Gái Một Con - Chương 59
Bỗng bà chị thất thanh kêu ré lên : ui nhột, nhột thấy mồ tổ, nhột gãy xát xi, nhột lòi bộ nhún, nhột giãy tê tê. Miệng thì kêu nhột mà bà chị lại hất nảy phía háng ra mới chết. Tôi đang trị con ngao cứng đầu cứng cổ, giờ bị bà chị giện ầm ầm tôi cũng thấy ná thở.
Chẳng hiểu bà chị quơ quào thứ gì ở trên bàn mà nghe dĩa chén xô giạt hết trơn, thỉnh thoảng lại nghe ảng một tiếng giòn tan, thì ra bà chị quính quíu gạt phăng dĩa ly làm nó rớt tuềnh toàng lên sàn nhà bể ráo nạo.
Bình thường con nhền nhện nơi giữa háng chị đã lền lền thấy khiếp, giờ bà chị đạp giãy ta ta nó càng cộm cán, râu ria lởm chởm, nhớt nhợt, trơn trợt ở miệng tôi. Chị em thi nhau hét. Bà nói : nhột quá cha ơi. Tôi giặm vô : cho nó chết lăn quay ra để khỏi cù rù củ rủ con nít.
Bà chị đang rối tung tí mẹt lên mà cũng còn nghe rõ nên chất vấn lại : con nít nào ranh ma biết những trò ma tịt của tía. Tía nạo tui đứt chến hết trơn còn đổ thừa cho trẻ. Tôi tuột dây, tuột nhợ ráo rùi, tía làm ơn ngưng, tui thở cái.
Tôi ừ hử mà khoắng lia lịa, chị đạp rền rền, lắc đẩy, nẩy nhủi cái cục chèm nhẹp lên, khiến tôi mất công phải bo tròn giữ chặt lấy nó mà mút, vét, nhạo, lau cho chị đã đời. Bàn tay chị đảo liền liền, không để đâu cho yên vị. Nó lòa xòa quay tròn tròn trên không, lại đập chí chát vào mình tôi, giựt lôi mớ tóc và chà rần rần lên khoảng ngực tôi.
Tôi lúng túng trong vòng tay chị, lớp nào ham hố cắn nhay cái húm, lớp lại cong vòng ngược bàn tay lên xe cái núm vú kên kên. Chị mò bậy mò bạ, điếng đặc, mãi mới tóm được cây mía, vội khư khư giữ lấy.
Tôi đang tung hoành, bị bà chị cướp mất gậy chỉ huy thì ớ ra. Trong khi đó, chị đã vớ được điểm tựa thì nhất quyết hổng thả. Chị cum hai bàn tay vừa xoa vừa dựng nó lên, vuốt dọc, chẻ ngang, nhấn chúi đầu nó xuống, lại nắm kéo giựt nó lên, khiến tôi nổ đôm đốm trong mắt.
Chị cắc cớ nghiến răng bóp vọc, lầm rầm trong mồm : con mẹ mày, tao nắm được ót rồi, có chạy đằng trời cũng không thoát nghe con. Thế là một tay chị giữ tịt lấy cái đầu nấm, một tay chị chuốt viết chì, dẻo dai cách chi.
Tội nghiệp cây mía vốn không được tước sạch gọn, nên trầm trà trầm trật lú nhô ở bàn tay chị. Tôi thấy nó rát rát và ti hí hé mắt dòm. Tôi nạt nó : đau tổ chảng, còn dòm cái gì. Nó như trêu tôi : tại ông bú nút bả muốn chết thì bả mới trả thù bóp ông trệu cu lát mới ưng.
Bà chị như nghe được lời đối đáp của hai đứa tôi nên càng tước vỏ mía và thụt dầu cắc cắc. Thằng em cứng gồ tím lịm, lăn lóc theo đà bóp vọc của chị. Chừng đã đã sao, bà chị đổ phục lên người tôi, cố nhét khúc mía gặm cho đỡ rền rỉ.
Tôi phải uốn nắn, dịch xê người để bà đạt ý nguyện cho rồi nên nhồm nhoàm chỉ vẽ cho bà đi tới đích. Tôi nhấc cao đầu dậy để bà chị rút cặp đùi ra, sau đó tôi ra dấu cho chị ngồi phịt xuống chỗ mặt tôi, trở đầu ngược nhau.
Như vậy bà chị có thể nhẩn nha găm mía mà tôi cũng tiếp tục mút mát con sò, cả hai cùng có lợi và bình đẳng tuyệt đối, hổng ai ăn hiếp, lấn áp, trừng trị ai. Bà chị khá lâu chưa ăn mía mà sao tước coi bộ gọn gàng.
Bà lom lom cầm dài lọn mía ngắm nghía, thè lưỡi chà dọc, như người dán mép điếu thuốc mới lăn xe xong. Kế chị rà rà liếm lóc chóc nơi đầu ngọn mía, lắc lư nghía coi nó có trầy xước chi không và lào xào nói gì đó tôi nghe không rõ.
A thần phù, chị dọng nguyên cả lọn vô miệng nghe cái ọc và liền theo là mấy tiếng ọe khan. Tôi nhín cười vì sợ chọc chị quê, lỡ chị cắn cho một phát thì bỏ bu. Chị ngáp ngáp, hơi lôi nó ra một tẹo và bắt đấu mút bọp bọp.
Gân cốt gì của tôi chộn rộn cả lên. Tôi nghe thun thút cái lõi ngô vô ra ở miệng chị nghe thòi thọp. Mấy lần tôi phải ển lên vì nó nhức nhối và tê kinh khủng. Chị thấy vậy càng tăng nhằn chí chạp làm tôi rùng mình quá cỡ.
Chị quần tôi xỉnh vỉnh thì tôi cũng hành chị hầm hừ. Hết chị kêu nhóe thì đến phiên tôi rít lấy hàm răng. Chị cắc cớ đã gặm mút mà lòng bàn tay còn tóm lấy hai hột mà đẩy đưa mằn làm tức rực và nhộn nhạo hết nỗi.
Chị xoay tròn môi miệng, bó rị gọn ơ làm tôi từ mây xanh rớt đùng xuống. Còn đang lơ lửng chưa biết bám víu vào đâu thì chị đã hất ngược nó lên. Tôi có cảm tưởng đang cợt đùa nơi cái xích đu bị đứt dây vụt bổng lên mãi mãi.
Chị mải mê gặm mía quên luôn sự phàn nàn. Chị nằm tà tà xoạc giò ra như người vũ trụ bay trong khoảng không trọng lực. Tôi táp con nhện, nhai rau ráu và gạt vẹt mớ lông lùm nhùm ra mà chị chỉ hơi nhúc nhích, coi như pha.
Có lúc tôi moi moi móc móc, lòn cạnh lưỡi vô lách chọt thì mới nghe chị “ á “ một tiếng gọn lỏn, rồi chị đun đẩy mình lết chà xoành xoạch, làm bụi bay mù trời, tôi bị nhột môi, nhột mép vì lông và đủ thứ cọ quẹt bất nhẫn.
Tôi phải đè nhấn mông đít chị xuống để nguyên con sò ịn chặt miệng tôi và tôi rúc rúc một hồi, chị nghe u u la toái loái : thổi vừa vừa thui, thổi mạnh nó bong bản lề ra thì chit tui. Và nói và chị thúc lọn mía vô sâu, chẳng khác người ta thúc quân bằng kèn bu dích.
Phải nói là mặt trận kỳ này đánh đã đời, đánh từ sáng tới giờ mà vẫn chưa ai muốn ngưng. Cặp vú chị đè nhẹp ở giò tôi làm tôi thấy nặng chầm dầm một đám. Tôi mút nút chị chừng nào thì chị càng cố trườn lết, nên tôi càng cảm thấy vẻ cứng độn mạnh thêm.
Tôi bú nút vài cái lại bẻ vẹt giò chị ra nhìn ướm thử. Chèn ơi, hai mu đỏ lửng, lông bết vón lại và cái lỗ phì phọp hít ra hít vô, bọt xì từng đợt. Tôi ca hết lời : sò bà đúng là loại sò lông, mút tới dzị mà yếm nó còn đầy đủ.
Chị đang tóp tép nhằn lôi khúc mía cũng ọ ẹ đáp vô : sò nào hổng có lông, ông đặt điều cho có chiện. Sò nô he xui tận mạng, ông gặm vô có ngày đứt chến. Tôi cãi lại : có sò hổng lông chớ bộ.
Chị a vô điều tra : sò của con nào đâu ông chỉ tui coi, tui vặt mẹ nó quẹo cổ ra cho hết ngoe nguẩy. Tôi hết hồn, tự trách cái nỗi ngu chưa bỏ của mình. May đâu, phước lớn còn kịp cứu nạn, tôi nói ba hoa : ối, người đâu chút cũng ghen, ai biết nà, nghe mấy cha diễu nói đè dzợ ra cạo lông thì nói đại mà bà cũng nghĩ bậy.
Chị hơi yên tâm nhưng còn hăm he : ông nghe rùi học lại thì được, chớ ông xớ rớ vô mấy con sò láng e, tui biết được đừng trách. Tôi giả lảng nên khen vồ khen vập : ngu gì đi mò sò chỗ khác, sò ở đây năm bơ oan, thơm phức và láng lẫy luôn nè.
Tôi hun bét bét vô con nhện, nó nhóp nhép hai mu khép nép để tôi hun. Chị đu đưa cặp mông và uốn dèo dẹo vì môi và miệng tôi trịn vô con sò làm chị nhột. Chợt chị cắn tôi một phát, tôi tưởng một đoạn mía bị đứt nên la nhói lên.
Chị vội vàng thổi phù phù và xoa xoa, miệng nói lải nhải : em xin lỗi, tại nó dài quá, cứ nhơn nhơn dòm em nên em cắn thử coi nó ra sao. Tôi lầu bầu : bà thử kiểu đó thì mấy hồi tui cụt vốn, ở đó rùi lấy cùi bắp khô mà gặm.
Chị tẽn tò nên vuốt giận : em biết lỗi rùi mà. Đừng la em nữa. Rồi chị nhứ : em đền, a vô bú nút và cắn lại đi cho hả. Tôi xuôi tai ngay.