Gái Một Con - Chương 56
Tôi còn đang nghĩ vung nghĩ vít, so sánh chị này chị kia thì bỗng bà chị choàng dậy. Chị hớt hải tìm và khi thấy tôi đứng đực mặt ra thì hỏi vả lả : ủa, dzìa hùi nào sao hổng kiu tui. Tôi nói yếu xìu : chèn đéc, bà ngáo mà nằm bày hàng thày lây ra, tôi mảng lo ngắm, còn nhớ đâu mà kiu mí gọi.
Tôi đưa mớ thức ăn trĩu nặng ở tay nói trêu chị : cũng may bà choàng tỉnh, chớ dềnh dang hùi nữa, chắc mỏi tay tui cũng giục mẹ nó mấy món này cho rùi. Bà chị có vẻ thương xót ca cẩm : cha nói nghe tụi dzị, mới mút đó mà đã thèm roai. Thèm chi thèm hoài dzị, cha ?
Tôi đi một đường tả cẳng lả lướt : đú họ, lúc ngoạm nó trong miệng thấy chút bẻo, mà chừng bà nằm phê, tui thấy nó nở bự như cái bánh đo nớt, kem nhễu tùm lum, nội tưởng tượng thui, tui cũng muốn té nhào đầu nữa là.
Chị xốc váy cái rột, tà váy vung quăn cao lên, tôi hét cản : ý, bà đừng giũ giũ dzị nó rớt ra, mất công tui lụm lại. Bà mới múa xòe xòe, tui đã muốn rụng tim rùi. Và tôi hít ào ào, khen rối rít : thơm chi thơm dữ. Bà chị chưng hửng, lom lom dòm tôi.
Tôi cắt ngang, hối chị : thui dậy đi, ra mà chén, để bụng đói. Chị uốn éo vươn vai kêu mỏi, lần khân ườn trườn trên giường. Tôi tính a vô, chị mới chịu đứng rẹt dậy : tui đứng lên rùi, khỏi đỡ. Chị sợ tôi mại hơi vô nắn bóp rồi tiện thể ngả luôn bàn đèn thì bể cả đám.
Chị lườn khươn ra cái bàn nhỏ, ngồi uỵch xuống. Tôi làm bảnh bày mấy món tu gô ra. Bà chị nói vớt vát : mua chi nhiều, ai ăn cho hết. Tôi đía vô thiệt giỏi : ai biết đâu nà, tưởng bà bị tui nút rã rời nên cần tẩm bổ. Ráng ăn đi, hổng nở bề ngang cũng nở bề dọc.
Bà chị bỗng nói một câu nghe lãng xẹc : ở đó mà tẩm bổ, ông bu xả láng, nó chưa tóp là may, chứ nở cố nội tui. Tôi cười khì khì nịnh bợ : bà sao ưa câu mâu, tui mần cho bà sướng mà kêu riu hoài. Chừng tui xi nẹc hổng mần nữa thì lại than.
Bà chị ngẫm nghĩ sao đó nên nói nhẹ hều : sướng ai hổng ham, nhưng sướng tới cỡ té đái thì phi ni lô đía. Mà mỗi lần ông nhào vô, có khi nào ông từ tốn đâu, ông táp, ông cắn, ông nhầy, ông nạo, tui từ chết tới bị thương, hét hổng ra, chịu hổng nủi.
Tôi ôm bụng cười lăn lộn, nhìn sững chị nói trớt quớt : nọ, tui lại muốn bợ bà rùi. Sao ngó tới mặt bà là tui muốn hấp tấp lột ra hít, mần thịt cho hả. Chị rùng mình lia lịa, nhấp nhổm muốn dông.
Kế chị nói lấp liếm : ông ngồi ăn trước đi, tôi vô xối mình một cái. Nghe ông nói bắt nhợn, mới nhớ ra mình mẩy dơ hầy. Chị xốc xốc cái váy than mờ ớ : ngao sò gì nhầy nhợt hít trun, rửa cái cho nó mát.
Tôi lẳng lặng hổng ý cò ý kiến gì. Chị te te vô buồng tắm, giện cửa cái uỳnh. Tôi chắc chị làm lẹ lẹ, kẻo sợ tôi túm. Tôi thây kệ, ngồi nhìn về phía buồng tắm chờ. Chị xột xệt gì ở trỏng, nước chảy ồ ồ, tiếng ca, thau khua liểng xiểng.
Thỉnh thoảng tôi hỏi nhóng : rùi chưa. Chỉ nghe chị trả lời : biểu ăn đi mà, hỏi hoài. Tôi cù cưa, nhứt định chờ chị. Một lát thấy chị bước ra, tay ôm một mớ váy áo tồng hổng. Tôi nạt : sao ở truồng ra, bộ sợ tui khề khà, lâu lắm hả.
Chị xuýt xoa kể lể : rửa ráy cũng hổng yên, ông hối cầm canh, tui quính làm rớt mẹ nó vô lu nước, ướt mẹp, bận gì nữa. Tôi lăn ra cười bò, quặn đau cả ruột. Tôi chọc : đúng là trời có mắt, sợ của nào ổng trao của đó, giờ thì bà hết õng ẹo thu thu vén vén. Rồi tôi đưa tay xin nhận mớ áo váy đem đi phơi.
Chị chần chờ, song cũng giao. Tôi khen hờ khen hững : đẹp ác mà bày đặt dấu. Tôi vừa nói vừa chóp chép cái miệng, chưa gì chị rúm người lại liền. Phơi phóng trên dây xong, quay vô thì nghe chị hỏi gắt gỏng : rùi ông để tui tô hô ra vầy, hổng cho mượn cái gì bận hả. Tôi pha trò : trời đang nực ứ nhựa, để cho thoáng, tui hổng dòm thì thui, có ai khác đâu mà sợ.
Chị nhâu nhâu lên : hổng được, lấy đại cái sơ mi cho tui choàng vô đi, để ngồi đưa dzú ra, ông ăn gì nủi. Tôi ừ ào đi lấy cái áo mà dây dưa cho dài nhằng. Bà chị thúc sau đít, tôi vẫn nhởn nhơ hổng hay biết.
Đến chừng tôi cầm áo tới, lại gạ : để tui bận giúp, bà che cặp dzú lại để buông tay ra, tui giằn hổng được, tui nhào dzô bú ráng chịu. Chị nghe có vẻ ớn ợn nên hai tay thủ che kín trước ngực. Khốn nỗi chị lo giữ cái này mà để xổng cái kia, tôi lại chọc : còn con bướm kia nữa, hay là bà muốn tui ghé miệng hun thì cũng ô kê thao thui.
Chị lại giãy nảy lên tựa đỉa phải vôi, lăng xăng hết bụm trên lại che dưới. Tôi hí hí chỉ hết cái này cái kia phá cợt chị : í, cái dzú nè ta, ê cái húm nè hê. Chị lính quính như chữa cháy : tầm xàm tầm đế, mắt tinh ranh như cú, chỉ lo đi rình đàn bà, con kêu nheo nhẻo um.
Tôi đế vô : ai biểu bà bày đặt che đậy làm chi. Bả cứ buông ra hết, tui có dòm thì cũng một lần rùi quen, mắc chi bà càng chúm thì đàn ông càng phái dòm. Chị quê đầy mình nên dỗi : đó, tui thí cô hồn, coi ông mần chi.
Tôi ào ào xấn tới, chị hoảng hồn né. Tôi rề rề vuốt : giỡn chơi thui, chớ ai nỡ làm bà khiếp. Và tôi mở máy tán luôn một lèo : thú thiệt mí bà nhen, sao tui mê cặp dzú của bà tệ mạng. Tưởng chị nói sao, dè đâu bà quay sang hỏi tôi mắc mỏ : nói dzị, ông chỉ ưng cặp dzú thui hả ?
Tôi phải mau mắn đính chính : từ từ mà, thí dzú ở trên, thấy trước khen trước. Còn cái khác thì ở dưới nên thấy mới khen chớ. Chị hứ há nhễu nhệu : dzú, dzú, cha nào cũng dzú, dzú. Dzị mà cha nào cũng mò tới chỗ tới nơi.
Tôi xò ke, nên phải chữa lửa : ai chê đâu mà bà cằn nhằn. Tui mết nó thấy mồ, mết cả hai, dzú và húm, húm và dzú, vậy được chưa. Chị cười mím chi cọp lỏn lẻn : ai bán buôn gì mà được mí không. Tại ông loạng quạng có ná quên nơm nên tui mới nhắc chớ.
Tôi bỏ nhỏ mùi rệu : ờ má thằng nhỏ nói nghe ngọt tận mạng. Đâu, cho anh thưởng cái coi. Tôi tru dài mỏ ra, chị xua xua hét : đừng nịnh bợ, toan lợi dụng, tui ngu gì nhận thưởng để ông bốc hốt, rùi vật tui ra mò nhột tổ mẹ.
Tôi thiếu điều sợ bà chị. So với bà chị Saigon, bà già trầu xem ra ăn miếng trả miếng lanh ớn. Tôi phải gân cổ lên mà ca để chị tin tưởng : lạ thiệt, cái dzú bà càng ngày càng thấy ngon thơm. Tui nói thiệt giờ bà để tui nựng và bợ nó, bắt tui nhịn cũng được.
Chị hứ một tiếng nghe dai nhách : ở đó mà cho ông nựng. Ban đầu ông bợ rùi ông đưa tui vô mê hồn trận ông móc tét háng tui ra hùi nào cũng hổng hay. Tui đâu ngu để bị ông dụ khị nữa. Tôi vỡ ra cười òa, lắc lắc cái đầu mà than rổn rển : thua, xin thua bà chị, hết đường tương chao roai.
Hai chị em cứ nhủng nhẳng như thế đến quên cả chuyện ăn. Bà chị vẫn giữ khư khư cái áo sơ mi, mặc chẳng mặc, vứt chẳng vứt, nên khiến tôi càng lơ tơ mơ dữ tợn. Tôi phải hỏi thúc : sao giờ tính ăn hay tính dẹp. Bà chị lí nhí thưa : ăn chớ mà ông đừng nhìn châm hẩm vô dzú tui thì tui mới yên tâm ngồi nhai nủi.
Tôi phải hứa vì nghĩ bụng cái mớ váy áo ướt kia thì cũng dăm hồi ba đỗi mới khô, tôi thừa thời gian cù rủ chị đánh một vài ván cờ người, rồi có đưa chị về vẫn còn kịp. Tôi kéo ghế để chị ngồi và tôi ngồi chếch sang một bên đẩy các gói ra.