Gái Loạn Cali - Chương 20
Lập đứng thẳng day, cử động như thằng điên. Lập vội vàng cởi áo, rồi cổi quần, xô Nguyện nằm ngửa ra, banh hai bắp vế, húc đầu vào lồn Nguyện, hùng hục như tằm ăn lên. Nguyện như khán giả đang thưởng thức vở tuồng do nhi đồng trình diễn. Mỗi thứ thiếu một chút, mà sao nó hấp dẫn, linh động, lôi cuốn từng chặp, từng phút. Khán giả Nguyện môi chu lên thành chữ O. Mắt trợn chỉ còn lòng trắng. Cằm ngước cao, thở hồng hộc như đang chạy nước rút. Không phải sướng thuần tuý. Nó trộn cái thú vị lạ lùng, mà chưa lần nào nàng có với người lớn.
Giống như ăn mà cứ sợ thiếu, sợ hết. Phải lùa, phải nuốt, phải ngốn lẹ vào, phải gắp liên tục, bất tận!!! Lập bú lồn theo bản ngã thèm khát, chớ không có chút tình yêu, Nguyện nghĩ thế! Đó là Nguyện nghĩ thôi, còn nội tâm lúc bấy giờ của Lập, thì chỉ có Trời biết! Lập càng vội vàng bú vụng về, Nguyện càng tê tái khoái lạc, mới lạ chứ. Tiếng rên và cách quằn quại của nàng cũng khác lạ hơn tất cả mọi lần làm tình trước đây. Thỉnh thoảng, Nguyện ngóc đầu lên, nhìn nhận diện thằng bé để như biết chắc đó là Lập, chứ không phải người khác.
Lập cũng thế, lâu lâu phải nhìn bộ lông lồn đẹp của Nguyện, cái mu búp tròn lồn Nguyện để yên trí rằng đó là của Nguyện chớ không phải của “ai” khác. Lập ngậm vào hột le nút thật lâu như bé con bú vú. Dần tỉnh cơn mê, Lập mới thực sự trổ tài nghệ, banh rộng hai mép lồn Nguyện ra, dùng lưỡi quét êm đềm lên xuống. Rồi đột xuất đâm thẳng lưỡi vào lỗ lồn, ngoáy, móc, làm nửa thân dưới của Nguyện rung như cây trước gió.
– Hay quá con trai ơi. Ai dạy mà con bú tuyệt vời quá vậy? Bú cho lâu nghe con! Đến khi nào má ra mới ngừng nhen.
Lập nhấn mạnh cái lưỡi vào mồng đóc của Nguyện móc.
Bây giờ thì Nguyện công nhận Lập có kinh nghiệm thật. Bởi vì không phải Lập chỉ móc mồng đóc bằng lưỡi, mà hai ngón tay mặt còn thọt vào lồn Nguyện mà đụ. Ngoán tay cái thì chà nhẹ hột le. Ba thứ sướng cùng một lúc khiến hai đầu gối Nguyện rung chuyện không ngớt. Lập liếc lên thấy mặt Nguyện cuồng si, dâm đãng, la hét. Lập thích thú vì những chiêu Lập đưa ra đều có tác dụng mạnh, làm bà chị chịu không nổi. Hai tay Nguyện quơ quơ lên không trung. Lưng ểnh lên quằn quại. Bỗng, Nguyện tuốt chiếc nhẫn hột xoàn đeo trên tay, cầm ngón của Lập, đeo vào, không nói một tiếng.
Lập khoái qúa. Món quà thưởng đầu tiên của bà chị. Cậu bé càng hăng say hơn như một du kích vườn vừa được quàng khăn đỏ, không cần biết chết sống là gì, cứ xông lên, tiếng công vũ bão. Nước lồn của Nguyện là nước lồn nhà giàu. Nguyện tắm xà phòng nhà giàu, tẩm nước hoa đắt tiền vào khắp âm hộ. Mùi thơm độc đáo hấp dẫn đó không thôi, đủ làm Lập mê mẫn tâm thần. Đâu cần gì phải nhìn hột le, hai mép lồn đỏ, cái lỗ sâu hoắm cũng màu đỏ, như màu ho quỳ ngày teat….
Đầu óc Nguyện đang lãng mạng những gì thì cũng chỉ có Thượng đế biết. “Mình chỉ nên lãng mạng ở những phút lãng mạn. Đừng để lãng mãng thành sự thực!” Nguyện bảo thế với Chính. Mỗi lần Lập hẩy tới, ấn cái lưỡi móc mồng đóc, là Nguyện ngưỡng cổ lên, hú một tiếnt thê thiết. Bà Phán Quỳ trả tiền cho Lập hậu hĩnh cũng chỉ vì cái món đó. Lập có thể liên tục bú như thế suốt hai ba tiếng đồng hồ mà không mỏi lưỡi. Nhưng Nguyện chỉ chịu được có non nửa tiếng, thì nâng cặp mông lên cao, nhấn cái mặt Lập vào sát lồn. Nàng ra ào ào như nước trong miệng Lập.
Cậu bé nuốt hết, xong le lưỡi kiếm gọn, gạch bóng hai bắp vế. Lập trườn lên hôn mặt Nguyện và hỏi khẽ:
– Em làm chị vừa lòng không?
Nguyện chả mở mắt, đầu ngoẻo sang một bên, thở dốc, và gật đầu. Chưa bao giờ nàng ra nhiều như thế từ ngày lấy chồng. Nàng ôm cứng Lập nút lưỡi. Cảm giác đụ một trẻ con vẫn làm Nguyện ngây ngất khoái lạc. Nhìn kỷ Lập. Thằng bé non choẹt. Lập là một bé con 13 tuổi đang nằm ôm Nguyện nút lưỡi . Hơi thở Lập thơm lạ lùng. Nó giống giống với mồm một em bé mới mọc răng, còn thơm mùi sữa….Mười ba tuổi mà đã bú lồn làm nàng ra hết một lần? Mười ba tuổi, vẫn còn nhỏ thua con trai đầu của Nguyện đến sáu tuổi. Làm sao sáng nay nàng bỗng được diễm phúc ôm cậu bé non nớt như thế mà làm tình? Nguyện đẻ cậu bé này được mà! Cho nên trong cơn sướng, thỉnh thoảng Nguyện chợt nói những câu như: “Con bú lồn mẹ sướng quá con ơi!”
Hình như có sự trùng hợp nào trong câu nói đó, khiến Lập sướng điên người, xông tới, nổ lực phục vụ chí tình bà chị đẹp như tiên. Nó đang nằm trọn trên người Nguyện, nút lưỡi mê man, làm chủ hoàn toàn tấm thân ngà ngọc vừa mới cho miệng nó no ứ một ngụm nước lồn thơm ngát.
Nguyện lật Lập nằm ngửa ra để “khai phá” thêm vườn rau non buổi sáng. Bỗng mắt nàng trợn to lên khi nhìn thấy con cặc to kỳ dị của Lập:
– Em phải nói thiệt cho chị biết, em bắt đầu đụ từ bao giờ?
– Em đã khai thiệt cho chị biết, em chỉ bắt đầu từ vài tháng nay.
– Vài tháng làm sao của quý của em to kinh hồn vậy?
– Tại em bị bú cặc cũng hồi 11 tuổi. Chắc chị lại định hỏi ai bú chớ gì?
– Đúng, Dì Hải, hay bà Phán Quỳ. Ai bú em?
– Trời cạy miệng, em không nói. Chị đừng giận em. Em đã nói chết mang theo. Dù đã dứt khoát không còn trò chơi đó nữa. Nhưng nỗi ám ảnh vẫn theo em từng phút…
Nguyện lại mủm mỉm cười vì hình như nàng đã thấu hiểu được ba phần tư nỗi thầm kín riêng tư của Lập. Nằm song song với cậu bé, Nguyện cho tay nâng niu khúc gân cứng ngắt đang chổng ngược của Lập. Nguyện nhìn những sợi lông măng mới mọc loe hoe của Lập và để hồn theo những ý nghĩ dị kỳ, hoang đường, lãng mạn. Nàng cứ tự hỏi: tại sao Lập quyết định dấu kín. Trò chơi đó với ai mà Lập đã dứt rồi, nó vẫn còn theo ám ảnh?
Quả tình cặc của Lập to thật! Dù nó không dài như của người lớn, nhưng mập như trái chuối sứ. Nguyện đưa môi vào hôn khe khẽ. Rồi đưa mũi vào hít “đọt hoa” non đó. Nó vẫn thơm mùi da thịt trẻ con. Mùi thơm này người lớn dứt khoát chả ai còn. Cho nên Nguyện cứ ngửi và hít say sưa khúc gân cứng đó của Lập, mà chẳng thấy chán:
– Cặc của con đẹp quá con trai ơi! Thơm quá là thơm! Ngửi hoài không chán. Chắc mong phải giật Lập từ nay bà Phán Quỳ, để mỗi buổi sáng, tụi mình đụ nhau như vầy hoài.
Lập sướng tê người, vì Nguyện vừa nói điều nó muốn. Nó muốn không làm “thợ” cho gái già Phán Quỳ nữa, tới đây ôm thân hình đẹp, thơm phức của Nguyện, sướng hơn. Lập bất ngờ nhìn chiếc nhẫn hột xoàn trên ngón tay mình. “Tiền công” này của Nguyễn cũng lớn và hấp dẫn gấp ngàn lần của bà Phán Quỳ. Mường tượng lại những buổi sáng phải vác xác lại ôm bà Quỳnh mà bú lồn và đụ, Lập rùng mình.
Cổi truồng ra, thân hình phì nộn của chị già 58 tuổi, trông chả còn chỗ nào hấp dẫn. Hai vú to, sệ xuống phía dưới. Bộ lông lồn xum suê như chỏm tóc màu muối tiêu, che hết cái háng của bà. Bụng thì lúc nào cũng như đang có chửa vì đã mang nặng đẻ đau đến tám đứa con. Vậy mà bà vẫn còn dâm đặc biệt. Hễ Lập đến là bà cổi truồng ra trước, cầm trái chuối già đụ một mình cho Lập xem chán rồi mới bắt thằng bé banh lồn bú vài tiếng.
Năm ngón tay Lập vào quậy lồn bà là thường như cơm bữa.
Lãnh được một trăm của chị già, Lập không những mỏi cả lưỡi, cặc, mà luôn cả hai bàn tay như vừa đi cử tạ mới về. Vậy mà sáng nào không thấy Dì Hải tới đón, đưa đến nhà bà Phán Quỳ là Lập nhớ, Lập thèm, mới quái lạ! Lập mê nhìn bà Quỳ bắt con chó berger liếm lồn trong khi bà bú cặc Lập. Không biết bà huấn luyện con Lucky hồi nào, mà hễ nghe bà bảo “Come on! Suck me” là nó hai chân phóc lên giường, hai chân dưới đất, le lưỡi đỏ loom dài thong, liếm ngon lành cái lồn già đã được trét đầy bơ. Nó ngừng liếm, thì bà lại trét lớp bơ khác.
Một lần, theo lời yêu cầu của Lập, bà Phán kêu Lucky lên giường, bà lật ngửa nó ra, tay xục cặc cho con chó cứng ngắt rồi bà kê miệng “chuốt viết chì” . Con chó la oải trời. Xong bà ngồi choàng qua, cho cặc Lucky vào lồn, ngồi đụ say sưa như đụ người ta. Những lần như thế là Lập phải xịt khí vào mồm bà chan chứa.
Một lần khác, bà Quỳ cầm chai coca, mở nắp phén, đút lọt ngủm hai phần ba chai vào lồn, rồi bắt Lập uống nước coca chảy người ra từ lồn bà. Hôm nào, Lập cũng phải đút trọn bàn tay nhỏ bé của cậu vào ngoáy cho bà ra vài cái rồi nước được lãnh một trăm đô. Tại sao 13 tuổi, Lập không thể có một girl friend bằng tuổi mà phải tìm toàn bà già mà đụ? Không một ai trên quả đất này biết, ngoại trừ Lập. Nhưng Lập đã nói “Sống để đó, chết mang theo” Bí mật đó sẽ già theo tuổi Lập và nó sẽ vào hòm, xuống huyệt sâu, vĩnh viễn.
Nguyện đang mải miết hôn say sưa cặc Lập. Hôn chớ không phải bú. Nàng muốn hít cho hết mùi thơm da thịt trẻ con, ăn cho hết dĩa rau non, uống cho hết nước dừa tươi, xong Nguyện mới ngậm vào, khoan thai bú tận tình. Bất giác Lập rên:
– Sướng quá Mom ơi! Sướng nhất từ xưa đến giờ….Hơn hồi mười một tuổi nữa, mom ơi! Bú mạnh hơn lên đi Mom.
Lời Lập rên kích thích toàn bộ thần kinh Nguyện. Vừa bú, Nguyện vừa lái thân người nàng nằm ấp lên mặt Lập, trịn cái lồn lên mồm Lập. Tiếng “heo ăn cám” lại vang lên trong căn phòng hoàn toàn im lặng, sang trọng.
– Lồn mom đẹp và thơm quá, mom ơi!
Nguyện hiểu có cái gì làm nàng bắt chợt sướng kinh khủng? Lập bú dù có hay, thì cũng đâu bằng Dũng với hàm ria cá chốt, bằng lưỡi dài của Fred…Vậy mà hồn Nguyện đang bay bổng lên mây xanh. Nàng chẳng còn biết gì xung quanh. Nàng tưởng như lần đầu tiếp giáp với tình dục. Nàng bỗng thấy mình nhỏ lại tuổi 13, ngày còn tung tăng cắp sách đến trường nhặt chữ. Cặc của Lập no ứ hự trong miệng Nguyện. Nguyện nút ân cần thiết tha để mua triệu triệu nỗi sướng đang dâng lên tràn cơ thể nàng.
Bàn tay Nguyện nâng nâng hai hòn dái Lập để thương yêu. Tự nhiên, không biết sao, Nguyện bỗng yêu thằng bé này kinh khủng. Những kép nhí trước kia đến với Nguyện chỉ là những anh thợ đúng nghĩa, chẳng ai để lại dấu ấn sâu đậm làm Nguyện có thể nhớ thương. Còn với Lập? Đang ăn bê thui đó, đang uống trái dừa non đó, mà nàng cứ sợ không no, cứ sợ ngày mai, không còn nữa. Bởi “món quà” Lập ngày bất ngờ đến, và đến giữa lúc Nguyện đang thèm chết được một cậu bé 13.
Chỉ qua lời cám dỗ của bà Hải mà Nguyện muốn làm cuộc phieu lưu lạ lùng này. Tưởng chỉ là sự đổi món, không ngờ Lập đã đương nhiên thành thần tượng đúng với óc lãng mạn của Nguyện. Rồi sợ cứ trịn lồn lên mặt Lập, bắt cậu bé nằm ngữa ra bú, sẽ bị ngộp. Nguyện lật ngược lại, cho Lập nằm trên. Cả hai loan đầu phục vụ tận tình. Khoảng trên một tiếng thì Lập nắc mạnh và ọc hồ đặc ra đầy miệng Nguyện. Nàng nuốt từng ngụm nhỏ vào họng để thưởng thức, không dám ực một lần, sợ hết, sợ tan, sợ phôi pha…
Nguyện chưa đối với ai như thế, kể cả chồng nàng hồi còn sung sức. Nguyện vực Lập lên nằm song song với mình. Đầu Lập gối lên cánh tay Nguyện. Nàng hiểu trai 13, sức chỉ có thế (nàng nghĩ thế), nhưng cậu bé đòi lên đụ Nguyện nữa.
Nguyện cưng Lập, bắt chú bé cứ nằm nhắm mắt tỉnh dưỡng cho lại sức. Nguyện ôm Lập, ấp Lập như ấp một đứa con. Nàng vuốt tóc Lập, chùi mồ hôi cho Lập, bắt Lập nhắm mắt ngủ một tí cho nàng tha hồ ngắm sự thơ ngây măng sữa ở Lập. Nguyện gác một chân qua người Lập, nhìn rõ từng chi tiết. Cái gì ở cậu bé cũng là mới nở, hồn nhiên, non nớt. Bỗng Nguyện thấy mình tàn nhẫn đã bú Lập làm cậu bé “ói” một miếng hồ đặc quánh.
Lập thì sung sướng được dúi cái mặt vào cổ, vào tóc Nguyện. Dưới kia cặc Lập đang nằm trong bàn tay Nguyện. Mấy chị già kia có khi nào cho Lập được nghỉ ngơi. Phải xài Lập cho xứng với 100 đô la. Tự nhiên nó có cái cảm giác, từ đây, nó thuộc riêng của Nguyện, dù Nguyện không muốn:
– Chị Nguyện ơi ! Em yêu chị mất rồi. Lập nói thì thào.