Gái Một Con - Chương 52
Phải chờ tới khi tôi rùng mình, đỏ ập người, đè chị bẹp dí nơi cái bao cà roòng, mới nghe chị khen một câu muốn đục bể mỏ : dữ ác hun, giờ tía mới chịu trào nhớt ra cho con nhờ.
Chị vẫn ngoan ngoãn nằm đè nghiêng một bên tai lên lớp gai bao lộp rộp, hổng kêu ca, cằn nhằn, than phiền gì hết. Trái lại còn có vẻ hả hê, giống thằng nhỏ được cho mút cây cà rem lạnh thấu gan, thấu ruột.
Chị hầm hừ chịu đựng để tôi dính xà nẹo trong cái lỗ trôn, hích hác nhễu những giọt cuối cùng, rặn è è bắt gúm. Tôi lườm lườm nhìn chị, bả thấy tôi băm trợn nên vội nín khe.
Được thế, tôi nạt chị, biết là cà chớn, nhưng tự ái liền ông bắt tôi phải làm như thế : người ta mệt bỏ bu, còn chọc quê. Chả trách lão ấy ghét bắt nhịn cho bõ tức. Chị rên rẩm nghe thấy tội : chèn ui, ông mần tui sướng thì cũng để tui khát khao chút chớ. Mắc gì, hở ra ông mắng tui ào ào.
Lỡ trớn, nên tôi bẻ quẹo lời nói đi : ai hổng biết bà sướng, nhưng cố chờ cho tui rặn hết mớ mỡ, dầu rùi hãy khen. Đằng này, con cu còn đang giựt giựt, mỏ hàn còn đang rỉ bề bề mà bà xía vô, may mà tui có nghề còn cố rặn được thêm, chớ gặp tay ngang nó ngưng bố nó lại, có phải bà công cốc hun ?
Ngó cái mặt chị giống hịt cái bánh bò thiu, tôi cũng xúc động. Song lỡ rồi thì cũng để trớt quớt luôn. Dè đâu chị như hiểu ra nên lè nhè : tui hiểu rồi, lần sau ông nắc xong, tui cắn chặt răng lại cho ông bơm phịt phịt, chừng nào thấy cái vòi ông thun lại lỏng le thì có khen tui mới được khen, đúng hun ?
Tôi mừng hết lớn nên hùa dồn dập : phải đa, dzị mới đúng điệu. Chớ bà nghĩ, nắc bà khó giàn trời, tập trung mãi mới xón ra nổi chút nhớt. Chị há miệng định nói gì đó, nhưng thấy tôi còn nổi giận đùng đùng nên xếp re.
Tôi vẫn đeo trên lưng chị. Có lẽ bả mỏi nên xục xịch ướm coi tôi có định rút nòng ra chưa. Quả tôi mệt ứ nhựa, mới dăm ngày mà địt pưng pưng, làm sao còn có sức. Bởi tham mới chết, cái hũ mắm nào cũng ngon lạnh, dậy mùi thơm phức, ai mà né nín cho nổi.
Tôi xển bà chị, mắt ríu lại, khiến chị phải thăm chừng : bộ tía tính thăng luôn trên lưng tui hả. Cha có ngáo thì cũng lẩy ra để tui bận lại áo quần đã chớ. Tôi nói trây : bận làm đếch gì, chút bà nứng lại ì xèo cởi ra lâu lắc. Nay còn Tết, hổng ai thèm bò vô sở đâu, nằm nghỉ một chút, ra khóa trái cửa lại, rồi mình chơi tiếp cái nữa.
Chị nghe sướng bỏ bu mà còn ra cái điều “ em chả “ ngỏn ngoẻn dễ ghét : hông, tui hổng để ông nắc nữa, mệt bỏ cha, chơi một cái thiếu điều lông gì cũng rụng, mu gì cũng méo, ông mà giần tui cái nữa, chắc hột gà, hột qué gì cũng lộn trái ra ngoài hít trun.
Chị năn nỉ có duyên : cha ui là cha, tha tui đi để tui còn dzìa thí cô hồn cho lão một phát. Lỡ con loan quăn của cha lọt vô trỏng, quậy đùng đùng, mai mốt sình bụng lên, chết giặc cả nút.
Tôi hốt hoảng hỏi tới : bộ tháng này bà chưa thấy gì sao ? Chị dòm cái vẻ ngơ ngác của tôi, nhín hổng vô nên bật cười, quặn cả ruột. Tôi càng nạt, chị càng cười, nước mũi, nước dãi lòng thòng thấy mà ghê. Tôi nhứ bàn tay định phết cho chị cái chát, bấy giờ chị mới cản : đừng đánh tui, tại khi không ông bư quá, tui nín cười hổng được, chớ tui có tội gì mà ông định vả tui ?
Tôi ngẩn tò te, đúng là ngu như ngu chưa từng thấy. Chị lề mề nói : mới nghe hù mà chưa chi cha đã xoắn cả cu, giái lại. Chị vói tay rờ rờ coi cu tôi có thun lại chưa. Tôi lại la : bà mà đụng vô, tui nổi sung nhét đầy họng bà, đừng trách.
Chị nhợn, lụng bụng nói : cha lúc thì sáng suốt tàng trời, lúc thì sao ngu quá đỗi. Tui đang cho nhóc bú nè cha, tháng kỳ gì mà hỏi. Ông có đục tui văng ti lê thì cũng hổng có con loăn quăn nào làm ổ ở trỏng nủi. Mới hù sơ mà cha đã quíu, vậy thì gan hùm, sứa nọc chỗ nào. Chơi mà còn rét, tui hổng lo thì chớ, ông mắc gì sợ.
Tôi trẽn dữ, ngẫm ra liền ông tay nào cũng cám xú một nút. Nên tôi phải vuốt đuôi bà chị : ờ héng, sao nãy giờ trí óc đi chơi đâu mà nghĩ hổng ra hè. Rồi bất ngờ tôi hun tì tì làm bà chị giãy nảy lên : nhột, nhột mà.
Tôi mụ mị tựa bị bỏ bùa, bỏ phép, tai ù tịt, mắt lờ mờ, hai tay thi nhau vờn vờn tìm bóp cặp vú chị. Bà chị lển nghển nhích người né mà kỳ tình để hai bàn tay tôi thuồn được dưới cái bao mà xoắn lấy cặp vú đang cương.
Con cu đang nằm thở rẹc rẹc cũng cố nhướn mắt lên dòm cái lỗ đang choèn choẹt, nơi bị nó cắm dính ở trỏng. Bà chị nhận ra liền nên tấm tắc : sợ bố thiệt, mới đó đã muốn tí toáy lại rùi.
Nói thì nói mà bà chị đon dả sút vô : anh muốn chơi lại thì nắc đi cho thoải mái. Chưa chi chị đã xuýt xoa thay tôi : tội nghiệp, mấy ngày Tết hổng có cái lỗ thẩy đáo, chắc anh nằm cố nhịn, em xót xa dữ đa. Ráng chơi đi anh, cho cục nọc nó rớt khỏi đeo trên đầu, pịn chết.
Chị kéo dài kiểu nói nựng, tôi như thằng nhỏ đang được người lớn nhử cho biết mùi đời. Tôi há miệng định nói “ thôi “ mà thằng cu con thì lại cố sấn vô cái hũ. Chị xển nển xốc người, hai giò choẹt ra, chìa nguyên cái triện son cho thằng con dự trù đóng dấu.
Tôi mằn cặp vú chị nhão nhẹt, hai tay vò đến nhàu nhĩ ra. Vậy mà vẫn hổng túm gọn vì hai vú chị ô dề quá mức. Tôi nao nức chỉ muốn lật ngửa chị lên vừa bóp vừa bú nút, song lại tiếc rẻ cái khoản thằng cu đang thưởng thức món gỏi nên xậm xà, xậm xực.
Chị như tay cố vấn đắc thời, hết bày đường này, lại binh đường kia : ông đừng chộn rộn, thứ gì tính một thứ thui, rỉ rả hết món này sang món khác, ê hề ra đó, ai dành mà sợ. Ông cứ nắc đi, chừng nào đã thì rỉ rả ngậm bú sau. Tui luôn luôn ở đây, có chạy đâu mà ông lo mất.
Tôi gãi cho chị đỡ ngứa và gây ấn tượng, sau rồi hướng dẫn cho chị. Tôi rút cu ra, nắm tay chị kéo lên. Chị trố mắt ngạc nhiên, chưa đoán ra tôi định làm gì tiếp. Tôi đùn chị dựa lưng vào cái cột, dùng tay đẩy hai cánh tay chi lên cao, tôi xìa người chị ra dấu gác một giò lên cái bao.
Người chị nạnh toang hoác ra, như người tập thể dục thẩm mỹ, làm hai vú gồ ghề và cái sẹo nẩy bung ra một bụm. Tôi vói hai tay lên nhồi cặp vú, xe cái núm nổi sần sần, chi u ơ nho nhỏ.
Tôi chờ chị xàng xàng vì nứng rực thì hạ thấp mặt từ từ xuống, đốp một phát, gặm ngon ơ cái hũ mắm, nhằn nhằn trong miệng. Chị rú lên, vùng vằng và cố thun người lại vì nhột hết sức. Tôi ấp úng la lên : để yên, tui bú cho tới nơi.
Chị đu dưa, lắc mình mà cố chìa cái triện cho tôi xục. Tôi mút chách chách, thổi lịt phịt và ngậm te te làm chị lắc còn hơn lắc vòng. Tôi nút thiệt lâu, thiệt dài, chị rúm người, một mực chỉ nói chỏn lỏn : chết tía em rùi, anh ui ! Sướng quá đi, anh ui.
Hai chữ anh ui nghe rền rền làm tui quần quần trong đầu. Tôi phải ngắt bóp hai vú để chị nẩy ngực ra và đồng thời khoảng háng cũng theo đà bung ra phía trước, tôi gặm mút chị muốn điếng.