Gái Một Con - Chương 53
Tưởng rằng bị tôi hành vón cục như vậy, bà chị sẽ nổi xung chửi toáng loạn lên. Dè đâu bà già trầu nín khe, lại còn tỏ ra hí hửng, mới chết tôi một cửa tứ. Bả nhèo nhẹo khen, y như người đi coi cải lương, hát bộ tới hồi mùi rệu. Bả nhí nha nhí nhảnh : con bà nó, thằng kép nói lối đã hay, mà con đào vô sáu câu cũng khủng.
Hai bàn tay bà vươn cao khỏi đầu, bắt chuồn chuồn một hồi thì vít nhóng lên, bíu chặt lấy cây cột, đu mình, xạng tếu hai giò ra, tựa người diễn ba lê xoạc tét háng te xuống đất.
Tôi khiếp thật sự. Bởi chưng hai cánh tay lấy gồng nên cặp xôi vốn đã lùng nhùng lại càng thêm nổi ụ, nổi gò. Tôi tối tăm mày mặt, hai bàn tay xoa nắn ọp ọp, bấn xúc xích cả lên.
Đã vậy nguyên cái húm tà la chìa ra mới nực. Nó y hệt con sò, con ốc leng thò thò thụt thụt. Tôi phải nuốt ực ực cho hạ mớ đàm, mớ nước miếng đùn trong cổ họng. Bà chị õng ẹo hỏi móc tôi : ông ngó tui biểu diễn có tuyệt vời hun ?
Tôi những muốn mắng té tát cho bả cụt hứng, nhưng nhìn bả lật lật cái hông, làm bướm bay, bướm bay, lông lào xào rối mắt, tôi khựng cái rột. Tôi hầm hầm nhìn như muốn nuốt trộng bả, rồi bất thình lình, tôi dời bớt một tay, vòng ra sau mông kềm cho chị khỏi nhúc nhích mà mút nghe cái rẹt.
Chị rú lên, tựa con ốc gạo, ốc hương bị người ta khìa văng cái yếm và mút rột rột, lôi hết ruột, gan, phèo, phổi, lá hẹ, lá riềng, củ tỏi, củ hành ra. Bà chị lúc lắc đánh đu, hổng dám buông tay, sợ rớt phịch, đau cái bàn tọa.
Tôi cũng điệu nghệ, rị ôm choàng cho chị khỏi té, rồi mút xiết, làm chị chỏng gọng, chỏng càng ra. Tôi nút te te, rồi thổi phù phù, chị như cái vỏ ốc rỗng, lúc kêu inh ang như tù và, lúc lền lền như lầy lội.
Tôi giả tảng hổng nghe, hổng thấy, hổng biết gì hết, giống con gấu đang say nút hũ mật. Chị đã hét hò mấy lần : cha ui là cha, tía ui là tía, đồ đạc tui mới rô đa, mà cha lái kiểu bạt mạng đó, bể bạc đạn, gãy cu lát, mẻ xát xi hết còn gì.
Tôi a hèm mà hổng buông. Tôi rít róng kiểu nút bong bóng, nghe chách chách, khiến vui tai. Mỗi lẫn vậy, chị lại rú, nói năng lộn rộn : rát quá, nhột quá, rồi lăn đùng kêu cà tửng : nứng, đã, sướng, xẩy hết cùi luôn.
Tôi điếc đặc hai tai, mắt mở trừng trừng nhìn cái triện lắc la lắc lư đến ghét. Tôi càng giữ rịt mông chị, giờ thì chị chẳng khác lọn chả bị treo nướng già lửa, tôi rúc còn hơn cú rúc, xiết còn hơn xiết người yêu.
Chị bật ngửa, bật nghiêng, hét van vỉ : thui, tui rành nghề độc của tía rùi, tía tha cho tui đi, để tui còn sống sót nuôi thằng nhóc, tía mần tui đã quá, tôi ngả cái đùng, lấy ai cho nó bú.
Tôi đâu còn tỉnh táo để đôi co với chị nên ngồm ngoàm nói bạt mạng : thảy mẹ nó vô nhà dòng nhờ các sơ nuôi. Chị la réo rắt : cha ác chi vậy cha, con người ta mà cha xúi thảy cho sơ nuôi, còn vú tui chi.
Tôi bật cười, phải nhả hờ cái củ từ ra mà phạng bà chị : nói như thiệt, chết mẹ nó rùi, còn vú đâu mà cho nó bú. Chị lu bu rõ rệt nên nói như hát hay : ông làm tui quíu hít trun, biểu sao tui đừng nói tầm bậy.
Rồi chị lại ve vãn : tha em đi mà, nút vậy đủ rùi, em có gì, anh móc hết ra, chỉ còn núm thịt chớ chi. Anh có nhay cũng tựa nhay cái bã mía hết nước, ngon lành gì đâu mà bu dữ tợn.
Tôi lúng búng nạt : kệ tui, bã hay nạc gì tui cũng nút. Thích là tui mần, bà hổng được than. Chị lật lọng, vùng vẫy mà hai tay đeo khư khư nơi cái cột. Tôi nhận ra bà chị đâu có ngu, bị nút lộn mề lộn ruột mà vẫn còn tỉnh biết đu lấy cột để khỏi rơi.
Cho nên tôi lại tăng cường thành công lực mần cho bà chị hết còn thèm thuồng, quậy phá tôi nữa. Tôi nút và chà lết, quết mớ khí dâm và nuốt từng hồi. Bà chị quay tròn tròn gần nửa vòng thì bị bàn tay ở mông ghị lại đành lăng xăng treo hỏng tại chỗ.
Tôi rúc thêm hai hồi như đoàn tàu xíp lê khi sắp chui vô hầm, chị lẫy lật, tru tréo lên. Đến khi tôi ngưng trận đấu thì chị lấy hơi lên cuồn cuộn. Tôi giữ mông chị, nhìn chầm hâm vô cái chỗ vừa bị tôi tàn phá.
Một cảnh mất trật tự còn hơn mặt trận đánh nhau xong. Lông vẹt tùm lum, dựng không ra dựng, nằm xẹp hổng ra nằm xẹp, nó rối tung như rừng bị đốn rạp. Còn con sò thì đang ngáp ngáp, nhễu bọt ra dài nhằng. Tôi ca có câu có kệ : dữ hun, được no, phùn nhớt đầy.
Bà chị ngước nhìn tôi, dáng thiểu não. Hai cái vú sưng rồ lên, giữa háng rung rung và cái húm nhép nhép miệng. Tôi chọc chị : sao, giờ ngưng chiến hay đánh tiếp. Bà chị hổn hển, nói khào khào : ngưng cũng chết mà đánh cũng chết.
Nói xong, chị thả hai tay bíu cột ra, để thả mình rơi cái phạch xuống tại chỗ. Tôi xun xoe xán lại, định giúp chị giữ thăng bằng, nhưng chị gạt phắt đi : cha đừng rớ vô tui nữa, để tui yên, thở một lát.
Rồi chẳng biết chị nói ai mà nghe lầu bầu : con bà nó, nứng cực tả, hết mẹ nó nhớt, mỡ dự trữ rồi. Tôi cố nín cười mà không xong, nên bâng quơ góp ý vô : mắc gì sợ, nhớt mỡ là của trời cho, xài hết lại có cái khác, nó khô queo mới sợ, chớ nó rền rền là mừng, đừng có lo.
Chị lườm lườm nhìn tôi quở trách : đâu dè cha nhịn khan mà xung dữ vậy. Tết mà cha quậy tui chừng ba lần như vầy, chắc tui cũng kiếm đường dông. Tôi hỏi gắt : bà định dông đi đâu, sao một hai bà đòi muốn được đã.
Chị nói lí nhí : đã là muốn ông chơi tui, chớ đâu ông đè ông nút, thấu trời xanh, ớn quá ể. Tôi nói lấy được : thì nút rùi chơi mới bung ta lông chớ, đã ưng mà còn ké né, càm ràm.
Chị cãi lấy ni : ai càm ràm, nhưng bú cũng chừng mực thui, khi nào tui quíu cũng phải tha. Ông thấy ở sân cỏ, cầu thủ hai bên đang hùng hục dành banh mà nghe trọng tài thổi cái réc, đâu cũng đứng yên đó. Ai như ông, xíp lê thổi re re mà rúc nút cứ rúc.
Tôi gãi đầu gãi tai muốn rụng hết tóc mà hổng tìm ra câu trả lời chị. Hổng lẽ im chịu trận nên tôi nói đại : biết rùi, để lần tới tui nhớ, bề gì giờ cũng lỡ rùi, bà có mắng cũng đâu có lấy lại được.
Chị nghe có vẻ mát lòng, mát dạ nên cười mím chi cọp, phán lửng lơ : cha nịnh thiệt giỏi, lần nào cũng lu bù rùi miệng ngọt sớt hứa lần tới, tui sợ cha rùi, cha ơi.