Gia Đình Bên Vợ - Chương 12
Tôi sung sướng chứng kiến sự nổi dậy từ từ của kích thích trong cơ thể của con Phượng … lúc đầu đó chỉ mơ hồ như sương khói … rồi dần dần tất cả trở nên dồn dập hơn, cấp bách hơn …
Đến một lúc, con Phương không còn nhắm mắt nữa, nó mở mắt ra nhìn tôi đầy lo âu. Nó nhăn nhó mà ấp úng :
– Sao … trong người em …
Tôi mỉm cười trấn an nó:
– Không sao đâu … Phượng cứ thả lỏng người đi …
Đứa con gái yên tâm, nghe theo lời tôi.
Bàn tay của tôi kèm theo bàn tay của nó càng lúc càng tăng nhanh hơn … khe lồn bây giờ đã ướt nhẹp.
Và rồi cái gì phải đến … đã đến …
Con Phượng chợt khựng người lại trong khoảng khắc … rồi nó kêu ríu rít :
– Mẹ ơi … Mẹ … chết con rồi …
Cùng lúc cơn sướng lên đến tột đỉnh đã nổ bùng trong nó làm nó tối tăm mặt mày … dưới cơn sướng đầu đời, cơ thể của nó run như cọng cỏ trước gió, hai chân, hai tay của nó co giựt hổn loạn trong khi dòng khí dầu đời tuôn ra từ cửa lồn đỏ hồng.
Tôi không chịu được nữa … tôi vội vã nằm vào giữa hai đùi của con Phượng mà đặt miệng vào khe lồn để hứng lấy dòng khí đầu đời. Tôi chưa bao giờ được nếm mùi vị của dòng khí đầu tiên của một đứa con gái … con Phượng xuất khí bao nhiêu thì tôi sung sướng nếm lấy bấy nhiêu. Con Phượng nắm lấy tóc của tôi mà kêu :
– Á … á … u … u …
Tôi mừng rỡ không ngờ là đứa con gái này, mới hơn 13 tuổi mà lại ra khí nhiều như vậy, tôi liếm mút liên tục. Khí đầu đời của đứa con gái thơm lừng … tôi càng bú thì càng làm kích thích những hạch nhạy cảm … dóng khí cứ thế mà trào ra …
Con Phượng đứng không vững khi tôi dìu nó xuống nhà.
Tôi phải lấy xe mà chở nó về nhà.
Đứng trước cửa nhà nó, con Phượng nhu mì cúi đầu, không dám nói một lời. Nó chần chờ, nửa muốn vào nhà, nừa muốn đứng đó … vì nó biết là nó vừa được hưởng một trãi nghiệm khồng lồ ! còn con nít như nó mà đã biết được thế nào là điễm cực sướng của người phụ nữ … và tất cà là nhờ có người đàn ông này, người đã kéo nó vào một thế giới thật huy hoàng và mới lạ. Nó thật sự muốn cám ơn nhưng nó không biết phải nói gì …
Tôi nhìn nó, đứa con gái ốm như cây sậy, ngực mông gì cũng không có, nhưng tôi không quên được những tiếng rên của nó lúc nẩy khi nó đạt được cơn cực sướng đầu đời … những tiếng rên thật vụng về nhưng cũng đầy dâm tính !
Tôi hứng tình, nhìn quanh thấy hẽm vắng tanh, không có ai nên tôi đánh bạo kéo con Phượng vào một góc tường tối rồi tôi ôm nó vào lòng … con Phượng để yên, không phản kháng. Tôi mỉm cười đưa tay nâng cằm của nó lên rồi tôi mớm lấy môi của nó. Con bé rùng mình nhưng vẫn đứng yên không phản ứng. Tôi yên tâm, nút lấy môi của nó rồi nhẹ nhàng luồn lưỡi vào miệng nó. Tôi thích thú nếm mùi vị thơm tho của nước miếng đứa con gái vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi thế giới của con nít. Lưỡi của nó thật mõng, thật mềm như nhung … nút lưỡi nó một lúc thì con Phượng bắt đầu vụng về hôn trả lại tôi. Cái vụng về của nó làm tôi như muốn điên lên … tôi thò tay ra sau, đút dưới váy và quần lót của nó mà ôm gọn hai mông đít ấm áp của nó làm nó nổi da gà … nhưng nó vẫn đứng yên cho tôi bóp đít của nó.
Từ hồi chiều đến giờ, tôi cứ bị nứng cặc vì con bé ranh con này.
Tôi lại móc cặc ra, nắm tay nó đặt lên rồi biểu nó thủ dâm cho tôi. Lúc nẩy con Phượng đã được chỉ dẫn cách làm cho người đàn ông sướng nên nó ngượng ngùng đem những kiến thức mới học được ra mà áp dụng. Tôi phải công nhận là con bé có khiếu trong trò chơi này nên mau chóng nó làm tôi nứng cặc tối đa.
Tôi biểu nó quỳ xuống để được nhìn tận mắt khi tôi xuất khí.
Con Phượng ngoan ngoãn nghe lời …
Khi tôi nghiến răng mà bắn khí ra dầm dề thì tôi nhìn thấy trong ánh mắt của đứa con gái một sự hãnh diện vô bờ …
Hôm sau, Má vợ của tôi kêu hai vợ chồng chúng tôi lên mà nói :
– Trước khi hai đứa ra đi thì cũng nên về quê ngoại mà thăm bà con cho phải đạo.
Quê ngoại của Ngọc ở Bến Tre nên hôm sau, 3 người chúng tôi ra bến xe Miền Tây mà lấy xe đò với ý định đi trong vòng hai, ba ngày.
Mọi chuyện đều suôn sẻ và chuyến đi đó rất là thích thú và vui vẻ.
Tôi rất ưa thích vùng sông nước này. Được ngồi thuyền tròng trành mà luồn vào những con rạch thơ mộng thật là thú vị đối với một người dân thành thị như tôi.
Chiều đến, Má biểu hai vợ chồng chúng tôi phải đi theo Má mà thăm một bà dì nào đó. Ngọc bị đau bụng nên không đi theo được. Má mới biểu tôi lấy xe máy trong nhà bà ngoại mà chở Má đi.
Cuộc viếng thăm kéo dài đến gần tôi thì Má mới chịu ra về.
Đèo Má trên yên sau, tôi phơi phới chạy trong những đường làng ít xe qua lại, không như Sài Gòn. Tôi thích thú vô cùng, mặc dù đôi lúc đường khá chồng chềnh khi ra đồng, khi chạy dọc theo những con rạch nhỏ.
Má thấy tôi cà rịch cà tang mãi lo ngắm cảnh nên Má hối thúc tôi vì thấy trời đã bắt đầu tối. Tôi thầm nghĩ đó là do Má la cà dây dưa ở nhà người bà con nên mới bị trể như vầy chứ đâu phải là do tôi chạy chậm.
Nhưng rồi một chuyện bất ngờ đã xảy ra : một cơn mưa bất ngờ đổ xuống làm chỉ trong vài phút là hai má con bị ướt như chuột lột và làm tôi càng chạy chậm hơn. Tôi lo quá vì trời càng tối hơn mà mưa vẫn không dứt … tôi không dám chạy bừa nữa mà hỏi ý kiến của Má. Má cũng vô cùng khẩn trương, ngó quanh quất thấy trong xa có một cái chòi nên Má nói :
– Mình vào đó mà núp đi, chờ tạnh mưa.
Đó là một căn chòi bỏ hoang, chỉ có một đống rơm trong góc và một tấm bạt để che cửa.
Bên ngoài mưa vẫn không dứt hạt và bây giờ thì bóng tối đã bao trùm tất cả mọi vật, đưa bàn tay lên mà không thấy được mấy ngón !
Tôi bấm đèn điện thoại lên thì thấy Má đứng đó mà run vì lạnh … tuy tội nghiệp cho Má nhưng tôi cũng đành bó tay, tôi cũng bị lạnh và xung quanh không có nhà cửa gì hết.
Tôi kêu điện thoại về nhà mà báo cho Ngọc biết. Nàng biểu tôi dẫn Má vào tá túc nhà nào đó. Nếu cần thì xin ngũ lại một đêm, mai hảy về, chứ trời mưa mà chạy xe hai bánh rất nguy hiễm.
Tôi nói lại với Má.
Má vừa run cầm cập vừa nói :
– Trời ơi, giữa đồng như vậy thì có nhà ai đâu mà xin tá túc ?
Tôi lạnh quá, cởi quần áo ra phơi.
Tôi cũng nói :
– Má à, Má cũng nên cởi quần áo ra phơi như con đi. Bận trên người quần áo ướt còn làm lạnh thêm, không tốt đâu.
Trong bóng tối, tôi không nghe Má trả lời. Tôi hiểu ra, cười mà tiếp :
– Má đừng ngại. Tối hù như vầy, con không nhìn thấy Má đâu mà ngượng.
Má thở dài, lúng túng :
– Ờ, Hiếu nói cũng đúng đó.
Nghe tiếng xào xạc, tôi đoán là Má nghe theo lời tôi mà cởi đồ ra phơi.
Mưa không những không tạnh mà hình như còn nặng hạt thêm.
Tôi dùng đèn điện thoại gở tấm bạt để trãi lên đống rơm mà nói :
– Má nằm xuống đây mà nghỉ một chút cho đở lạnh.
Tôi loáng thoáng thấy Má đứng trần truồng trong góc, hai tay khoanh trước ngực như để giữ sức nóng của cơ thể … hay là sợ tôi nhìn thấy ? Tôi tắc nhanh đèn để Má không bị ngượng.
Má nằm xuống một lúc rồi tôi nghe Má thiểu não rên :
– Hiếu ơi Má lạnh quá …
Hai hàm răng của Má đánh cầm cập …
Tôi dậm chân :
– Biết làm sao hơn bây giờ ? con cũng lạnh thấy mồ đây.
Suy nghĩ một lát tôi e dè nói :
– Chỉ còn một giải pháp là … Má để con ôm Má mà truyền sức nóng. Như vậy hai chúng ta đở lạnh.
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi đoán chắc thế nào Má cũng đỏ bừng mặt.
Sau một lúc im lặng, Má lại kêu cứu :
– Má lạnh quá nè, chịu không nổi nữa đâu.
Tôi thầm nghĩ là cứ áp dụng đại cái gì tôi vừa nói rồi xem sao, xem Má có chịu được hay không !
Tôi nằm xuống bên cạnh Má rồi rón rén ôm Má vào lòng. Người Má lạnh như băng, Má run như bị kinh phong. Má để cho tôi ôm Má vào lòng mà không phản đối.
May thay, nhờ vậy mà từ từ Má bớt lạnh. Tôi cũng vậy. Hai cơ thể tiếp sức cho nhau. Bây giờ thì rõ ràng là Má dễ chịu hơn.
Tôi nhẹ nhàng hỏi :
– Má đở lạnh chưa.
Trong bóng tối, Má gật đầu rồi ép người vào gần tôi hơn để tìm sức nóng.
Tôi hoang mang với tình huống kỳ lạ nầy : tôi không thể nào ngờ được là hôm nay dưới cơn mưa, trong cái chòi rệu rạo này, tôi lại được ôm Má vợ tôi trong vòng tay, mà hai người chúng tôi lại trần truồng như nhộng !
Tôi ngập ngừng nói :
– Con xin lỗi Má vì tình huống này, thật ra chỉ là vì bắt buộc thôi … con không muốn chút nào.
Má thầm thì :
– Má có trách Hiếu đâu mà xin lỗi ! Má biết chỉ vì bất đắc dĩ mà. Má còn phải cám ơn Hiếu đã nghĩ ra giải pháp này. Má không còn lạnh nữa.
– Nếu Má không còn lạnh nữa thì để con đứng dậy.
Má niếu vai tôi :
– Cứ nằm như vầy … Hiếu mà đi thì chắc chắn Má sẽ bị lạnh trở lại.
Tôi yên tâm được Má cho phép, đưa tay ra ôm xiết Má.