Gái Trọ Nổi Loạn - Chương 16
Tôi bước vào phòng trong khi thím vẫn trần truồng nằm, đó thở dốc. Bà thều thào nói như người bệnh:
– Con mặc giùm áo quần cho thím đi. Thím ngồi dậy không nỗi nữa. Quá chừng chừng Lựu ơi! Ai mà có ngờ nó dữ tợn gấp mấy lần thằng Sâm nữa. Chắc thím phải nghỉ đụ ít ngày cho lại sức. Nếu còn đụ nữa chấc chết con ơi.
Tôi nhắc bà:
– Thím quên con đã hẹn bác Hoành sáng mai à?
– Thôi con xin lỗi bác giùm thím đi. Ðể bữa khác… mệt quá !
Tôi mặc xong đồ cho bà, lấy cho bà mộ t ly nước. Bà chỉ hớp vài ngụm rồi lăn ra ngủ vùi.
Trưa hôm đó tôi bới thức ăn mang ra ruông mía cho Vĩnh. Có cả vài tháng nay tôi say mê làm hầu thiếp” với bác Ba, nên quên khuấy vụ này. Hômnay tôi làm bởi vì bất chợt tôi thấy Vĩnh tiến bộ vượt bực, muốn Vĩnh đụ tôi một bữa như đã làm sáng nay với thím Hạnh. Tôi đang loay hoay với thức ăn trong bếp thì Sâm về. Anh hớn hở hỏi “Thím đâu?”
Tôi trả lời:
– Bà già đang nằm thở trong buồng á. Anh kiếm thím có chuyện chi?
– Có hẹn với bà sáng nay dẫn bả đi vô núi thăm vợ chồng bà Tư Dơi.
Tôi nghe nói đi thăm bà Tư Dơi thì mừng thầm, vì lâu nay vẫn muốn gặp những người đồng điệu. Với lại tôi cũnmg muốn tò mò xem họ sống với nhau như thế nào nên nói với Sâm:
– Thím mệt lắm vì mới đụ v(“i Vĩnh cả buổi sáng. Ðể thím nghỉ. Anh dẫn em đi vô thăm bả đi. Hồi nào giờ em mong lắm.
Sâm đồng ý ngay vì anh nghĩ đi với tôi vẫn thú vị hơn. Tôi với Sâm ra quán mua một ít trà bánh rồi vô núi thăm bà Tư Dơi.
Phong cảnh ở đây hùng vĩ, hoang dã và đẹp hơn làng tôi. Ngay châ n núi có những cây l?n thân trắng, tàng xòe ra như những cái dù vĩ đại, mọc chen giữa những tảng đá màu xám. Nhà bà Tư Doi cất lên ở một mảnh đất khá rộng, chung quanh là những nưong khoai, vồng sắn, những giàn bầu, mư?p mọc leo len tận mái tranh. Bà Tưđang ngồi giặt đồ cạnh cái giếng đá Anh Phú đang tư?i khoai. Thấy chúng tôi đến, Phú và bà Tư bỏ việc chạy ra đón:
– Mèn ơi! Có cả tháng bữa nay cậu Sâm m?i trở lại hén?
– Chớ thím Hạnh đâu hổng thấy? Tôi nhớ thím lắm à
Sâm vội giới thiệu:
– Dạ, thím cháu bậ n việc nhà. Bữa nay cháu dẫn Lựu, bạn gái cháu vô thăm bác. Nó mong được vô đây chơi lắm đó.
Tôi cúi chào bà Tư và anh Phú. Trao mấy gói bánh, gói trà và bắt đầu quan sát. Bà Tư nói chuyện với chúng tôi mà tay nắm cứng Phú. Bà e dè vì tưởng tôi còn con nít. Sâm nói toạt ra để mọi người tự nhiên hơn:
– Em Lựu cũng là tay “sát thủ” lợi hạ i đó bác.
Bả nhìn tôi trố mắt ngạc nhiên:
– Cái gì? Tay sát thủ ? Năm nay cô chừng 16, 17 chớ nhiêu?
– Dạ, cháu 18 tuổi. Nghe danh bác lâu lắm mà bữa nay mới hân hạnh gặp.
– Mèn ơi. Mứi 18 tuổi mà đã là tay sát thủ rồi hả?
– Phú nhìn tôi nãy giờ. Tôi biết trong lòng anh cũng vui khấp khởi vì hôm nay trước sau gì anh cũng được trao đổi văn nghệ. Cả bốn chú ng tôi vào nhà. Bà Tư làm cơm đãi. Ăn xong tôi đề nghị cả nhà ở truồng sinh hoạt như có lần thím Hạnh đã được hư?ng ở đây Riêng tôi, việc ở truồng để sinh hoạt như thế này chẳng có gì lạ. Vì đã làm thế quá nhiều lần trên tổ quỷ với Khang, Vĩnh và chị Cúc. Cá i lạ bây giờ là bà Tư, sau khi nghe tôi đề nghị đã cổi quầ n trước hơn ai hết, rồi đến Phú. Tôi với anh Sâm sau hết. Bà tự nhiên như chẳng có gì xảy ra. Bà vẫn tới lui, rót nước, dọn bánh. Trong khi bà lom khom rót nước, thỉnh thoảng Phú cho tay sờ lồn, sờ vú bà để đùa giởn.
– Ở đây tui với bà vợ già hễ rảnh việc ngoài vư?n là vô ở truồng sống như người tiền sử. Chẳng có ai quanh đây rình mò, xem trộm mình. Chúng tôi sống cho nhau thật hoải mái, hồn nhiên. Muốn đụ là đè nhau ra đụ. Ðụ đã để nguyên vậy nằm ngủ. Có ai trên đời này sướng hơn tụi tôi?
Bà Tư chen vô:
– Bị muốn tự do như vậy mà tôi với “thằng chồng true” này phải vô hóc núi này đó cô Lựu. Tôi bi?t thiên hạ dè biểu, chê bai tôi, nhưng chắc chắn có nhiều người thèm sống tự do như vầy lắm ! Tôi mặc kệ. Mình sống cho mình. Khi mình thèm khát, đau khổ, trong bóng đêm chẳng ai chia xẻ. Thì tại sao mình phải sợ khi tự tìm cho mình một đời sống dễ chịu thoải mái riêng tư? Mình không thương mình thì ai thương mình?
Nói xong bà ôm hôn môi Phú một cái thật tình rồi cầm cặc Phú nựng nựng như cầm món đồ chơi. Tôi. hỏi:
– Hồi còn sống dưới ghe, bác với anh Phú có trận đụ nào ly kỳ thích nhất, kể cho cháu với Sâm nghe với?
Bà nhìn Phú như để ôn lại, rồi từ từ nói:
– Thật ra, nếu biết lên bờ bị thiên hạ chửi b?i quá, tôi với Phú cứ sống dư?i ghe có lý hơn. Sống dưới ghe thì cũng tự do biệt lập, không khác gì ở đây. Còn có thêm cái thú là có sông nư?c, trời mây, mưa gió… Cũng nhưở đây, dưới ghe có khi tụi tôi ở truồng cả ngày cũng không ai thấy. ở đâu phong cảnh hữu tình là đậu ghe lại “hưởng” cho đã, rồi chèo đi. Quê hương là tứ xứ. Gạo chợ nước sông. Nghe chà i lưới, nói thật cũng đem lại cho tôi khá nhiều tiền. Nên chẳng có gì phải lo âu. Không biết cô Lựu với cậu Sâm thì sao. Còn bọn tôi mỗi lần đụ là phải tìm cảnh trời thật lãng mạn; hy hữu… Ðụ dưới ghe thì nhất định hấp dan ly kỳ hơn trên bờ nhicu. Buổi trưa, trời hanh nồng, mình chèo vô một cái lạch vắngg, cột ghe dưới một gốc bầ n rậm rạp. Hai đứa tôi đụ một trận tơi tả rồi ngủ một giấc. Thức dậy, đi gỡ câu, gỡ lưới, kiếm cá sáng mai đi chợ sớm. Buổi tối, cho ra giữa giòng, trời có tră ng, gió nồm êm êm. Mình trải chiếu ra nằm ôm nhau giỡn hớt một hồi, rồi lăn ra đụ…Nhưng điều làm tôi nhớ nhất trong những ngày đó là những lần đụ trong khi trời mưa giông. Mưa giông khác với mưa thu hay mưa mùa đông mưa giông trởi vẫn ấm, có sấm chớp, có gió rít.
Hôm đó, bán cá ở chợ về, tôi được Phú đón ở bến đò. Trời chuyển mưa. Phú chèo lẹ vào ấn ở một rạch tràm. Gió lớn thì sóng cũng lớn, nên cho ghe vô lạch để nấp vẫn hơn. Vừa cột ghe xong thì trời dội xuống một cây mưa như trút nước. Sấm chớp khắp trời. Gió thổi hùn hụt. Sóng lớn làm chiếc ghe chòng chành, nghiêng ngã. Tôi đóng cửa khoang cho ấm. Rồi ôm Phú, đắp mền, nút lưỡi, rờ rịt nhau cho đã, xong cởi truồng ra bú nhau trong khi tai nghe mưa từng cơn nặng hạt tạt vào mui ghe. Tiếng giông, tiếng sét nối nhau từng chuỗi tiếp theo những tia chớp sáng xanh. Mây đen nghịt, nên bầu trời tối hù. Lúc đụ nhau, tôi với Phú la bể trời mà cũng không át được tiếng gió, mưa dữ dội ngoài kia. Còn mưa, chúng tôi còn đụ. Ðụ lấy thú chớ không lấy sướng. Nên trận đụ kéo dài bốn năm tiếng đồng hồ. Ôm nhau đụ nhưvậy ấm lẩm, tình lắm. Không bị mệt. Lúc buông nhau ra là lúc mưa tạnh hột và ngoài trời tối như mực.
Ðốt đèn ăm cơm tối xong, lại đóng khoang ôm nhau đụ tới khuya. Trời đất ẩm ướt, yên tịnh. Giữa rạch tràm ban đêm, chẳng có tiếng gì ngoài tiếng cú kêu thong thả, u buồn. Hai vợ chồng tôi có một thế giới riêng. Với lại, khi mình vui thì ở đâu cũng có hạnh phúc. Nhưở chốn sơn lâm vắng vẻ này, không hạnh phúc à? Thừa mứa là đằng khác. Có hôm tôi với Phú bới cơm, vô tuốt trong núi xa, kiếm một chỗ thiệt là thơ mộng, trải chiếu nằm trên lá khô, nghe chim hót, nghe gió thổi, nhìn mây bay. Và đụ ở những nơi đó thường làm mình không thể nào quên được. Bây giờ tôi chỉ còn biết tôi và Phú là nhân tình của nhau… Còn cô Lựu? Cô có kiểu đụ nào hấp dẫn, kể cho tôi nghe với?
– Dạ, cháu thì biết đụ ở cái tuổi quá sớm nên kinh nghiệm cũng đầy mình. Cháu có anh bạn và chị bạn thường rủ hai anh em cháu qua chơi trò bác sĩ suốt hai năm. Nên không còn kiểu đụ tân kỳ nào cháu chưa nếm qua. Ví dụ như anh bạn đụ cháu từ đằng sau. Cháu cúi xuống bú cặc anh Khang, rồi chị Cúc thì bú vú cháu. Một lúc sư(~ng tới ba thứ khác nhau, nó lạ lắm bác biết l~hông. Nc~u là một người dàn bà đàng hoàng, không thể nào có cái sướng lạ lù ng như thế được. Ðụ như vậy mới là đụ: Bác muốn thử không?
Bà Tư nhìn Phú, nhìn Sâm rồi gật đầu:.
– Chắc kiểu này hồi nào tới giờ bác chưa hưởng qua. Ðâu thử coi.
Tôi nói bà quỳ hai gối, chống hai tay. Ðằng sau Phú đút cặc vô đụ bà. Ðằng trước Sâm chìa cặc ra cho bà bú. Ở dưới tôi bóp vú và bú vú bà. Vừa bú, tôi vừa nhìn con cặc của Phú.
Phú đụ bà say sưa như đụ một nhân tình. Miệng bà ngậm cặc Sâm nên chỉ còn âm ư rất nhỏ. Ðụ được một lúc thì đổi. Sâm đụ tôi, tôi bú Phú. Bà hú vú tôi. Hoặc bà ngồi lên đụ Phú, miệng bú cặc Sâ m. Tôi bú vú bà. Ðủ kiểu, đủ thứ cho đến hết buổi chiều thì chia hai ra. Phú đụ tôi. Sâm đụ bà Tư. Nằm nhìn nhau đụ cũng là cái thú đặc biệt.
Ðêm đó tôi với Sâm ở lại hưởng tới khuya. Tôi khoái nhất là khi nhìn Phú lật bà Tư nằm ngữa ra đụ dã man lúc một giờ sáng. Hai vợ chồng ôm nhau lăn lộn, gào thét. Họ cố biểu diễn để “đãi khách”. Cho tới bây giờ, tôi đã có chồng có con, vẫn không thể nào quên trận đụ kinh hồn ly kỳ hôm đó. Tiếng Phú vẫn còn vẳng vẳng bên tai tôi:
– Ðể anh đụ em thật mạnh cho Sâm với cô Lựu thưởng thức…
Phú gọi bà bằng em, bà gọi Phú bằng mình. Giống hệt như thím Hạnh và Vĩnh gọi nhau sáng nay. Sáng hôm sau, Sâm và tôi từ giã ra về. Sâm đi cày Tôi về thẳng nhà vì nhớ lời hứa cho thím gặp bác Hoành lúc chín giờ. Thím Hạnh tắm gội xong ngồi hong tóc ngoài nắng. Thấy tôi về bà mừng:
– Thím đang mong, tưởng con không về chớ !
– Chưa được chín giờ mà thím.
– Ờ! Còn sớm. Nhưng thím vẫn mong.
Bà nói và nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp. Bà biết sáng nay sẽ được hưởng con cặc quá khổ của bác Hoành. Bà hồi hộp. Ông trời hay thật. Người đàn bà dù dày dạn đến đâu, khi gặp của mới cũng vẫn có cái mừng khấp khởi hồi hộp của một người con gái nguyên thủy. Ðó ! Bà đã dậy sớm lo tắm gội, chải chuốt, sửa soạn để đón tình nhân.
Gần chín giờ, tôi chạy qua nhà bác Ba để tìm bác Hoành, thì gặp bác đứng ở hàng rào dâm bụt. Bác nhìn tôi mừng khấp khởi như thím đã nhìn tôi lúc nãy. Tâm trạng bác giống hệt thím tôi. Tôi mời bác vào nhà. Thím bưng nước ra mời trong giáng điệu của một cô gái nhà quê “thơ ngây “:
– Mời anh Hoành uống nước.
Tôi tìm cách lẻn đi vào phòng tôi ngồi đợi cho đến khi nào hai ông bà dẫn nhau vào phòng thì tôi bắt đầu “quay phim.” Ngoài, kia, thím tôi đặt ly nước xuống bàn, thì bác Hoành đã táo bạo nắm một bàn tay của bà. Bà hơi rút lại lấy lệ và bẻn lẻn. Bác Hoành đặt ngay lên đó một nụ hôn. Mặt bà đỏ phừng lên. Bác Hoành kéo bà xuống đặt lên hai bắp vế của bác. Và… hai gương mặt nhìn nhau thật gần, im lặng. Bác Hoành mở lời:
– Hôm đó, em có trộm nhìn anh chơi con Sen hả ?
Thím gật đầu……
– Em thấy thế nào?
Thím vừa trả lời vừa cúi mặt vào vai bác.
– Thôi đừng hỏi nữa. Ở ngoài này em gần chết. Sao của anh to quá chừng vậy?
Em không nghe thiên hạ đồn anh là đệ nhất bửu bối à?
– Dạ, có nghe nhưng không thể tưởng tượng nỗi nó gồ ghề quá vậy!
– Ðâu em rờ thử xem nó có gồ ghề thiệt không?
Thím trở người đứng dậy. Bác cũng đứng dậy. Thím tuột cái quần lụa bác Hoành xuống. Con cặc chần dần bung lên. Thím quỳ xuống, hai tay cầm chặt con cặc và ngắm. Quả thật bà chưa bao giờ được ngắm gần một của quý lạ đời như thế bao giờ. Bác Hoành đứng chống nạnh nhìn xuống. Thím dùng mũi hôn say sưa con cặc bác. Bà hôn cách chân thành không kiểu cọ như bà Loan. Tôi có cảm tưởng như bà ôm một ổ bánh mì để hôn. Bất giác bác Hoành đỡ bà đứng lên. Bác cởi áo cởi quần cho bà, rồi cởi luôn áo của bác. Thím là loại dàn bà to con cao ráo. Thế mà đứng với bác coi như một cây tre mọc cạnh cây cổ thụ.
Hai tay bác nâng mặt thím nhìn đắm đuối rồi hỏi:
– Mình gần nhau ở nhà bếp này được không?
Thím gật đầu. Bà nôn nóng xem con cặc quá cỡ đó khi vào lồn rồi bà sẽ sướng cỡ nào. Cho nên thật gấp bà kéo mặt bác Hoành xuống hôn như mưa bão. Bác Hoành dạng hai chân ra cho người thấp xuống. Khi cặc ông ngang tầm với lồn thím, ông kco dít bà vô. Thím cũng dạng hai đùi ra. Và tôi tháy cúa quý bác Hoành tiến dần vào như chỗ không người. Thím rời môi bác để rên khe khẽ:
-Ối! Anh Hoà nh ưi ! Nó vô trỏng rồi anh ơi ! Sao nó có thể vô được hả anh? Nhưng mà… nhưng mà vẫn còn ở ngoài cả khúc. Nhấn vô hết đi anh. Ối! Lần đầu tiên em mới được đụ một con cặc dữ tợn như vầy đây Hoành ơi ! Anh lấy em luôn được không? Hay mỗi sáng qua đây đụ em một cái được không anh? Ôi, nó vô hết rồi mình ơi. Chật chội, sướng quá đi!!!
Bác ẳm bà lên. Cả hai cùng llắc. Tóc bà đã xỏa xuống. Bà âm ư nhỏ giọng những động tác thì cuồng bạo hơn những lần đụ Vnh và S~m. Bác Hoành thỏa mãn tột cùng, vì những gì bác mộng mơ ao ước đều đã thành sự thật. Bác mơ một người tình nhà quê, mơ đụ ở một khung cảnh thaith bần mộc mạc. Bác muốn vừa đụ vừa nhìn ra ngoài kia có mấy con gà bươi đất tìm mồi. Những bụi nlởn, bạc hà lung lay theo gió. Những đùm chùm ruột thòng xuống. Những tiếng chim buổi sáng… Bởi vậy bác đã xin phép thím được làm tình ngay ở nhà béP thay vì vào phòng.
Thím thì hình như không còll biết gì cái quang cảnh chung quanh khi lồn bà đ~y tràn một con cặc trứ danh. Bà chỉ biết nhắm mắt lại mà thương thức.
Hai ông bà đang đụ say sưa thì bỗng tôi nghe tiếng động ngoài sân. Nhìn ra thấy Sen đến bất thình lình. Tôi sợ nếu để Sen thấy cảnh bác Hoành đang làm tình với người dàn bà khác thì nó thể Sen sẽ ghen lên, làm xấu hổ thím Hạnh. Nên tôi vụt chạy ra nắm tay Sen:
– Chị Sen. Sao chị đến mà kllông cho em hay để em sắp đặt phòng cho chị?
Sen bỡ ngỡ:
– Tại tự nhiên, sao chị nhớ ông già quá chừng và thèm muốn chết cái vụ kia. Nó ngứa ngáy, bắt chị bạo gan tới đây. May lại được gặp em. Làm ơn, em qua nhắn bác Hoành cho chị gặp một chút được không?
Tôi càng bối rối lo âu. Nhưng trong thoáng chốc, tôi bỗng nghĩ ra một kế:
– Chà, tiếc quá ! Bữa nay chú thím Hạnh đang ở nhà bàn chuyện mùa màng gì đó. Có mấy chú mấy bác đông lắm ở trỏng. Hay để em dẫn chị ra ruộng bắp chơi. Có anh Vĩnh ngoài đó. ảnh cũng là tay hảo hớn. Nếu chị không chê, để em giới thiệu. Em bảo đảm với chị là anh Vĩnh sẽ làm chị lcn thiên đàng suốt ngày hôm nay cho coi.
Chị Sen vói tay bứt nhanh là mãn cầu, hơi cúi mặt thẹn thùng. Vì đây là lần đầu có người đề nghị chị hãy phiêu lưu với người đàn ông khác ngoài bác Hoành. Mặt chị hơi ửng hồng. Chị cứ tưởng rằng chị chỉ được phép gần gủi bác Hoành thôi. Biết thế nên tôi tấn công tiếp:
– Em thông cảm? Chị đi với em. Ở ngoài đó có cái chòi kín đáo. Ðó cũng là nơi Vĩnh với em van thường hẹn hò ân ái hằng ngày. Em bảo đảm, Vĩnh sẽ làm chị mê ly…
Chị Sen mĩm cười với đôi mắt sáng lên. Tôi name tay chị dẫn đi.