Gái Một Con - Chương 58
Tôi đang mải lo phần việc của mình ở dưới gầm bàn nên không rõ đích xác hiện giờ tình hình bà chị ra sao. Có điều tôi độ chừng chắc là chị đang phê tới bến vì qua lối ngồi bặm trợn, khi bật ngửa, khi lồm cồm, tôi hình dung ra như thế.
Lại thêm những tiếng lục cục lạc cạc chị khua ầm ĩ trên bàn, tôi càng tin là sự đồn đoán của tôi đúng y boong. Chị hết vớ cái nĩa kêu rổn rảng, lại thấy gõ binh binh vào cái đĩa, cái xoong, nghe cứ như gõ nhịp.
Mỗi lần như thế, chị lại dang bố hai giò ra, rung rung, lẩy bẩy làm tôi cũng mắc lo ra theo chị. Nói nào ngay, tại tôi xé rào hiệp ước với chị khiến chị hết giữ được sự bình tĩnh nữa. Có lúc tôi dùng ngón tay nhón hết mép mu này lại xách cao mu kia lên, bảo sao chị chẳng giống thằng bé nghịch tinh bị xách tai lạng vẹo hẳn người.
Đã thế tôi còn lắc léo bành mép hai bên ra, rồi tru dài mỏ thổi phù phù vô cái lỗ khiến cục thịt đỏ hỏn trồi ra trồi vô, nghe u u như vỏ ốc, vang vang như tiếng tù và. Chị ngả uỵch ra, giãy tê tê và ú a ú ớ, nói huyên thuyên gì đó.
Tôi thổi rồi tôi móc chóc chóc, lền lền tiếng lép bép tựa bắp rang, làm chị không sao cưỡng được, tay quơ lia, miệng hít hà, hai giò gồng cứng ngắc. Tôi lườm lườm nguýt ngó con sò, ướm chừng con ngao và lùm xùm nhìn hũ mắm coi hao hớt cỡ nào.
Lông chị dựng đứng, hai mu nhóp nhép thòm thèm. Tôi bực mình ịn cho một cái nghe “ te “, chị phịt ra tràng dài nơi hậu môn và co rúm người lại. Tôi lấy tay vẹt bẹt giò hổng cho khép lại, cứ thế tôi hun hít, liếm láp và búng khảy tin tin làm chị chới với.
Chị hét lên : làm gì một thứ thui, ông mần đủ thứ chắc tui lăn đùng ra đây bi giờ cho ông ngán. Không nghe chị than phiền cái khoản tôi vi phạm thỏa ước mà chỉ thấy chị dặn dò tôi đừng làm chị nôn nao điếng ruột, điếng gan thôi.
Như vậy chứng tỏ là tôi làm đúng bài bản, đánh trúng vào trung tâm hành quân của chị nên địch rối hàng ngũ, chỉ lo đỡ đòn, hết tìm ra ngõ chém vè, chạy thoát thân được. Tôi hiểu như thế nên càng bu vô xéo tràn lên phòng tuyến mà gỡ hết dây nhợ, bứt bỏ ăng ten, cô lập, bó tròn địch, bao vây tiêu diệt sạch.
Chị chỉ kịp kêu úi úi, rồi ổn ển thi nhau giành khép đùi chống trả lại sức tôi. Đời nào tôi để chị phản công nên cả hai cùng trổ hết tài năng đánh vật, người cố kẹp, kẻ cố gỡ bung ra, chị ở thế bất lợi, nên phần lớn đều bị tôi quơ trúng mục tiêu, chị thấm đòn chỉ còn biết kêu ông ổng.
Chị nói hổng ra lời, hai tay múa còn hơn múa quyền, miệng van xin inh ỏi : tui nứng cứng người rùi, đừng chọt vô đó nữa, ông làm tui nôn mẹ nó hít trun. Tha tui đi ông, lưng đít gì cũng rớt nhão ra cả đống nè.
Tôi hầm hè, bởi vì con ốc xoắn của chị càng bện hơi tôi càng thấy ngon ớn. Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi, tôi nhớm dọa, nó đếch sợ, còn ra vẻ khiêu khích, nên tôi sẵn lúc chị hơi ngồi chè bè thì uốn cong cái lưỡi đá, rỉa liền tù tì hàng chục cái. Chóc, chóc, chóc, nọ lục bục chèm nhẹp ra, da săn săn, lông ngoe nguẩy, coi dễ ghét cách gì.
Đã thế, tôi còn vói một tay lên mò vớ được cái núm vú thì lăn tròn vê tới vê tấp. Chị quính và đớ đẫn tay hết trơn. Tôi búng tốc tốc, ủi xiết lết lê, chị chỉ còn ê a cầm canh vì nó nhức nhối, ngứa ngáy, nổi da gà, da cóc tà la khắp nơi, hổng nhận định chỗ nào để xoa hay gãi nữa.
Tôi mút chóc chóc, đá tới đá lui, đẩy qua đẩy lại, chị cà giựt, cà giựt, hất tung háng lên rồi xụp đùng ngay xuống, tôi rền rĩ một thì chị rền rĩ gấp bội phần, cứ như cho nước để tôi phấn khởi tung hoành ở mức đến.
Bây giờ thì hổng nghe chị oong đơ gì nữa, chỉ còn cách mở bung mở bét hết ra cho tôi đánh mạnh, đánh mau. Ngẫm đàn bà cũng lạ, càng sướng càng lịm câm. Có chăng là vú mớm với lại cái sẹo là lặng lờ đáp trả.
Bữa nay tôi mới thấy núm vú chị phản xạ ghê hồn. Tôi vê, chẳng những nó mọng săn thì thôi, nó còn u ra một cục và nhễu nhễu vài giọt sữa mới khiếp. Tôi đã muốn bú nút một hồi, nhưng ngặt cái miệng còn đang tung hoành ở dưới nên đành nhịn. Tôi ước giá gì giờ có ai phụ vô, tôi chắc bà chị cũng hết “ khe “, bởi vì hai thằng tôi đang vần chị muốn chết ngất, có thẩy bả xuống sông hay quẳng ra xa lộ, bả cũng hết tỉnh.
Tôi la cà, nhởn nhơ, thong dong, chẳng vội chẳng vàng. Ruộng đồng thừa mứa ra đó, cày bừa gì tùy thích, nay hổng xong thì mai tiếp nên đâu thấy nôn chi. Trái lại thì chị nhắc cầm canh : thui, đủ rùi, nắc dùm cái đi, nứng bỏ cha còn vọc miết.
Tôi giả điếc rất giỏi. Lúc này đừng hòng có ai lay chuyển được tôi. Bởi tôi đã lăn vào việc gì thì phải làm hết mình, hết sức. Địch thủ có rền, có khẩn khoản cũng kệ, họ có cái sướng của họ, tôi có nỗi khoái của tôi, chừng nào tôi thấy hết ưng thì tự ý thôi, còn không tôi đâm xầm vào chọc, ngoáy, rà, khỉa, vô tội vạ.
Điều này tôi đã ứng dụng nhiều lần, cả hai bà chị thở rốc, vậy mà xong bữa đã nghe hai bà tỉ tê vào tai tôi : anh chơi độc thiệt, còn dai hơn vịt xiêm lai, nhưng đã, phải nói là thiệt đã. Cứ vậy, bảo sao tôi hổng phá, bởi vì hai bà dẫu có liệt thì cũng loáng thoáng liền hồi sức ngay, kế đó lại tung tăng, nhởn nhơ, chớ có ai ngủm củ tỏi đâu nà.
Bà nào cũng kêu nhức mình nhức mẩy, tay chưn lụp cụp hết trơn, vậy mà tôi nút đã đời, mới đó lại thấy hai vú nổi lên lừng lững, cái đít dẻo cong, cặp đùi láng lẫy, còn nói chi chỗ bụi rậm um tùm thêm mới chết.
Thứ gì trật bày đại ra còn đỡ, của độc mà dấu nở hở nửa che mới báo hại đàn ông. Tôi đem ý ấy trình bày với hai bà chị, bà nào cũng phán : tại ông nghĩ vớ nghĩ vẩn nên nó hành ông, chứ tụi này thấy có gì đâu. Thì bữa qua nó dzị, bữa nay nó cũng dịp, có béo có gầy chút nào đâu mà ông gáy nghe điếc ráy.
Tôi nổi cọc hét rầm trời : các bà biết cái đếch gì, cũng vậy, cũng vậy, mà sao tụi tui lăn đùng vô mỗi bữa. Chẳng những tụi tui, các lão dẫu lên hết nủi cũng có tha mấy chị đâu. Có khi tụi này vừa quết cà rem xong thì vừa về tới nhà đã bị lão lôi xềnh xệch tẩn vô cột nhà mần phùa kế tiếp.
Bà chị Saigon thì nhỏng nhảnh : ông nói như thiệt, tui có lão nào dị hợm mò bậy vậy đâu mà biết có kinh nghiệm. Tôi lỡ trớn nên chống chế : ờ thì tui nghe người ta nói dzị biết dzị, chớ tui cũng có ai khác chị đâu mà rõ đường đi nước bước của mấy bà.
Còn bà chị Dalat thì kể lể : đú họ, được như ông nói tui cũng ham. Đằng này mình khè khè ở truồng mà lão cũng hết nhúc nhích. Thậm chí thấy tội nghịp đòi thổi chơi một bài kèn, lão cũng ngằn ngặt xua tay. Người đâu vô dziên dzị hổng biết.
Tôi cười khè khè an ủi : thì ổng lơ, có tui săn sóc, lo gì. Ổng lơ còn đỡ, chớ ổng nhè bà chị bu vô phá thì có nước chết. Bà chị hơi rùng mình, chắc là lời tôi đang khiến chị nghĩ tới cái cảnh tôi mò xục vô nên vội giạt liền.
Tôi đến khổ và mệt vì hai bà. Các mợ cứ nhiễu nhương, làm bộ làm tich, làm mình làm mẩy, khiến đám liền ông nhà mình điêu đứng hết. Đúng là mình ủng hộ nhau ra cái điều oai giỏi mà thực ra các mẫu đưa mình vào xiếc hùi nào cũng hổng hay.
Sực nhớ đang cung phụng bà chị nên tôi lọng ngọng hỏi : giờ muốn tiếp tục hay ngưng. Chị khều khào rất xa, rất xa, hơi yếu xìu : tui hết biết nủi rồi, ông muốn mần chi thì mần, đừng hỏi lôi thôi, tui đang từ xỉu đến chết nè cha.
Tôi giúi thêm một hồi nữa, cái sẹo xịch xạc, nhăn nheo và đùn phún phún nước miếng, xi dầu, mỡ hành, tỏi ớt, lá hành, lá hẹ, dây mơ, củ dền, củ từ, củ khoai lăn lóc, rớt dọc đường, ớn ợn.