Gái Một Con - Chương 45
Càng lúc chị càng tỏ ra lo lắng hơn. Mặc dù chúng tôi đang sáp trận thứ ba, chị cứ nhắc hỏi nhèo nhẹo tới lui khiến tôi cũng bực mình. Tôi phải nạt hỏi chị : bây giờ bà muốn tui chơi nữa hay ngưng để bà khỏi nhắc. Chị trả lời xuội lơ : ai biểu ông ngưng cuộc đâu mà cằn nhằn, ý tui hỏi chút dzìa cô hỏi thì ăn nói làm sao cho êm.
Tôi hổng thèm cọ cựa gì nữa, nằm một đống trên bụng chị. Chị thấm đòn và chịu sức nặng mà cũng hổng dám kêu ca. Chị để im cho tôi đổ đốn tại chỗ, mãi mới khề khà nhắc : nắc thì nắc đi chớ, tui càm ràm kệ tui, mắc gì ông đổ ngang ngưng re.
Tôi lụ bụ : chơi mà bà cha chả cầm canh ai tập trung trí mà chơi cho được. Khi hai người xà nẹo dzí nhau là phải tuyệt đối hiến dâng hết cho cuộc thi đấu, còn một người lèm bèm thì người kia cũng xà lơ, hứng gì nữa mà nắc. Chị phải hạ nước năn nỉ : thui mà, em lo thì nhắc sơ, có dzị cũng giận, anh sao khéo hờn mát, hổng biết.
Rồi chị nắm lấy bàn tay tôi ập vô vú, dỗ ngon dỗ ngọt : em đền rùi đó, anh nắc đi cho khỏi thèm. Để anh than thở hoài, em chịu hổng dzô. Tôi vẫn làm cao : bà hứa rùi mà, ngày nào tui còn ở nhà thì bà xả láng cho tui đéo, bữa nay hết hứng nghỉ, lúc khác chơi lại.
Mặt chị nhăn nhíu hơn cái bị : em nói đại nói đến, chớ chỗ đâu mà anh muốn chơi em sẵn cho được. Mấy bữa Tết, cô chú đều nghỉ, ông bà luôn có mặt, anh đè em được hun ? Tôi đang cáu nên nói liều : được chớ sao hông, miễn bà bằng lòng kéo quần xuống là tôi chơi tuốt.
Chị có vẻ ớn ợn kiểu nói ba toạc của tôi : ở đó mà ẩu, cô chú xách chổi chà đơm cho thì xui cả năm đó. Tôi lỡ đà nên nói đại : đơm thì đơm, miễn là nắc được bà thì sao cũng chịu hết. Chị vỗ về tôi : anh dzìa có mấy ngày mà giận chi, cho hết thời gian.
Và chị nhử tôi như nhử cưởng : ăn đi anh, em dọn hết mâm, chén, tô, dĩa ra đó, anh thích thứ gì thì chộp thứ đó mần tới đi, em hổng nói gì nữa. Chơi đi rùi em thương. Chị nói mà hai mắt ngước lên thăm thẳm, làm tôi cũng muốn mềm đi như sợi bún.
Tôi nắn nắn vò vò hai cái vú, chị xục xịch nhướn lắc te te, tôi bất đắc dĩ phải dện luôn chục cối, làm chị nẩy lên như bị dộng mạnh. Tôi mơn cái quầng vú của chị giãn bét ra và vê vê cho chúng vón lại rồi nắc ạch đụi. Chị bê tôi như bê mâm xôi, trườn loằn ngoằn trên nệm.
Tôi thấm đòn rất mau nên xiết ép lấy vú chị mà đâm nháng lửa. Chị lắc lẻo, lắc lẻo thấy đã thèm. Tôi hùi hụi tấn xuống chừng nào thì chị phành giò bưng hổng người lên cho tôi vần bằng thích. Tôi tạt ngang, xả dọc, xủi chị xốc lên, kéo chị lết xuống, chị xần vần nhễ nhại mà mắt cứ sáng bưng, hai vú giãy đùng đùng làm tôi thêm hăng tiết.
Khi tôi đổ vùi, thở hồng hộc thì chị cũng xép dze nằm rổn rển ra đó. Bấy giờ chị mới mở máy nhắc lại : dzìa tới nhà, em giao trọn quyền cho anh, cô chú có hỏi anh nói sao tùy ý. Em đừ rồi, đầu óc luễnh loãng hít trun, đâu còn sáng suốt nhớ ra điều tiếng gì mà đáp.
Tôi nhấm nhứ nói chẳng ra hơi : chơi thì bà banh tè le ra hứng, còn chỗ nào mắc mỏ thì bà biểu tui chịu. Chị làm thinh để khỏi đôi co và gây sự bất bình. Tôi còn nằm thì chị kè rè thu mớ quần áo chạy ào vô buồng tắm giành trước.
Tôi cũng nhừ tử nên cũng chẳng tranh đua với chị làm chị. Tuy nhiên, bả cũng biết ý, nên hổng cần khép cửa. Tôi nằm, nhá thấy bả lạng qua, lướt lại, mình mẩy láng e, chỗ đầy thì đầy có lọn, chỗ khuyết thì khuyết có vành, làm tôi cũng thấy mãn nhãn.
Tôi khen như gõ nhịp : sao chơi tới độ mà thấy cũng còn thèm. Chị loáng thoáng nghe nên chêm vô : muộn rùi tía ui, lo dzìa đi thui. Nằm đó mà khen vuốt. Tôi uể oải ngồi dậy, ghẹo chị : sao muốn mần cái nữa vá đi làm chị nhổm nhổm muốn chạy.
Tôi vừa ập vào thì chị đã dzọt ra, miệng leo lẻo : tui xong rùi, nhường cho ông. Chị nhảy rột lên giường, ngồi phách đốc chờ đợi. Tôi nhẩn nha rửa ráy, kỳ cọ sạch những dấu vết chiến trận, chị thở dài sốt ruột. Khi tôi quay ra, nhìn chị thiểu não vô cùng. Tôi xòe tay định vỗ về, chị lại nghĩ tôi muốn hợp đồng tác chiến nữa nên rền rĩ : thui mà, mình dzìa đi anh, hai đứa quần từ sáng tới giờ, anh còn thêm thắt gì nữa.
Tôi thấy tội nghiệp nên trấn an : em đừng lo, anh dư sức qua cầu, về cô chú nói gì em cứ để anh trả lời. Chị có vẻ chưa tin nên căn vặn : thiệt hun, đừng giỡn em, tụi nghen. Tôi mạnh dạn nói như ông cụ : chắc như bắp mà, em tin đi. Tôi lôi xển chị đi, ra quầy tính tiền phòng. Bà chủ nhà trọ nhìn tôi nhỏn nhoẻn cười, chị mắc cỡ vờ quay đi, còn tôi bặm trợn trêu : mai quay lại mở hàng, đầu năm nhớ giảm phần trăm lấy hên được hun.
Ra đến ngoài đường, chị đấm tôi thùm thụp : anh chỗ nào cũng xà lơ được. Người ta là chỗ mần ăn mà anh làm như họ cũng lang bang. Tôi dí dỏm đáp : bề ngoài ai hổng đứng đắn, nhưng chừng đái mới biết ai đứng hay ngồi. Chị lại đấm một thôi một hồi la toác toác : nói bậy, ráng xổ hết đi, để đầu năm nói lóc chóc, giông suốt năm.
Tôi kéo chị sát vào, quàng tay qua vai giữ chặt lấy chị. Đầu bàn tay tôi dịu nhỉu chạm vô chỗ vồng vun của ngực vú làm tôi nghe ấm ran làn da. Tôi ghé tai nói nhỏ với chị : chơi nát nước mà bà còn ham hả. Chị giẩu môi nói chua hơn giấm : ham mạ tui chớ ham, lo đánh lô tô trong bụng mà ông diễn nói là tui bậy bạ.
Tôi vui cách gì. Bởi cuối năm tổ đãi tôi mần chị liền tù tì ba mâm có ngọn. Hổng cần uống rượu mà cũng thấy say, chưn đi băng băng và có lúc như muốn nhón bay lên, nhẹ hẫng. Chị thấy nỗi vui của tôi nên lắp bắp : ngó mặt cha, ai cũng biết vừa chơi gái ra, vẻ hí hửng hổng dấu được.
Chị đùn tôi vào nhà trước. Cô đang ngồi quạt cho thằng cu Tý ngủ. Nhìn hai đứa, cô chẳng trách gì, chỉ làng nhàng kể : tụi bay đi lâu, thằng cún đói, tao phải cho nó ngậm dzú da của tao. Nó hoạnh họe hổng ưng, tao pha đại cho bầu sữa con chim, bú xong nó ngủ re.
Xong cô nói với chị : đó, tao giao lại mẹ con mày. Tao cũng lo đi tắm tất niên đây. Chị hú vía, tôi sẵn trớn nên kể công : bà cứ lo tào lao, cô biết ngày Tết người đông, thứ gì cũng mắc, mình có dzìa tay không cũng đúng thui. Dzị mà lo lắng chi cho mệt hổng bít.
Chị biết cái tật xí lô xí la của tôi nên chẳng nói chẳng rằng, chỉ ghé ngồi vô quạt cho thằng tửng. Tôi nhùng nhằng đứng một lúc rồi cũng lo rút lui. Tôi tạt về coi má có sai gì hun. Chị vừa thoáng thấy tôi ba chưn bốn cẳng cút thì cũng vội ngả nằm ra, chắc là chị mệt.
Vậy là xong chuyến về thăm nhà. Tôi ở lại cho đến sau ngày mùng 3 thì lo đi sớm. Tôi quên bẵng luôn lời hứa của chị khi nào tôi thèm thì cho. Bởi vì nhà cô chú đâu phải là nhà trọ mà hai đứa muốn làm trò trăng gì cũng được. Vả lại, thứ gì no cũng bớt ngon thì dẫu có dễ chắc cũng hết còn xăng xái nổi.
Tôi ra đi, mang theo hình bóng chị mà hơi thấy buồn buồn. Chị cà nhỏng hỏi : định chừng nào lại dzìa. Tôi bù trất nên nói lảng : ăn thua là chủ có cho đi hun, còn muốn thì lúc nào chẳng muốn. Chị nhìn tôi sâu thẳm, bàn tay tôi ngứa ngáp muốn chụp vồ vô cặp vú chị mà cũng hổng xong, bới tôi vừa gặp cô đang bước vào.
Lên tới miền cao, tình cờ tôi gặp ngay bà chị Dalat. Chị nhìn tôi chằm chằm hỏi ướm : thấy cha sao tui nghi vá chừng. Rõ ràng cha vừa ăn vụng, chưa kịp chùi mép, tôi còn thấy dầu mỡ dính tèm lem. Có tật giật mình, nên tôi phải chối lia chối lịa. Tôi nói như thiệt : ở đó mà ăn vụng, bà làm như người ta dư để hở cục phó mát ra cho tui lăn dzô.
Và tôi nói tăm tắp : nhớ bà tổ chảng. Đang muốn bứt ta lông ra nè, hay là bà lì xì tui đầu năm đi. Chị hứ lùm tùm, liếc nhìn tôi như viên đạn đồng đen, rồi nói lảng : giữa đường giữa chợ cũng đòi lì xì. Muốn hái lộc thì phải chọn nơi chọn lúc chớ. Tôi lại gạ : thì tạt dzìa chỗ tui liền, mình mở hàng năm mới.
Chị hẹn : để mơi đi, bữa nay kẹt đi với lão. Mình lén ăn mảnh, lão đánh hơi được, ể mình. Rồi chị lo đi, sợ chần chừ tôi lôi đại thì khốn.