Gái Một Con - Chương 27
Vị nào tự hào dám nhận hiểu các bà/mợ/chị thì em xin dở nón bái phục. Còn riêng tôi đã thử nhiều, rất nhiều lần mà vẫn chịu thua. Càng tìm càng mất dạng, càng cố càng thấy xa. Lắm khi tự nghĩ hay là ngu quá nên hổng vói tới.
Trường hợp tôi lúc này cũng thế. Vừa gặp lại chị, đã tưởng trút hết bao nỗi nhớ, nỗi chờ, thế nào chị cũng cảm động mà cho. Dè đâu chị cù nèo vật lộn làm tôi mệt nhoài, mất hứng. Đang hùng hổ như con hùm, kẻ cướp, bỗng co tay chịu trận mới đau. Đàn bà thiêt là bí hiểm, khi vui khi buồn, khi mưa khi nắng, chẳng ai đoán mò nổi.
Chỉ khi tôi ngồi lặng thinh thì mới nghe chị hỏi quắt queo : chớ mắc gì ông xé áo tui ra rồi ngồi trơ ra đó. Bộ ông chê tui hả và chị bù lu bù loa kể tội : phải, ông vần ông vật tui đến cọng ngò, cọng húng lủi gì đều tưa ra hết, vú mớm chảy bèo nhèo nên ông ớn ợn tui. Tôi biết mà sao vẫn bò tới đây chịu nhục, thà rằng tui ở dưới, cái đau còn chớm chớm sơ sơ, lên đây nhìn tận mắt ông đối xử tui mới sầu mới thảm.
Chị nói một thôi một hồi, bao nhiêu ưu điểm chị gôm hết, cứ như bố trọng tài trong sân cỏ. Chị lôi hết thẻ vàng, thẻ đỏ, dứt dạt đưa lên, đuổi thẳng thằng tui bắt lìa sân cỏ. Tôi ấm ức mà cóc khiếu nại, phàn nàn chi được. Tôi lầm lũi đứng lên và chực bước đi. Chị lại hét : ai cho mà đi, ngồi đó. Hổng hiểu sao tôi nghe răm rắp.
Chị bợ lấy hai vú chìa ra cho tôi thấy : ông ngó nè, vì ai mà tui coi thảm não thế này. Trước kia chúng phồng, chúng nở, chúng mập ú nú ù nu, ông rà, ông khỉa, ông bóp, ông lôi, ông rờ, ông rị, giờ nó chét bét chè be thì ông hắt hủi, hổng thèm nhìn tới chúng nữa. Tôi há miệng, định đính chánh, nhưng chị nạt : tui biểu im, ông để tui kể hết tội ông ra, rùi ông muốn than gì thì than.
Tôi ngoan ngoãn như cậu học sinh mẫu giáo ngồi chờ bị khảo bài. Đầu óc tôi lồm cồm hít trun, chị nhìn tôi lom lom như đánh giá và bất chợt chị tấn công tới tấp : còn nữa, ông nhìn coi vì ai mà tui ra nông nỗi này. Củ triện của tui hồi đó nó tròn vo, lùm lùm, nhìn đâu cũng đủ rìa, đủ cạnh, màu đỏ dễ thương làm sao. Trải qua mấy lần ông lắp, ông tháo, ông cào, ông cấu, ông mút, ông nhai, giờ nó thâm xì thâm xịt, môi hếch, miệng hở thế này. Cái hột le vốn nó nhỏ tẹo, dấu kín nơi vách mu, ông cắn, ông nhằn riết giờ nó thò lõ ra, tui hỏi ông nỗi khổ đó do ai gây.
Rồi chị tru tréo lên khi nhìn thấy ba món xú, xì và khăn treo lủng lẳng trên dây thép : ông nói ông đi tìm việc, ông kháo ông đi mần ăn mà nhà ông tá la đồ đàn bà. Phải, ông chê tui già, ông liệt tui xấu nên ông đi bệu người ta. Chị lên cơn ghen rất bạo, trì chiết tôi : con nào nó mê hoặc ông, ông lôi xển nó ra đây, tui coi nó ba đầu, sáu tay mà khiến ông mê điếu đổ. Tui hứa dzí ông tui cạo sạch đầu, lông nó, phết vôi vô cho hết mọc để nó tởn.
Tôi nghe bắt rùng mình, hổng dè mấy mợ ghen dễ sợ. Tôi ấp úng phân bua, chị lại hét : im ! Tôi cố nuốt cục nhợn đầy miệng. Chị lòa xòa tốc ngửa lồn đoi làng nhàng hỏi nhớm : ông banh mắt ra mà dòm, lồn tui có khác gì lồn nó hun, mà sao ông bỏ cái này chụp cái nọ. Ông dòm kỹ đi, cũng lông nè, mu nè, hột nè, ông đã chơi tui ông phải bám lấy chớ.
Tôi thực sự tối tăm mặt mũi, hết lấy bàn tay chà sóng mũi, lại hích hích như muốn kêu oan. Chị nào chịu để tôi yên, chị dí sát của nợ của chị gần mặt tui quạu : ông hít đi, hồi trước ông khen nó thơm, đè xấn đè xổ đòi bú, bây giờ chắc nó thúi nên ông mới đi hửi cái lồn của người ta. Tôi phát chối tai nên phản kháng nạt : tui nói bà im, hổng được lộn xộn. Nãy giờ thấy tui nhịn, bà chớ làm càn, tui nổi điên đá bể húm đừng than.
Chị hổng dè tôi hung, mắt đỏ quệch lên nên sò liền. Chị lấm lét nhìn tôi thủ thế. Tôi lúng túng ngang, sao mà cái thứ dại gái cách gì cũng hổng nhả.
Tôi bắt ngọng ngang, hết hầm hè, tợn tàng nữa. Chị cũng im thin thít, nháo nhác nhìn tôi. Hổng lẽ đứng chiếu tướng nhau, tôi nói liền tù tì một thôi một hồi, giọng vẫn còn đanh cứng : bà hổng được lộn xộn. Ai quên bà mà bà mồm năm miệng mười đổ riệt cho tui. Lên đây, xa dzú, xa lồn bà, tui muốn thiu cả người, bà hổng thương xót thì chớ, còn bày đặt ghen ngược.
Rồi tôi trí trá lấp liếm : ba thứ đó của bà chớ ai. Hồi đó, trước khi đi, tôi quắp theo vì biết sẽ nhớ bà dài dài, đem chút hơi hướm bà đi cho đỡ cơn bấn khổ. Chị có vẻ cảm động, tuy nhìn mấy món lạ hoắc, nhưng vẫn ngờ ngợ tưởng của mình, chị hỏi vặn lại : tui nhớ đâu có mấy thứ này hay ông nhớ lộn mà nghĩ của tui.
Lỡ đà, tôi bặm trợn đía vô : nào biết đúng của ai. Nhơn bà hổng có đó, tui giúi đại vô cái chậu mà thón cất. Thì mấy món này chỉ có người trẻ mới xài, chớ cô đâu có mà biểu tui lộn. Chị có vẻ đăm chiêu xem tôi nói thiệt cỡ mấy cà ram, rồi chị lại hoạnh nữa : mà tui có bận yếm hùi nào đâu cà, ông gạ tui bận, tui nói léo lự ở quê ai bận chi thứ đó, giờ lại lôi ở đâu ra, kỳ thiệt.
Tôi mờ ớ nói vuốt theo : bà cắc củm hỏi kiểu đó thì tía tui cũng câm luôn. Tui thấy thì đớp, còn của ai sao biết. Chị nghe xuôi xuôi nên gạt ngang : dẹp, bỏ hít, nói chiện hiện tại đi. Nhìn chị bỗng nhiên hớn hở, tôi a tòng : nói dzị nghe có mùi hun, em cứ ngầy ngà làm cả hai mất hứng. Tôi lăng xăng đưa cánh tay ra nhủ : em xà vô vòng tay anh nè, nghe anh đi, đừng ghen dớ dẩn nữa.
Chị còn cố chối canh cuối : ai thèm ghen, có điều khi không để con mẹ nào xía vô thì cũng ức chớ. Tôi hun chùn chụt lên môi, má, mặt, mũi chị rồi vồ hun lên miệng chị, quấn níu lấy cái lưỡi nút xè xè. Chị đờ ra, hai tay gạt lia, tôi chinh phục chị bằng những hồi xoa bóp làng tang lên cặp vú. Chị quặn người lại, dúm dó như nhện mắc tóc. Tôi vò và bóp muốn lè lưỡi ra, hai bầu vú đầy dấu tay hung bạo. Chị rên nho nhỏ : đau em, nhẹ thui.
Tôi nói hổn hà hổn hển : đau cũng hổng bằng anh thèm chít mẹ, chịu khó chút đi, lâu quá hổng bóp giờ cho anh bóp gỡ. Tôi xàng, tôi tung và vùa vùa cho hai vú nhổn nha nhổn nhện, ngó thiệt hay. Tôi ru chị vào cơn kích dục rồi dùng miệng lẫn tay, tay lẫn miệng, thay nhau nút, bú, vò xào rịt rịt. Chị mềm hẳn người, xuýt xoa, lọng cọng, mềm như sợi bún.
Tôi vừa bú vừa rên để chị vừa nghe vừa nhận làm tăng thêm đà nhốn nháo. Tôi ngậm ngồm ngoàm, cắn nhay chí chóe, tưởng chừng hai trái vú mất đi cái vẻ tròn mọng tự nhiên. Chị xun xoe và đáp ứng một cách thuần thục. Tôi nhằn cái núm vú, xe vê đến nổi cục hít trun và thè lưỡi ra chà lết liếm rà làm chị kêu nhức ti toe mới đã.
Tôi cạp tựa cạp dừa, nút tựa nút rượu, chị chết điếng từng cơn. Chị rúc đầu vào người tôi, nũng na nũng nịu : ui, xươn vá, xươn vá, giận anh vô vàn mà sáp gần anh là tan biến đâu mất. Tôi hài lòng nên trổ hết tài hèn ra phục vụ chị. Lúc chị quằn người như con sâu, lúc chị trườn dài như con rắn, lúc chị bẻ xương nghe lắc cắc, lúc chị nhép miệng nghe giòn tan.
Tôi vật vã chị đến dây đai, dây bện gì đứt tung hết ráo. Chị hết còn tỉnh trí mà rối rít kêu than : anh làm em muốn tuột dên, chắc ổ mỡ nát nhẽo ra hết. Và chị nhõng nhẽo : hổng bít, em bắt thền anh đó, ai biểu khi không làm em nứng cả lên. Tôi cũng nứng bỏ bu, nhưng làm tỉnh : đừng cằn nhăn, vội vã, để anh giỡn hồi nữa rùi sẽ cho cưỡng ăn.
Chị nhướn cặp mắt dụ nai lên hỏi tôi : thiệt nha anh, đừng hành em quíu lò xo rùi để em nằm chết khát, tụi lắm ! Tôi nghe phái chí tử, hun da diết và bóp, và bấu, và nút, và day. Chị lắc hai bàn tay, khua khua như hát bộ. Tôi nhào hai vú chị, xách chị nhổm lên và bặm chặt môi khiến chị ú ớ nấc nấc. Lâu ngày hổng rờ vú nên cũng có hứng chớ bộ. Tôi dòm hai trái vú chị xọp xẹp, xẹp xọp và hai đầu bầy hây như thách thức.
Tôi nói bâng quơ : sao mà muốn cắn đứt cho rùi. Để bà quay dzìa dưới, ở đây muốn bú phải nhịn khe. Chị dụ dỗ tôi : thì bỏ đại công việc đi, dzìa rùi tha hồ bú. Tôi giẫy nẩy lên: bà nui nủi tui hun mà xúi bậy. Chừng nào bà giàu có, tui dzìa. Chị cụt hứng chỉ lí nhí được chứ : ừa hén rồi lại rúc sát rạt vô tôi. Lăm phen lắm lối, tôi ngắt vần cái vú thiếu điều chẹt nhẹt thì mới hối chị : bóp nãy giờ, quên bố nó lột quần, bà giúp tui đạp nhàu hết ra đi.
Chị vội vội vàng vàng co giò chuồi lấy cái quần ra, không có cái lót nào lè khè ở dưới. Tôi có vẻ bất mãn : sao để lông nhông ra đó, lỡ có đứa nào đụng chạm vô thì bật nứng làm sao. Chị phân bua : tại mãn lo ba chưn bốn cẳng sợ trễ xe nên đâu kịp nhớ thứ gì ra thứ gì mà xỏ. May còn kịp khoác cái áo, chớ hông dám để vú trần chạy cũng nên. Rồi chị bắt sang kêu rêu : giờ ông xé tan áo ra, chắc tui ở trần dzìa thiệt.
Tôi hất đi, la nheo nhẻo : tầm bậy tầm bạ, tui cấm ! Dzú bà chỉ để mình tui xài thui, bà loạng quạng tui đục bể mỏ. Chị cười hích hích : nhận vơ, dzú của thằng cu Tý, ông bú nhờ mà làm dóc. Còn áo tui ông xé thì ráng chịu chớ sao. Tôi hầm hè : lấy áo tui bận, dzìa tới dưới thay. Chị chẻ hoe : ông xúi tui bận áo ông để ra đường người ta nói tui khùng hả. Tôi gân cổ cãi : thì nói đại : tại đi cho kịp chuyến xe nên bận lộn áo chồng.
Chị nguýt tôi một cái dài thằn lằn mà chép chép : nghèo mà ham, chồng gì chồng gạch hay chồng chén. Tôi bãi buôi : chồng gì thì cũng là chồng, kệ tui.