Gái Quê - Chương 6
Phần 6
Xe băng ngang ngã tư Bảy Hiền, rồi ngã ba Ông Tạ…..cứ thế xe vun vút lao tới, gió thổi rát mặt … tung tóc tôi phần phật, mắt tôi cay xè mở không muốn lên. Xe đang ngon trớn chạy gần tởi ngã sáu thì bị một chiếc xe buýt khá bự chạy nghênh ngang giữa đường cản lối, chú Tư thấy vậy la ó rùm lên:
– Qua mặt nó đi ông ói, chạy kiểu này chừng nào môi tôi đây….
Ông tài xế xích lô máy cũng có vẻ bực nên cứ rú ga tràn lên tràn xuống hoài mà không sao qua mặt được, tôi một lúc như hết chịu nổi nữa ông rứ mạnh hết ga và tràn qua hết cánh trái của xe buýt, khi xe đang ở giữa hông xe buýt thì có một chiếc xe nhà binh chạy ngược chiều trờ lại, ông tài xế lính quýnh thắng lết bánh làm xe nghiêng ngả như muốn lật, tôi hét lên thất thanh, chú Tư ú ở la chết!
chết? chết! …. rồi tôi nghe cái rầm và không còn biết gì nữa.
Tới khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong nhà thương, người ngợm ê ẩm băng bó tùm lum, nhìn quanh chẳng thấy chú Tư thím Tư đâu cả chỉ thấy thầy Khoa đứng bên giường vôi anh mắt đầy thương cảm, thầy nắm tay tôi nói:
– Mến nằm yên đi cho khỏe, Mến thấy trong người thế nào, có đau nhức ở đâu không ?
Tôi vừa trở mình đổi thế nằm vừa trả lời:
– Em thấy ê ẩm cùng ngưòi….nhưng chắc không bị gì nặng đâu thầy.
– Như vậy là em hên lắm đó, chú Tư gãy chân, dập mặt, thím Tư thì gãy nguyên hàm răng cửa, ông tài xế xích lô máy chết tại chỗ, chỉ có em là trầy trụa say xát mà thôi.
Nghe thầy Khoa nói tôi đó tự nhiên tôi bật khóc thành tiếng, thầy Khoa vội vã cúi xuống nắm lấy tay tôi ậm ừ kiếm lời an ủi, tôi hỏi trong nưóc mắt:
– Chú thím Tư đâu rồi thầy ?
– Chú Tư nằm đằng khu ngoài kia, còn thím Tư tuy gãy răng nhưng trong người không bị gì hết, bả mới chạy ra chợ mua gì đó, chắc sắp về tới….
– Chừng nào mình mởi về tỉnh được hả thầy ?
– Chỉ nay hay mai thôi, hôm nay chú Tư băng boat rồiđể chút xíu nữa thầy hỏi bác sĩ xem sao.
Thấy tôi không nói gì nữa thầy Khoa gợi chuyện:
– Mến biết không, hồi sáng thầy Quý cô Nga với thầy ngồi chờ ờ tiệm hủ tiếu chợ Thái Bình hoài không được mới kéo nhau lại thẳng rạp. Tới nơi tường em và chú Tư đã vô rạp rồi nên cả đám vô thẳng rạp luôn, vô trong nhìn quanh cũng chẳng thấy em đâu cả, tởi khi chương trình giới thiệu tên em hai ba lần mà chẳng thấy em ra, khi đó thầy lại nghĩ là em vói chú Tư đi lạc….ai mà ngờ….
– Hồi sáng ai hạng nhứt đó thầy ?
– Kết quả cuối tuần này mới công bố nhưng thầy nghĩ là cô Thu Nga, không có Mến thì không có ai dáng là địch thủ của Thu Nga hết.
– Em cũng nghĩ là Thu Nga vì cô đó có giọng hay và cách trình diễn thoải mái có vẻ nhà nghề, em nghe nói hình như cô đó là ờ lò Nguyễn Đức.
Đang nói chuyện thì thím Tư ờ ngoài đi vào, đưa một tay lên che miệng thím Tư lại gần tôi nói:
– Con thấy trong người ra sao ? hồi sáng thấy con bất tỉnh chú thím lo quá, lỡ mà có chuyện gì thì … thì….
Thím bỏ lứng không tiếp nữa rồi quay qua chuyện khác:
– Thím mói ghé lại chỗ chú Tư nằm, chú Tư cho hay bác sĩ nói ngày mai cho xuất viện.
Tôi thắc mắc:
– Chú Tư gãy chân băng bột như vậy thì làm sao mà đi dược.
Thầy Khoa lên tiếng:
– Chắc nhà thương họ phát cho cặp nạng đi đỡ.
Thím Tư nói như chẳng nói vôi ai cả:
– Thiệt là xui, đang không người thì gãy giò, người thì bất tỉnh tưởng chết, người thì gãy nguyên hàm răng, thiệt là tình…
Thấy có sự hiện diện của thím Tư thầy Khoa nói chuyện có vẻ dè dặt hơn và sau chừng vài phút thì thầy từ giã ra về hẹn ngày mai sẽ vào nhà thương để cùng đi chung về tỉnh.
Sáng sớm hôm sau cả đám chúng tôi về lại tỉnh như một đám tàn binh, kẻ thì sứt tay người thì gãy gọng nhìn thật thảm thương. Chú Tư khập khiễng vởi hai cây nạng chua chát nói vôi tôi:
– Chú thấy như là con không có duyên vôi tân nhạc mới ra quân thôi mà đã tùm lum như vầy, thôi học đi con, chờ xong trung học rồi tính tôi chuyện theo đoàn hát cải lương coi bộ chắc ăn hơn.
Tôi không trả lời chú nhưng trong bụng cũng nghĩ như vậy. Thật sự trong lòng tôi lúc bấy giờ chẳng nghĩ gì về chuyện ca hát hết mà cứ miên man nghĩ tới nụ hôn vội vã của thầy Khoa vào gáy tôi và lời thì thầm đủ cho một mình tôi nghe khi xe chạy vào bến:
-Ngày mai sau giờ học thầy chờ em ờ nhà thầy, thầy muốn nói vởi em vài chuyện.
Buổi tổi hôm đó mặc dù người tôi còn ê ẩm nhưng trước khi đi vào giấc ngủ cũng thấy ngưởi bừng bừng như say nlợu khi nghĩ tới cuộc hẹn hò ngày mai vởi thầy Khoa.
Buổi sáng hôm đó khi vừa tôi trường bọn con trai con gái xúm lại hỏi thăm tôi về chuyện đi thi hát tưng bừng, ai cũng tỏ ra thất vọng và tiếc cho tôi, mọi người đều khuyên tôi sang năm nên đi thi lại Tôi chẳng nói gì nhiều chỉ cười và nghĩ trong bụng mình không có duyên vởi tân nhạc chắc sang năm không dám đi thi nữa đâu.
Suốt cả buổi ngồi trong lôp mặc cho các cô thầy giảng gì thì giảng đầu óc tôi cú nghĩ gì đâu đâu và chỉ mong sao cho mau hết giò để tởi nhà thầy Khoa thôi.
Kẻng tan trường vang lên, vội vã bỏ tập vở vào cặp mà tay chân lóng ngóng, bụng bắt đầu thấy run run. Mấy con nhỏ bạn vây quanh tôi rủ ra chợ ăn chè tôi bèn kiếm lởi từ chối, con Thùy tưởng tôi buồn vì vụ thi hát nên nó kiếm lời an ủi:
– Bồ buồn làm gì, bồ bị tai nạn không thi được chứ đâu phải bồ thi rớt mà buồn…thôi đi ăn chè với tụi này đi, tụi này bao bồ đó.
Thấy tôi có vẻ cương quyết không đi đám con Thùy buồn bã kéo nhau đi, trước khi ra khỏi lớp nó còn quay lại nói:
– Sang năm bảo đảm bồ sẽ đoạt huy chương vàng.
Chờ cho bọn Thùy đi khá xa tôi mởi tà tà ra khỏi lớp Khi tôi ra tới nhà xe thì chỉ còn vài chiếc, sân trường vắng hoe, ông cai đã đúng sẵn ngoài cửa để chờ khóa cửa trường.
Đường từ tnlờng tới nhà thầy Khoa ở không xa mấy, băng qua khỏi chùa Liên Tử, quẹo trái vào đường hẻm cụt chừng 100 mét, nhà thầy ở cuối hẻm, trước nhà có hai cây trứng cá cành lá sà xuống tới đầu người. Thầy Khoa mưôn căn nhà
này ờ chung với thầy Trọng dạy Pháp văn. Căn nhà tưy nhỏ nhưng ờ ngoài nhìn vào coi rất khang trang. Xe tôi mới lấp ló tnlớc ngõ là đã thấy thầy Khoa từ trong nhà bưởc ra đón. Nụ cười thật tươi trên môi thầy hỏi:
– Em đã hết mệt chưa, trong người còn đau nhức hông?
Không đợi tôi trả lời, thầy Khoa đón lấy xe đạp từ tay tôi đẩy thật lẹ vào trong nhà rồi khép và gài cửa lại. Tôi chưa kịp gì hết thì thầy đã quay lại ôm cứng thân thể tôi, môi thầy say mê ngấu nghiến hôn trên môi tôi. Tay thầy vuốt ve trên lưng, trên tóc tôi làm người tôi run lẩy bẩy và nóng hừng hực. Sau vài phút mê mẩn thầy buông tôi ra, dìu tôi vào trong phòng khách và đưa tôi một ly nước cam kèm theo những lời trìu mến:
– Uống đi em, thầy môi pha đó, uống cho khỏe, thầy thấy em vẫn còn có vẻ mệt đó…uống đi…
Tôi đưa mắt e ngại nhìn chung quanh nhà rồi hỏi:
– Thầy Trọng đâu thầy, coi chừng ổng thấy mình kỳ lắm đó…
Em yên tâm, thầy Trọng có công chuyện mới ra bến xe về Sàigòn rồi, chiều mai mới về. Nghe vậy tôi hết lo ngại, đưa ly nước cam lên uống một hơi dài. Nước cam mát rtiợi làm cho tôi thật sảng khoái. Vừa buông ly nưóc xuống thì thầy đã khoác vai tôi dìu vào phòng trong. Chỉ kịp đưa tay khóa chốt cừa phòng lại là thầy đã bước tới ẵm tôi lên tay rồi đặt lên trên giường. Thật lẹ làng tay thầy mở hàng nút trên áo dài của tôi ra ngay. Tôi nằm chịu trận chưa biết tính sao thì tay thầy đã luồn qua vai dìu tôi ngồi dậy. Thầy nói thật nhỏ:
– Em ngồi dậy để thầy cời áo không thôi nhăn hết, lát nữa về kỳ lắm…
Tôi ngồi dậy theo tay thầy, cời áo đưa cho thầy máng trên móc. Chưa kịp nằm xuống thầy đã nhào đại lên giường ôm cúng lấy tôi hôn tới tấp trên cổ trên tóc tôi. Sau một hồi hôn hít loạn xạ, thầy mò tay ra sau lưng tháo móc áo ngực tôi ra rồi cúi xuống hôn say đắm trên bộ ngực căng cứng nóng rực của tôi. Mắt tôi nhắm nghiền lại khi thầy đưa lưỡi liếm quanh quanh vùng ngực lâu lâu lại đưa lưdi rà rà quét quét trên đầu vú làm tôi nổi gai ốc khắp mình. Cú tiếp tục như vậy một hồi nữa tay thầy bắt đầu chuyển xuống vùng dưôi, bóp nhẹ và mu lồn tôi, dùng ngón tay chà chà vào khe lồn tôi, lâu lâu lại nhấn mạnh vào trong lồn một cái làm người tôi như muốn nhảy nhổm.
Hôn hít xoa nắn một hồi thầy đã có vẻ thấm mệt nên lồm cồm ngồi dậy đưa tay mở chiếc nút bên hông quần tôi ra và từ từ kéo quần ra khỏi chân tôi. Chỉ kịp liệng quần vào góc giường là thầy đã sà xuống hôn chùn chụt trên mu lồn tôi rồi banh chân tôi ra úp mặt vào mà hôn say đắm. Lưỡi thầy nhẹ nhẹ kéo lên kéo xuống từ lồn tôi xuống phía dưôi làm tôi tê điếng người lại, miệng ú ở, tay chân quờ quạng nắm níu từm lum, nước nhờn ứa ra thật nhiều. Tói phút đó thật sự tôi đã chịu muốn hết nổi rồi nên chồm dậy ôm cứng lấy thầy thờ hào hển nói:
– Em chịu hết nổi rồi thầy ơi, chết em thầy ới…
Thấy tôi đã lên đến tột độ rồi, thầy lum khum ngồi dậy tuột quần xà lỏn xuống rồi nhào vô ôm cứng lấy tôi, con cặc cứng ngắc nóng hổi chỉa ngay vô bụng tôi kéo lên chà xuống nhưng chưa chịu đâm vô Tôi nhắm mắt dang rộng hai chân ra chờ đợi hoài mà chưa thấy thầy dứt điểm. Chịu đời hết nổi tôi hé mắt ra nhìn thì thấy thầy đang lay hoay cúi xuống cột cột thắt thắt cái gì lên con cặc. Tôi bạt .
ngồi dậy hỏi thầy:
– Làm cái gì vậy thầy, sao không ôm em?
– Nằm yên đi, đợi thầy chút xíu thầy sẽ làm cho em sung sướng tuyệt vời…
Vài giây sau, chừng như đã xong thầy cúi xuống banh chân tôi ra hôn nhẹ trên mòng đóc rồi rướn người lên từ từ đẩy con cặc vào trong lồn tôi. Con cặc của thầy đẩy vô tôi đâu tôi biết đến đó, cảm giác thật kỳ lạ khác với những lần tnlôc nhiều, rõ ràng là nó có gai, nó như cái bàn chải mỏng cào quét chọc vào cừa lồn tôi, cào vào tận trong sâu làm tôi tê mê quíu chân quíu tay lại. Thấy tôi sung sướng tột độ thầy như được thể hừng chí càng chà lết kéo lên kéo xuống, dập ngang dập ngứa làm cho tôi thấy cả mười ông trời, quên hểt cả mắc cở, miệng la bài bải như người mắc chứng lịu sảng….
Cứ tiếp tực vũ bão như vậy không biết bao lâu nữa thì thầy giảm tốc độ dần và ngừng hẳn rồi nằm yên trên bụng tôi mà thờ…. Khi con cặc thầy đã mền nhũn hẳn trong lồn tôi mà cảm giác tê mê hồi nãy vẫn còn âm ỷ thật mạnh mẽ chưa muốn dứt trong tôi…
Nằm ôm nhau thêm một hồi nữa thì ngoài trời đã có vẻ muốn tối nên tôi nhỏm dậy đòi về. Thầy thức dậy tay chân lại mò mày, miệng lại ngậm trên đầu vú mà nút…. cũng muổn tiếp tục lắm nhưng sợ trời tối rồi chú thím tôi lại thắc mắc thì phiền quá nên tôi gỡ tay thầy ra mà nói nhỏ:
-Thầy để em về sớm, mai có gì em sẽ tói nữa… về trễ sợ mai đi không được đó…
Nghe tôi nói vậy thầy lỏng vòng tay ra, cúi xuổng sát mặt tôi và nói:
– Thiệt nghe Mến, mai lại tới nữa nghe, thầy chờ…
Tôi gặt đầu nhẹ mà không trả lời….
Đạp xe ra khỏi nhà thầy thì trời đã bắt đầu nhá nhem. Giờ này trên đường thật đông người qua lại, người nào dáng vẻ cũng như vội vã hổi hả như rượt đuổi với bóng đêm đang đổ xuổng. Tôi cũng đạp khá nhanh, cúi mặt xuống tay lái đạp thẳng đường không dám nhìn ai hết. Lúc đó tôi có cảm tường như mọi người ai cũng biết về chuyện mây mưa của tôi vừa qua và họ đang nhìn tôi soi mói.
Trong ngưòi tôi khi đó môi bắt đầu cảm thấy rêm rêm cùng khắp, không biết là do dư âm của những khoái lạc vừa qua hay là do ảnh hưởng của vụ đụng xe mấy bữa trước.
May quá về tới nhà thì chú Tư chưa về, chỉ có thím Tư đang lục đục dưôi bếp. Thấy tôi vừa bước vào nhà thím Tư lên tiếng:
– Sao về trễ vạy con?
– Dạ con lại nhà con bạn chép bài thiếu của bữa hôm con đi thi hát đó thím Tư. Thím Tư cần con phụ gì không?
– Khỏi, xong hết rồi…con thay đồ rồi ra ăn cơm, chú Tư hôm nay đi nhậu không ăn cơm nhà…
– Cẳng chú Tư cà nhắc vậy mà cũng đi nhậu sao thím.
– Đã cản ổng rồi đó mà ổng đau có nghe! thiệt khổ đã vạy còn xách đờn theo nữa đó… chắc cũng khuya lấm ổng mới về, thôi thím cháu mình ăn đi…
Thím Tư chờ con chút con thay đồ rồi ra ngay… Từ trong phòng bước ra đã thấy thím Tư ngồi sẵn bên mâm cơm bốc khói với những món tôi thích như cá bống kho tiêu, canh cải náu vôi tép bằm. Sẵn đang đói bụng vì ảnh hường của trận đụng độ vừa rồi nên tôi ăn một bụng no nóc, đứng dậy hết muốn nổi luôn.
Buổi tổi hôm đó tôi chẳng rớ tới bài vở gì hết trơn lăn ra mà ngủ như con nít chẳng còn biết gì hết.
(Hết Phần 6 … Xin mời đón xem tiếp Phần 7 )