Gái Tìm Của Lạ - Chương 31
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong, cá c bà trong sòng bà i nhà bà Vi nằ m trên chiếu, vừa xỉa răng vừa nói chuyện. Bà Vi dẫn Báu đến trình diện:
– Xin giới thiệu với các chị. Đây là em Báu. Mười tám tuổi rưỡi. Tuổi trẻ nhưng tài cao. Báu đã từng hạ ba bà cùng một lúc. Báu là người được nhiều cô nhiều bà ngưỡng mộ và rất nổi tiếng ở Phước Long. Chị nào thích thì cứ thử.
Tất cả năm bà cùng đồng loạt ngồi dậy, nhìn Báu với những cặp mắt vừa nghi ngờ, vừa chiêm ngưỡng.
Ai chứ bà Vi đã giới thiệu thì đúng là hàng loại tốt, chớ không thể là đồ giả. Vì lâu nay bà Vi đã từng trình hàng nhiều lần. Lần nào cũng làm các bà ngẩn ngơ, khâm phục. Dĩ nhiên, trước khi trình hàng, bà Vi cũng đã thử qua. Thử để thưởng thức trước, và cũng biết để chắc chắn là của tốt để khỏi bị mang tiếng, và cũng để dễ moi bạc của mấy bà đang tới đây, giải trí bằng cờ bạc, vừa cũng để mua vui bằng xác thịt Bà Ngọc Thủy, khoảng bốn mươi ngoài. Người mập mạp phương phi, nhìn Báu hơi khinh thường, và hỏi:
– Cái gì? Mười tám tưổi rưỡi? Còn nhỏ hơn thằng út của tôi, mà chị Vi bảo là tuổi trẻ tài cao! Há, há ! Khá lắm thì con cu cũng chỉ lớn hơn ngón tay cái một ty, chớ làm gì…
Bà Hồng Nguyên thêm vào:
– Há, há, há. Chị Vi bảo nó đã tặng hạ ba bà. Mà ba bà như thế nào? Bà nhà quê, bà thuộc gái mới lớn lên hay như chúng tôi?
Bà Vi cười tự hào, cầm tay Báu, nói chân thành:
– Khổ quá. Lâu nay các chị có bao giờ thấy tôi nói dối chưa? Có của ngon, của lạ tôi mới dám đề bạt lên mấy chị. Chớ của đáng tội, nếu các chị chê, hay không vừa lòng có mà con này phải đóng cửa, chết đói à?
Bà bác sĩ Huy hỏi đùa bà Vi:
– Em xin hỏi bà chị. Bà chị đã thử qua chưa, hay chỉ tai thì nghe mà mắt chưa thấy? Này, ở cái thời buổi nhiễu nhương này đồ giả mạo cũng nhiều lắm đấy nhé?
Bà Vi nhìn Báu để thú thật với mấy bà:
– Rồi. Mới tối hôm qua đây chứ chẳng có lâu lắc gì đâu. Thập bát ban võ nghệ, cậu ta rành sáu câu. Thì em đã bảo, chị nào không tin, xin cứ thử. Xong cuộc mà không vừa ý thì cứra đây đè con này xuống mà cắt làm tám khúc. Tất cả cười vang. Tầng lầu này có ba phòng đặc biệt, có máy lạnh, có giường kiểu để các bà hành lạc Tôi là tài xếchuyên đi rước mối về cho mấy bà. Địa điểm rước là nhà hàng Givral, Thanh Thế, phòng Thẩm Mỹ Tân Lộc, Cercle Sportifv.v… Các cậu rất trẻ, từ 20 trở xuống. Chỉ lâu lâu mới có một khứa trên 30, nhưng người này phải là một tay anh hùng hảo hớn. Chưa bao giờ các bà chơi qua một chàng trai quá trẻ như Báu. Vì vậy các bà hơi nghi ngờ Báu cũng phải.
Bà Hạnh Dung chủ tiệm vàng ở Phú Nhuận, từ nãy giờ chỉ nhìn Báu mà không nói. Tuổi bà khoảng ngoài ba mươl. Bà không có con nên người bà còn eo thon rất dễ nhìn. Bà nói:
– Thôi được. Ai cũng chê không dám thử. Vậy xin để tôi đi tlên phong. Xưa nay tôi chưa bị ai hạ, kể cả thằng Hùng Đầu Bò, thằng Phàn Mặt Ngựa. Nếu hôm nay quả tình cậu Báu này cho tôi đo ván, tôi sẽ tặng một món quà trị giá ngang với chiếc xe hơi Mercedes mới tinh.
Mấy bà vỗ tay. Bà Hạnh Dung đến ngồi bên Báu, cầm tay Báu. Bà ngắm nghía “mẫu hàng. ” Nhìn Báu, một cậu trai chưa đầy 19 tuổi, bà chẳng tin Báu có khả năng làm tình gì cả. Tụi thằng Hùng Đầu Bò, Phàn mặt Ngựa, trước khi vào trận đã phải xuống Phạm Ngũ Lão kéo mỗi đứa mấy cặp thuốc phiện để làm hành trang lên đường. Vậy mà gặp bà là tan xác Nghe đến tên bà Hạnh Dung là hồn phi phách tán, chạy tuốt, không dám ngó lui. Lần này bà muốn thử Báu vì tò mò hơn là muốn thỏa mãn cơn dâm dục. Bà đứng lên:
– Xin phép mấy chị nhé ! Em đã khổ công tìm trong thiên hạ khá lâu. Chưa thấy một Trụ Vương thứ thiệt. Hôm nay gặp Hoàng Tử xứ Phước Long. Em cũng cố xuất chiêu với chàng để xem tài cao thấp…
Nói xong, bà dắt Báu đi thẳng vào phòng ở cuối dãy lầu. Cài cửa cẩn thận, bà Hạnh Dung mở nhạc nhẹ. Việc đầu tiên là bà dẫn Báu vào cùng tắm. Bà rất sạch. Trước khi ân ái, bà Hạnh Dung luôn luôn là người đích thân làm sạch nhân tình từ đầu tóc xuống móng chân, nước hoa tẩm đầy mình. Bà tự cởi hết áo quần, rồi cởi áo cho Báu. Khi quần Báu được tuột xuống, bà sững sờ kinh ngạc nhìn thấy con cặc của Báu quả là một kỳ vật. Con cặc đó không thể có nơi cơ thể của một người con trai tuổi vừa qua mười tám như Báu. Bà Hạnh Dung quỳ xuống cầm con cặc. của Báu hỏi:
– Trời! Sao con cặc của em nó to như của người lớn vậy?
Báu trả lời hồn nhiên bằng giọng nhà quê:
– Thì tại trời sinh nó vậy. Em đâu có biết.
Bà Hạnh Dung mân mê con cặc của Báu, im lặng một lúc lâu. Xong bà đứng lên, nhìn Báu hỏi:
– Phải tưổi em chưa tới 19 không?
– Dạ đúng vậy. Ai khai gian làm chi. Tới tháng Bảy sang năm em mới 19 tuổi. Mà nhằm nhò gì cái tuổi Mấy bà dưới nhà quê nói em hay hơn mấy lão già bốn năm mươi. Em lên đây, mấy con mẻ khóc quá trời…
Bà Hạnh Dung vẫn chưa tin. Vừa vặn bông sen cho nước đổ xuống, bà vừa tò mò hỏi Báu:
– Chị hỏi thiệt nhen. Đêm qua em có ngủ với bà Vi hả?
Báu cũng thành thật trả lời một cách huỵch tẹt:
– Thì bà cũng nhưmấy chị. Lúc đầu bà cũng không tin em mặc dầu chị Hóa đã thành thật giới thiệu em tận tình. Em không biết nói dóc. Không tin chị cứ hỏi chị Hóa thì biết. Đàn bà ở quê em họ khoái em tới cỡ nào. Hồi đó, mỗi ngày em cứđi dạo vòng vòng trong xóm chơi, thì chiều về trong túi cũng có vài ba trăm đồng.
– Chỉ vài ba trăm thôi à? Bà Hạnh Dung hỏi.
– Dạ. Vài ba trăm là phải ngủ với vài ba bà. Còn bữa nào ếlắm thì cũng ăn được mấy củ khoai, tô hủ tiếu Em thích vui là được rồi. Còn tiền bạc, ai thương họ cho thì mình lấy, chớ em cũng chưa bao giờ đòi hỏi. Thấy bà Dung tắm, kỳ cọ cho mình kỹ quá, Báu nói tiếp:
– Mà cũng chưa có ai tắm cho em như chị vậy đâu.
– Ờ. Chị thích sạch. Phải sạch mình mới hưởng hết được. Bộ bà Vi đêm hồi hôm không có tắm cho em hả?
– Dạ không. Bà biểu em đi tắm một mình. Mà sao trên Sài Gòn này mấy chị kỹ quá. Chớ ở nhà quê, cứ hô chơi là nhào vô làm phập phập. Chẳng ai để ý đến tắm rửa gì cả.