Gái Một Con - Chương 57
Thiệt tình tôi chưa thấy ai mờ ớ và cà chớn như bà chị Dalat này. Tôi phải dùng những từ chính xác trên mới diễn tả tính cà lơ thất thểu của bả, ngoài ra hổng còn tiếng gọi nào hay ho hơn.
Mới tức thời, tự bả lẹt xẹt làm rớt mớ áo váy ướt mẹp, bắt tôi đem phơi, còn nhằn nhằn đòi tôi đưa mượn áo bận đỡ. Bà sợ tôi nhìn thấy dzú bả là nhảy tấp vô măn mó rờ chơi. Tưởng đâu đưa áo thì bả bận vô, dè đâu bả còn đấu lý với tôi cái đã.
Bả biết tôi ham mò dzú đàn bà, con gái mà bả cứ bẹo ra hoài, mới chết tôi một cửa tứ. Bây giờ, nói đã đời, bả mới chịu quàng bậy vô, rồi đầu óc mảng lo đi dạo đâu đâu, bả để chỏng trơ hàng nút, làm tôi muốn té xỉu.
Thà rằng bả đi một đường để đại mẹ nó ra thì bất quá giống mấy chị trên buôn bản, đàn ông dòm còn đỡ ấm ức trong tâm. Đằng này bả cứ để thập thò mới tóe phở, tóe cháo bọn đàn ông chúng tôi.
Nào vú bả nhỏ cho cam, nó bự còn hơn cái bình tích, lại nặng trĩu ô dề, nên coi như bả đang đeo mấy quả tạ trước ngực. Tôi đâm lụ bụ no ngang. Tôi ngồi đó mà hồn vía đi rong, tôi muốn nấc cục rền trong họng.
Bà chị nghĩ tôi lén lút ăn ngoài nên hỏi dồn : bộ cha ăn no để về mần thịt tui sao mà ngồi khựng trơn ra dzị. Tôi vuốt mồ hôi cay cay trên mắt, nói cho qua : ăn gì đâu, tại khi không nó sình bụng, ấm ách khó thở.
Chị lại trêu : chớ hổng phải ông na được tui dzìa đây là chắc mẩm tui phải để ông quết mới cho lại nhà, nên ông rắp tâm đánh chén trước lấy sức, còn đưa tui vô xiếc chớ bộ. Tôi cáu rực nên nói chát chúa : tui định mần thinh mà bà chọc xi cà que nên tui cho bà biết. Bà la rần rần đòi đưa áo, rùi bây giờ bà bày vú cả đống ra cũng như không. Tui chưa đè bà ra rờ bóp, cắn, nút, bú, mớm là may, bà còn thọt thẹc tui a vô có nước bà ná thở.
Chị vội vàng buông mớ thức ăn, co rẹc hai vạt áo đậy điệm. Tôi càng cáu thêm : mụ họ, để tây hây ra bắt tui nhìn, rùi giờ bà cất ráo, bộ bà chơi mí dế chớ nhử đàn ông rùi biểu nhịn đi có ai nghe lọt tai hun.
Chị nháo nhác ngước nhìn lên băn khoăn : chớ anh biểu tui phải làm sao bây giờ. Tôi phẹc đại cái ấm ức trong người ra : thì ăn bà cứ ăn, còn nhường tôi mò và bú cái dzú một chút cho cơn thèm hạ bớt, rùi may ra tui mới nuốt nổi.
Chị cầm bằng cân nhắc một hồi, song nói lẽo lự : ông thiệt ngầy ngà đòi hỏi quá mức. Song chị lại tự trách : cũng tại tui hít trun, lăng xăng có mấy món mà cũng làm rớt. Và chị thở dài : thui thì ông hứa nghen, tui để ông rờ rờ và nút nhè nhẹ thui, còn để tui tập trung nhai, chớ ông mà làm hăng chắc tui cũng liệng mẹ nó hết, chớ ăn gì nủi.
Tôi hứa quàng hứa xiên : biết mà, bà cứ yên chí, tôi đặt hờ hờ tay và múm nhè nhẹ miệng thui. Bà cứ yên tâm đủng đỉnh ngồi nhai, đừng nghĩ gì về chiện tui mần thì mọi sự đều tốt lành hết. Chị thở rộn như xe lửa sắp chui hầm, tôi mau mắn na vô để bà chị đổi ý.
Vậy mà chị cũng còn thắc mắc : chớ tui ngồi ăn thì làm sao ông mò và bú được. Tôi ra vẻ kinh nghiệm đầy đầu nên bảo đảm : bà kệ tui, bà lo phận bà đi, tui có cách. Chị lóng nhóng chờ coi tôi lòn lách mần ăn ra sao.
Được chị chuẩn phê, tôi liền tay sắp mấy cái ghế sát gần lại, rồi tôi lẹ chuồi mình theo cạnh bàn trườn nằm gác đầu lên bắp vế chị. Bà chị có vẻ hồi hộp vì cẳng chưn run run. Tôi nhón hai cái vạt áo sơ mi giãn bẹt ra và nhìn hai trái bưởi Biên Hòa lu lú treo tòn teng trước mũi.
Tôi vít phía sau vai chị nhớm người lên hít hà, hun lên cả hai cái vú lần lượt, ra mòi thơm nựng. Chị ngưng tịt hổng ăn. Tôi hít mấy hơi rồi há tròn miệng vón một bên vú vô ngậm im re cho chị đừng nôn nóng. Một tay tôi xoăn đầu vú và một tay tôi bợ phụ cái vú đang ngậm cho nó dồn cao lên.
Tôi chờ chờ và thử bặp bặp môi, có vẻ êm êm vì nghe chị rột rẹt khua cái nĩa xúc bì gỏi. Tôi nút nút từ từ, chưa chi đầu vú cương mọng lên, cái tay bợ thấy cái vú tưng tưng, tôi biết chị hơi phê một chút.
Tôi tăng độ nút, chị gồng ngực lên, nhưng vẫn chóp chép nhai. Tôi phải vò vò cái núm vú phụ với chỗ tôi đang bú nút để chị cân bằng sự sướng khoái điều hòa. Chị nhai tọp tọp mà có ý thăm dò, tôi liều đại vừa măn, vừa tưng và tạp đầy họng kéo một hơi sâu hoăm hoắm. Chị nhồm nhoàm la oái lên.
Tôi giả lơ, chị nạt : ai cho cắn, đau điếng, muốn đứt luôn núm vú còn gì. Tôi ập ụa than : dzú lớn quá nên phải cố nhét đầy họng, răng lỡ bặp. Chị xuýt xoa : ông lần nào mà hổng lỡ. Tui mà xà lơ thử coi ông có cắn nát dzú tui ra hun. Ông bú nút cũng phải dè chừng, chớ ông ngoạm một cục thì chết tía tui rùi. Lỡ may tối nay lão via sanh tật đè tui ra đòi bú, thấy nó toét loét tòe loe thì tui nói mần răng đây.
Tôi nói tỉnh queo : thì bà đổ thừa tại xớn xác nên cành cây đâm vô. Chị đòi cớ sự phải rành mạch : khốn nỗi còn dấu răng của ông chi, hổng lẽ cành cây cũng mọc răng. Tôi phát tức cười nên tạm ngưng bú nút mà nói lọng cọng : húm bà còn có răng nữa là cành cây.
Chị tóe cười sặc sụa, thiếu điều muốn phọt mớ thức ăn trong miệng ra người tôi. Chị nhỏn nhoẻn cật vấn : ông bị nó cắn lần nào chưa mà biết nó có răng. Tôi trả treo lại : nó mà cắn thì chắc tui mất béng khẩu súng rùi. May mà nó mới nhai nhai thui, tôi cũng mửa cạn láng cho đến hổng còn một giọt.
Chị dùng cái niã gõ lên cánh tay tôi : tầm bậy tầm bạ, ông đè tui chèn nhẹt thì có chớ tui tài ba gì mà nhai được ông. Bỗng dưng tôi thích đôi co với chị : bà đâu có nhai, bà mới dùng bàn ép vắt kiệt tui ra thui mà đã chết lên chết xuống, bà mà cắn thì chắc tui tiêu từ phia rồi.
Bà chị đâm nổi cơn quát : ai biểu ông chơi tui sướng đã chi. Tôi điếc đặc khi các bà chị nói liều, nói đại. Tôi bu lu ba la giải hòa : thì bà sướng, tui cũng sướng chớ bộ. Rồi tôi tiếp tục bú nút và mò vê hai vú chị.
Tới bây giờ tôi mới để ý cái gì nhột nhột sau gáy triền miên. Thì ra tôi vọc quậy hai vú chị làm mớ lông giữa háng ghen, nhộn nhạo, biểu tình đòi quyền lợi. Tôi xà lơ như hổng tò mò, trái lại cố giở hết điệu bộ và tài vặt ra o bế làm cho chị bấn bíu với cái trò nhay bóp của tôi. Y như rằng chị hết giữ bình tĩnh nổi. Xen lẫn trong tiếng nhai nhóp nhép, tôi thấy có lúc chị giữ sững cái nĩa trong tay và xiết xiết hàm răng.
Tôi càng tung hứng hai vú và lôi kéo cái đầu vú chị ra thì chị càng ngứa ngáy râm ran. Tôi cắn mạnh giứt một phát, chị phải vội thun cúi người xuống theo đà để tránh đầu vú bị nứt bể. Tôi lợi dụng lúc chị lần xân thì nhả cái vú ra và xoay phắt mặt úp vô chỗ giữa háng ngoáy liên tục.
Chị bật ngửa ra, con ngao đội lên, tôi xục miệng vào tách một bên mu và hít hà rộn rịp. Chị quẳng cái nĩa ra kêu toái loái : ăn gian, ai cho hít mà hít đại. Đâu còn kịp gì nữa, tôi đã tóm được một khe mu thì đời nào chịu nhả.
Tôi nạo ọp ọp, chị đờ dần. Tôi hun tíu tít làm cái húm nở tanh banh ra và tôi thay bằng cái lưỡi búng chóc chóc làm chị í ới banh càng ra chịu trận. Tôi liếm, tôi rà, tôi chà, tôi lết, tôi cày, tôi xủi, chị nổi da gà hết trơn và nước bắt đầu óc ách tuôn ra. Tôi nhắm mắt nút một hơi dài, hai tay chị quơ quào, bắt chuồn chuồn, xô lẻng kẻng mớ dĩa, dao, muỗng, nĩa trên bàn.