Nội dung truyện
Giọng thím như người khóc, kể lể. Có tý nức nở, nghẹn ngào vì cơn sướng vây hãm. Thỉnh thoảng, bà đấm vào lưng của Vnh một cái. Có lúc bà hoàn toàn im lặng, bặm mội lắc lắc cái đầu. Ðó là lúc toàn thé da thịt bà rung chuyển theo cơn dâm và khoái lạc đang hành hạ thần kinh của bà. Có lúc mặt bà như mụ điên với mớ tóc xỏa rối bời.
Tôi biết bà đang sướng kịch liệt, sướng tê tái. Nếu có ai mở cửa xông vào chắc bà cũng bất kể. Vì hồn bà chắc đã thoát, bay ra ngoại từng không gian. Chỉ còn đây một xác phàm đang chìm ngập trong dục vọng thần tiên. Vĩnh mở mắt, bình tĩnh điều khiển khẩu thần công của anh vào đánh phá cung nội. Ðây chỉ là trận giao hữu. Anh quyết lập một bàn thắng với tỉ số 8-0, cho thím phải há hốc mồm mà khâm phục, chắp tay mà thờ phượng, để lần tới gặp anh là bà phải ngã nón chào anh như chào một danh thủ hảo hạng.
Ðệ tử của anh Khang đang xuống núi tung chưởng đầu tiên mà coi như thím đã muốn bở hơi, thối thoát. Bà không còn la, không còn nói bậy nữa. Chỉ còn ứ theo từng nhịp nắc kinh hồn cúa Vĩnh. Anh chỉ khom người làm có thế, rất từ tốn, chắc nịch, mà sao bà quằn quại, ríu người, rung chuyển hết tứ chi. Tôi với Cúc đã từng ăn món đó rồi, nên đã quen mồm. Nhưng thím thì chưa. Trong trò chơi bác sĩ với khám bệnh trên tổ quỷ, không còn kiểu đụ tân kỳ nào mà chúng tôi chưa nếm qua. Những kiểu chơi như: tôi chổng đít cho Vĩnh đụ từ đằng sau. Phía trước tôi bú cặc Khang. Phía dưới Cúc bú vú tôi. Hoặc tôi quỳ bú hai con cặc của cả Khang và Vĩnh, trong khi chị Cúc bú lồn tôi. Tôi chịu đựng hằng giờ, đã quen với những kiểu cọ anh Khang vẽ ra, nên cả bốn chú ng tôi đã trở thành những anh hù ng hảo hán, đụng trận không biết thua.
Vĩnh cũng vậy. Anh đã đổ khá nhiều mồ hôi ở quân trường nên anh ít khi phải đổ máu lãng nhách. Trận sáng nay đụng với thím Hoành là trận tầm thường, bậc trung, cấp đại đội.
Anh đang làm bà bấn loạn hơn khi lưỡi anh rà cổ, rà vai, rà lổ tai của bà. Tay anh vuốt nhẹ lưag dài của bà. Lồn bà ra nước nhiều lắm nên tiếng lẹp nhẹp vang lên khá rõ mỗi lần cặc Vĩnh nắc tới. Chưa ai bao giờ áp dụng lối đánh tấn công bốn mặt như thế trên thân thể bà. Hoặc đụ, hoặc bú, hoặc hôn… chứ làm gì có cả ba thứ một lúc, mà mũi nhọn tấn công nào cũng sác bén, làm lực lượng của bà chỉ còn rã ngũ, đầu hàng vô điều kiện. Bà không kêu tên Vĩnh nữa, mà gọi bằng mình, xưng em:
– Mình ơi! Con cặc của mình dễ sợ quá mình ơi! Nhớ sáng nào cũng qua đụ em như vầy nhen! Chắc em không còn đụ ai nữa đâu. Em quên hết rồi. Ðụ xong trận này em nhớ suốt đời thôi!