Gái Tìm Của Lạ - Chương 48
– Chị định chạy đêm ra Nha Trang?
Bà không nhìn Hợp, mà nhìn bâng quơ ra phía trước không trả lời. Vì Hợp hỏi tữ”c là đã trả lời rồi còn gì. Một lúc lâu, chàng lại bóp bóp tay bà rồi nâng lên hôn nồng say:
– Mình kiếm khách sạn ngủ lại đêm nay đi…
Điều bà muốn nói, Hợp đã nói. Nhưng trong xe có ai nghe đâu mà Hợp phải thấp giọng khi nói câu đó Bà im lặng, cứ để Hợp tiếp tục nắm tay, gối mặt trên tay lái, nhìn chàng không chớp. Càng lúc chân bà càng bước sâu vào cuộc phiêu lưu. Bà cứ để cho Hợp xỏ mũi dắt đi. Hợp chơi ác thả một câu thật vô cùng khó trả lời:
– Hay chị muốn chạy đêm thì tùy…
Bà vẫn nhìn Hợp. Cái nhìn như muốn nói: “Thôimà, tha cho người ta đi mà. ” Hợp lại tiếp thêm:
– Hay mình ra biển ngồi hóng gió?
Bà vừa cắn môi cười đầy ý nghĩa, vừa bóp trả lên tay Hợp một cái, rồi mở máy xe chạy. “Ra biển ngồi hóng gió. ” Thôi mà Hợp. Đừng chín hấu mại hơi nữa. Bày hàng ra cho người ta thấy rồi bây giờ đòi ra biển ngồi hóng gió.
Xe chạy lanh quanh trong tỉnh lỵ nhỏ xíu rồi ngừng ở khách sạn Đông Hưng, tương đối lớn và sang. Xe vào bãi đậu. Hợp đồng tình ái đã được hai người ký từ lúc đó. Hợp xách hai va li cùng bà vào lấy phòng. Hợp nói với quản lý:
– Cho một phòng có máy lạnh!
– Dạ. Hai giường chiếc hay một giường lớn?
Một giường lớn…
Hợp vừa nói vừa véo tay bà một cái nhè nhẹ. Lão quản lý, qua cặp kiếng cận, liếc thật nhanh nhìn đôi nhân tình không đồng tuổi tác. Lão thản nhiên một cách nghề nghiệp, không cần xem căn cước, không cần hỏi tên tuổi khi Hợp thảy cho gã ba ngàn, trong khi giá phòng ngủ chỉ có bảy trăm đồng.
Hợp và bà Vi bước lên cầu thang, đi dọc hành làng dài với ánh đèn mờ mờ từ trên trần rọi xuống. Hợp sung sướng khấp khởi khi nghĩ đến những gì sắp xảy ra. Hai người dừng lại ở phòng số 26. Chìa khóa tra vào, hai va li vào trủớc. Hợp đưa tay ngang eo ếch bà Vi đẩy nhẹ bà vào rồi theo sau. Chàng cố ý không bật đèn, đưa cái chìa khóa cho bà Vi để bà tự đóng tự khóa… Hợp cố ý kéo bà vào tự nguyện tham gia cuộc phiêu lưu…
Nhưng sướng nhất, tự do nhất và cũng là thần tiên nhất phải nói ià lúc bà với Hợp mướn chiếc tàu nhỏ ra đảo. Trên tàu có bếp, tủ lạnh, giường ngủ, bàn nhỏ. Bà mua. đủ loại thức ăn, trái cây và rượu chát, cognac…
Tàu đến gần hòn Yến, bà bảo Hợp dừng lại thả neo ở một nơi thanh vắng. Đứng trên tàu, bà có thể nhìn những cây cối mọc ở một khu rừng, có những tảng đá đẹp cạnh bờ biển, sóng vỗ trắng xóa. Hai người cởi truồng, sống thoải mái hồn nhiên như người tiền sứ. Bà nấu ăn. Hợp lấy rượu uống, ngồi ngắm bà Vi lõa thể không mảnh vảo che thân đầy khêu gợi, đi tới đi lui. Hợp chẳng bao giờ dám nghĩ giấc mơ của mình đã hiện thành sự thực một cách huyền thoại như thế. Trời, mây, non, nước. Gió biển thổi mát rượi. Tiếng sóng đập nhẹ vào mạn tàu nghe rõ mồn một. Tàu lắc lư êm đềm, im lặng. Bà Vi đứng đó nấu ăn. Hợp cầm ly rượu đứng sau lưng. Một tay Hợp choàng cổ bà, hôn lên tóc, lên gáy.
Cặc Hợp cứng ngắt chỉa thẳng vào mông đít bà. Có lúc Hợp thò tay bóp vú nhè nhẹ. Đôi vú căng tròn. Hợp đưa tay xuống vuốt vuốt chòm lông lồn xum xuê. Bà cười hạnh phúc. Nhất là những khi chàng hôn gáy bà. Bà nổi ốc rần rần lên nơi bả vai, cườm tay. Bà nói:
– Mình đừng chọc em nổi nứng lên, là embỏ không nấu ăn nữa cho mà coi. Hôn em được rồi, đừng bày đặt sờ lông lồn em…
Bà bớt lửa xuống, khi tay Hợp vê vê đầu vú của bà. Hợp muốn hôn bà. Bà quay lại, đưa tay cầm con cặc của Hợp:
– Mình dâm hơn em nữa đó. Để ăn tối xong cái đã Hôn hoài làm lồn người ta ra nước ướt nhẹp à. Đợi chút được không? Ôi! Sao em vẫn mê con cặc của anh quá đi!
– Thì chị cứ nấu ăn tự nhiên đi. Em yêu, em phải sờ mó nó cho thỏa cơn thèm chớ? Em thích vậy.
– Mới đụ hồi tối ở Phan Rí ba bốn cái chưa đã hả?
– Chưa! Chưa đã chút nào hết. Em muốn ăn, muốn nhai hết da thịt của chị. Chị có biết chị đẹp lắm không? Thân hình và gương mặt của chị là ước mơ to lớn và duy nhất của đời em.
Bà nhón chân lên, quàng cổ Hợp, níu xuống. Hai người nút lư(“i say đắm trong khi chiếc tàu nhỏ cứ chòng chành, lắc lư theo những gợn sóng nhỏ. ở đây hoàn toàn tự do. Chẩng ai thấy, biết và nghe. Thú vị là như thế Hai tay Hợp xoa nhẹ hai mông đít no tròn của bà. Lưỡi chàng đưa qua là bà ngoạm lấy, nút cho no, cho đã cơn dâm. Con cặc Hợp chỉa thẳng vào chùm lông dày rậm của bà như khiêu khích. Chàng hỏi:
– Chị muốn cái gì không? Em tặng…
Bà cứ níu đầu Hợp xuống mà nút môi, nút lưỡi, rồi gật đầu rất nhẹ. Cũng như lần ở khách sạn, hai bắp vế bà dang rộng ra. Đầu cặc Hợp tự động tìm vào hang đào nguyên. Hợp phải dạng hai chân ra cho người chàng thấp xuống, cặc mới vào thong thả dễ dàng. Mông đít bà Vi nhấn tới. Và trọn con cá lóc của Hợp đã vào trong hang Bắc Bó. Hợp la:
– Đây là thiên đàng phải không chị? Em chẳng muốn đụ ai nữa sau khi đã đụ được chị. Em sung sướng tột cùng khi được bắn khí trong lồn chị đêm hôm qua ở phòng ngủ. Đụ với chị em không biết mệt là gl. Sao lạ lùng quá vậy? Vừa ra xong cặc em
lại cứng như lúc chư đụ. Em muốn khí của em hòa với nước lồn của chị tiết ra từ tử cung. Em không liều thì chẳng bao giờ mới có những trận đụ ly kỳ như vầy Đụ nhau mà không gây khổ cho kẻ khác là được rồi. Sao phải thắc mắc? Vì thế mà em muốn ngủ với chị suốt đời. Sướng quá chị ơi!
– Em cũng hạnh phúc lắm Hợp ơi! Em chẳng có gì thắc mắc hết. Nếu thắc mắc em đã chẳng đồng ý ở lại khách sạn với anh cùng phòng, cùng giường rồi để anh leo lên người em đụ em như đụ một nhân tình. Em ra đến ba bốn lần với cả nhiệt tình chân thật Em chỉ còn biết mình là nhân tình của nhau, có thể yêu nhau, hợp nhau, làm cho nhau đã cơn hạnh phúc, là được rồi. Nếu, nếu thôi nhé, nếu ai có biết thì tùy họ suy nghĩ. Có thể họ ghê tởm anh và em. Hoặc có thể họ tôn thờ mình như thần tượng vì mình đã làm một việc ngoại hạng mà họ đã không dám làm, dù đã có lần họ ước mơ, thèm thuồng. Loạn dâm có đáng ghê tởm không? Nếu đó là hành động mang ý nghĩa nhưhiếp dâm thì đáng ghê tởm. Nghĩa là chỉ đơn phương tấn công một kẻ không đồng ý, không thích. Còn đây, cả hai đã hạ tay ký đồng thuận, dẫn xác tới cho nhau, tình nguyện phục vụ cho nhau để cùng hưởng, thì theo em, là một hành động tình ái yêu thương. Mình ăn vịt Bắc Kinh thế cơm. Kẻ khác ăn rau quả thếcơm. Còn kẻ ăn rau quả chê bao người ăn vịt Bắc Kinh là tội lỗi, thì phải hỏi lại. Nếu giết vật để ăn mà có tội, tại sao chẳng ai ngăn được con người chế tạo những vũ khí tàn độc, kể cả bom nguyên tử để giết nhau. Và nếu giết nhau một cách dã man mà được dung tha, khuyến khích thì loạn dâm cũng phải được công khai, được nhân loại dung tha, khuyến khích. Vì dù gì, cái dâm vẫn nhân ái, vẫn hạnh phúc, mang đầy yêu thương hơn bom nguyên tử. Nghĩ như thế mà em lập cho mình một nhân sinh quan riêng để mà sống.