Gene Cave - Chương 7
– Trời, thanh niên thành phố rảnh dữ ta, bữa nay mà dẫn bạn gái đi chơi núi!
Tôi dòm quanh một hồi, thấy lạ lùng:
– Ủa sao hôm nay vắng tanh vắng ngắt vậy cô?
Bà chủ cười:
– Cậu hai đúng là dân thành phố có khác nha, chỉ thứ 7 chủ nhật họ mới tới đây chơi, ngày thường đâu có ai rảnh mà qua chỗ này.
À à, thì ra là vậy. Trong lúc tôi còn đang mải tám với bà chủ nhà, con nhỏ đã lanh chanh đi mua dăm ba thứ đồ ăn vặt. Đúng thiệt là đàn bà có khác. Bà chủ nhà nhanh nhẹn chạy vô trong, lấy ra 2 cái đôi dép nhựa dày cui:
– Lát 2 người có lên thì mang đôi dép này vô, chớ con nhỏ kia đi giày vầy sao lên núi. Còn cả cái này nữa, cô cho thuê giá 10 ngàn, lên đó có cái để ngồi, tiện lắm đó.
Cái vật cho thuê giá 10 ngàn đó tưởng gì, hóa ra một cái chiếu xếp. Không hiểu sao, tôi nhìn cái chiếu lại thấy trong lòng có quỷ. Chiếu dùng để nằm chớ ai dùng nó để ngồi, bà chủ này kì thiệt.
Tôi xách theo cái bọc chiếu và bánh trái đồ ăn vặt, con nhỏ tung tăng nhảy chân sáo theo sau. Con đường dễ đi thiệt, chỉ có điều hơi dốc chút xíu. 2 bên đường mòn lúp xúp mấy bụi cây dại, lác đác mấy cây thông trồng lấy gỗ. Mùi ngai ngái, ẩm mục của núi rừng khiến tôi thấy dễ chịu vô cùng, khác hẳn thứ không khí đầy khói bụi ở trong thành phố. Con nhỏ cũng có vẻ khoan khoái dữ. Nó nhìn tới nhìn lui lạ lẫm, đôi khi kéo áo tôi lại, chỉ cho tôi coi vài con sóc nhỏ xíu đang chạy trên cây, dăm con chim lạ hoắc thấy người lạ lên núi bay nháo nhác.
Ngọn núi vắng tanh. Có khi cả xung quanh đây chỉ có mỗi tôi và con nhỏ. Cũng đúng, bởi giữa trưa đâu có ai lên núi làm gì, đâu phải ai cũng bị đình chỉ học giống tụi tôi. Cái cảm giác chỉ có 2 đứa trai gái giữa thiên nhiên là một cảm giác rất độc à nha – nó xui khiến người ta nghĩ toàn cái đâu đâu. Nhưng trước khi nghĩ ra cái xấu xa đâu đâu đó, tôi phải nghĩ tới một điều trước hết: Kiếm một chỗ nghỉ chân. TÔi mệt, con nhỏ cũng vậy.
Tôi với con nhỏ kiếm một tảng đá tương đối nhẵn nhụi để ngồi. Tôi thở ra một tiếng, đặt mớ đồ xuống dưới chân. Con nhỏ cũng ngồi xuống cạnh tôi, đầu dựa vô vai tôi, thì thầm:
– Mệt nhưng vui quá hen!
TÔi cũng thấy vui. Nhất là khi con nhỏ này đang ở cạnh tôi. Tôi nghiệm ra rằng khi người ta yêu nhau, đừng nói là đang ở trên một ngọn núi xấu hoắc, kể cả đang ngồi trong cầu tiêu vẫn có cái lãng mạn riêng của nó. Tôi gật gật đầu, cười với con nhỏ một cái. Xung quanh không gian im bặt, chỉ có tiếng vài con côn trùng nhỏ xíu kêu ri rỉ. Nắng chiếu qua mấy tán lá, nhảy nhót trên gương mặt đang ửng đỏ vì vận động của con nhỏ. Tôi nhìn con nhỏ, thấy nó xinh dễ sợ.
Con nhỏ thấy ánh mắt tôi nhìn nó cũng kì kì, lấy tay huých tôi một cái:
– Dòm cái gì thấy ghê vậy!
Tôi cà chớn:
– Anh dòm … mấy chỗ cần dòm.
Con nhỏ xì một tiếng:
– Là chỗ nào?
Tôi định nói “Vú của em” nhưng như vậy thật chẳng ra sao cả. Câu trả lời của tôi có hơi xạo nhưng làm con nhỏ khoái hơn nhiều:
– Dòm cặp mắt em. Mắt em đẹp quá hen!
Con nhỏ cười một cái, ôm lấy cái eo tôi, không trả lời. Nó nhìn lâu lắc một hồi, rồi cắc cớ:
– Chỗ này vắng quá hen. Nãy giờ tụi mình đi không thấy có bóng người nào hết trơn!
Tôi buột miệng:
– Ừ ha. Dễ chừng tụi mình cởi truồng ra ở đây cũng không có sao hết!
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra một câu trớt quớt như vậy. Con nhỏ nguýt tôi một cái dài thật dài, nhéo lên tay tôi một cái thiệt mạnh:
– Cái đồ hư đốn, toàn nghĩ tầm bậy tầm bạ không à!
Phải chi hồi đó tôi có được cái bản lãnh như giờ này, tôi đã nhìn ra trong cái ánh mắt của con nhỏ có một tia đồng ý mãnh liệt. Có điều lúc đó, công lực của tôi còn non nớt thiệt, để nó nhéo một cái đau điếng người mà cũng chỉ biết cười trừ.
Ngồi nghỉ chân chừng nửa tiếng, con nhỏ coi bộ muốn đi lên tiếp. Tánh đàn bà vốn tò mò, tôi không phải đàn bà nhưng cũng vậy à. Lên tiếp coi trên đó có gì chớ!
Đi thêm một hồi rạc cẳng, đã thấy cái mỏm cao nhất của ngọn núi hiện ra. Phía trên, có một cái lô cốt – chắc thời chiến dùng làm đài quan sát. Quanh cái lô cốt có nguyên đám đất trống bằng phẳng, xung quanh là một đám phi lao thẳng tắp. Quang cảnh đẹp thiệt đẹp. Đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống thấy đám ruộng nhỏ xíu như ô bàn cờ, trên trời xanh ngăn ngắt và rộng bao la, cảnh sắc lãng mạn như trong phim vậy,
Tôi lên cái núi này tới vài lần, nhưng chưa khi nào thấy nó đẹp và lãng mạn đến vậy. Con nhỏ cũng đang khoái chí ngắm nghía xung quanh, nhảy nhót như một con sóc nhỏ. Tôi đặt đống đồ xuống, trải chiếu ra, khoan khoái ngồi lên. Con nhỏ chạy tung tăng quanh đám cây, thi thoảng cao hứng còn hát lên nho nhỏ.
Chạy chơi một hồi chán chê, con nhỏ quay ra chỗ tôi đang nằm khoèo, tựa vô người tôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy yêu thiên nhiên tới vậy. Tóc con nhỏ bay lòa xòa, chạm vô cả mặt tôi. Tôi đưa tay vuốt tóc con nhỏ, nó quay lại nhìn tôi, cười một cái. Tôi có cảm giác mình đang là thằng con trai lớp 10 hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng con nhỏ không có chịu ngồi im một chỗ lâu như vậy. Tánh nó hiếu động có khi còn hơn cả con trai. Nó nhìn tới nhìn lui rồi thở dài:
– Đẹp thì có đẹp thiệt, nhưng chẳng có gì chơi hết vậy ta.
Tôi khịt mũi một cái:
– Ừ ha, có đem theo bộ bài thì tốt ghê!
COn nhỏ quay ra tính nhéo tôi một cái, nhưng tôi đã cảnh giác túm được tay con nhỏ. Con nhỏ cười như nắc nẻ, đưa tay vô mạng sườn tính chọc lét tôi.Tôi cũng cười ngặt nghẽo, ôm cứng lấy con nhỏ đè nó xuống. Vật lộn một hồi, con nhỏ mệt nhoài nằm lăn ra cạnh tôi. 2 đứa nằm ngửa, đầu con nhỏ gác vô cánh tay tôi, nhìn trân trân lên ngắm mấy đám mây trời.
Tôi tính mở miệng nói chuyện gì đó với con nhỏ mà chẳng biết bắt đầu theo kiểu gì. COn nhỏ hẳn cũng vậy. Nó mấp máy miệng vài lần mà chẳng có câu nào thốt ra hết trơn hết trọi. Nhưng đúng cái lúc ấy, một đứa không biết nói lại lên tiếng. Thằng em nhỏ bị mấy cái động chạm khi tụi tôi vật nhau trên cái chiếu làm tỉnh dậy, đang biểu tình trong cái quần tây tôi đang mặc.
Con nhỏ ban đầu không để ý lắm, nhưng rốt cuộc nó cũng nhìn thấy. Mặt nó hiện rõ vẻ cảnh giác:
– Nè, anh bị sao vậy đó. Không có làm ba cái chuyện tầm bậy à nha!
Tôi cười khổ:
– Tại tự nó như vầy, chớ anh đâu có muốn.
Con nhỏ dí cái tay vô trán tôi:
– Anh đừng có xạo, anh không nghĩ bậy bạ sao lại vậy.
Tôi bị con nhỏ làm cho bất ngờ à nha.
– Ủa sao em biết hay vậy!
Con nhỏ hứ một tiếng:
– Bộ em là trẻ con hay sao chớ!
Ừ thì nó cũng không còn là trẻ con nữa thiệt. Nhưng nó cũng mới chỉ là một nửa đàn bà mà thôi. Vậy mà sao nó lanh quá trời lanh, tới giờ tôi cũng không hiểu nổi.
Bị con nhỏ bắt thóp trước, tôi cũng nằm ngậm tăm theo nhỏ. Đếm mây hoài, thấy con nhỏ bỗng ngồi dậy, mặt mũi bối rối:
– Phiền ghê anh ơi!
Tôi không hiểu sao tự dưng đang ngắm cảnh con nhỏ lại kêu phiền. Tôi chọc nó:
– Bộ em mắc tiểu hả!
Ai dè mặt con nhỏ sượng trân:
– Hồi nãy em chưa có đi, giờ mắc nè!
Vụ này mới à nha. Tôi mà mắc tiểu thì kiếm đại cái bụi cây hoặc gốc cây nào là được, con nhỏ chắc cũng vậy chớ gì. Tôi kêu nhỏ:
– Vậy em kiếm đại chỗ cái bụi nào đi.
Con nhỏ ngó loanh quanh một hồi, hết ngó mấy cái bụi lại ngó tới tôi. Tôi không hiểu nó đang nghĩ gì nữa mà sao con mắt có vẻ cảnh giác với tôi quá vậy trời. Rốt cuộc, chắc chịu không nổi, con nhỏ chạy le te ra chỗ cái bụi cây, nhưng cứ đứng đực mặt yên một chỗ. Tôi đang thấy kì kì thì nó lí nhí gọi:
– Anh ra đây em nhờ xíu nè!
Nhờ cái gì vậy trời, không lẽ kêu tôi bế nó lên cho nó tiểu? Tự nghĩ vậy thôi nhưng tôi cũng thấy tim đập mạnh một hồi. Có điều hồi đó, tôi cứ nghĩ cái gì lại trật ngay cái đó, thiệt tài ghê. Cái con nhỏ nhờ khiến tôi chới với:
– Anh đứng đó đi nha, em sợ lắm!
Giữa ban ngày ban mặt mà con nhỏ sợ ma sao trời? Tôi còn đang thắc mắc thì con nhỏ đã thì thào:
– Coi chừng có con gì cắn em đó.
Đúng là đàn bà, cái gì cũng sợ sệt hết à nha. Tôi gật gật, kêu nó:
– Được rồi, anh đứng đây coi chừng dùm em, khỏi lo đi.
Con nhỏ lườm tôi một cái, dặn thêm:
– Cấm được nhìn trộm đó nha.
Haiz, giả dụ con nhỏ không dặn tôi vậy, chưa chắc tôi đã nghĩ ra. Có điều nó lỡ nói ra rồi, tai tôi cũng nghe rồi, đầu óc cũng tiếp thu rồi, sửa chữa cũng không có kịp. Tôi không có nói được gì thêm, chỉ gật gật đầu ra bộ đồng ý rồi xoay lưng lại. Con nhỏ coi bộ có vẻ yên tâm, líu ríu tới cái bụi cây lúp xúp cách tôi chừng vài mét, nhìn quanh quất một hồi rồi ngồi xuống.
Tôi hỏi thiệt các bạn nha, trong tình huống đó các bạn có ghé mắt lại không? Có 2 phương án: một là có và hai là không, không có phương án quay lại chút xíu rồi thôi. Nếu các bạn chọn phương án một, các bạn quả thật là đàn ông chính hiệu. Tôi cũng vậy, tôi là đàn ông chính hiệu 100%.
Con nhỏ coi bộ đã cố gắng hết sức để kiềm chế sức nước, nhưng cái âm thanh vẫn vang vào tai tôi rõ mồn một. Cái thứ âm thanh ấy càng kích thích trí tò mò của thằng nhóc mới lớn tới cực độ, và dù lỡ gật đầu đồng ý nhưng tôi cũng chào thua trước cám dỗ quá lớn. Tôi lúc lắc cái cần cổ giả bộ như đang mỏi, rồi quay đầu lại nhanh thiệt nhanh. Cái gì thế này hả trời ơi! Tôi vẫn biết mông con nhỏ bự thiệt bự, nhưng khi ngồi xuống đi nó còn bự hơn gấp bội. Giữa đám lá cây lưa thưa, nguyên cái mông con nhỏ trắng bóc, không có nổi một vết sẹo cứ như đập thẳng vô mặt tôi. Con nhỏ cũng đã tè xong, kéo cái quần lên nhưng tôi vẫn đứng im tại chỗ như hóa đá.
Con nhỏ quay mặt lại, cái đập vào mắt nó đầu tiên hẳn là gương mặt của tôi đang đờ đẫn. Nó la rầm:
– Sao anh xấu tính quá trời vậy Long? Đã nói là không được coi lén cơ mà?
Tôi lắp bắp:
– Anh đâu có … coi lén. Anh coi đàng hoàng mà!
Con nhỏ có vẻ bực bội và xấu hổ à nha. Câu nói đùa vô duyên của tôi cũng hổng làm cho nó nhếch mép được tí nào hết trơn hết trọi. Nó chạy lại phía tôi, mắt nhìn gườm gườm, cái tay chuẩn bị tư thế nhéo tôi một cái thiệt mạnh. Tôi cũng không có tránh, mặc cho nó nghiến răng nhéo tôi, rồi làm cái mặt méo xẹo nói:
– Tại … anh thích cái mông của em mà.
Con nhỏ lườm một cái, nhưng cái vẻ bực bội đã bớt thấy rõ. Cái chiêu khen của đàn ông đối với đàn bà đôi lúc có công dụng rõ rệt à nha, ngoại trừ việc bạn đi đường giựt bông tai của một con nhỏ rồi khen đôi tai nó đẹp – cái vụ đó khen không có tác dụng. Nhưng cái miệng nó vẫn la:
– Đàn ông gì đâu coi lén đàn bà đi tiểu, anh không thấy mắc cỡ à?
Tôi liếm đôi môi khô khốc:
– Mắc cỡ gì đâu, anh chỉ thấy thích thôi mà. Lần sau anh sẽ không coi lén nữa là được chứ gì?
Mặt con nhỏ vừa xuôi ra một chút, tôi bồi thêm một cú:
– Em cho anh coi đàng hoàng nha.
Nói xong tôi chạy lẹ thiệt lẹ. Con nhỏ bị chọc đang dữ quá trời luôn. Con nhỏ đuổi không có kịp tôi, đứng chống nạnh dòm lom lom. Mà cũng thiệt lạ, con nhỏ vừa đi tiểu xong, giờ tới lượt … tôi mắc tiểu.
Tôi lò dò bước lại cần con nhỏ, mắt vẫn cảnh giác đôi tay của nó. Con nhỏ vẫn lườm nguýt không ngừng, la tôi:
– Không chạy nữa hả?
Tôi nhe răng cười trừ một cái:
– Để lát chạy đi, anh cũng đang … mắc tiểu!
Con nhỏ đỏ mặt lên một cái, bước lại chỗ cái chiếu ngồi:
– Dzị anh đi tiểu đi, em đợi nè!
Tôi cắc cớ:
– Hồi nãy anh canh cho em rồi, giờ em cũng phải đứng canh cho anh chớ!
Con nhỏ xì một tiếng:
– Canh gì mà canh, anh dòm lén em thì có.
Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi buột miệng:
– Vậy cho em dòm lại anh nè!
Con nhỏ hứ một cái, cái mặt nghinh nghinh:
– Hổng thèm!
Tôi bị cái ý tưởng kì quặc kích thích dữ dội nha. Trước giờ, tôi đều thích ba cái loại ý tưởng ngồ ngộ, lạ lạ trong cái chuyện tình dục, mà điều ngạc nhiên là con nhỏ nào của tôi cũng … giống tôi hết trơn hết trọi. Tôi nghiệm ra rằng, đàn ông hay đàn bà đều dễ bị những điều mới lạ kích thích, đặc biệt là trong tình dục. Tôi đoán con nhỏ cũng đang bị cái ý tưởng đó của tôi làm cho tò mò, bởi cái cách nó “hổng thèm” thấy yếu xìu. Tôi chạy lại, nắm tay con nhỏ lôi đi, giọng cà tửng:
– Không coi không được. Nãy anh coi em, giờ em coi lại anh, vậy nó mới công bằng chớ!
Con nhỏ mặt đỏ lên, vùng cái tay của nó ra nhưng cái động tác cũng lại yếu xìu. Tôi cười hì hì, lôi tuột con nhỏ ra cái gốc cây ngay kế đó. Chợt con nhỏ la lên:
– Anh đi ra xa chút đi, lát mình nằm ở đây mà!
Ừ ha, tôi quên mất. Ủa mà con nhỏ cũng quên luôn chuyện tôi đang dắt nó đi cùng để coi tôi đi tiểu, ngộ thiệt ngộ. Tôi cười thầm, tay vẫn không buông con nhỏ, đi tới cái cây xa hơn một chút.
Tới nơi, tôi vừa thò tay vô quần, con nhỏ lại la một tiếng, giấu mặt vô cái lưng tôi. Làm bộ hoài, hôm qua nó vừa ngậm nguyên thằng nhỏ của tôi trong miệng, giờ lại làm bộ mắc cỡ, thiệt lạ lùng quá đi mà. Tôi cầm cái tay con nhỏ kéo nó xáp vô lưng tôi, rồi không hiểu sao một ý tưởng quái đản nữa lại nảy ra:
– Linh nè, em cầm cho anh đi tiểu nha!
Chỉ thấy con nhỏ lạ la lên một tiếng, cái tay rụt về nhưng đâu có kịp với tôi. Tôi giữ chặt tay nó lại, tay kia vòng ra sau ôm cứng nó không chịu buông. Con nhỏ rốt cuộc cũng chịu thua, xuôi xị:
– Anh làm lẹ lên nha!
Tôi mừng húm, kéo tay vô móc con cu đang cứng ngắc trong quần ra. Con nhỏ không phản đối nữa, để tay tôi kéo tay nó đặt vô thằng nhỏ. Con nhỏ chậm chậm nắm lấy nó, rồi khẽ gắt:
– Sao mà cứng ngắc vậy trời!
Tôi cười sung sướng. Con nhỏ này thật biết khen, nó khen toàn những cái làm đàn ông muốn nổ tung cả mũi. Nhưng cứng trong một số hoàn cảnh thì rất tốt, nhưng cứng trong lúc này thật không tốt đẹp gì lắm hết trơn. Con nhỏ cầm hoài mà không thấy giọt nước nào ra hết, một phần vì con cu đang cứng ngắc, phần vì tôi chưa bao giờ đi tiểu mà có ai đứng lom lom bên cạnh. Cố sức quá trời cũng chỉ rỉ ra một dòng nhỏ xíu. Con nhỏ nào biết ba cái vụ đó, nó buông tay ra rồi la:
– Anh lại xạo em nha, anh đâu có mắc tiểu.
Nói xong nó ba chân bốn cẳng chạy về chỗ cũ. Tôi chỉ còn nước đứng cười khổ một mình. Nhưng cũng may, nhờ con nhỏ đi khuất, thằng nhỏ cũng bớt căng thẳng, khoan khoái xả tới cả lít nước vô gốc cây. Nhẹ nhõm cả cười, tôi lững thững đi tới chỗ con nhỏ thì thấy ánh mắt nó quen quen – lại cái đôi mắt và gò má đo đỏ như cái bữa ở nhà thôi. Tim tôi đập liên hồi – không lẽ con nhỏ này cầm vô con cu của tôi chút xíu mà cũng bị kích thích dữ vậy ta? Sau này, tôi mới biết mình đoán trúng – đàn bà khi họ muốn, cái nét mặt và đôi mắt sẽ có một thứ biểu hiện có thể nhìn ra được.
Có điều, hào hứng của tôi bị con nhỏ làm xuội lơ:
– Nè, anh có lau nó qua chưa đó!
Tôi ấp úng không biết trả lời nó ra sao. Đàn ông ở trong toilet nhà mình có thể thoải mái lấy một ít giấy ra chùi qua loa, ông nào sạch nó thể cầm thằng nhỏ dí vô vòi nước, tuy nhiên ở Việt Nam chưa có cái núi nào có toilet công cộng hết trơn. Không lẽ tôi lau nó bằng cái áo của mình?
Con nhỏ thấy tôi đứng cà lăm, nguýt một cái dài thiệt dài:
– Biết ngay mà, cái đồ ở dơ. Khăn giấy nè, anh lau đi!
Đoạn nó vất cho tôi cái khăn giấy mềm. Đúng là đàn bà, đi đâu cũng có mang theo cái vật bất ly thân ấy. Tôi tính đi ra chỗ nào đó lau, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó thản nhiên cầm lấy cái khăn, đứng trước mặt con nhỏ, móc con cu ra. Mặt con nhỏ cũng đờ đẫn vì cái hành động khó lường của tôi, mãi nó mới xì được một tiếng, chẩu môi ra rồi quay mặt đi:
– Khoe hoài à!
Cái phản ứng của nó vậy càng làm tôi thêm can đảm. Tôi kêu nó một tiếng cầu may:
– Em lau dùm anh đi.
Kêu xong, tôi cũng đã dự tính cái phương án sẽ kéo tay nó, ép nó lau dùm mình như mọi khi. Nhưng như tôi đã nói ở trên, mấy cái vụ tôi nghĩ và tính toán đối với con nhỏ này đều … trật lất. Con nhỏ nghe xong không nói gì hết trơn, lúi húi quay xuống túi làm gì đó rồi bất ngờ quay lại.
– Chỉ lần này thôi nha, đồ làm biếng!
Tôi nghe mà hoa hết cả đầu óc. Có chúa mới hiểu được tâm trạng của đám con gái nhỏ lúc này. Lại thấy con nhỏ, bây giờ mang một dáng vẻ hết sức tự nhiên – làm như nó quen biết với con cu của tôi từ lớp 1 vậy – nâng đầu con cu lên, lấy tờ giấy ăn chậm vào nhẹ nhẹ. Cảm giác của tôi bây giờ thiệt lạ lùng hết sức – cảm giác của một thằng đàn ông đứng trước vật sở hữu của mình – một thứ sở hữu đẹp đẽ, mềm mại và đặc biệt là … biết nghe lời.
Con nhỏ lau xong rồi mà tôi vẫn đứng xụi lơ. Nhìn cái bộ dạng tôi và thằng nhỏ chắc đang ăn nhập với nhau dữ lắm: chủ đơ đơ, thằng nhỏ lơ mơ. Con nhỏ gắt:
– Anh không kéo quần lên còn đứng làm chi vậy!
Vụ này khó à nha. Nó vừa cầm vô con cu tôi, mân mê con cu tôi xong kêu tôi cất đi, khác gì nói tôi là … thằng bất lực. Tôi chẳng nói thêm gì cả, lột phắt cái áo trên người xuống. Con nhỏ bặm môi ngồi lùi lại, nhưng lần này tôi nhìn rõ mồn một nó đang giả bộ. Trong mắt của nó đâu có chút xíu nào sợ hãi?
Tôi kéo quần xuống ngang gối, thằng nhỏ ngỏng lên cứng ngắc. Con nhỏ thốt nhiên giữ lấy tay tôi, đôi mắt ngước lên nài nỉ:
– Thôi đừng mà anh, em chưa đồng ý đâu.
Tôi cũng không nghe rõ nó nói gì hết trơn hết trọi. Tôi chỉ thấy gương mặt con nhỏ nằm sát rạt vô con cu của tôi. Con nhỏ sau khi nhìn nét mặt cương nghị và quả quyết như thánh Gióng của tôi chắc cũng biết khó thay đổi quyết định, nhưng nó vẫn cố thêm một câu:
– Mình đừng làm ở đây đi anh, coi chừng có người lên kì lắm.
Thì ra con nhỏ sợ có người lên chứ đâu phải nó sợ ba cái vụ kia. Dễ quê thiệt, sao lúc nào tôi cũng nhầm lẫn vậy trời. Tôi tự tin lên hẳn, trấn an con nhỏ:
– Em đừng có lo, chỗ tụi mình cao nhất, đâu có ai mò lên làm gì.
Tôi cũng nói cứng vậy thôi, chớ lỡ có ai lên chắc tôi cũng đành chịu chết. Con nhỏ ngồi xuội lơ, nửa đồng ý, nửa phân vân, nhưng tôi đã kịp tuột phắt mọi thứ ra khỏi người, cúi xuống ôm con nhỏ. Con nhỏ này có cái tật thích nhẹ nhàng lúc đầu tiên – tôi biết vậy qua cái bữa tại nhà tôi. Công nhận tôi thông minh thiệt.