. Nhận được thư tôi chần chừ nửa muốn đi nửa không, nhưng rồi nghĩ tới Đà Lạt nên thơ và những thú vui xác thịt mới mẻ nên tôi quyết định ra đi. Lài biết tin cuối tuần tôi sẽ đi chơi thì buồn lắm nhưng không cản. Lài nói:
– Lượm đi chơi thì đi nhưng đừng đam mê là được. Nhưng nhớ là đi chuyến này rồi nghỉ nghe vì sắp tới ngày thi ra trường rồi đó.
Trước sự thương yêu đầy bao dung của Lài tôi thấy mình hổ thẹn không xứng đáng với Lài chút nào cả. Buổi chiều thtt năm trước khi tôi cùng Lan Xuân lên xe đò về Sài Gòn tôi thấy Lài đạp xe ngang qua bến xe mặt buồn thật buồn. Lên tới Sài Gòn tụi tôi kéo nhau về Thủ Đức liền, chị Thu Hà đã đón chúng tôi thật vui vẻ và dẫn vào giới thiệu người bạn mới của chị cho chúng tôi.
Đó là chị Bạch Diệp. Theo chị Thu Hà giới thiệu thì chị Bạch Diệp là một kỹ sư hóa chất học ở Tây Đức về hiện đang làm cho một hãng xăng lớn ở bên Thủ Thiêm. Chị Bạch Diệp cũng cùng chạc tuổi với chị Thu Hà nhưng vẫn chưa lấy chồng. Nói về nhan sắc thì chị không đẹp bằng chị Thu Hà nhưng dáng dấp chị có vẻ trẻ trung, tươi mát đầy nhựa sống hơn, chỉ nhìn sơ qua đôi chân dài và chiếc ngực căng cứng vươn lên đầy ngạo nghễ của chị là thấy đã muốn nóng người lên rồi.
Thành phần tham dự chuyến đi Đà Lạt này có: Chị Thu Hà, chị Minh Nguyệt, chị Thanh Quan, chị Bạch Diệp. Lan Xuân và tôi. Trước khi xe khởi hành chị Thanh Quan vừa cười và nói:
– Chuyến này đi sáu mái mà có một trống. Chắc khi về phải khiêng Lượm quá.
Cả bọn cười ồ lên thật vui vẻ làm tôi ngượng quá nhưng cũng ráng lên:
– Chưa chắc đâu nghe mấy chị, gà trống này là loại gà nòi đá độ, đá ngày đêm sáng tối vẫn ngon lành như thường đó.
Chị Minh Nguyệt nhào vào:
– Thật đó, sáu công chúa mà chỉ có một phò mã thôi thì làm sao mà chịu nổi, khi nào cảm thấy chịu đời không thấu thì dong hai tay lên đầu hàng nghe, đừng ráng lắm mà tiêu luôn đó nghe.
Thấy tôi lúng túng chưa biết trả lời sao, Lan giải vây:
– Thôi đừng đấu khẩu nữa để dành sức tối nay lên tới Đà Lạt mình thử hùng.
Xe chúng tôi đi hôm nay là một chiếc xe Opel loại lớn dùng để chở gia đình nên 7 mạng ngồi vẫn thoải mái. Người lãnh nhiệm vụ tài xế là chị Thanh Quan. Nhìn thân thể đồ sộ của chị ngồi trên tay lái tôi cảm thấy vững vàng vô cùng.
Sau khi ngừng ăn trưa ở đỉnh Định Quán xe chúng tôi trực chỉ Đà Lạt. Xe qua khỏi đèo Bảo Lộc trời trở nên mát lạnh thật dễ chịu y như chúng ta đang ở ngoài nắng mà bước vào một gian phòng máy lạnh. Chị Thu Hà nói:
– Lên tới đây là thấy Đà Lạt trước mặt rồi. Ở đây tha hồ cho Lượm lội đèo lội suối…
Nói xong chị nhìn tôi cười thật tươi mắt nheo lại như chế giễu:
– Mà Lượm đi có một mình thế này thì chắc phải bò lên đèo lên dốc chứ còn sức đâu nữa mà leo với trèo.
Tôi nhìn chị tỉnh bơ nói:
– Chưa nhập trận chưa biết bên nào thua, chị không thấy trong phim đó sao, chỉ cần một hai tên biệt kích cũng có thể đánh sập cả một cái đồn cấp tiểu đoàn… chị yên trí chờ xem hồi kết cuộc.
Thấy tôi có vẻ hăng quá chị Bạch Diệp sáng giờ ít nói bây giờ bổng lên tiếng:
– Nghe quảng cáo Lượm lâu rồi hôm nay phải thử tài của Lượm xem có đúng như lời đồn đãi không, ráng lên nghe Lượm…
Chuyện vãn thêm một hồi nữa thì xe lên đèo Đà Lạt và từ từ vào thành phố. Xe chạy vòng vo một rồi thì ngừng trước một biệt thự thật lớn có hàng rào bao quanh. Chị Thanh Quang bóp còi xe thì một ông già từ trong nhà chạy ra mở cửa và xe chạy thẳng vào trong sân. Chị Thu Hà bước xuống đầu tiên hỏi han công chuyện với ông lão quản gia, rồi giới thiệu với tụi tôi:
– Đây là ông Tư quản gia của gia đình tôi, người đã giữ và chăm sóc biệt thự này gần hai chục năm nay từ ngày ba má tôi chưa mất.
Ông lão quản gia tuy người có vẻ gầy ốm nhưng trông còn có vẻ rắn chắc lắm. Ông nhìn chị Thu Hà nói:
– Hôm nay cô về nhà mà sao không thấy cậu Nghĩa… Tôi đã lo nước nóng đầy đủ trong phòng tắm rồi mời các cô và cậu vào tắm cho khỏe rồi ra ăn cơm.
Buổi tối hôm đó sau khi tắm rửa cơm nước xong xuôi tụi tôi rủ nhau ra cafe tùng uống cà phê.
Buổi tối ở Đà Lạt thật dễ thương, nam thanh nữ tú diễu lui diễu tới đầy đường trong những bộ quần áo lạnh thật hợp thời trang chẳng khác gì những cảnh đường phố ở Âu Châu mà tôi thấy trên phim ảnh.
Về tới nhà thấy còn sớm quá, tụi tôi quây quần bên lò sưởi trong phòng khách uống trà ăn bánh ngọt nói chuyện gẫu. Tới khuya mọi người đã bắt đầu buồn ngủ chị Thanh Quang đứng dậy nói với tôi:
– Bây giờ là tới giờ của chị em tui bàn soạn sắp xếp chương trình cho buổi ra quân đầu tiên. Vậy xin mời Lượm đi sang phòng khách ngồi nghe nhạc 20 phút, khi nào xong tụi tui sẽ mời Lượm trở lại.
Tôi đứng dậy theo chị Thu Hà sang phòng khách. Chị Thu Hà đã mở nhạc cho tôi nghe trước khi chị trở về. Ngồi một mình trong phòng khách tôi nôn nóng trong lòng không biết mấy mợ này bày trò quỷ quái gì đây.
Đang suy nghĩ lung tung thì Lan xuất hiện miệng cười thật tươi nói:
– Mời hiệp sĩ đứng dậy và sửa soạn ra chiến trận.
Tôi đứng dậy theo Lan đến một phòng khá lớn. Vừa bước chân vào phòng là đã nghe mấy bà nhao nhao lên dặn nhau:
– Phải làm đúng như đã bắt thăm nghe. Không được ai phá ngang hết đó. Tôi quýnh quáng chẳng biết họ sẽ làm gì thì mấy dâm nữ nhào tới đè tôi ra vần như vần củ khoai. Tôi y như con kiến… Con kiến đi kiện củ khoai. Tôi đâu có thèm kiện ai. Tôi còn khoái chí tử nữa.
Chị Bạch Diệp cất tiếng hối… Họ đẩy tôi ngã bổ ra giường, bò nhổm 4 vó như họ đã bắt thăm.
Chị Thu Hà đứng dí sát lồn vào mặt tôi cho tôi bú. Lan cưỡi tôi, ngồi chà chà môi lồn và mòng đóc trên sống lưng, xương gáy tôi. Xuân và chị Bạch Diệp lòn đầu dưới bụng tôi, người bú vú, người bú cặc. Chị Minh Nguyệt bành lỗ đít tôi ra, cho 2 ngón tay vào mà thọc. Chị Thanh Quang quỳ sau hai chân tôi, tay nâng hai trứng dái, ngậm trong miệng rồi nhả ra, roi nút, rồi liếm, ôi thôi… tôi muốn chết… thần kinh tôi thác loạn, thần hồn lôi đảo điên. Họ thích thú sống loạn yêu cuồng với tôi suốt đêm. Tôi xuất đến 5, 6 lần. Bảy giờ sáng tôi lăn ra ngủ như chết mặc kệ cho họ bú mút, chọc quê khều móc, con cặc của tôi vẫn dịu dàng nằm sát một bên bụng, cùng tôi chìm trong một giấc ngủ bình yên vô tội.
Những ngày kế tiếp tôi bị lạc vào mê hồn trận. Tôi không ý thức được thời gian. Ban ngày cùng họ đi ăn chơi, thăm mọi thắng cảnh mà người tôi nhẹ bỗng, chân bước lâng lâng. Hễ có tí thì giờ nào là mắt tôi sụp xuống ngủ bù. Nhưng cứ tối đến là mắt tôi lại ráo hoảnh. Nhìn những thân hình liêu trai yêu mị chờn vờn trước mặt, những đòi hỏi dục tình lại ngổn ngang trỗi dậy. Tôi hôn, tôi bú, tôi đụ đến tê mê cảm xúc. Tôi tưởng mình như một đấng quân vương vĩ đại. Một vị thần tối cao của tình yêu đang ban phát rộng rãi, gieo ơn mưa móc xuống cho đám phi tần, đám đàn bà hèn mọn đang đói đụ khát tình.
Trời Đà Lạt ẩm ướt. Ngoài phố tiếng người gọi nhau ríu rít, những bước chân đập dồn dưới ánh điện vàng. Trong những bộ quần áo mùa lạnh. Những mảnh áo ấm, khăn lạnh quàng cổ thiên hạ rủ nhau đi tắm nước nóng. Qua khung cửa kính, cửa chớp mờ đục, tôi thấy những hàng thông lao chao. Uốn lả theo tiếng gió rít. Tôi hạnh phúc biết bao. Tôi có phước biết bao trong ngôi nhà sang trọng. Trong căn phòng ấm cúng có tiếng lửa tí tách reo vui. Chung quanh mình có những tấm thân vệ nữ sẵn sàng bốc lửa đốt tôi thành bụi. Tôi là Út Lượm lạc lối đào nguyên, và Út Lượm bảnh lắm cứ miệt mài giao hoan với bầy tiên nữ. Chẳng còn thiết gì đến lối về trần.
– Này. Làm gì mà ngồi thừ người ra vậy?
Đang miên man suy nghĩ, Xuân và Lan đến ngồi cạnh tôi. Một ả vỗ vai. Một ả thì thầm:
– Lượm coi mấy bà già giết giặc kìa.
Tôi quay nhìn. Chị Minh Nguyệt đan nằm phơi lồn trên ghế fauteuil, năm ngón tay chị nhảy múa trên mu lồn mình. Tiếng nhóc nhách bèm bẹp phát ra theo ngón tay chị kéo ra thụt vào. Bà này có tật thích vân vê lông lồn. Lồn chị mỏng, lông thưa nhưng chị vân vê hoài đến nỗi nhỏ Lan phải nói:
– Chị Minh Nguyệt à. Chị mà cứ xoắn lông chị hoài một hồi nó rụng hết, lồn chị láng trơn như mông bà vải đó nghe.
Chị Minh Nguyệt cười hì hì:
– Xoắn lông vậy mà đã lắm đó em. Mà cái con nhỏ này liến khỉ, mày thấy mông bà vải hồi nào mà mày biết?
Lan cười hắc hắc:
– Hồi nhỏ em thường nghe người ta nói gì gì… láng như đầu ông sư, trơn như mông bà vải. Đầu ông sư thì em thấy, mà mông bà vải thì chưa. Nhà em ở dưới miệt Bà Quẹo em cùng với mấy đứa bạn lý lắc đi xuống mấy cái am, mấy cái chùa đó lén coi bà vải đi tắm, mà thiệt mông bà vải láng trơn đó chị à.
Chị Thu Hà lắc đầu:
– Đã là đàn bà thì mông ai cũng trắng trẻo mịn màng, trừ những người đít thâm, cứ gì bà vải đít mới láng. Thôi, đừng kéo những người tu hành đó vào những chuyện tục tĩu bậy bạ tội chết Lan ơi.
Lan nhún vai:
– Thì chị Minh Nguyệt hỏi em trước chứ bộ.
Chị Thu Hà nằm nghiêng trên giường đọc sách, hai chân dài khép lên nhau, chiếc xì líp ôm gọn vòng hông, màu trắng mỏng hiện mờ mờ thẹn thuồng hai cánh thẹp đậm màu giữa khuôn hình chữ V thật hấp dẫn. Tôi bồi hồi trong dạ. Muốn nhào lại ôm chị liền thì nghe tiếng thở của chị Bạch Diệp. Thì ra chị Thanh Quang đang âu yếm nựng chị Bạch Diệp.
Chị Thanh Quang đưa những ngón tay dài chạy từ cổ xuống ngực chị Bạch Diệp. Vẽ vòng vòng chung quanh đầu ngực rồi ngửa bàn tay nâng bộ ngực chị Bạch Diệp bóp nhẹ như người nhồi bột bánh. Tay trái lần xuống bẹ sườn, xuống bụng, tay phải vân vê hai đầu vú chị Bạch Diệp ngửa hẳn cổ ra trong một tư thế cầu khẩn mong chờ. Chị Thanh Quang ngậm một đầu vú và với tay ra sau cởi khóa xú – chiêng của mình.
Vú chị bung ra, to như hai trái bưởi, tròn và đẹp ơi là đẹp. Một cái vú đó mà đè vào mặt tôi cũng đủ làm cho tôi nghẹt thở. Tự nhiên tôi cảm thấy cặc mình nở to thêm, ngã rạp trên đùi mình run run, núng nẩy từng chập khi trông thấy hai cặp vú cọ xát vào nhau. Chị Thanh Quang dùng ngón trỏ của mình miết dài xuống khe lon chỉ Bạch Diệp.
Chị Bạch Diệp không còn biết gì đến ai, chị rên dài nhưng tiếng rên tắc nghẹ. Chị đã lạc vào một thế giới khác, thân hình chị vặn vẹo oằn oại theo ngón tay chị Thanh Quang như mình rắn nhịp nhàng múa lượn theo điệu sáo mê hồn của người luyện rắn. Chị Thanh Quang lại nâng vú mình ấn vào lồn chị Bạch Diệp mà lắc. Chị Bạch Diệp thả ra những tiếng thở, tiếng rên sắc, gọn, gấp gáp.
Chị quờ quạng lẩy tay mình úp trên mu lồn chị Thanh Quang, rồi thọc sâu mấy ngón tay vào, nơi đó ứa ra từng giọt mật tình đắng đặc. Thấy họ hứng tình như vậy cặc tôi đang bị ép chặt trong quần cũng cuống quýt cựa quậy. Mấy ma nữ thích thú ngồi ngó, roi bỗng nổi cơn míng lồn hè nhau khiêng tôi lên giường. Tôi nằm lăn dang rộng chân tay bảo các nàng:
– Đó các bà muốn làm gì tôi thì làm đi.
Mấy ma nữ cười ré lên. Chị Thu Hà ngồi ngay trên mặt tôi bành lỗ lồn ra cho tôi bú. Chị Bạch Diệp ngồi đâu lƯng lại với chị Thu Hà nhét cặc tôi vào lồn mình mà nhịp. Cột buồm của tôi nhấp nhô theo từng nhịp nhấp nhổm của chị Bạch Diệp. Lan và chị Minh Nguyệt ngồi dạng chân nơi góc giường bên phải. Xuân và chị Thanh Quang cũng, ưỡn bụng phơi lồn nơi góc giường bên trái.
Chung quanh, trên dưới mình tôi có tới 6 cái lồn đỏ hoe. Chỉ nửa tích tắc là tôi biết minh phải làm gì. Hai bàn tay, mỗi bàn hai ngón tôi thọc vô lồn Xuân, Lan mà móc, mà thọc, mà khều. Hai bàn chân tôi xoay ngang, xeo xéo, ngoáy, ngoắc cào cào vào lồn chị Thanh Quang và Minh Nguyệt. Hai ngón chân cái xoay xoay, dí dí vào 2 cái hột le đang nứng nẩy đợi chờ.
Chị Bạch Diệp thụt cặc tôi trong lồn chị một hồi, rồi xoay lại người đối mặt với chị Thu Hà mà lắc đít trên mặt tôi. Chị Thu Hà cũng vừa xoay người lại nâng mông đít lên cao, bành lỗ đít ra cho tôi ngoáy lưỡi vào. Lỗ đít chị hồng hồng, trông như ngôi sao nhiều cánh. Lưỡi tôi ngoáy mãi vào. Chị lịm người đi, miệng hắt ra những tiếng than dài:
– Lượm ơi… Lượm ơi… Chị sướng làm sao… Ôi.
Mấy ma nữ ngồi ở góc giường không được thỏa mãn như hai người ngồi trên bụng tôi bèn hè nhau bịt mắt tôi lại rồi thay phiên nhau đụ tôi, bú tôi tới tấp.
Đêm hôm đó ngũ giác của tôi được chiều chuộng tràn trề. Mùi lồn, mùi cặc, mùi đụ quyện đầy không khí, một tuần lễ sau chưa chắc đã phai. Tôi hít đầy buồng phổi, cái mùi hăng hăng mằn mặn ấy làm tôi không biết phải trái gì nữa mà chỉ hành động theo bản năng.
Một tuần lễ trên thành phố Đà Lạt mù sương tôi đã được đụ đéo thỏa thuê, mặt mũi tôi phờ phạc, lưỡi muốn thụt lại, long cả đầu gối, lưng sắp gãy, đầu cặc gần lột da nhưng mà bảo tôi ở lại thêm một tuần nữa tôi cũng vỗ tay chịu liền. Đụ chẳng nổi hay không cần đụ, nội chỉ nhìn những tấm thân trần truồng bốc lửa, tôi cũng đã đời, khoái chí như đã sống đủ một đời người.