Gái Một Con - Chương 26
Địt chị xong, tôi chỉ muốn lăn quay ra ngủ một giấc cho đã. Hai mắt tôi ríp lại, tay chân, chim cò đều bã rã bời lời, thế nhưng xem ra chị vẫn còn xung. Chị nằm đè hai trái vú bề bề lên hông tôi, khuỷu tay chống lên ngưc, bàn tay tấn vào một bên tai, chị hỏi huyên thuyên đủ thứ chuyện. Đại thể chị khen tôi chơi khỏe, địt chị tới sâu làm chị xần vần nhưng khoái. Chị lải nhải nói : ông thiệt hay, chơi cách gì mà cái lồn tôi sơ như sơ mướp, hai vú bèo nhèo táng đởm kinh hồn, nhưng thú thực tôi chịu. Khi ông vồ tôi cứ như con hổ, con báo vồ con hươu, con hoẵng. Ông hầm ông hè, ông nhai, ông bấu, chim cò tôi loạn xạ cả lên, vừa nghe dấm dứt nơi đầu vú thì đã thấy rát rát ở chỗ mu. Ông vặt tui thiếu điều lông rụng sạch, may mà cái hột le nó còn dính ở mép lồn chứ chắc không ông cũng ngắt vứt nó đi luôn.
Rồi chị tỉ tê cật vấn tôi : từ hồi nào tới giờ ông đụ ai chưa mà có nghề có ngỗng giỏi dzị ? Tôi nghe nhức cả đầu, rác cả tai, chỉ muốn đạp cho bả một phát để hết òn ỉ. Hổng phải là tôi không thích muốn địt bà, nhưng dù là sức trai mới lớn, vừa đụ bả nóng hổi chiều qua, giờ thiếm xực thì còn đâu háo hức. Giá như cách vài ba bữa bả xàng tới, mặc may nhớ cái lồn, nhớ cặp vú tôi mới hăng. Còn giờ ăn ráng thì ngon mấy cũng nhạt bớt mùi vị.
Tôi dấu biệt cái việc tôi đụ hà rầm chị ở Saigon mà chỉ lơ lửng chim bay, chim cò vừa trả lời vừa ra giọng nạt : bà hỏi con cặc gì mà hỏi lắm thế. Tôi vừa lớn lên thì ai đưa lồn cứ đụ, ai đưa vú cứ xoa, còn chơi lâu hay mau là do đặc ân trời cho, tôi biết đếch gì mà cật vấn. Chị lại xoay sang kể lể : tui khen ông chớ có trách đâu mà ông xi nẹc tui. Chẳng qua tại lão nhà tôi chơi không tới, đụ hổng đã, thì tôi muốn hỏi ông để về ngầm hướng dẫn cho lão. Ông ỷ có tài quần tui chết lên chết xuống giờ còn nạt nộ tui.
Rồi chị hích hích khóc ngon khóc lành. Tôi mà gặp nước mắt đàn bà là rụng, nên quíu xà lai. Tôi phải cố nhấc bàn tay lên xoa vào vai chị chữa cháy : tui có ngầy ngà chi đâu mà khóc. Nín đi, đừng để mắt mũi tèm lem xấu lắm, bữa nào nứng nứng muốn tìm cảm giác, tới đây anh giúp cho. Tôi hổn hển, thẽ thọt nói dài cái tiếng ” anh ” làm chị thôi thút thít. Để hóa giải cơn bực của chị, tôi nói giỡn hết sức vô duyên : cái lồn nó tèm lem thì ai coi cũng muốn tạp, chớ mắt tèm lem thì mặn bỏ bu. Tưởng chị nhăn nhíu la rầy, dè đâu chị cười tươi như hoa cứt lợn : ông xàng xê dê ngỗng rùi cúng đưa được cái lồn vô đề tài, chớ còn cặp vú sao ông hổng tìm cách nhét vô luôn cho đủ bộ. Tôi nín khe.
Và tôi lại lên giọng sáu câu nhắc chị : em lo dzìa đi, để chả tìm hổng thấy, chả sanh giặc. Chị lẳng lặng vơ sịp, vơ quần bận vô, chừng thấy chị lùa cầm tới cái nịt vú, tôi hét toáng lên : bỏ nó xuống, khỏi mặc. Chị nhớn nháo nhìn tôi hỏi dò : chớ ông bắt tui để vú tòn teng là răng. Tôi lầm bầm : răng với cỏ đâu chỗ cái vú bà, có điều tui muốn giữ thêm cái áo nịt cho đủ bộ. Tôi lấy cái sịp của bà bữa qua, sáng nay là cái khăn mùi xoa, giờ tôi muốn bà để lại cái xú cheng cho tui đầy đủ kỷ vật.
Chị hỏi nhóng : chớ ông thu ba thứ đó để tế ma tế cỏ hả ? Tôi đủng đỉnh đáp : chả ma, chả cỏ nào hít, tui muốn giăng treo mấy thứ lên dây kẽm, khi gió phất phơ, tôi nghe mùi vú, mùi lồn, mùi khí bà lăn tăn, lan tan bay đầy trong phòng cho đỡ nhớ. Chị lắc đầu ớn thứ đòi hỏi mờ ớ của tôi. Chị có vẻ nửa muốn để lại, nửa muốn lấy đi, nên tôi phải đá mạnh vào : bà phải để, đừng phụ lòng mong muốn của tui.
Chị nhăn còn hơn cái bị rách : nhưng mà đi ra đường, vú mớm lòng thòng, coi dị òm. Ai lại đưa chình ình vú ra, núm nổi một cục, lỡ cha nào mà mắt bóp bất tử, ông mất tiêu chỗ bú nút làm sao. Tôi cười khạch khạch như ma dại : bả thử để ra coi có thằng ông nội nào dám thò tay bóp hun. Tôi thẻo là đứt mẹ nó bàn tay hết chỗ rờ lồn dzợ. Chị cũng bật cười hề hề, tôi nhún nhường nói thêm : thế chớ, lo gì, bà còn cái áo dầy khoác ngoài chi. Nghe tui đi, dzìa chả thấy bà khoe cặp đèn pha, chả dám bỏ bữa ăn lôi bà vô bú thay cơm lắm. Chị mắng tôi rào rạt : ai như ông, thấy vú như lân thấy pháo, lão hổng ham bất tử đâu.
Bởi tôi nói mạnh mẽ nên chị đành bận cái áo ngắn, để cái yếm ngực lại và te te chị đi ra. Tôi hẹn với theo : bữa nào ghé nghen. Rồi tôi đỏ kềnh xuống ngáo thẳng cẳng. Trong mơ tôi thấy bà chị Saigon ở đâu lù lù tới. Tôi hỏi chị kiếm ai, chị nói cà tửng : kiếm con cu thằng cà chớn. Tôi mừng rần, sao dịp may đâu mà hết thứ này lại thứ khác dồn dập tới. Tôi cảm thấy hết mệt liền. Tôi đả đớt chèo kéo chị lại, nói những lời hổng thiệt chút nào : chèn ui ! sao đúng lúc đang nứng tê nứng dại thì bà bò lên. Bà có biết tui thiếu hơi bà, thiếu dzú, lồn bà, tui muốn điên lên hun.
Rõ ràng chị trề môi nói kháy : ông nhớ mụ nội tui chớ nhớ gì. Có mặt tui thì ông ra cái điều nhớ nhăng nhớ cuội, còn ông bỏ đi một nước thì chắc là ông nhớ lồn, nhớ dzú…. người ta ! Tôi ê quá, sao mà bà chị bắt đúng gân tôi, nhưng vẫn gân cổ cãi kịch liệt : chị nói vậy là phụ lòng tui. Chị biết hôn, bất đắc dĩ phải bò đi xa, chớ Saigon mà có việc thì dại gì tui trốn. Nhiều khi tức giái, tức đì, ước gì có chị gần bên đỡ khổ cách chi.
Chị trủng giỡn hỏi : có tui thì sao lại đỡ khổ ? Bộ tui là thịt cá gì để ông ăn no lòng sao mà nói chẻ hoe. Tôi bỗng thông minh ra nên hót hơn khướu hót : chị hổng là thịt cá nhưng còn hơn thịt cá. Thịt cá ăn vô còn phải chờ tiêu hóa biến thành máu, thành vi ta min mới nuôi thân lớn ra. Còn tui mà đá vô lồn, bóp vô vú chị là kết quả thấy liền, trẻ ra, phổng ra, dài ra, lớn ra. Tôi nói hổng kịp tốp, chị phải cản : tào lao, phổng, trẻ nghe còn được, chớ dài với lớn ra, mắc gì có.
Tôi nghe mà ức, nên chẳng cần suy nghĩ, tôi trật luôn quần xuống. Chị nhìn con cu tôi vắt vẻo như hệ thống ăng ten, đung đưa như cần câu, chị la bải hải : đậy lại dùm đi, trông gúm quá, chi mà tím lịm, gân guốc nổi ô dề. Tôi khoái chí tử nên cứ chìa con cu ra rê rê khiến chị muốn tá hỏa. Tôi ví chị chạy vòng vòng, len lỏi qua cái nêm quăng dưới đất, chị lao chao bổ ngửa và vấp chưn mấy lần. Tôi chụp hoài mà bị hụt, hai đứa chơi mèo bắt chuột thiệt là hay !
Bất chợt chị ngã bổ nhào xuống nệm, tôi túm được chéo áo sau. Chị giựt mạnh, tiếng lụa xé nghe chát chúa, chị trợn tròn mắt đảo lia. Tôi tóm lấy chị, kéo thu gần lại. Chị như cái vó, cái lưới bị lôi gọn gần vô. Tôi choàng ôm chị, người chị nóng hôi hổi. Tôi đè cằm vào sống lưng, đeo như con sam đeo cứng. Tôi thở phì phì vào gáy chị nói lè nhè : cho hít chút đi, lâu ngày thèm muốn chết. Chị nhấm nhẳng vuột ra, tôi kéo giựt chị té ngửa lên mình tôi.
Con cu tôi là vật đầy ấn tượng làm chị xính vính. Nó đâm xộc vào sau đùi chị làm chị sượng trân. Tôi sẵn ôm vòng lấy ngực chị nên vội vàng xoa nắn cặp vú chị lia chia. Chị xuội dần và ngoan ngoãn chịu đèn cho tôi vọc bóp. Tôi làm nhàu ngực áo chị và khiến hai cái vú xộc xệch hết trơn. Chị vừa nhột vừa thở hổn hển, cứ phải trì người xuống chịu đựng. Tôi vơ quàng vơ xiên hai bầu vú, bóp nắn và thúc đùi đụi làm như đang chơi đùa với hai quả bóng. Chị la è è, xến lôi tôi lúc thúc sau lưng.
Chị càng quẫy thì con cu tui càng va chạm làm chị rối còn hơn tô canh hẹ. Tôi xóc bóp đã thì cố lòn được hai bàn tay vô dưới áo để hành hạ cặp vú to. Chị giãy đành đạch mà không thoát. Tôi vớ được hai bên ren che ngực thì vò xào xào, chị lùng bùng và có vẻ mệt. Tôi phải dặn chừng : đừng phí sức, anh thương chớ có hành đâu mà em chống cự
Tôi phải vừa bóp vừa ghé miệng vào tai chị trấn an : anh thương chớ anh có hành hạ em đâu mà em sợ. Đứng im để anh làm cho em sướng, bõ những ngày xa lìa nhớ nhau. Chị choai choai như con bọ hung bị đè, cố chuồi ra thoát khỏi cạm bẫy. Tôi phải bỏ bớt một tay bóp vú để bặp lấy phía trước quần chị cầm trịch để chị phải khuất phục. Tôi vò trên và bóp lún dưới làm chị tựa con cua bị lật ngửa, quơ mấy càng và chưn, chịu chết, hết lật lại được.
Tôi mò vê cái đầu vú dưới lớp ren và thúc vùi bàn tay vào giữa háng, vét nạo như vét nạo cống. Chị cũng giãy nhưng chẳng lâu và qui phục. Tôi đã trật được cái bầu ren để chiếm lĩnh vào thịt da của cái vú cũng như tay đã thọt được vào trong hai lớp quần để măn rờ cái sẹo của chị. Lúc này thì chị xẹp hơi, người dịu nhĩu, đu đưa và cố kẹp khép hai giò lại ngăn mấy ngón tay ma quái tôi đang vọc lùa vào chô thịt u mềm và ấm đó.
Tôi vin chị hơi bật ngưa người ra, đưa phần háng cao tới phía trước, dùng sức ấn mấy ngón tay vào. Khi tôi chạm được mớ thịt dầy cương mọng và gõ khìa khìa lên hai múi mu thì nghe chị thở hắt ra. Tôi nắm được củ triện, dò la khám phá thấy đầy đủ chỗ lồi, chỗ lõm không bị sứt mẻ thì tôi bưng chị hổng hai chưn lên mà đóng ầm ầm. Chị tê dại, lịm đuối. Tôi ịn thêm vài lần thì chị há hốc mồm ra mà không nghe một tiếng nào lọt ra.
Tôi nhìn thấy cái vú lâu ngày bỏ quên của chị giờ vẫn tròn đầy và mọng đỏ. Tôi tự phát la lên : nhớ vá đi, nhớ vá đi. Tôi lụp chụp xiết lấy chị, hai chưn chị huơ huơ trong không gian. Tôi bồng ôm chị như người ôm bao xi măng nặng trước bụng. Tôi nghiến răng bóp muốn bể vú chị, mặt chị nhăn nhó vì đau. Tôi giữ bàn tay khư khư không tha mà chỉ nói : muốn khỏi đau thì đừng ăn miếng trả miếng. Anh bóp cho em sướng mà sao em hổng ưng. Chớ hồi trước anh rò vê hoài sao em hổng cản.
Chị tức tối phun bẹt ra : tại hồi đó ông còn thương tui, ông dụ dỗ tui để ông mò, ông bú. Ông theo đuổi tui để ông ngắm ông nghía, ông a tòng dderr tui lụy vì ông. Tui tắm ông đeo vô để rồi ông đụ được tui mới chịu. Ông nắc tui ngày, ông chơi tui trưa, ông mần thịt tui tối. Hở ra là ông sờ ông soạng, lơ đễnh là ông nắn ông vuốt, lọ rọ là ông bú ông măn, ông lật tui như người ta xoay trở lá lốt, ông nắc tui như người ta cưa gỗ cưa cây. Ông khiến tui mê ông, thứ gì cũng dâng, cũng hiến rùi ông ăn no ông dzọt. Tui khổ sở vì ông, nhớ khắc khoải vì ông, đi im ru hổng một lời từ giã. Ông nghĩ vậy ông có quá đáng hun. Giờ bệu tui ông làm như thương xót.
Chị nói mà tủi thân, khóc mùi khóc mẩn. Tôi đâm sượng, lơi luôn tay mò vú, tay bóp lồn. Chị cũng lạ lùng nên nín bặt một khi. Tôi nhìn những giọt nước mắt chị rơi mà lòng xót xa thậm tệ. Tôi định một lời xin lỗi, nhưng hai hàm tôi cứng ngắc. Tôi nhìn chị lòm lòm, chị cũng nấc lên thút thít. Tôi gãi đầu, gãi tay, lòng tràn ngập ăn năn. Tôi đâu dè chị yêu tôi quá đỗi. Tôi đứng ệt ra, vô hồn, vô cảm. Chị sụt sịt nhỏ dần rồi nghĩ thấy tội sao đó nên nép vào tôi.
Chị len lén nhìn tôi và lại chúi mặt xuống. Áo chị xộc xệch, tưa rách một mảng. Quần chị túm tụm nhàu vết vò nhăn. Hai đứa im thiệt lâu rồi tôi ngỡ ngàng rowif ra chỗ chị đứng. Chị lặng suy nghĩ một hồi thì chính chị làm hòa trước: em giận quá mất khôn, anh đừng buồn. Tôi nghe càng thêm tê tái, ngượng ngùng vì cảnh lõa lồ của chị. Tôi ôn tồn bào : em vén kéo áo quần lại đi, anh hết hứng rồi.
Nào dè chị nạt tôi : anh có điên hun, khi không xé áo, trật quần người ta ra rùi giờ biểu sửa sang, tui lấy gì thay cho chỗ bị anh tét rứt ra đây. Tôi chẳng biết làm sao cho phải, chỉ lặng tờ chịu trận, đứng im. Chị lừ lừ hết nhìn quanh lại chờn vờn hai tay mỗi lúc, sau cùng thì bảo : thôi, mình dẹp chuyện nhấm nhẳng nhau đi. Anh lại gần em biểu.
Tôi còn lơ mơ một lúc thì chị thú thực : em lên đây cốt gặp anh, đừng giận dỗi nhau nữa. Em cần anh, anh lại bên em đi. Lời chị thiết tha, mời gọi làm tôi càng bùi ngùi. Tôi nhấp nhứ e dè rồi khi thấy tia mắt thành khẩn của chị thì không đành lòng làm cao nên vụng về sáp lại.