Gái Một Con - Chương 54
Mãi tới lúc này tôi mới nhận ra vẻ bết bát của chị. Dáng chị mệt phều phào, hỏi gì cũng chẳng đáp, giọng khêu khao, tay run lẩy bẩy. Tôi hỏi ướm : mệt lắm hả ? Chị chỉ gật đầu đáp thay lời. Thiệt tội nghiệp hết sức.
Tôi bỗng thấy thương. Tôi ngồi xuống kế bên, lấy tay kéo lôi chị ngả vào bắp đùi tôi an ủi : nằm nghỉ một lúc đi. Chị ngoan ngoãn gối đầu lên vế tôi, mắt lim dim, chỉ chực ngáo. Tôi âu yếm vuốt tóc chị, đẫm mồ hôi, dính bết nhớp nháp.
Tôi xoa xoa bả vai chị, làm động tác rà nhè nhẹ khoảng ức và ngực, chị chẳng buồn hất tay ra. Tôi lợi dụng ăn có rà rà xuống dưới vú, lúc ấy mới nghe chị lú rú : còn mằn mằn gì nữa tía, tui mệt chết cha mà tía còn muốn măn mó.
Tôi quê nên rụt tay lại, cảm thấy buồn thật buồn. Bàn tay tôi quen rị mọ mà giờ bắt nó kiêng khem thì làm sao chẳng thấy chán. Tôi đành sửa thế nằm của chị sát vô giữa hai vế tôi, dè đâu tóc bà chị càng làm tôi xốn xang khó chịu.
Chả là nãy giờ mải lo quần dợt chị, tôi nào đã bận lại quần áo, nên giờ bả nằm, tóc lết phết khiến tôi thấy nhột nhạt làm sao. Đã vậy, nào bà chịu nằm yên cho, lúc nhích tới khi xìa lui, làm thằng cu con của tôi bị cọ ngứa cứ muốn hét lên từng chặp.
Tôi hết thở ngắn lại thở dài, hai tay đặt thòng một bên người chị để cho cái lần xần nó lấn xấn muốn ù tai, mờ mắt. Chị thấy tôi choi choi, biết là tôi khổ sở vì cái man man nó quấy rối mình, nên chị than nghe nhão nhoét : nằm nghỉ cũng hổng yên, tía rậm rực làm tui cũng thấy chộn rộn.
Tôi một hai đoan chắc với chị không có gì ám ảnh, nhưng chị không tin. Chị càm ràm mãi : ông phá tui còn mệt quá hơn là ông chơi đại tui hai cái một lúc. Thiệt tình tui ngán ông một nước, miệng lưỡi gì mà chọc khuấy muốn đứt gan, đứt ruột.
Tôi thấy chị nói nhiều, sợ chị mệt, toan cản thì chị tưởng tôi muốn xóa lơ, nên nói riết róng vô : thiệt mà, ông hành tui đã, muốn đứt chến, cỡ mẹ nào ở giá, bị ông khìa, chắc có gì cũng cắt đứt phăng, dâng hết cho ông. Mẹ kiếp, ông làm thiếu điều tui muốn sút giò, sút cẳng, bò lê bò càng. Tui nghĩ nếu đừng có lớp da dính giữ lại, chắc tui bị sút, bị văng ra hết trơn.
Chị nói mà hai mắt long lên sòng sọc. Tôi phân bua vớt vát : tại bà chớ bộ, tui làm ạch đụi sợ bà chê dở như hạch, nên mới lon ton phục dịch cho bà đã đời, hổng biết ơn thì chớ, còn ngầy ngà, trách than.
Chừng như chị cũng nghe ra nên chống chế : nào tui có cấm ông đâu, nhưng cũng một vừa, hai phải thôi, đằng này cha thấy là hốp tốp mần líu lo, tui hét, tui kiu, tui than, cha cũng rền rền điếc đặc, thế nên tui mới xính vính.
Tôi còn cố tự bào chữa : bà nói sao dễ ợt, mịa họ, chừng ngậm được cái chén mật rùi thì còn biết trời trăng gì đâu mà nghe với ngóng. Bởi mùi thơm, chất ngọt nó quyến rũ khiến tui mê muội, té đùng. Bà phải thương tui mới đúng, tôi có trổ hết nghề thì bà mới thấy du dương.
Chị gạt phắt đi : nói chiện mí ông chán bỏ bu. Tới lui rùi ông cũng cãi chầy cãi cối là giỏi, còn người ta ai cũng sai bét. Coi bộ chị đã bớt mệt, nên đấu hót khìa khìa. Tôi gạ ngay : thôi, bà bớt nhọc rùi thì mình chơi tiếp màn khác cho đỡ nản.
Chị giảy nẩy lên ngay : chưa đâu, tía non. Giờ mà tía rớ vô một lát, chắc tui chết một cửa tứ. Để dứt khoát, chị hối tôi : ông thu dùm ba mớ xống áo để tui bận vô, chớ để tô hô vầy, ông lại bị nhử, rùi mần ẩu, mần đại, tui rụng mẹ nó ra.
Tôi cười hề hề, lui hui đi nhặt ba mớ váy áo, cùng những thứ lùng nhùng lót bọc của chị, mà rềnh ràng dụ khị vô : bà sao lúc hăng thì hăng đến hăng để, mà lúc xẹp cũng vội cũng muốn mau. Đây rồi hai ba hôm nhớ, lại khoèo bắt tui mần tuồng, hay là nay nhân lúc còn tết mình xài đại luôn đi cho khỏi ấm ức.
Chị liến thoắng : tui nói thôi là thôi, hổng có năn nỉ, ỉ ôi, kèo nài, trả giá gì nữa. Bữa nào tui nứng lại sẽ tính, còn bây giờ tui nói ngưng là ngưng, hổng có thêm thắt gì hết. Và chị giựt ào mớ xống áo ấp vô mình như sợ để lộ thịt da ra là tôi xấn tới luôn.
Bà chị lụp chụp, bận lộn bậy bạ. Tôi phải làm nghiêm lưu ý chị : bà bận bá láp, ra ngoài người ta thấy tưởng bà điên, để tui phụ cho. Tui hứa hổng lợi dụng hay ăn có chi bà nữa.
Chị nhìn sâu thẳm vô nét mặt tôi, ngu ngơ ngụ ngợ. Chừng thấy tôi có vẻ hơi hơi thành thật thì chị vừa nói vừa răn đe : ông mà mần ẩu, tui kêu làng xóm, họ tới cùm đầu ông đừng trách.
Tôi phì cười, sở vắng hoe vắng ngắt mà bà chị kêu nào ai nghe, nhưng tôi chẳng hơi đâu đi cãi lại làm gì. Tôi lột lần những áo váy chị bận trái, bậy bạ ra, và đủng đỉnh quàng thứ tự từng thứ vào cho chị.
Tôi cầm hai dây cái xú bày hàng ra và hối chị xỏ tay vô. Chị lần khân, tôi tủm tỉm cười chọc ghẹo : mụ bà có cặp vú năm bơ oan, mà bắt che đi, uổng quá ể. Bà chị đã từng bao lần ở truồng nhí nhảnh trước tôi, thế mà mới nghe tôi kháy đã vội úp tay che kín hai vú như sợ tôi nhìn trộm.
Tôi phải đốc thúc chị : xỏ vô cho rồi, còn bày đặt che với chắn. Nói thiệt, tui mà muốn đè bà thì có che cũng chả ra chi, thôi đừng làm kiểu nữa. Bà chị lỏn lẻn mở hai tay, duỗi thẳng để tôi máng cái xú vô ngực. Tôi cẩn thận úp hai lúp lên bầu vú, rồi bày chị xây phía lưng lại.
Tôi móc cái khóa thép gài niếng dây xú, và thản nhiên bợ hai tay từ phía sau chỉnh cho các vồng lúp đúng ni của cặp bưởi, nựng nựng, sửa sửa cho nó ngàm khít, rồi xoay một vòng khen tá lả : coi ngon lành dữ.
Chưa chi, mắt bà chị đã nghệt đừ câm. Tôi thấy lóe ánh trầm trồ và tiếc rẻ. Giá lúc ấy tôi rấn tới thì đến mười bà chị cũng đổ, song tôi tha vì quả thật tôi cũng đừ lắm rồi. Tôi mau lẹ xỏ nốt cái xì, sửa chỉnh qua loa, và hối chị kiềng luôn cái váy.
Tôi không muốn chần chừ để bị “ ba cái lăng nhăng nó quấy bu “. Bà chị im im theo dõi, chả hiểu là đang vui hay đang tiếc rẻ. Bữa nay khai trương sau Tết xem ra đến đây cũng tạm đầy đủ, nên cả hai khóa luôn cửa về nghỉ cho xong.