Gái Trọ Nổi Loạn - Chương 22
Rồi Khang nâng thím nằm ngửa ra, hôn môi thím, liếm tai, hôn cổ, vú và từ từ xuống dần. Anh chà mặt đẹp trai của anh ở chòm lông đen thui của thím khá lâu Thím nhóm đầu lên xem. Bà không ngờ anh Khang tình tứ đến thế. Thím cảm thấy lồn thím đã ba con, đâu có gì xứng đáng cho anh chà gương mặt tuấn tú ở đó. Thím lại run, run như sốt. Thím sợ khi anh nhìn thấy miệng lồn của bà anh sẽ chán, vì nó khác với lồn trẻ con bọn tôi. Nhưng không ? Khang banh lồn thím ra ngấm. Anh ngậm ngay hột le nút. Chân thím giựt lia chia. Bụng thót lên giựt xuống. Anh nút hột le bà thật lâu. Thím lại nhón lên xem. Thím sướng như chưa từng được sướng. Lâu nay, ai bú thím cứ nằm đó thưởng thức. Lần này bà phải xem người đẹp trai đã chùi vào đó, hôn, bú. Nửa thân người thứn giật và run.
Hai ngón của Khang banh lồn bâ ra ngắm, rồi lấy lưỡi quét thật nhẹ. Hai tay thím níu tấm ra giường, vò nát. Thím quẹo đầu qua một bên và nói nhỏ:
– Ðừng bỏ em nghe Khang. Em sợ em si anh rồi anh bỏ em. Em sợ lắm mình ơi! Làm vậy, tội em lắm!
Khang không nghe. Anh miệt mài bú lồn. Cái bụng bà sưng lên, xẹp xuống. Cái lưng bà hơi ểnh lên, rồi bà tụ đưa hai tay bóp vú:
– Tuyệt vời quá anh ơi! Lư(Vi anh móc mồng đóc em hay quá.
Thím vẹo hẳn người, ngoẻo đầu, nhắm mắt, nói đủ thứ:
– Vĩnh ơi, Sâm ơi, em có nhân tình mới đẹp trai rồi. Em quên hai anh rồi. Từ nay em là của Khang. Em giữ lồn em cho Khang. Không cho hai anh đụ nữa. Cặc Khang trắng và to hơn của hai anh nhiều. Khang bú hay lắm. Làm người em không nằm yên được Anh Khang ơi, anh đút cặc vô lồn em một chút được không? Một chút thôi rồi lấy ra. Không cần để lâu đâu Em thèm quá Khang ơi!
Khang chiều ý thím. Anh để cặc ở miệng lồn bà nhắp nhắp. Ngón cái của anh chà mạnh hột le. Bà la lên:
– Không anh ơi! Ðút hẳn vô, đừng ác quá vậy. Ðút hết vô rồi lấy ra ngay cũng được. Nhanh đi anh, không lồn em nó phực lửa lên bây giờ.
Khang cứ tà tà nhắp nhắp cho bà thèm chảy nước miếng.
– Em cúi đầu lạy anh đó anh Khang. Cho em chút ân huệ đi. Em làm đầy tớ cho anh cũng được. Nhanh lên.
Khang tội nghiệp thím. Anh nhấn hết con cặc to và dài vào. Thím há miệng thật lớn, trợn trừng đôi mắt như người chết giả. Khang nắc thật chậm. Thím nhổm đầu, chu mỏ lên xem và rối rít cám ơn:
– Anh ơi, anh muốn đốt nhà em cũng được, hay muốn giết em ngay bây giờ cũng chịu. Trời ơi! Anh nắc tiếp chớ không lấy ra hả? Anh đụ sao cho em có đứa con giống anh được không. Ðẹp quá Khang ơi! Bất cứ giờ nào anh muốn đụ em, cứ qua đây. Em sẵn sàng đón anh. Anh muốn đụ suốt ngày suốt đêm, cứ qua đây. Lạy trời cho con giữ được anh Khang. Anh cho em ngắm anh nhen?
Thím ngẩn đầu lên, mở ÐÔỉ mắt sáng nhìn Khang đang đụ. Thím quá thú vị và hạnh phúc được đụ một chàng trai quá tuấn tú và xinh đẹp. Khang đã đẹp mà còn rất là hào hoa phong nhã. Anh rất ngọt với chúng tôi, vung tiền không biết tiếc.
Khang sà xuống, sát mặt thím. Anh cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan bà. Tóc bà thật nhiều.
Khuôn mặt trái soan, mũi thẳng, môi hạt đậu. Thím là gái quê nên cái đẹp hoàn toàn của đồng nội. Nhan sắc đó làm Khang chú ý. Vì nó khác với cái đẹp son phấn của bà Loan. Hai người đều đẹp nhưng khác nhau hoàn toàn. Khang bưag mặt thím để ngắm. Anh say sưa ngắm và vẫn nắc rất đều. Anh cứ kêu gọi thím đừng mặc cảm. Với anh, tình yêu không có tuổi tác, không đẳng cấp. Bây giờ thím và anh là hai xác thịt thích nhau, yêu nhau thì cho nhau. Cho nên anh bảo thím gọi anh bằng anh để anh được phép gọi bà bằng em. Vào tình yêu rồi, cả hai chỉ còn lối xưag hô độc nhất đó mà thôi.
Khang hôn mắt thím, mũi, môi thím. Và tôi thấy bà ứa nước mắt. Cái nước mắt của tủi thân có, của hạnh phúc có, của lo âu sắp tới không biết Khang có còn đến với bà nữa không. Khang lau nước mắt cho bà rồi hỏi:
– Sao em khóc?
Thím ôm Khang cứng ngắt, nhìn mắt anh bà bảo nhỏ:
– Tại em được hưởng hạnh phúc của một bà hoàng hậu. Có bao giờ em dám mơ hay nghĩ tới giây phút thần tiên hoan lạc này đâu. Thân em thì chỉ để những nông dân lên nằm. Vậy mà anh, một hoàng tử…
Khang lấy hai ngón tay bịt miệng không cho thím nói tiếp:
– Cấm em không được nói nhưvậy nữa nếu muốn gần anh.
Thím gật đầu, nước mắt lại tràn ra vì sung sướng. Khang tiếp:
– Bây giờ cho anh xuống bú tiếp em, được chưa? Thím lại gật đầu. Lúc nãy bà van nài Khang cắm cặc vào lồn là vì bà sợ (sợ bâng quơ), sợ Khang chê lồn bà, không đụ. Sau khi chàng đã thấy rõ sự thật của lồn có ba con. Chỉ có vậy. Bây giờ thì bà được hưởng rồi. Cặc Khang đã vào rồi, đã nắc làm bà tê tái, tê tái đến rơi nước mắt.
Khang xuống, ân cần banh lồn thím ra, lại ngắm thật lâu và lại dùng lưỡi quét dọc theo cửa mình. Ngón cái chàng, chà đánh trên hột le. Một lúc, thím có đến hai lạc thú. Bà lại gào la thảm thiết:
– Anh muốn làm gì thân em cũng được Khang ơi! Anh cho em nhiều quá. Em sợ không đủ tay để nhận lãnh. Xin anh cho phép em khóc nữa. Em phải khóc với hạnh phúc tuyệt vời này cho sướng, cho đã. Em muốn chết ngay tức khắc để mang hình ảnh anh đi với nỗi sung sướng vô bờ.
Lần đầu tiên tôi nghe thím nói những câu văn chương trong lúc sướng. Thường thì thím nói bậy, hay chửi rủa. Còn bây giờ, cái gì đã làm bà trở nên văn chương đến thế? Tình yêu thật! ! ! Thì ra, trong suốt cuộc đời bất cứ ai dù có gia đình cũng sẽ có một lần bị cú sét ái tình đánh tan nát.
Thím lại ngóc đầu dậy nhìn Khang quét lồn thím. Bà ngắm Khang và ước gì Vĩnh với Sâm cũng đẹp như Khang, để bà, hằng ngày, ngay trên giường này, hay trên chòi bắp được thưởng thức tài nghệ của hai anh.
Khang lại dùng lưỡi móc cái mồng đóc của thím. Mỗi lần như thế, đít bà nhảy tưag tưng lên như con cá nằm trên bờ. Thím nhăn mặt, chu mỏ, như khóc. Bà ôm hết nỗi sung sướng vô ngần Khang đang cho. Nhìn Sen, tôi thấy cô nàng tuột hẳn quần, cho hai ngón tay vô lồn thụt tối đa, và thì thầm với tôi:
– Chị chịu hết nổi rồi, Lựu ơi? Thèm đụ quá. Gọi giù m bác Hoành qua đây cho chị “nhờ” một chút đươc không em?
– Chưa được. ổng đang “công tác ” với bà Loan. Ðể chút trưa đi. Tiếp tục coi phim dâm kìa.
Trong kia, thím Hạnh co hai giò, nhổm hẩn cái đít lên cao. Khang bợ hai mông bà để bú. Chàng hì hục, chăm chỉ bú. Chàng banh háng bà rộng ra thêm. Thím tha hồ ngắm cái đẹp trai của Khang vì chàng quỳ cao lên. Bú đã đời, anh hạ bà xuống, leo lên, bắt bà cầm cặc cho anh vào. Lại thấy một tiếng hú kinh hồn vang lên, rồi im bặt. Khang hỏi:
– Em hạnh phúc không?
Thím không trả lời, hé môi cười nhè nhẹ, và lại để nước mắt tuôn ra. Khang hiểu đó là những giòng lệ hạnh phúc (The Tear of Joy). Không phải đau khổ, sầu lụy mới khóc. Mà quá sung sướng, hạnh phúc người ta cũng khóc. Hãy nhìn những hoa hậu khi trúng giải. Họ khóc như lúc bị đau khổ. Khang sung sướng qua khi mộng chàng đã thành sự thực. Chàng lãng mạn muốn gần thím Hạnh từ hai ba năm trước nhưng không dám nói. Bây giờ đã chiếm được trọn cả thân hình bà. Chàng đang cần mẫn, tập trung hết kỹ thuật làm tình tân kỳ nhất để phục vụ người yêu (chớ không phải thím Hạnh.)
Nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt đỏ hồng hào, dâm đãng của thím. Tôi sướng như chính bà đang sướng. Tôi tự cảm thấy hãnh diện, sung sướng như người vừa ban phát một ân bố thí. Tôi ghép từng cặp lại với nhau để họ có hạnh phúc, thì tôi mang tội hay lãnh phước. Không một ai giải đáp được. Cũng như giết một con vật thì có tội. Nhưng dùng thịt nó để cứu đói vài người thì gọi là phước. Như vậy, trên cõi đời này không có gì tuyệt đối. Riêng tôi, cái gì tôi thấy không có tội, tôi làm, vì kết quả việc tôi làm thường đem đến cho chính tôi, cho người khác niềm hoan lạc.
Ai dám bảo thím Hạnh v(ti Khang đang đau khổ? Bảo như thế là ngụy biện, chối sự thật. Vì bà và Khang đang đụ lừng trời mây, đụ bốc khói, đụ giường chiếu rung rinh, đụ đất trởi im lặng. Chỉ còn nghe vài ticng chim sẽ kêu ngoài cửa sổ chỗ nhánh mãn cầu giống như lần bà đụ Vĩnh. Gió buổi sáng hây hây thổi vào cửa sổ làm giảm cơn nhiệt dâm của hai người đang cho nhau khoái lạc. Khang tận tình, thím hết lòng.
Họ đang thì thầm cái gì rất nhỏ bên tai. Tôi không nghe được. Nhưng chắc chắn đó là những thông điệp tình yêu, vì tôi thấy thím cứ gật đầu, gật đầu. Hai tay bà vuốt nhẹ nhàng theo sóng lưng của Khang. Bà vuốt tóc chàng, bưag mặt chàng để ngắm như ngắm hoa. Khang cũng ngắm bà, im lặng. Cái im lặng nói nhiều nhất. Khang rất dẻo dai. Dẻo dai hơn cả Vĩnh. Chưa biết ai sẽ thua cuộc trước. Nhưng hiện hai đấu thủ có vẻ cân bằng sức lực. Trời đất buổi sáng quá im lặng, tĩnh mịch. ở đây không có tiếng máy lạnh, không nhạc êm dịu, mà như đã có tất cả. Có tiếng thở, tiếng thì thầm, tiếng “va chạm” của hai bộ sinh dục. Giữa chừng, thím nói với Khang:
– Anh ngừng một chút cho em lau sạch nước nhờn ở cu anh.
– Lau bằng gì?
– Anh biết rồi còn hỏi.
Khang rút cặc ra nằm ngửa. Thím nâng nó lên mút sạch. Cặc Khang vẫn còn bóng lư(~ng, đỏ hồng. Bà dùng mũi hôn nồng nàn. Bà ngậm hai hòn dái của Khang. Liếm đít Khang. Bà quý nó như vàng ngọc. Lấy đầu lưỡi bà quét dọc sợi gân cặc dẫn xuống hai hòn dái. Khang rên khẽ. Mồm bà bú, mà mất thì liếc lên Khang. Chốc chốc, bà ngoạm vào đầu cặc rồi nhả ra, rồi ngoạm nút sâu vào đốc họng. Bà đã nhợn chảy nước mắt mà cặc Khang vẫn còn ở ngoài cả khúc. Thím cạp luôn chòm lông rậm rì và đen thui của anh, liếm mãi mà thím không chán, không mỏi. Có trên nửa tiếng đồng hồ cho riêng việc “chùi sạch” cặc Khang. Xong bà leo lên, cầm cặc anh để ngay miệng lồn rồi ngồi xuống giã gạo. Bây giờ là tàu chạy, thuyền leo sóng. Bà quỳ, chống hai tay giã tối đa. Vừa giã, thím vừa ngắm Khang. Ngắm đẹp trai, vửa ngắm những nét sảng khoái chàng diễn tả.
Thím bảo:
– Anh ra với em cùng một lúc nhen! Lạy trời cho em tắt kinh luôn. Cho bụng em mang con anh. Con em sẽ đẹp và lãng mạn như anh. Khang ơi, em đang sướng vô cùng. Anh muốn ra lúc nào cũng được, nhưng nhớ rủ em với nhe ba nó.
Khang yêu chữ “ba nó ” quá. Ðó, bác Hoành nói thiệt đúng. Thím thật tình và lãng mạn. Việc mang thai ở bà chẳng bao giờ có được (vì bà đang dùng thuốc ngừa). Vậy mà vẫn nói. Nói rự nhiên như bà đã là vợ của Khang.
Mồ hôi thím vã ra có hột toàn thân thể. Những sợi tóc mai trước trán ướt đẫm. Lưng, vú, đùi ướt đẫm. Khang thấy tội quá, chàng bảo bà nằm ngửa ra cho chàng “hành quân. ” Hai tay thím bóp muốn bể vú khi Khang tăng tốc lực nhịp nắc. Bà la muốn sập mái nhà. Tôi chưa bao giờ nghe thím la như thế. Và cuộc mây mưa sắp đến mức ăn thua. Khang vã mồ hôi, rủ thím:
– Em nhìn mặt anh, đi em yêu! Anh rủ em cùng lên mây xanh. Bay lên. Vút lên. Vào không gian. Ði với anh.
Thím chỉ dạ một tiếng rồi bà ôm eo ếch của Khang. Bà cùng Khang nắc, hẩy. Mồ hôi nhỏ có giọt. Rồi bà cắn ngực Khang. Hôn ngực Khang. Thím ré lên như điên. Hai người vật nhau, mang hết lực tàn ra tặng nhaụ. Tấm ra giường nhàu nát. Cái gối rơi xuống đất. Tóc bà rối. Tóc Khang xỏa xuống trán. Anh cũng cắn tai thím, môi, cổ và nút đến bầm tím. Hai bộ lông ướt như vừa tắm xong. Êm ru. Yên tĩnh.
Ngọt ngào. Nhẹ như tơ. Tan loãng. Cả hai nghe mùi mồ hôi của nhau tỏa ra. Họ dính cứng như cả hai đã là một rồi. Cả hai ngủ trên vai nhau cả mười phút, thì từ từ gở nhau ra một tí, nhìn nhau im lặng. Nói nhau bằng mất. Tạ tình nhau bằng cái mỉm cười. Ừ! Ðó cũng là tình dục, em hiểu không người yêu?
Ngoài này, Sen cũng ra ướt đẫm hai ngón tay. Chị ngã vào tôi thở dốc, mắt lờ đờ…
– Anh muốn hai đứa dính nhau mãi thế này.
Thím sung sướng quá với câu nói ân tình của Khang. Bà không nói, cứ nhắm mắt hôn cổ Khang. Hôn hoài, hôn hoài.
– Sao em lại khóc?
Anh hiểu rồi, em nói rồi. Ðừng hỏi nữa. Ðể em riêng tư hạnh phúc!
Ðẹp quá ! Tôi thẩn thở nhìn mông lung ra nhánh ổi đong đưa ngoài cửa sổ. Mắt tôi nhìn đó mà trí thì bay tận đâu đâu. Vừa rồi thượng đế có dự khán trận thư hùng không? Nếu có, chắc ngài cũng đã như chị Sen thôi. Ðố ai dằn nỗi cơn nứng khi chứng kiến cảnh tình tự vừa rồi. Thím mặc đồ, chạy ra giặt chiếc khăn nước nóng vào lau người cho Khang. Cử chỉ này tôi chưa hề thấy. Chỉ thấy sau cơn mây mưa thì Vĩnh hoặc Sâm phải tự tay mặc đồ cho bà, đắp chăn cho bà ngon giấc.
Lau Khang đến đâu bà hôn đến đó. Hôn như hôn một bảo vật, một gia tài từ trên không trung rơi ngay vào tay bà. Khang nằm nhắm mắt. Cái khăn ấm làm các sớ thịt chàng hồi sinh. Nhất là khi thím lau cặc chàng. ở đó, bà ngừng khá lâu, lau thật kỹ từng chân lông. “Thằng nhỏ ” lại cương cứng. Bà thở hắt ra. Không phải bà ngao ngán, mà… bà phục sức lực của Khang. Bà ngừng ở đó lâu là để thu trọn hình ảnh con cặc trắng hồng vào trí óc, để lỡ ngộ sau này, Khang có quên, bà vẫn còn “chút gì để nhớ để thương.”