Gái Một Con - Chương 32
Phải dùng những cum từ nhồi, vắt, ép, nhấn mới diển tả hết các hành động của tôi áp dụng với chị lúc này. Chớ còn những tiếng thường tình như xoa, bóp, măn, vặt hết còn ý nghĩa nữa. Bạn cứ tưởng tượng đi, tôi đang lo san bằng cái ụ mối, liệu lấy tay, lấy cuốc có làm cho nó lật gọng, chổng tỹ lên hun. Phương chi cặp xôi của chị chúng úc na úc núc, lắc thì chúng rung, bệu thì chúng nhướn mắt lên dòm. Tôi phải mượn con babycat xủi ủi, đánh trốc bay cả gốc mới đã nư.
Bạn có khi nào thấy người mần kẹo kéo chưa. Họ lôi tảng đường màu vàng khè, vắt qua vắt lại, thẩy đùi đụi, móc vô cột, kéo cho dài hết ra, đánh chan chát, vỗ bôm bốp, cho đến khi dẻo quẹo, màu vàng trở thành trắng toát, đậu phộng gì cũng lòi ứa cả ra thì bán mới đắt, dẫu ai ” vợ bỏ, chồng chê, ăn xu kẹo kéo lại mê nhau liền “. Đấy, tôi cũng đang mần trò đó với bà chị cưng của tôi lúc này. Tôi nghĩ chắc cặp đèn pha của bả sẽ bị hết điện mà gục một cục, dè đâu càng nhồi chúng càng sáng, càng ép chúng càng to, cành nhấn chúng càng phồng.
Tôi mệt bỏ bu, thở hổng ra hơi, tay đừ, lưng mỏi, đầu gối bắt run, vậy mà bà chị cứ vươn tếu hết cái thùng tô nô ra cho tôi vật. Tôi nhìn mắt chị mơ màng, miệng châu chẩu như chờ đớp cục mỡ, tôi hết hồn luôn. Thỉnh thoảng tôi mần dữ quá, bả hất vội tôi ra, rột đứng dậy và lại ngồi xịp ngay xuống. Tôi nhìn áo bả xốc xếch, vạt trong vạt ngoài, may mà hai tay còn khoác nơi thân, nên cái nịt mới tòn teng, tòn teng chưa rớt.
Chính vì cái chỗ lằng nhằng tổ mẹ đó mà tôi muốn tối tăm mày mặt Vú bả trắng đan với cái xú ren đen, thiêt tương phản làm chúng càng kênh kiệu, nổi lù lù ra mới chít. Tôi buột miệng khen : ngon nha, đẻ xoèn xoẹt mà dzú như gái một con. Phán rồi mới thấy hớ, bà chị đang quính cà kê cũng nhâu nhẩu vọt vô hỏi tới tấp : coi bộ tía rờ mụ nào mới có một con nên nói nghe bảnh tẹ dữ. Tôi ê càng tổ chảng, vội lấp liếm qua đó : rùi, máu nhà Hoạn lại nủi lên òi. Tôi gân cổ phá trận Xích Bích : đừng nói chơi, nghi bậy, nhột nghen.
Chị vênh váo hẳn lên : chớ sao ông biết mà ví vú tui với con mẹ một con nào đó. Tôi lỡ trớn nên né mé đìu hiu nói ắc ê : mờ ớ thứ bà ! Ai biết dzú gái một con ra sao, nói đại, dè đâu bà bắt nê bắt nết. Chị nào để yên, hỏi rền tới : ông hổng thấy, hổng rờ, sao biết mà so sánh ngọn dzị. Rồi chị đăm đăm ngó lền vô mặt tôi bắt nọn : khai thiệt đi cha, còn mại hơi dấu gì nữa. Tôi thầm lên án tôi, sao ngu gì ngu dữ, nhưng bởi đàn ông, con trai ăn vụng, tay nào dám tự khen hổng bị hố.
Tôi chợt tư lự ngang, phải xoay chiều này chiều kia, lựa lới nói cho chị tin. Tôi thở hắt ra : mệt thí mẹ, nói thiệt mà hổng tin. Tui thấy mấy bà ẩu xị ngồi cho con bú, mở phạch áo xống ra nên ngu gì hổng dòm, được chưa ? Tui có ví von khen vú bà như vú người ta cũng là bê bà lên chớ sao bà lại quạu. Chị lừ đừ nhìn tôi, áng chừng coi tui thiệt cỡ nào, rùi rề rề phát biểu : tui thì hiền thiêt, nhưng ông xên tui mà còn đi đục bậy thì tui hổng tha đâu, liệu đó. Tui mà bắt gặp ông bú dzú mẹ nào một con, tui bẻ hổng còn cái răng ăn cum. Tôi nghe mà ớn ợn.
Tôi vội mở máy nịnh : má mày sao khi không làm mất vui, để anh o bế cặp xôi cho đỡ nực, đừng chàu quạu nữa. Chị ề à ngồi xuống, tôi lại chẹn tấn bên ngoài cái ghế. Tôi đẩy hai tay chị lên phía đầu, cốt để hai vú chình ình ra và tôi cù rúc, kêu e e, chị nhột cười nắc nẻ. Tôi rà lưỡi liếm ui ui, lấy chót mũi khỉa rột rột rồi dùng miệng nút è è. Chị một hai kêu : khỉ, đừng làm trò khỉ, nhột tổ mẹ. Tôi bất kể cứ cù, bú, nút và ngoạm như trâu điên nổi hứng.
Chị hết cằn nhằn, trái lại còn cố ưỡn căng hai vú ra cho tôi bú hả hê. Tôi chặp hai ngón tay lôi lôi và bặp bặp bằng cái miệng. Những sợi dây thần kinh chuyền tín hiệu thật nhanh, chị nứng ồm ồm nên đánh đu bả vai tôi mà đeo xà nẹo. Tôi ì oạp măn vò và bú nút hai bầu sữa nát nhèo. Chị cục cựa liên miên vì bị tôi bức bách. Tôi nghe chị than ui ui như gió thoảng,. tôi càng miết nút sâu và mạnh hơn, chị càng nhỏn nhoẻn, thấy mà giận cách gì.
Một lát, tôi nghe chị gạ : hay là mình đụ đại nhau một phát, chớ ông làm tui nứng chết mẹ. Tôi tưởng chi nói chơi nên gạt doãi ra, chị một hai gào vô tai tôi : nói thiệt mà, nứng hết trơn, đái bấy ra váy rùi. Tôi nghe ươn ướt nên cự nự : cũng là bà nữa, tui năn nỉ để chiều thì một hai đòi tui dợt bóng, giờ đái ra đó biểu tui làm sao đây. Chị nắm giái tôi mà bóp ọp ọp, thiếu điều tôi tưởng hột nó đang du ngoạn lang thang. Chị hỏi nhóng : tui nói nghe hun, hay muốn tui chà cho nát bấy, vùi xuống đất cho mọc mầm.
Tôi nhăn nhó thất kinh, chỉ còn nước ỏn ẻn xin tha : bà đừng ẩu xị, chỗ mần ăn, bà làm xúi quẩy, họ đuổi thất nghiệp chít. Chị nói liều : đuổi thì đuổi, miễn tui hết nứng là được. Mẹ họ, chớ để lươn ươn cỡ này, cố nội tui cũng hổng làm gì nên thân chớ đừng nói là tui. Tôi quả tình ngao ngán vô biên, nên vội bỏ tay hổng phá nghịch vú chị nữa. Tôi lủi thủi chỉnh vạt áo chị, cái lại và nhét vô cạp váy. Chị giãy giụa hổng cho, đạp bẹp bẹp, làm dữ.
Rồi chị lần xần hất tôi ra, đứng lên, lôi tôi tựa đi đòi nợ. Chị rột rột kéo tui vô căn kho và tốc lấy tốc để chót váy lên hối : tui biểu ông đụ, ông có chơi hun ? Tôi vốn khoái cái húm chị mà bữa nay nhìn nó đen thui một cục, lông dựng nho nhoe, tôi phát ớn. Tôi nắm vạt váy đậy xuống thì chị lại vén ngay lên, hai đứa thi nhau xập xòe cánh bướm. Tôi sầu một giề, ước gì có ai hự lên tiếng cho tôi thoát khỏi cảnh gian nguy.
Có bị cảnh ngặt nghèo mới hối. Trò đời sao lắm éo le, hùi mình mới cua được mẹ nào, chỉ mong đừng ai chun vô để mình xào khô mẻ một hơi thì hết cha này tới mẹ khác phá đám. Giờ tôi ước gì có quới nhơn phù trợ thì cóc thấy một ai. Nhìn điệu bộ tôi lườn khươn, chị nạt : ông hổng đụ phải hun. Rồi chị trợn mắt, hai tay bắt quyết đòi ăn thua đủ. Tôi hoảng hồn, kiểu này chắc tiêu dên thằng em vá. Tôi câu giờ hoãn binh : đụ chớ, thư thả, để bớt sợ. Bà làm dữ, nó teo hít trun, lắp gì được.
Chị nào tin nên kéo vắt cái váy, nhét vô cạp lưng, để phơi nguyên cái lồn cho tôi thấy hứng, rồi chị chằm vằm nhốt tôi vô hai vòng tay, lụp chụp lột quần tôi ra coi thử. Quả thật, thằng cu con đang hoảng nên xuội mặt. Chịu nheo nheo con mắt bực tức : đú họ, sao tự dưng nó chỉ 6 giờ nè trời. Tôi ấm ức kể lể : chơi cũng phải có nơi, có lúc, đâu thể bạ đâu xâu đó. Nãy giờ bà làm tui muốn điên lên, nội nghe bà hăm tui cũng muốn chạy hột lên cổ.
Rồi tôi hót như khướu : dẹp đi, bỏ váy đậy húm lại. Từ từ để tui phục hồi công lực thì tui nắc mới ngon. Chị có mòi giận cành hông mà cũng chua ngoa : đéo nhau mà ông làm như ăn xôi, ăn oản, ngon ngon cái má tui chớ ngon. Tôi bất mãn quá ể, bà này coi mòi được lơn xấn tới. Tôi muốn nổi cục, nhưng nhìn vẻ hung hăng của bà chị nên dịu. Tôi mơn trớn cầm lấy cái váy thả xuống, vuốt mấy đường cho nó thẳng thớm và nhử chị : chiều nay nghen.
Chị tiu nghỉu như con chuột sập bẫy, nói lào khào chẳng ra hơi : đàn ông thiệt sướng, hễ cặc nứng là đè đại đè đến, còn mình nứng gặp hành củ héo cũng nín khe. Tôi suýt bật cười vì lối nói mo phú của chị mà hổng dám, sợ chị lồng lên như ngựa bà thì nguy. Tôi phải vờ đưa chỗ tay thấm ướt chất lầy nhầy gì của chi khen chạy tội : bùi, béo, ngậy dữ tợn. Còn hơn ma ga rin, bơ, phó mách, chị nạt : béo cái lồn, người ta đang rực còn chọc.
Tôi làng nhàng chỉnh sửa cái vạt áo, nhưng chị hét : sao ngu chi ngu lạ, cái nịt dzú còn chè hoe mà lo cài vạt áo. Tôi quê hết sức quê, định lò mò giúp chị, nào dè bà hất tay không khiến, còn nạt : ông cút bố nó đi, còn lần xần đó cho tui thêm nực. Tôi bỏ ra một nước, ngồi phịch vô bàn. Mớ giấy tờ ngổn ngang, muốn thẳng tay gạt phắt, nhưng chợt nghĩ đây là lương, là mạng sống nên rụt ngay lại. Chị lui cui gì trong kho lâu lắc, chừng ra mặt quạu đeo.
Tôi bỏ lửng lơ hổng dòm. Một lát, xem chừng tình hình căng thẳng, tôi lặng lẽ đứng lên, nhắn lại một câu bâng quơ : tui dzìa đây và dông tuốt. Tôi đi nhanh, sợ chị gọi giật lại. Ra đường, tôi hít từng hơi dài, ba chưn bốn cẳng chạy mất đất. Tôi bò về nhà nằm kềnh, vữa căm vừa bực, tôi ngủ một hơi.
Chừng nghe rột rẹt, tôi nhìn ra, hung thần lùi lũi tới. Tôi nín thinh, chị đã nhỏn nhoẻn nói như không có gì xảy ra : ăn với ngủ, ăn với ngủ, sướng thế. Tôi cứng hết người, nhưng khi chị cởi lần, cởi lần từng thứ thì tôi hết găng được. Chị xà vào giường trần truồng và đanh chắc. Tôi lờ lờ rồi cũng xiết ôm ngay. Hơi người từ vú, háng, thịt, da, lồn, mông chị tỏa ngào ngạt, bay túa lúa khăp căn phòng, tôi vùi đầu vao những tảng, những khối, những cột, những kèo, những lông, những tóc mà say hơn điếu đổ.
Tôi vật chị, chị vật tôi, lào xào, không ai chịu nhường ai. Và khi cả hai cùng rống lên như ma dại thì vội xẻ chia cho nhau khoái lạc. Tôi vần giập chị chát chúa, chị lộn tùng phèo tựa cháo heo. Tôi mới rờ đụng cái vú thì chị đã nhắc : đút vô lồn em đi rồi mằn cũng còn kịp. Chị lụp chụp như sợ dịp Tết chậm chân mua hết vé xe. Chị bò lên bụng tôi và lau chau nhét nhanh nhét vội khúc gân cương của tôi vào cái lỗ nóng hổi của chị.
Tôi vừa nhắp nhắp thì chị đã phùng mang trợn mắt ngồi lừng lứng trên bụng tôi mà huých nổ đom đóm ra. Chị hăng tiết đến đô thân mình chị dập dềnh lên xuống, hai vú quẫy choi choi. Tôi quơ dồn hai vú vào bàn tay mà chị húc điên hăng khiến chúng cứ phọt ra ngoài. Tôi phải hét : từ từ, ai bỏ bê đâu mà hối hả. Chị chẳng nói chẳng rằng, lo đả đớt : cho chết mẹ mày đi, đồ nứng rựơng đàn ông. Tao đến khổ vì mày từ sáng đến giờ.
Tôi hiểu chị nhắc lại tâm trạng ô giề phải chịu đựng hồi ở sở, nên tôi cũng thả buông mình giập nẩy lên cho chị sướng đỡ than. Chị nghênh ngang lắc xiên lắc xẹo, rồi xủi cào dọc theo khúc gân tôi. Chị bò nhoài ra và lại ngửng ngồi lên, đĩnh đạc như nữ tướng. Tôi lim dim cặp mắt vì bị chị dồn vào cái sướng tràn lan. Tôi lấy hơi lên dện ầm ầm, có lúc tôi cảm tưởng như cu tôi đụng vô bức tường nào dội lại.
Lúc đó, nhìn chị vô cùng hả hê, bật ngửa ra cho tôi giã cắc cùm cum thiệt nhuyễn. Chị lật, tôi lật, đổi thay vị trí đến mấy lần, chị hết lời khen rối rít : cha mần hay thiệt, cứ như móc lồn tui ra mà trét bơ rùi cắn rau ráu. Tôi điên đầu vì lối ví cà chớn của chị.