Gái Xinh Đụ Chó - Phần 49
Thành không nói không rằng, anh chàng có vẻ gấp lắm, cầm dương vật để đúng lỗ lồn của Vy ấn vào. Đô thấy Thành chống một tay rồi một tay bóp vú Vy vừa nhấp chầm chậm. Dương vật Thành lại chui ra chui vào lồn Vy đem đến cảm giác hoang lạc. Có vẻ muốn chứng tỏ điều gì đó, ở lần này, Thành ngồi hẳn dậy, quỳ hai đùi của mình xuống, ôm eo Vy cứ thế mà nhấp mạnh.
Đô ngồi đó nghỉ ngơi, nhấm nháp tý bia chờ đợi bạn mình. Thành có vẻ rất cố gắng, Thành nhấp rất mạnh nhưng cuối cùng ở tư thế truyền thống này, đàn ông dễ ngã ngựa nhất. Thành đành cam chịu xuất tinh. Hai tay anh chàng bấu chặt lấy hai bầu vú Vy run bắn cả người lên. Từng dòng tinh trùng ở trong phun thẳng vào người Vy. Biết Thành đã xuất tinh Vy cũng ưỡn người mình lên cho mu lồn sát với gốc cặc rồi khẽ nói:
– Đã nói anh rồi mà không nghe. Giờ ngã ngựa rồi thấy chưa. Về khoản này thì anh phải học hỏi anh Đô đi nha.
Thành có vẻ ấm ức, nhưng vẫn phải rút dương vật ra khỏi người Vy. Nói vậy chứ nãy giờ Thành cũng làm Vy sướng quá trời rồi. Nước nhờn hòa cùng với tinh trùng mà chảy ra làm ướt đẫm một mảng ra giường đồng thời ướt mấy sợi lông ở phía dưới cái khe lồn nữa. Thành có vẻ vừa mãn nguyện nhưng cũng khá ấm ức rời khỏi giường.
Vy dâm đãng dang tay mời gọi Đô:
– Nào… đến lượt anh đó!
Đô bỏ chai bia, bước lên chiến trận theo lời mời gọi của Vy. Vy nằm ra giường, dang chân ra xa cho tinh trùng của Thành chảy ra. Đô cầm dương vật quét dọc cái khe lồn ngần ngại chưa ấn vào ngay khiến cho Vy sướng. Vy thủ thỉ:
– Anh sao vậy? Sao chưa chịu đút vô. Bộ sợ dơ hay sao?
Đô quay sang nhìn Thành. Anh chàng thấy hình như lúc này Thành ngồi xa, không để ý cặp đôi đang nói chuyện. Đô mắc mớ bèn thủ thỉ:
– Sao em cho thằng Thành bắn vào trong?
– Anh ganh tỵ với ảnh sao?
Nghe Vy hỏi vậy. Đô im lặng. Vy hôn lên miệng của Đô rồi thủ thỉ vào tai:
– Ngốc ạh. Em thích nếm tinh trùng của anh nên mới để anh bắn lên mặt, còn anh Thành thì không. Con gái thích ai mới chịu uống tinh trùng của người đó. Biết chưa?
Đô nghe vậy thích lắm. Anh chàng gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Vy tiếp:
– Vậy sao còn chưa đút vào nữa. Mau lên… em giận bây giờ!
Nghe Vy ra lệnh như vậy, Đô vội hấp tấp ấn dương vật mình vào. Tinh trùng của Thành chưa chảy ra hết càng giúp Đôi bôi trơn cái lỗ lồn hơn. Đô không thèm rút kinh nghiệm từ Thành, cứ nhét vào xong là nắc rất mạnh bạo. Vy rất sung sướng, thích thú sờ mó, ôm ấp từng cơ bắp của anh chàng. Ở bên ngoài, Thành thấy vậy tặc lưỡi:
– Cái thằng thiệt tình… làm vậy lát cũng xịt nhanh như tao thôi cho coi…
Ấy vậy mà Thành có vẻ chưa biết khả năng của bạn mình. Anh chàng ngồi đó xem, đếm giờ mãi mà thấy Đô càng nắc càng bền bỉ, dẻo dai. Vy như món đồ chơi trong tay anh chàng, năm im đó cho Đô giày vò. Vy quằng quại, tinh khí bắn ra ướt nhẹp cả mà Đô vẫn như pha. Tinh khí làm dương vậy Đô bóng nhẫy. Vy rên rỉ:
– Anh Đô ơi… em không thể nào chịu mỗi được nữa rồi… hích hích… đã quá… đi mất thôi… ư ư… sướng quá… đã quá đi…
Vy phải lên đỉnh mấy lần thì anh chàng Đô mới chịu xuất tinh. Nhớ lại mọi lần quan hệ với Vy, lần này Đô rút dương vật ra, canh lên mặt Vy bắn xịt tinh khí khắp mặt cô. Vy đờ cả người rồi nên chỉ còn biết nằm im thưởng thức tinh trùng của Đô trên khắp thân thể thôi. Vy nằm trên giường rên rỉ, mặc cho hai anh chàng đứng đó ngắm:
– Thích quá anh Đô ơi… tinh trùng anh nóng hổi… nóng rát cả mặt em rồi nè!
Thành lại gần lấy tay quệt lấy tinh dịch của Đô trên người Vy rồi bảo:
– Thiệt không ngờ mày khá thiệt đó nha. Biết cả chiêu xuất tinh ngoài nữa. Tao chịu thua!
Vy nằm trên giường, gương mặt dâm dục bảo:
– Anh Thành mới làm có một lần, còn anh Đô và em hôm nay đã làm mấy chập rồi đó. Vậy mà tinh trùng còn ra quá trời nè…
– Anh ở với nó bấy lâu mà không biết nó giỏi chịch gái vậy. Nhờ có Vy đó!
Cả ba tự dưng trở nên thân thiết hơn, không còn khoản cách hay ngại ngùng gì nữa. Vy nằm đó một tí rồi đi vào toilet, rửa lại cho sạch sẽ mình mẩy. Lúc cô trở ra, cả ba tiếp tục ăn uống, nói chuyện cười đùa với nhau. Thành và Đô lúc nãy có uống tý bia, nhưng làm tình với Vy xong thì tỉnh táo hết cả, không còn tý hơi men nào nữa. Bây giờ, hai anh chàng không còn uống bia nữa mà kéo Vy ra ghế sofa ngồi nói chuyện, trao đổi về tình dục.
Hai anh chàng Đô và Thành chơi chung với nhau từ nhỏ, nhưng Vy thật không ngờ tính cách và “trình độ” lại cách xa nhau đến vậy. Đô hiền lành, có vẻ thật thà còn Thành thì có chút gì đó ngỗ ngáo, ăn chơi phóng đãng. Trước mặt Vy và Đô, Thành liên tục khoe về chiến tích tình trường của mình. Nghe bạn mình thao thao bất tuyệt trước mặt gái, Đô không nói gì mà chỉ che miệng cười. Cả ba không chơi thêm cái nào nữa, chỉ ngồi nói chuyện cười đùa với nhau cho đến giờ hẹn thì khởi hành.
… Bạn đang đọc truyện Em Vy dâm đãng tại nguồn: http://truyensex.moe/em-vy-dam-dang/
Đến giờ, cả ba khóa cửa nhà rồi bắt đầu đi. Lúc ngồi nói chuyện với nhau, Vy có hỏi rõ Thành về địa hình ở chỗ resort và nhắm chừng ban đêm ở khu vực này cũng ít người qua lại nên cô nãy ra một ý định táo bạo. Vy nói dù sao thì một lát lại đó tắm cũng thoải mái không có ai nên cô đề nghị rằng sẽ khoả thân bắt đầu từ lúc này luôn. Thành nghe qua thích thú có ý tán đồng ngay, nhưng Đô thì ngăn cản.
Đô bảo dù đường vắng vẻ thật nhưng nhiều lúc vẫn có một số ít người chạy xe qua lại. Anh chàng sợ lúc chạy ngoài đường lỡ xui xẻo có người nhìn thấy sẽ không hay. Cuối cùng, cả ba đi đến giải pháp dung hòa. Đô lấy một cái khăn tắm rộng trong phòng của Vũ cho Vy quấn quanh người che đỡ lại thôi. Vy thấy Đô nói cũng có lý nên cuối cùng nghe theo anh chàng. Chỉ có Vy dám ở trần ở truồng ra đường như vậy, còn hai anh chàng chẳng ai dám cả. Thành thì phải mặc đồng phục bảo vệ vì đến đó phải trực rồi, còn Đô thì không bao giờ dám thử mấy trò này rồi.
Ra đến ngoài, Thành chạy chung với Đô và Vy một đoạn thì vọt lên để đến nơi trước, rước cả hai vào resort. Thành đi rồi, chỉ còn mình Đô chở Vy bon bon trên con đường vắng. Gió biển ban đêm thổi ào ào. Vy chỉ quấn mỗi cái khăn nên khá lạnh. Cô ngồi sau phải ôm chầm lấy Đô luôn. Đô thấy vậy bèn chạy xe chậm lại, anh chàng bảo:
– Thấy chưa, hồi nãy anh nói mà em không nghe. Giờ lạnh rồi đó!
Cứ chỉ quan tâm âu yếm của Đô làm Vy cảm kích vô cùng. Cô không nói gì cả, cô ôm anh chàng rồi đột nhiên, thẽ thọt hỏi:
– Đô ah. Anh… anh có coi thường em không?
Đang chạy xe nghe Vy hỏi vậy, Đô quay mặt lại hỏi:
– Sao… sao em lại hỏi vậy?
– Vì anh thấy em dễ dãi với Thành… rồi cả những chàng trai trước kia mà em kể anh nghe nữa… Anh… có xem thường em không?
– Anh… anh không biết nữa. Anh nghĩ là… em có suy nghĩ khác hơn của anh thôi…
– Anh có thể nói rõ cho em biết không?
– Theo anh nghĩ thì chắc tại em sống ở thành phố nên suy nghĩ về chuyện này thoáng hơn tụi anh ở đây… Cái này anh không thể nói em được. Anh cũng không nghĩ là xem thường em đâu… nếu như vậy thì sao anh lại đồng ý quan hệ với em cơ chứ!
– Anh tốt lắm. Em chưa từng thấy người nào tốt với em như anh cả. Mai mốt về Sài Gòn, chắc em sẽ nhớ anh lắm!
– Anh chắc cũng sẽ nhớ em lắm. Từ hôm qua đến giờ gặp em. Anh như được dẫn bước vào một thế giới khác. Cuộc sống anh trước đây chán nãn, buồn bã lắm. Nhờ có em mà hôm nay mới vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Những lời yêu thương ngọt ngào như vậy trước đây Vy chỉ nói với Hiếu mà thôi. Hôm nay trước hình ảnh của Đô, sao Vy thấy bóng hình của Hiếu ngày càng xa mờ hơn.
Đô chở Vy đi ngang một con đèo nhỏ với cái tên khá lý thú là “Đèo nước ngọt”. Bóng dáng của khu resort đã hiện lên ở xa xa. Qua khỏi đèo, Đô tắp xe máy vào một bãi vắng rồi dấu xe máy của mình ở đó luôn. Trời khá tối nhưng Đô tỏ ra khá rành đường nên Vy hoàn toàn yên tâm. Chỗ cả hai dừng lại là khoản đất trống bên hông của khu resort. Dấu xe xong, Đô dắt Vy đi dọc theo vách tường của resort ra đến bãi biển, chỗ này đi đến một chòi canh ở trên cao. Cả hai đi đến đây tự dưng thấy ánh đèn pin từ đâu pha lại rọi vào vị trí của mình. Vy hoảng hốt nắm tay Đô thì anh chàng bảo:
– Không sao đâu em. Là thằng Thành đó!
Đô nói chẳng sai, ánh đèn pin kia rọi vào cả hai một tí là rọi tiếp để dẫn đường. Đô dắt Vy đi chút nữa là gặp Thành đứng đợi sẵn. Lúc này anh chàng mặc bộ đồ bảo vệ nhìn có vẻ nghiêm trang và hoành tráng lắm. Thành nhìn quanh kiểm tra thấy không có ai rồi dẫn Đô và Vy đi vào trong. Bắt đầu từ chỗ gặp Thành dắt đi vào trong, không gian không còn hoang sơ nữa mà mở ra rất sang trọng.
Từ chòi canh đi chút xíu thôi là đã đến một hồ bơi rộng, rất đẹp. Hồ bơi nằm sát bờ biển, có thể vừa bơi vừa ngắm biển thỏa thích. Theo Vy đoán chắc đã đến giờ nghĩ vì cô thấy xung quanh tối thui, đèn đóm tắt hết cả. Ngoại trừ ánh đèn hắt ra từ chỗ cái nhà hàng bên cạnh còn lại không có ánh sáng nào. Trước khi bỏ ra chòi canh bên ngoài, Thành nhắc nhở Đô:
– Bữa nay có nhóm khách còn đang nhậu ở nhà hàng kế bên hồ bơi đó nha. Nhìn từ trỏng ra ngoài không thấy gì đâu nên cứ an tâm. Nhưng gần đó còn có người nên nhớ cẩn thận. Có gì cả hai chạy ra chỗ của tao nha Đô…
Thành vừa dặn dò Đô vừa quay đi, nhưng anh chàng đi khá chậm vì vẫn bận bịu quay lại ngắm nghía thân hình của Vy. Hồ bơi đẹp hoành tránh trước mắt làm Vy loá cả mắt. Không gian xung quanh khá tối, nhìn ra chỉ thấy bóng người nhòe nhòe thôi nên làm cô vững tâm hơn. Mặt nước hồ bơi lẳng lặng như tờ. Vy nhúng chân xuống nước thấy nước hồ bơi khá ấm so với gió biển bên ngoài.
Không còn gì chờ đợi nữa, Vy cởi tấm khăn rộng của mình ra rồi từ từ đi về phía mép hồ bơi. Ánh sáng đêm hạn chế nhưng Đô vẫn thấy rõ được thân thể trắng ngần tươi mát của Vy vừa lộ ra. Nhè nhàng tường bước chân, cô trầm mình xuống nước. Mặt nước hồ bơi đang yên tĩnh bỗng rợn rẽ dưới bầu vú tròn trịa của Vy. Mới đầu Vy còn ngần ngại, mãi nhìn trước ngó sau nên chỉ bơi một vòng nhỏ. Cô quay lại chỗ bờ nơi Đô đang đứng đó cầm khăn cho cô. Đô hỏi:
– Sao hả? Em thấy thích không?
– Tuyệt quá anh ơi… chỗ này thoải mái… tuyệt vời quá… anh… anh không xuống tắm với em luôn mà ở đó làm gì?
– Hi hi… cái này tụi anh tắm hoài hà… chán lắm rồi… giờ anh ngồi trên đây ngắm nhìn em bơi lội thích hơn.
Đô nói vậy thôi chứ Vy cũng đoán ra. Cả ngày hôm nay chơi bời với cô, bắn tinh biết bao lần rồi nên chắc bây giờ anh chàng hơi ‘ngán’. Giờ Vy miễn cưỡng ép Đô xuống nước với mình cũng được, rồi cùng làm tình ở hồ bơi thiệt lãng mạn quá sức. Nhưng ngẫm lại Vy thấy như vậy thì có vẻ “bóc lột” sức lực của Đô quá đáng. Vy ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Hay là anh ra ngoài chòi canh chơi với anh Thành xíu đi. Lát em bơi xong em đi ra…
– Thôi để anh ngồi đây canh chừng cho em được rồi!
– Ở đây tối thui, có ai đâu mà anh sợ. Anh ra đó ngồi chơi với anh Thành tý cho vui đi. Một lát em bơi chán rồi thì ra đó với hai anh!
Đô dù không an tâm lắm nhưng nghe Vy bảo vậy, anh chàng cũng nghe lời luôn. Đô để cái khăn tắm ở trên băng ghế dài trên bờ rồi đi về hướng của Thành đã đi. Vy nghĩ Đô đã ở với mình cả ngày rồi nên giờ cô để anh chàng ra chơi với bạn mình một tí cũng chả sao. Dù bơi một mình có hơi buồn để Đô ngồi đó chờ đợi mình Vy còn ngại hơn. Cảm giác một mình trong cái hồ bơi rộng lớn thế này thật thích thú.
Vy thấy mình thật tự do không còn chút gò bó nào. Không có bộ đồ bơi bó sát cơ thể nào cả, chỉ có thân thể cô lặn hụp trong nước hồ mà thôi. Tiếng khua nước khi bơi của Vy, lẫn trong tiếng sóng biển rì rào thật không còn gì sánh bằng. Chuyến đi biển của Vy mới đầu thật tồi tệ vì sự khống chế của hai gã du côn, nhưng đến giờ phút này thì cô đã thấy mãn nguyện vô cùng rồi.
Hôm rồi được tắm trên bãi biển vắng xinh đẹp, giờ thì ở hồ bơi sang trọng giữa biển. Lại thêm đến cuối cùng, may mắn Vy gặp được Đô. Anh chàng sinh lực dồi dào, thỏa mãn đầy đủ khát khao nhục dục của cô. Vy thấy Đô thật mạnh mẽ, hiếm có ai được như anh chàng. Hễ Vy thấy hứng thú là Đô cũng sẵn sàng phang phập vào người cô như máy khâu, lần nào cũng bắn tinh ấm nóng, xối xả.
Càng nghĩ Vy càng thấy thích thú, rồi tự dưng càng thấy nhớ Đô hơn nữa. Một mình một hồ nước vẫy vùng được mấy vòng, cô tắp lại một phía bờ, Vy rờ xuống hạ bộ mình. Qua làn nước ấm, cô cảm nhận rõ ràng là âm hộ mình đang trơn ướt. Ở ngoài chòi canh kia không biết hai anh chàng đang bàn tán chuyện trò gì nữa. Không lẽ mới xa Đô tý chút mà cô đã nhớ anh ta vậy sao. Ngẫm nghĩ một chút, Vy thấy bơi lội cũng đã đủ, cô quyết định sẽ lên bờ.
Vy nhóm người ra khỏi hồ bơi, trả lại vẻ phẳng lặng như nãy giờ vốn có của nó. Mới rời khỏi mặt nước, những cơn gió biển đêm thổi qua làm Vy thoáng rùng mình ớn lạnh. May sao cô chạy lại chỗ băng ghế dài lấy cái khăn ra trùm lại mới đỡ lạnh một chút. Nghĩ lại Vy càng thấy anh chàng Đô là chu đáo nhất. Vì thói ham vui cô định bụng tối nay khoả thân ra đường cho thoải mái, may mà Đô đã nằng nặc bảo cô phải mang khăn theo, nếu không có chiếc khăn này thì giờ đây chắc Vy lạnh chết luôn quá. Ngồi một tí thấy đã qua cơn ớn lạnh, Vy đứng lớn đi trở ra, lần này cô chẳng quấn khăn nữa mà chỉ khoác hờ lên người thôi. Cô đi một đoạn ngắn là quay trở ra chỗ chòi canh rồi. Vy lại gần đó nhưng chỉ đứng bên ngoài nhìn vào thôi chứ không bước vô.