Gái Một Con - Chương 48
Tôi rút bớt bàn tay đang măn xe trên vú chị để lơi đẩy bà chị ra một chút, trong khi cái tay giữ bản lề nơi hang cua vẫn bịt nguyên. Nào dè bả thay đổi bộ dạng ngồi hồi nào hổng hay. Hai giò bả đặt vững chãi trên mặt ghế, niềng tôi như cái đai niềng thùng, hai đầu gối nạnh xìa ra như hai càng trọng pháo.
Tôi nhìn kiểu cách dị dạng của chị bắt tức cười mà hổng dám, nào dè bả lanh tổ. Bả lom dom nhìn tôi và phán một câu xanh dờn : cha thấy cái gì mà hí hửng dữ dzị ? Tôi lấp liếm nói cho qua : ờ thì thấy tùm lum, nói chung là đẹp hít trơn.
Bà chị nào chịu tin, nên giằn giằn cánh tay tôi mà hét : xạo, cha xạo hổng có căn. Tui biết cha đang ngạo tui chớ khen đếch gì mà đóng kịch. Tôi phục sát đất tài bắt tẩy của bà, nên đành nhận khai ra : nói bà đừng giận, sao tui thấy cái tướng bộ bà ngồi giống con ếch ễnh bụng, khoe bộ đồ lòng ớn vá.
Bà chị đấm tôi uỳnh uỳnh ré lên : í, hổng chịu đâu, tui bày ra cho cha coi, cha vọc mà còn chê bai tui nữa. Tôi phải vớt vát : ai mà chê, khen hổng hết, nọ bà coi tui chê mà bóp vú và mò chỗ đó xoành xoạch, bà thấy chớ.
Để chuộc lỗi, tôi vội hun bà chị cái chách lên trán, vậy mà bả cảm động gục dựa mặt vào vai tôi khiến tôi thấy dễ thương cách chi. Tôi ra hiệu cho bà chị đứng ra khỏi cái ghế. Lần này tôi chủ động dẫn lôi bả vô chỗ kho. Mục đích là muốn ăn vụng, tôi phải thủ chùi mép trước.
Tôi lôi xển bà chị trần truồng như dắt con cún đi chơi. Chị re re ngoan ngoãn, không phản đối. Tôi ngại bàn tay giữ ngàm bị sút nên ịn chặt vào, chị như bị dùi đâm, ển ển nhón chưn, ríu ríu nương theo.
Bà chị đi lệt bệt, hai cái vú rung tựa chuông rung, làm tôi phải a vô xoa xoa, nắn nắn, vừa để tăng thêm sự vững vàng, vừa để tạo cho tôi thêm cảm giác đang sờ soạng phụ nữ. Tôi đùn bà chị ghé đít vào cái bao cà roòng dựa gần lối đi, đẩy chị ngã ngửa ra. Chị lao chao, nhưng hổng té.
Tôi xục xục trong cái hang, chị nạnh người, xoạc vội giò ra cho sướng. Tôi nhồi hết vú này sang vú nọ, trong khi bàn tay ráy te te, làm con dế trong hang gáy inh tai, phùn bọt ra từng nạm. Tôi rướn người móc ồm ồm, chị giựt giựt kêu vung vít : sướng, sướng ứ nhựa.
Tôi học được cách nói lượu của chị nên đốc vô : sướng thì kêu làng kêu xóm lên đi cho đã, để cằn nhằn hoài. Lúc này bà chị đâu còn tỉnh trí gì được nên nói năng lộn xộn, đâu chẳng ra đâu : con mẹ nó, lồn đã thấu đất, dzí mà được nắc hồi Tết chắc sướng ba, bốn năm là ít, chớ 2 năm đã ăn thua mẹ gì. Tôi xin hàng bà già trầu, may là có chồng ở một bên mà còn nứng bạo như thế, cỡ hang cua để đóng mốc, mạng nhện giăng đầy, chắc dám cởi quần lết xin ai thương tình nắc cũng nên.
Nghĩ vậy, tôi gồng cứng bàn tay khoắng cho chị té giếng luôn. Xí ngầu, phá lấu gì đều nát be nát bét, tuôn dầm dề như người bị đái giắt. Bà chị đạp vùa hai giò, như vòng xe đạp nước, cuồn cuộn làm nổi đình nổi đám lông, mu, khe, lỗ hết trơn.
Thấy chị tới quá độ, tôi đằn chị nằm tênh hênh lên bao cà roòng và thúc bàn tay như thúc quân xung phong. Chị lăn lộn vì nhột, ngứa, xộn xạo lung tung. Tôi ngoáy thêm một hồi cho chị vữa hết cháo cơm ra, bấy giờ tôi mới vội bắt giữ hai cổ chưn chị banh ra mà hầm hừ trong họng.
Bà chị có vẻ hoảng, nên lọng ngọng nói : cái mắt cha gian tổ, nhìn như muốn cắn người ta. Tôi nhận ngay : chớ sao nữa, hổng cắn thì để làm mắm à. Chị rùng mình, thắc thỏm, hai giò run run.
Tôi kéo dài giây phút trang nghiêm này nên càng làm chị đắn đo, sốt ruột. Tôi chép miệng tót tót, chị lại kêu : cha làm như thèm dzị cha. Tôi ca bài con cá : chớ hổng a, từ Tết tới giờ có hũ mắm bà giáo Thảo nào đâu mà biểu đừng nhóng mỏ.
Chị có vẻ cảm động, mặc dù đang tênh hênh bò lê bò càng cũng ủi an tôi : sao tội dữ dzậy, em biểu ở đây ăn Tết hổng nghe, dzìa dưới chi để chèo queo, giái cu gì thun ráo nạo.
Tôi mừng muốn mở cờ. Sao đàn ông nào nhăng nhít cũng lẻo mép chối bay chối biến giỏi thế. Tôi thưởng ngay cho bà chị một cái hun nghe chóc thiệt lớn. Chị rúm người lại vì tôi vừa tru mỏ ịn vô đúng trung tâm hành quân làm cả đám lao xao.
Chị búng cao người lên vì nhột, tôi rút miệng ra rồi mà hai mu còn lép nhép đùn thêm một mớ nhớt ra ớn ợn. Tôi vỗ đít bà chị nghe cái bép, nạt : nhớt đâu thừa thãi thế, đụng một tí, vỡ ào ra thấy nhợn.
Bà chị quăng quật, nũng nịu đến hay, hai giò quơ quơ, thân mình lắc lắc, giống xiên thịt ba rọi bắt lửa kêu xèo xèo, lật qua lật lại. Chị ỏn ẻn nói nhẹ boong : ông sao tham và ưa bắt bẻ hết sức, hổng phản ứng thì chê giống khúc gỗ, còn xón ra thì ông nhăn là nhớt bể, nhớt thiu.
Tôi cũng kịp nhận ra cái sự vô lý của mình, nhưng lỡ rồi cũng còn muốn cố ra oai một chút : ờ thì phún cũng từ từ, chớ ai đâu như bà làm cái ào như đê vỡ. Chị nhuốm hồng hai má, có vẻ ngượng, tự dưng tôi muốn ôm chầm lấy chị mà hun bồi một thôi một hồi liền.
Tôi phải hạ giọng xuống : bà chịu khó nằm yên để tui lo cho nó một chút. Bỗng chị hồi hộp, tôi nghe rõ chị nín thở. Tôi nhẹ cầm hai lọn cổ chưn lôi chỉnh cho chị nằm gọn gàng trên bao cà roòng, chị mở mắt thao láo nín khe.
Tôi dùng cạnh tay gạt dọc theo cái khe cho mớ nhớt dàn đều ra, một phần tôi bôi lem luốc lên mớ lông, xong tôi rà rà cái miệng nhóp nhép. Chị hiểu ý ngay nên phản xạ, khép hai giò lại.
Lúc này tôi không còn nạt nộ nữa mà nói với giọng tha thiết : em sướng rồi, để anh liếm sơ sơ cho em dịu mềm lại, rồi anh cùng em mút kem chơi. Chẳng hiểu câu nói xà lơ của tôi mang hình tượng gì mà thấy chị ngỏn ngoẻn, khép nép giùn hai đầu gối lại, lí nhí : anh liếm, em nhột chết được.
Tuy vậy hai giò chị dập dìu như bướm vờn hoa làm cái húm xập xòe mới khiến tôi hám dữ. Tôi vươn hai tay bóp hai vú chị, đồng thời dùng cánh tay đỡ xiết, đẩy hai giò chị cao ra phía trước và xục vào hít hửi, rà rà nơi cái lỗ nhoe nhoét nước với cái chót mũi nhọn hoắt của tôi.