Gái Loạn Cali - Chương 3
… Sáng nay, nằm chơ vơ với chiếc gối ôm, sau khi nghe Tuyết nhắc đến tên của Phong, bà bỗng giật mình. Vì chuyện ngoại tình lén lút đó chỉ có hai người biết. Mà bây giờ lại có thêm Tuyết biết nữa. Đã vậy Tuyết còn muốn gài Quang thêm cho bà. Bà nhất định cự tuyệt, vì bà đã có Phong. Và cũng vì, nếu nhận lời ngũ thêm với quang, bà sẽ hết uy với Tuyết. Bà bốc điện thoại định gọi cho Phong, hẹn chiều nay ở Hotel Hyatt, thì nghe Tuyết đang nói chuyện với Quang:
– Người đó không phải chị em mà là bà bô của em!
– Mom gì mà trẻ măng vậy. Đẹp hơn thiếu nữ chưa chồng.
– Rồi sao? Rồi anh rút ý kiến hả?
– Ý! Không, không! Khen bả trẻ vậy mà! Em định chừng nào thì cho anh gặp mặt”chị” em?
– Đã bảo là my mom. Cứ chị, chị hoài à.
– À quên! Your mom? Chừng nào, chừng nào? When?
– Ngay bây giờ được không? Mom da9ng trần truồng nằm trong phòng. Hấp dẫn lắm. Mau lên nhen!
Rồi Tuyết cúp điện thoại. Bà Nguyện cũng đặt điện thoại xuống. Như vậy là bà sắp có thêm một kép nhí nữa. Bà đã thoái thoát, mà cô con gái nhất định đẩy bà vào. Nhưng hình như lòng bà cũng muốn toa rập theo với Tuyết. Vì nếu muốn, bà có thể ngồi dậy, sửa soạn, r axe, lánh mặt. Đằng này, hình như máu dâm của bà cũng đang xoè hai tay, chuẩn bị đón Quang, thanh niên mới 17 tuổi.
Mười mấy phút sau, dưới nhà có chuông gọi cửa. Bà đoán biết Quang đã đến! Quái lạ! Tim bà hồi hộp. Hồi hộp giống hệt phút đầu tiên bà hẹn hò với nhân tình. Bà đang bối rối không biết lát nữa, Tuyết dẫn Quang vào phòng này, bà sẽ phải đón tiếp thế nào cho tiện, xưng hô thế nào cho phải phép.
Tiếng gõ cửa. Tim bà lại càng đánh thùm thụp:
– Tuyết đây mẹ. Con vào nhen?
Rồi không đợi bà trả lời, Tuyết mở cửa dẫn Quang bước vào. Quang khép nép như chàng rể mới qua nhà vợ lần đầu.
– Mẹ, đây là anh Quang, người tưởng mẹ là chị của con.
Bà nhìn Quang kỹ hơn. Quang cao ráo vì là cầu thủ bóng rổ. Đẹp trai. Cái đẹp quý phái hơn Phong, vì Quang nhà giàu, lại có học. Tự nhiên bà có cảm tình ngay, vì không phải lần đầu tiên bà gặp Quang.
– Xin lỗi Quang, cho phép tôi nằm nói chuyện, vì, vì, vì tôi không có mặc đồ. Hay là Tuyết, con dẫn anh ra phòng khách, chờ mẹ mặc quần áo quần xong rồi hẳn hay…
Tuyết líu tíu như con chim, xoa xoa tay nói:
– Không sao, không sao. Quang biết mẹ đang trần truồng mà. Con có nói trước với ảnh như thế.
Kỳ thực, lúc nãy bà cũng nghe Tuyết nói với Quang rồi, mà bà vờ đóng kịch cho ra cái điều lịch sự. Rồi bà lại đóng thêm một lớp nữa:
– Quang đến đây có chuyện gì không?
Quang đứng ngượng chín người. Chàng hụt hẫng, hoang mang. Cứ tưởng là đã mọi việc đã xong xuôi, Quang mới bạo dạn vào đây. Ai ngờ. Rồi Tuyết nhăn nhó:
– Kìa mẹ! Mẹ quên hồi nãy con có nói sơ với mẹ về Quang.
– À mẹ quên! Mẹ quên! Xin lỗi Quang nhen!
Quang thở ra cái ào, hết ngượng và nói:
– Thật không ngờ Mom của Tuyết trẻ đẹp như vậy.
Rồi Quang đứng đó ngắm bà Nguyệt như ngắm một đoá hoa. Bây giờ đến phiên bà ngượng và bối rối. Bà biết buổi sáng trên mặt bà không chút phấn son. Phần còn lại là thân người và da thịt thì đã bí cái chăn nhung che phủ. Bà không còn gì để phô trương hấp dẫn. Có lạ không? Mới buổi sáng, khi nghe Tuyết đề nghị bà kết bồ với Quang, bà đã vội lắc đầu. Thế mà bây giờ, đối diện với cậu bé, lòng bà bỗng nôn nao, hồi hộp. Dâm tính bà dã9 trỗi dậy. Cái máu dê tình dục đã khiến cho bà xôn xao một nỗi vui lẫn hy vọng gì đó.
Tuyết đứng nhìn mẹ bối rối lăng xăng mà mím cười. Ai có tình yêu cũng thế. Nhất là tình yêu mới. Sáng nay Tuyết nói với mẹ là hôm bà đưa Phong vào phòng ngủ của khách sạn Hilton thì Tuyết cũng đưa nhân tình vào đó, và đi sau bà có 10 thước. Điều đó không đúng. Sở dĩ Tuyết biết người tình của mẹ tên Phong và đưa vào địa điểm trên, bởi vì Tuyết nghe lén đường giây điện thoại. Giống hệt sáng nay bà Nguyện nghe lén đối thoại của Tuyết với Quang.
– Quang ngồi chơi. Bà Nguyện mời.
Quang ngó không có cái ghế. Quang nhìn quanh không biết ngồi đâu. Thì Tuyết đẩy Quang lại ngồi ở mép giường nơi bà Nguyện đang nằm. Cử chỉ của Quang trông thật tội nghiệp, vì anh chàng bị Tuyết đẩy vào hoàn cảnh thật khó ăn, khó nói. Phần vì bà Nguyện là mom của Tuyết.
– Thôi hai người ngồi đó nói chuyện và … enjoy, hưởng nhé. Tuyết về phòng, học bài, canh điện thoại, và canh cửa cho. Anh Quang cứ tự nhiên như … người nhà. Bye!
Tuyết thoát ra khỏi phòng, đóng sập cánh cửa. Độ một giây, Tuyết lại mở cửa, ló đầu vào, nói với:
– Nhớ khoá chặt cửa. Chúc hai người hạnh phúc!
Căn phòng bỗng im lặng. Chỉ còn tiếng máy lạnh kêu êm êm ở góc tường. Đồ đạc bày biện trong phòng thật sang. Nhất là chiếc giường Ý bà Nguyện đang nằm. Tất cả như tiếng mời mọc của tình yêu. Như sức xô đẩy của tình dục. Mùi nước hoa đắt tiền phảng phất trong không khí, làm Quang mê mẫn. Quang nhìn bà Nguyện im lặng. Thật imlặng mà như chàng đang nói nhiều mà chẳng mở môi nổi. Bà bàng hoàng vì không tin cậu bé ngồi cạnh đó đã yêu bà thật. Tuổi Quang mới 17, mà Tuyết quảng cáo là “Quang còn nhỏ, nhưng rất rành chuyện người lớn. Các bạn con ai cũng phục.”
Chuyện người lớn? Là chuyện gì nếu không phải là chuyện ái ân, xác thịt? Nên bà mở lời:
– Tuyết bảo Quang rất rành chuyện người lớn?
– Vâng. Quang cũng biết “qua loa”. Rành thì không dám. Nhưng các cô đã gặp Quang, ai cũng khen Quang nhiệt tình và … và … dai sức. Không biết họ khen có đúng không? Vì Quang không biết cái sức của người lớn là bao lâu. Và họ cần những gì? Cho nên Quang có khuynh hướng thèm yêu và gần gụi người lớn… Có mấy lần đến đây chơi, thú thật Quang nhìn …chị, nhìn lén thôi, và lòng rạo rực một nỗi thèm khó tả. Cứ tưởng chị là chị của Tuyết. Sao chị trẻ và đẹp quá vậy?
Bà Nguyện luồn một bàn tay khỏi tấm chăn nhung, cầm bàn tay Quang, vì bà vừa nhận thấy ánh mắt Quang có cái gì thành thật khi khen bà trẻ, đẹp Quang nâng bàn tay có đeo chiếc nhẫn kim cương của bà Nguyện lên hôn một cái khá lâu, và mắt vẫn nhìn đăm đăm gương mặt bà. Cả hai, bây giờ không còn ngượng ngập.
– Anh lại khoá giùm cánh cửa cho em đi!
Lòng Quang rộn lên một hạnh phúc tuyệt trần khi nghe bà Nguyện gọi chàng bằng anh và xưng em. Bà gọi như thế để chuẩn bị cái không khí yêu đương, và cũng để Quang không còn mang mặc cảm là trẻ con đi yêu người lớn. Quang đến khoá cửa, rồi tỏr7 lại từ từ. Trên giường, bà Nguyện đã kéo tấm chăn xuống khỏi ngực. Mắt Quang hoa lên đôm đốm khi nhìn hai quả đào mơn moon, trắng hồng của bà Nguyện nhô lên. Chàng đứng lại một giây để ngắm. Nuốt ực nước miếng. Một bàn tay che hạ bộ không cho bà Nguyện thấy mình đã hứng tình.
Cặp môi bà Nguyện hé nhỏ, đưa mấy chiếc răng trắng sáng. Mắt bà song lên, trữ tình, mời gọi. Một chân bà co lên, làm cái chăn nhung càng tuột xuống thêm, phơi trần toàn bộ đôi vú đẹp tuyệt trần ra. Quang đến cạnh giường, quỳ xuống. Dáng dấp của một Gentleman khi tỏ tình với giai nhân. Chàng lại đặt một nụ hôn nồng nàn khác lên mu bàn tay bà Nguyện:
– Chị Nguyện. Cám ơn chị đã làm mộng của Quang thành sự thật. Quang chỉ sợ tình của Quang không đáp đầy với ơn chị. Sắc đẹp chị làm Quang không ngừng được.
Bà kéo Quang lên nằm úp lên nửa người bà, rồi ôm chặt. Lần đầu tiên, bà nghe những lời tỏ tình vụng dại của cậu bé 17. Mắt bà nhắm để hồn du lâng lâng cõi mây xa. Có thể như thế này chăng? Bà lớn hơn Quang đến gần 21 tuổi. Làm sao buổi sáng nay cuộc đời bà lại ôm một mối tình lạ lùng, chênh vênh tuổi tác đến thế. Quang đang dùng mũi hôn đê mê trán, tóc, má, cổ, lỗ tai bà làm hằng vạn ốc trâu nổi gai khắp người. Mười ngón tay Quang đan vào đầu tóc quăn sum sê phủ trên gương mặt đẹp sầu mộng của bà Nguyện. Chàng vẫn ngắm say sưa nhan sắc người đàn bà đến tuổi chín mùi. Tuổi của hực lửa, tuổi của bão táp. Tuổi của những cơn mưa dầm mùa đông.
– Nguyện có cái gì mà anh ngắm lâu thế?
– Không biết. Chỉ biết nó đặc biệt mà những cô gái thường không có. Dung nhan chị quyến rũ, thu hút như nam châm. Hơi thở chị mùi nhãn lồng, mùi mãng cầu… Em muốn ôm hơi thở đó. Có được không?
Bà Nguyện hé môi, làm một cửa chỉ yêu đương. Quang ập tới. Sóng gió nổi lên. Hai cặp môi dính khắn khít. Bà Nguyện vực toàn thân của Quang nằm hẳn lên người bà sau khi bà đã dùng đôi chân kéo tấm chăn nhung xuống. Hạ bộ Quang đang cấm cứng ngắt trên mu lồn đầy ấp lông đen rậm rì của Nguyện. Im lặng. Tiếng hôn tí tách vang lên với tiếng nệm giường là âm thanh duy nhất lúc đó. Hai tay bà cổi áo, ghì sát, lăn lộn, với nụ hôn nồng nàn, say name, bất chợt! Con cặc Quang cà hờ hững ở khe lồn bà Nguyện. Bà dang rộng hai đùi ra chờ đợi. Bà muốn của Quang phải vào tức khắc. Mà Quang thì cày tới, cày lui. Cặc càhng dính đầy nước nhờn của bà Nguyện. Chàng làm cho bà thèm chết được: hoặc tự tay bà cầm lấy, đút vào, hoặc bà mở lời xin Quangnhấn hết tình Quang vào cho âm đạo bà tuyệt cùng sung sướng. Cặc Quang vẫn nằm ở ngoài mà bà Nguyện hẩy đít không ngừng như hai người đang ân ái. Bản lãnh Quang cao thật. Chàng nhất định kiên nhẫn vì Quang biết, trận đầu mà không thắng được, chàng sẽ bị bà Nguyện xem thường.
Bà lăn lộn như con hổ đói thèm thịt. Có lúc bà canh lỗ lồn nằm ngay đầu cặc. Mà Quang cố tình lách đi! Hậm hực, tức tối, thèm da diết. Mà bà không dám mở lời. Quang như thằng nài giỏi đang trên lưng một con ngựa bất kham! Hai bên bẹn bà Nguyện ướt đẫm nước nhờn. Khúc gân của Quang như đang nằm trên giòng sông. Một lúc sau bàn tay bà Nguyện đã tự động thò xuống, cầm con cặc Quang, canh ngay miệng lồn, đút vào.