Gái Tìm Của Lạ - Chương 51
Biết bao lần như thế mà lương tâm em vẫn dững dưng, lý trí em vẫn ngủ quên. Em tự đã lừa dối vớỉ lương tri, cứ cầm thương lên ngựa, tìm mọi dịp bôi xấu anh, trong khi em như con chó đã chết lâu ngày, mùi thối xông lên nực nồng cả thành phố.
Cho đến một buổi tối, em chứng kiến Hóa đụ Thành. Cả hai không còn là bồ bịch trong cuộc mây mưa, mà là một chồng một vợ. Cách xưng hô và giao tình như là chồng vợ thắm thiết. Tử đó họ xưng tội của nhau. Bạch hóa hết. Và ly kỳ hơn nữa là họ càng yêu nhau hơn sau khi đã nói hết những phản bội lớn tày đình. Anh biết vì sao không? Vì tim họ vẫn của nhau?
Anh và em chỉ có một điều giống họ. Đó là tim vẫn của nhau. Xa em rồi mà anh vẫn không muốn em ngoại tình với mấy người tài xế. Và anh phải mướn Hóa làm tài xế. Còn em vẫn lo lắng, săn sóc từng bữa ăn cho anh, dù không trực tiếp, để anh có sức khỏe mà làm việc. Vợ chồng mình hèn quá. Thua xa Hóa với Thành, là những người nhà quê. Mình đã cố tình mang mặt nạ để không nhìn mặt nhau, trong khi quả tim chưa ngừng nghỉ đến nhau. Mình không dám trực diện cho nhau thấy những vết thẹo, những đường nhăn, những kẻ nứt để từ đó xây dựng một chân tình.
Nghe trái cựa quá phải không anh? Xưng những lừa dối của nhau để được sống trong hạnh phúc ! Em muốn anh với em có một hạnh phúc như thế. Mình không thể thiếu tự do, và hồn nhiên. Bóp nghẹt sự ham muốn đam mê là sấy khô đời sống ! Cho nên mình cứ sống nhưđời sống của vạn vật, thiên nhiên, trong khi vẫn cho nhau quả tim trong mối tình rất người.
Lần đầu tiên ông Vi nghe vợ xưng tội. Ông bàng hoàng, ù tai như nghe một loạt đại liên bắn rất gần. Thì cũng giống hệt bà Vi trước đây. Muốn che dấu hết tội lỗi của mình để chỉ soi mói tìm tội lỗi của người phối ngẫu, để hờn, để ghen. Rồi từ từ ông thấm vào những lời thú tội của vợ. Ông chui ra khỏi tấm màn đen, hít thở không khí tự do, chắp cánh bay tung lên với cuộc sống thiên nhiên đã hằng có tự thuở nào. Toàn thể lý trí, toàn thể thần kinh ông được rửa sạch, nhẹ nhàng thảnh thơi.
Ông đưa hai tay qua ôm chặt bà Vi để hôn những nụ hôn cám ơn, để tạ tình cùng bà. Bằng gíọng trầm, ngọt ngào ông cũng kể hết tên những người đàn bà đã đi qua đời ông. Dì Quỳnh Mai, Thủy Tiên, Nguyệt Hạnh, v.v… Dĩ nhiên là có cả tôi.
Gương mặt bà Vi đang thản nhiên, đang vô tư, bỗng đanh lại khi nghe tên Dì Hạnh:
– Dì Hạnh? Dì ấy đi tu, đạo hạnh lắm mà ! …
– Nhưng Dì ấy cũng là người chứ đâu phải Bồ Tát sống. Dì ấy cũng rất bình thường như anh với em. Và dĩ nhiên dì cũng có những đam mê, tham vọng,
và dục vọng rất người. Anh ngủ với Dì Hạnh không phải là để thỏa mãn dục vọng xác thịt với một người đẹp mà là để trắc nghiệm những huyền thoại thần thánh đã thần thánh hóa về dì ấy. Dì không phải là Phật sống, cũng không là những đấng tái thế như Đức Thích Ca hay Chúa Ky Tô !
– Phục anh thật. Núi nào anh cũng phá vỡ. Sông nào anh cũng lội qua. Đến Dì Hạnh mà còn ân ái được thì…
– Không! Em phải phục Dì Hạnh. Đừng phục anh?
– Tại sao?
Vì dì đã can đảm chiến đấu với dục vọng bao nhiêu năm. Dì đã phải giả điếc, giả đui trước những cám dỗ của xác thịt để cố gắng tạo cho mình một chỗ ngồi, chớ không phải chỗ đứng, trong những vĩ nhân bậc nhất của thiên hạ. Dì hất đổ hết những thần tượng đang được thờ xuống đất, để chỉ còn một mình dì choán ngự hết từ trong nhà, trong tivi, trong sách vở, trên cổ, trong thần trí của đám tín đồ cuồng tín. Anh phải phục Dì Hạnh vì dì đã dùng thông minh biết phịa ra những điều mà tín đồ của dì nghe tới họ cảm thấy như khuôn vàng thước ngọc. Dì bắt tín đồ của dì lúc nào cũng phảl nghĩđến dì, mê dì nhưngiện ma túy. Dì mới là sự thật, là cứu cánh, là vua độc nhất. Ngoài ra là tà giáo, là số không. Nhưng điều anh phục dì nhất phải nói là cái đêm dì đã can đảm tự nhận mình thật sự không phải là Bồ Tát khi ngã vào vòng tay anh… Dì đã thực sự sống rất người, rất tự nhiên, rất đam mê, lãng mạn.
– Nhưng vì dì là em gái của em. Và em biết dì chưa từng lăng nhăng với bất cứ một người đàn ông nào!
– Ừ thì dì ấy là một gái còn trinh. E)iều đó thực sự một trăm phần trăm. Anh không chối. Nhưng dời sống của một cô gái còn trinh với Thượng Đế không thể nằo so sánh với nhau được. Cũng như cây đèn và mặt trời đều có khả năng cho ta ánh sáng. Nhưng ngọn đèn chẳng thể nào là mặt trời cả. Có ai can đảm dám dùng cả cuộc đời mình để chứng minh ngọn có là cây cổ thụ hay vũng nước là biển cả thì chỉ làm việc huyễn hoặc, không tưởng. Và em biết gì không? Đêm đó ngọn đèn Nguyệt Hạnh bỗng tắt ngúm, vỡ tan từng mảnh vụn, lặn ngụp trong khoái lạc trần tục. Dì đã đê mê say đắm những điều mà dì đã lớn tiếng khích bác, chỉ trích, cấm đoán. Dì bảo: “Ai dính dáng đến dâm dục, thì trí tuệ sẽ bị lu mờ. ” Vậy ra cả năm tỷ người trên trái đất, trong đó có cha mẹ của dì cũng đã lu mờ trí tuệ? Chắc dì quên là con người hiện đang có trạm không gian. Năm 1997, một phi thuyền sẽ phóng từ đó để thám hiểm Mộc Tinh.
Sau khi đã ăn phải trái cấm do tài xếLâm và anh mang tới, dì tự nhiên lột xác. Sự trở về với tự nhiên đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của dì. Mỗi khi dì bước ra đường, không còn ai nhận biết dì là nhà tu nữa. Dì vứt bỏ luôn những ngôn tữ”, cử chỉ mị dân lố bịch để sống thật hài hòa với chính mình. Dì nhận biết, nếu còn tiếp tục làm kẻ nói láo, sống giả dối, thì những điều nguy hiểm sẽ phải đến, không sớm thì muộn. Ví dụ, dì tự bảo là có phép thần thông, biến hóa, vậy mà dì vẫn phải di chuyển bằng xe hơi. Một lần dì bị tai nạn xe cộ đến bất tỉnh, dì vẫn phải điều trị ở nhà thương. Tại tín đồ của dì không để ý hay không chịu quan sát, chớ chỉnhìn mộtngày trong đời sống của dì, ắt họ phải giác ngộ tnlớc khi được dì “giác ngộ. “
Sáng, trưa, chiều, tối dì vẫn phải ăn, phải uống, phải làm vệ sinh, và phải ngủ. Anh chưa thấy Thượng Đế, nên không hiểu Thượng Đế có cần làm những điều đó hay không. Nhưng khi thấy dì cũng có những nhu cầu bình thường của con người bình thường, thì anh khẳng định: Dì không phải là Thượng Đế. Vì ngọn đèn không thể nào là mặt trời.
Ông Vi thao thao như một nhà hiền triết. Ông lý luận sắc bén, làm câu chuyện trở nên hấp dẫn lôi cuốn. Bà Vi là người có học. Bà hiểu ngay những gì ông Vi đang nói. Lâu nay bà tưởng lầm ông là người tầm thường. Ông Vi tiếp:
– Từ đó anh nảy óc tò mò, muốn làm một cuộc thám hiểm. Anh mang lửa thử vàng. Khối vàng Nguyệt Hạnh đã chảy mềm dưới bụng anh. Không những thế, sau khi ăn trái cấm, Dì Hạnh quấn quít bên anh, ràng buộc anh không rời. Bây giờ thì dì như tiên vào tục. Dì đã bằng lòng đầu hàng những gì trước đây đã gọi là cám dỗ, là sa đọa. Và cũng bây giờ, dì hiểu rằng mình đã sai lầm, đánh mất một khoảng trăng tròn của tuổi thanh xuân từ năm 17 đến năm 24 tuổi. Nghĩa là tám năm chẵn. Đó là khoảng thời gian nụ hoa hàm tiếu đang nở rộ. Những chồi non tràn đầy sức sống vừa mới vươn ra. Nhụy hoa mơn mởn phơi dưới nắng, sẵn sàng đón nhận bất cứ cánh bướm nào đáp xuống. Thếmà dì đã tình nguyện khép kín lại, vùi thân vào chỗ im mát thanh tịnh cố chiến đấu tững phút với những phát triển tự nhiên của đời người con gái. Dì chiến đấu gần như kiệt sức, vã hết mồ hôi, mà những cám dỗ vẫn ào ạt dồn tới. Dì đã mang hết nhưng kỹ thuật tu hành để diệt dục, cố hết sức bận tâm, tận sức mỗi ngày 16 tiếng để không còn nghĩ gì nữa.Vậy mà, dì tâm sự: “Em chẩng thể nào kiểm soát được những giấc mơ
trong khi ngủ. ”
– Những giấc mơ gì? Anh hỏi.
Dì thành thật thố lộ ra hết với anh:
– Em phải nói dù anh có cười em. Có khi nào anh bị sốt mê man, rồi mơ thấy mình được uống một trái dừa tươi hay không? Hoặc lúc nhỏ, đêm nằm ngủ mắc tiểu quá, mà mơ thấy mình đang đái ở bờ ruộng có gió mát? Lúc tỉnh dậy thấy quần, giường chiếu ướt đẫm nước tiểu mới hay mình vừa đái dầm theo giấc mơ.
Cũng thế, ở em suốt từ tuổi 13 chứ không phải tuổi 17. Nghĩa là từ lúc bắt đầu có kinh, âm hộ em lún phún mọc lông, vú đã tượng hình, đùi đít hơi nở ra, thì tâm lý em hoàn toàn đổi khác. Em thường mơ một một điều gì đó không tên, không nguyên cớ. Em thích đọc tiểu thuyết tmi tình, xem phim tình cảm, hay nhìn hoa, nhìn bướm, nhìn lá cây bay rung rinh trong gió… Em thích ôm gối nằm một mình khi trời có mưa. Nhiều lắm. Kể không hết. Cho đến suốt những năm “tu hành”. Những giấc mơ mà lúc bấy giờ em thường gọi là ma quỷ, đến với em gần như hằng đêm.