Gái Một Con - Chương 60
Nãy giờ hai chị em lục cục lạc cạc bị dồn ép dưới gầm và cạnh bàn, trong phạm vi trăn trở của mấy cái ghế kê liền nhau, tạm thay cho chỗ nằm bất đắc dĩ. Xoay trở đã khó khăn mà đôi lúc nhân cơn hứng chí lại còn bị va cộp đau điếng, vậy mà chẳng nghe ai phàn nàn, hoặc hối nhau di chuyển đến chỗ khác. Phần tôi âu chẳng nói làm gì vì chưng cái hũ mật của chị thơm phưng phức, mùi nghe bắt mê mị, thì tôi còn nghĩ gì khác nữa.
Tôi say sưa mút, nút rột rột, đôi khi nhựa trào phì phòi, làm chị bò lê bò càng, nhổm lên nhổm xuống, không yên vị. Tôi chộp được bên mu nào thì tôi giữ chặt để chị khỏi chao đảo, rồi tôi trổ hết tài ra hút như hút con ốc len, ốc nhồi, chị lăn lộn lên vì chất nước dừa ngào phòi ra lênh láng. Chị kêu í ới đến hay.
Phần chị chắc vớ được khúc mía loại F-6, tuy cứng nhưng lắm nước, lại ngọt lịm, nên chị hăng mút, xước kỹ. Lắm khi chị tộn đầy nơi họng, khục khặc vì ngộp, ọe ọe vì ngàm khớp, vậy mà nào có thấy chị chịu kéo ra đâu. Chị lo xiết rẹt rẹt làm khúc mía xoay tròn tròn trong miệng chị, ú a ú ớ, nói chẳng ra hơi.
Tôi vẫn dành cho chị quyền chỉ huy trận đánh, nên chị vẫn chiếm phần nằm bên trên tôi. Cả thân hình đẫy đà của chị phủ kín tôi như đè con mắm, vú vê ấn chèm nhẹp lên người tôi, làm tôi chộn rộn vì lúc mềm lúc cứng, dềnh dà dềnh dang, thấy ớn ợn.
Tôi nghịch tinh kéo dang rộng hai giò chị ra, y hệt con sò được người dân trên đảo Lucon ở Phi chơi cắc cớ kẹp vào hai thanh tre, khách muốn thưởng thức phải bẻ ngạnh hai que ra để con sò trồi lên thì húp sột soạt mới đã.
Mỗi lần như thế, chị đang lầm lũi gặm khúc mía lại ngẩn ngơ ngừng ngay lại, há miệng giữ hờ hờ, rồi vụt nhỏm lưng lên, thành ra đáng lẽ được lơi thì cái húm lại rơi phịch sát xuống, làm tôi đi một đường lả lướt, chị hết cục cựa được.
Những lúc ấy, hai tay chị nắm khư khư lọn mía, đẩy cật lực vào miệng giữ không cho tiếng xuýt xoa văng ra và bặp bặp cái môi làm tôi muốn chết giấc. Tôi càng thổi, càng mút, càng nút ào ào thì càng nhận ra thêm nhiều kinh nghiệm. Tôi gồng giữ hai giò chị không cho co và giúi mãi đầu môi khoắng cho không còn một hơi ngừng né.
Chị giãy đành đạch và lúng búng kêu những gì trong họng. Sẵn dịp tôi lòn tay vào bợ xe cái đầu vú đang nhỉnh lên làm chị lưỡng bề thọ địch, mấy bận suýt buông rơi cả cây gậy chỉ huy đang cầm lăm lăm nơi tay.
Tôi xem ra đàn bà chỉ huy trận mạc chẳng ra cái thể thống gì hết. Tuy họ tài ba vô song, nhưng vì trời phú cho họ có những nơi hiểm yếu ơ hờ hay bị địch lẻn vô phá phách nên bị chia trí. Ví như chị hiện giờ cũng vậy. Tôi rúc như rúc còi báo động thì chị nhổm lên, vô hình dung hai vú bày thây lây ra, tôi cứ vê là đủ làm chị bải hoải tay chân, hết còn thổi kèn hay gặm mía gì nổi.
Tôi có cắc cớ vừa bóp măn vừa riết róng cái hũ mật thì chị lọng cọng liền. Hai tay chị vò vò, giựt giựt, thun đẩy lọn mía muốn toét tòe loe ra hết trơn và rên như vừa đạp cái đinh nhọn. Tôi thổi phì phì và nút cái rót, thế là mụt nhọt vỡ bung, chị đạp lia hai giò, đùn cơ man nào là cháo, mật và những gỉ những gì ra cả bụm. Tôi lắc đầu hết biết, nhưng lỡ đà thì nút tới luôn làm chị quíu xà cảng và bò lết lê, giập mông nghe uỵch uỵch.
Tôi tự ra lệnh ngưng chiến thì mới nghe chị lầu bầu : ông thổi mót quá, lại còn nút rút làm tui muốn xón đái lun. Tôi bắt cười ứ hơi mà ngặt vì cái miệng đang làm việc nên tựa như người ăn vụng bột bị bắt quả tang, lụng bà lụng bụng, nhoe nhoét, thấy tiếu lâm một cây.
Chị một hai kêu inh ỏi : thôi, nứng kịch liệt rùi, đừng nút nữa, ông chấn đại tui cái đi cho tui đỡ nực. Nói chưa kịp dứt lời, chị đã thả lọn mía ra, ngửa hẳn người, hai tay quàng ra sau đè ngang chỗ bụng tôi và hích tẩn phía háng ào ào, tạm để tôi xài chị bằng cái miệng. Chị rền rỉ rổn rảng : tui nói nứng tổ chảng roai, ngưng cái đi và đè mần cho tui một phát, hông chắc tui chết mất.
Trông tình cảnh chị thật tội, người thì giống tay làm xiếc, nhảy lam ba đa xà ển xà ển mà miệng thì rít rền rền. Tôi trêu nên níu lấy hai giò, chập lại che kín hai bên tai và thúc kèn tiến quân băng băng làm chị chém vè liểng xiểng, chiến lợi phẩm rơi rớt đầy đường. Chị chống, tôi kẹp, chị lồng lên, song làm sao thoát thế bao vây của tôi.
Loáng một lúc thì chị buông xuôi, cờ trắng kéo lên, quân ta bỏ vũ khí, nằm rạp người chịu chết. Tôi hất nhẹ cái nắp hầm ra và đằn chị xuống làm cho một phùa hết thở. Chị lăng xăng như chưa bao giờ được ăn hàng. Hai giò chị quơ quơ rồi cong vòng kẹp lấy lưng tôi, hai tay chị như lẫy nỏ kéo vít tôi bắt giập điên giập cuồng cho bõ lúc chờ đợi.
Tôi bị cuốn hút bởi đam mê của chị nên cũng ráng làm hết mình. Tôi đâm sâu vô người chị, giã bưng bưng, cối nào cối đó nghe bình bịch, đáy cối lệch bản lề, rung lên ồ ạt. Tôi bóp, vê, xe và tẩn đùng đùng khiến chị trợn trừng lên, nhìn có vẻ hả hê chớ không giận lẫy.
Tôi mần chị tơi bời, có hồi, đè hẳn đầu chị, túm lấy mớ tóc giựt phăng phăng, tưởng đâu chị sẽ nhăn mặt hay kêu đau, trái lại chị nhỏn nhoẻn cười mới chết chớ. Tôi thở hồng hộc, chị cũng hùa thở theo, cả người chị không còn chỗ nào không bị rung lên như động đất, hai vú quay mòng mòng, mông xàng có căn có cợn.
Tôi đè chị dẹp nhép, hai tay vò tứ tung, cặp đùi choãi ra choãi vô, phần háng giập lên giập xuống, chị ngoan như con cừu non được người yêu thương che chở. Tôi không nghe tiếng gì khác hơn ngoài tiếng bép bép của hai tảng thịt cọ giập nhau nghe rõ mồn một.
Chơi tới lần thứ mấy rồi mà chị vẫn sung sức mới nể. Cặp vú càng vò bóp càng nổi dình dang, mông càng dện càng nở và hai giò chấp chới, xập xòe, phụ giúp tôi hoàn thành cuộc mây mưa tới đích.
Tôi ra ồ ồ, chị quặn người lên hứng chịu, tôi trút hết vô trong người chị, kích thích làm sữa nơi đầu vú bị nén vỡ phọt ra, bắn cả vào mặt tôi. Chị như cuồng lên một hai hối tôi giặm, nện, đâm, xả cho hết mức. Tôi nhìn mắt chị dại hẳn đi, miệng mở ra hơ hớ, hai tay quào quào vớ loằn ngoằn.
Cử chỉ phục tùng của chị làm tôi hứng lên, tôi bất kể còn bao nhiêu sức đều trút ra sạch. Như con bạc khát nước, tôi quăng tố, chị bắt theo. Tôi lòn tay bê một giò chị lên mà đẩn như đẩn gỗ. Chị nằm nghiêng nghiêng, lườn cấn vô cạnh ghế, giá lúc khác chị đã nhăn nhó khó chịu, song giờ thì chị im re.
Chẳng những thế chị còn bíu chặt lấy tôi vít xuống, hò dô ta bắt tôi dọng cho long bánh chè, bể cối cũng hổng sao. Mấy lần tôi đã nói nhây : nứng gì nứng bể xát xi vậy bà chị. Nhưng bà chẳng nói chẳng rằng chỉ bíu người lên đu bám rịt lấy tôi, ỏn èn : nắc hổng lo nắc, mảng nói tầm xàm.
Tôi đạp một hồi, chị như con nái được ăn no chơi kỹ, người bã bượi ra mà mắt vẫn sáng trưng. Tôi nhấn hết ga, chị ư ư hòa nhịp khen tới khen tấp : chơi dzị mới gọi là chơi, có đâu cọ cọ quẹt quẹt như lão ấy, ngứa đếch chịu được.
Tối cố giập hai lần nữa thì bể. Tôi như người ngã xuống vực hết nhấc mình lên nổi nữa. Chị cũng nằm bải hoải lấy hơi lên. Chị đổ xầm xuống, phủ phục lên người tôi, miệng húm bóp bóp giựt giựt làm tôi đã lịm càng lịm sâu hơn nữa. Tôi nghe nước ọc tồ tồ, nhép nhép ngập tùm lum trong cái cổ chai bóp thít.
Chị giãn người ra, tôi muốn dùng tay xoa xoa lên lưng chị vỗ về, nhưng mỏi nhấc không được. Thành ra hai đứa cứ nằm úp lên nhau, chịu điếng với nhau.