Gác Xép - Chương 58
Cùng với Liên hoa hậu xắp xếp cuộc họp này còn có Hoàng bê đê, đây là mệnh lệnh của chị Đại. Nội dung của cuộc họp gồm 2 phần: phần lễ và phần hội. Ấy vậy nên thành phần tham dự cũng khác nhiều so với các lần trước.
Phần lễ đương nhiên là dành cho các trưởng ngành dọc, ngành ngang rồi.
Còn phần hội thì dành cho toàn bộ các thành viên của các nghiệp đoàn, các ngành ngang. Đợt họp này tập trung toàn bộ giang hồ Hải Phòng, từ quân lẫn tướng, từ già tới trẻ, từ nữ tới nam.
Phần hội ngoài các bàn tiệc được chất đầy các món ăn từ á đến âu. Nhưng thế thì đơn giản quá. Các quý nam thanh niên còn được các người đẹp phục vụ từ A tới Z. Các quý bà cũng có các thanh niên trẻ sẵn sàng phục vụ nếu có nhu cầu. Còn với những ai không có nhu cầu tế nhị ấy thì không phải là không có chỗ chơi. Những bàn cờ tướng dành các bô lão hết xí quách, những bàn bi a, những sòng bạc mini được Huy tây mang đến đây phục vụ tận nơi. Nói chung ai cũng có cớ để thỏa thuê.
Mọi chi phí được tổ chức của chị Đại tài trợ 100%.
Giang hồ Hải Phòng hôm nay được bữa vui chơi thỏa thích, đúng là thời gian vừa qua, cơn bão biển cấp 12 không to bằng cơn bão xảy ra tại chính nội bộ giang hồ Hải Phòng khi Sang cụt và Dũng lì cận chiến với nhau. Các ngành dọc, ngành ngang theo lẽ thường sẽ không ra mặt ủng hộ bên nào bởi thắng thua còn chưa rõ. Ấy thế nên đều im hơi lặng tiếng, nín thở theo dõi tình hình. Cuộc chiến này, cuộc chiến nọ, thông tin này, thông tin nọ được các bên năng thu nhặt để có đối sách kịp thời. Nay sóng đã yên, bể đã lặng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm vì trâu bò đánh nhau mà ruồi muỗi không sứt mẻ gì. Với họ thực tâm mà nói thì ai thắng cũng được thôi, miễn là nồi cơm, manh áo của mình không ảnh hưởng là được.
Phần hội diễn ra từ sáng tới tận chập tối. Hết phần hội là đến phần lễ. Và cuộc họp bắt đầu.
Vẫn bên cái bàn bầu dục họp xã đoàn lần trước trong phòng hội trường lớn nhất của tòa nhà chính Resort Paradise. Tất cả các trưởng ngành đã tập trung đầy đủ ngồi kín cái bàn bầu dục. Theo lệ từ trước, các trưởng ngành dọc được mang thêm 2 người ngồi ở hàng ghế sau, các ngành ngang thì không có ai. Và ngồi sau lưng Dũng đương nhiên là 2 người mà không cần nói cũng biết là ai.
Dũng hôm nay diện một bộ vest đen lịch lãm, cũng là để che kín các vết thương vẫn chưa lành hẳn của cậu. Dũng không muốn để người khác biết mình đang bị thương sau cuộc chiến vừa rồi. Đừng bao giờ để lộ yếu điểm của mình cho người khác biết, đó là kinh nghiệm cậu rút ra từ những cuộc chinh chiến vừa rồi.
Mà không chỉ riêng mình Dũng lịch lãm đâu. Chẳng ai bảo ai nhưng tất cả các trưởng ngành ngồi đây đều như muốn mình hôm nay thật lịch lãm, thật đẹp vì một người đặc biệt sẽ xuất hiện ngay bây giờ. Ghế chủ tọa ở đầu chiếc bàn bầu dục vẫn còn để trống để chờ người đó. Chính là chị Đại, trùm giang hồ miền Bắc. Người mà tất cả những giang hồ đang ngồi ở đây mới chỉ nghe nói đến thôi chứ chưa ai được gặp mặt, trừ đám người Dũng lì. Tất cả chỉ nghe đồn rằng đó là một người đàn bà đầy quyền uy, một trong 3 trùm giang hồ của cả đất nước, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
Và thời khắc ấy đã đến.
Tiếng mở cửa chính của hội trường. Mọi người đứng dậy trong im lặng để đón người, tiếng một con muỗi vo ve giờ đây cũng trở nên quá to, mặc dù ở đây chắc chắn là chẳng có muỗi rồi.
Dẫn đầu đoàn là chị Đại trong một bộ áo dài bằng gấm hoa thuê tay cầu kỳ tinh xảo. Chiếc quần lụa đen dài trùm qua cả đôi guốc cao gót. Mái tóc dài được Hà Băng kỹ lưỡng quấn, búi buộc theo một kiểu rất lạ mắt, rất gọn gàng, kiểu quấn tóc của các bà hoàng hậu quyền quý cao sang thời xưa. Và khuôn mặt thì thanh tú cuốn hút mặc dù nhìn cực kỳ lạnh lùng. Khuôn mặt ấy từ khi bước vào đã không cười, không buồn cũng chẳng vui. Đôi mắt đen hạt nhãn ấy nhìn quanh tất cả nhưng không nhìn kỹ lấy một ai. Dáng đi từ ngoài cửa vào đến vị trí ngồi chỉ một đoạn thôi nhưng cũng đủ phô diễn dáng đi của một quý bà đài các, dáng đi ấy thực sự là có muốn học cũng chẳng học nổi.
Và chị Đại ngồi xuống chiếc khác hẳn với ghế của những người còn lại. Hàng ghế sau của chị có 4 chiếc, là chỗ ngồi của Hoàng bê đê, của Tiến Đồng Xuân và vợ chồng Song sát.
Chị Đại chưa nói một lời, vẫn tay cho mọi người ngồi xuống. Tất cả mới thở hắt ra một cái, nãy giờ họ nín thở, hay đúng ra là họ quên mất là phải thở mới sống được.
Người nghĩ nhiều nhất là Huỳnh địt, cái tên đầu mầu hồng này đang tự thưởng cho mình một cuộc phiêu lưu kì thú trong tưởng tượng.
Chỉ có Dũng lì là thấy cũng bình thường như cân đường hộp sữa thôi. Cậu nghĩ trong lòng: “có cần phải quá như vậy không?”
X thì nghĩ rất đàn bà: “cô đẹp thật, mình chắc không bằng cô rồi”
Còn Liên hoa hậu thì nghĩ sao, nàng đang phân vân với quyết định chuyển giới của mình không biết là đúng hay sai nữa đây. Mọi cuộc họp trước thì mình là trung tâm thu hút ánh nhìn của bao nhiêu tên đàn ông dê già ngồi đây, nhưng nay thấy mình sao chỉ xứng là cô hầu gái đứng bên cạnh người đàn bà xinh đẹp và quyền lực này.
Tủi thân nhất vẫn là cô Hằng và Phấn Hồng Kong. Hôm nay 2 người đã là kỹ lưỡng nhất trong ăn mặc, trang điểm nhưng xem ra không nên so sánh làm gì chỉ tội rước cái tự ti vào người.
Lời đầu tiên thốt ra của chị Đại như quyến rũ, như mê hoặc lòng người, và như cả thôi miên nữa:
– Tôi vừa phế Sang cụt, vĩnh viễn không cho bước chân vào giới giang hồ. Lão ta làm nhiều điều xằng bậy vi phạm quy định của tổ chức, vi phạm đạo lý giang hồ. Không vì lời xin tha của Dũng lì tôi đã chặt ra làm 3. Ai có ý kiến gì không?
Chị Đại đang hỏi ý kiến mọi người về việc mình phế Sang cụt. Giờ có bà cố tổ nào mà linh ứng hiện về bảo con cháu có ý kiến thì mọi người cũng không dám nói một lời, mặc vị tổ tông kia trách phạt sao cũng được. Đến thở bây giờ cũng phải cố mãi mới làm được nữa là nói. Chị Đại cũng khôn khéo kể chuyện xin tha cho Sang cụt của Dũng lì hôm rồi. Ngấm ngầm muốn cho giang hồ Hải Phòng biết, chuyện sống hay chết của Sang cụt đến thời điểm này là do Dũng lì quyết.
Thấy mọi người im ắng không ai nói gì, chị Đại lại nói tiếp:
– Hôm nay tôi cho mọi người nói, đúng sai thế nào đều miễn truy cứu.
Vẫn không ai nói gì. Họ tập trung vào nhìn hơn là nói, còn nghe thì không biết có nghe được gì không?
Chị Đại lại tiếp tục cái giọng đều đều của mình, nhưng người nghe thì có cảm giác như lên rừng cao rồi xuống biển sâu:
– Hải Phòng không thể 1 ngày không có người làm chủ. Tôi triệu tập cuộc họp này cũng là để mọi người ở đây tìm ra một Anh Cả mới lãnh đạo xã đoàn. Xã đoàn là của mọi người, nên tôi muốn chính mọi người tự tìm cho mình một Anh Cả mới. Tôi là người chứng kiến và tôi quyết tôn trọng ý kiến của mọi người.
Ngừng một lúc để mọi người thẩm thấu lời nói vừa rồi. Chị Đại nói tiếp như kiểu đây là live show của chị:
– Trước tiên, có ai ứng cử không?
Chị Đại nhìn vòng một lượt xem có ai ứng cử không, mãi không thấy ai đứng lên, định nói tiếp thì một người có lẽ là gan to nhất ở đây phải vịn hai tay vào thành ghế mới đủ sức mà nhấc nổi cái mông lên. Là Huỳnh địt. Hắn run run cả người lẫn giọng nói:
– Tôi ….. là Huỳnh ….. tịt. Tôi ….. tôi ……………. đề cử …….. Dũng lì …… là … Anh …. Anh ….. Cả.
Mọi người tưởng cái thằng Huỳnh địt này mà ứng cử lên làm Anh Cả thì chắc tất cả phải chuyển hộ khẩu sang tỉnh khác mà làm lại từ đầu mất. Hội nghị đang đến đoạn ứng cử, nó lại đứng dậy đề cử. Điên mất thôi.
Người phán xử lại là chị Đại:
– Tôi hỏi có ai ứng cử không? Không hỏi đề cử người khác.
Nghe chị Đại nói xong, Huỳnh địt lại bám tay vào thành ghế run run ngồi xuống. Tí nữa thì ngã. Vừa ngồi xuống nó vừa nghĩ trong đầu: “đề cử và ứng cử khác nhau à?”
Lần này thì không có ai thật.
Chị Đại lại nói:
– Vậy có ai đề cử người nào không?
Nhìn 1 lúc xuống dưới thì thấy có một người giơ tay giống kiểu học sinh xin phát biểu bài. Cô Hằng đứng dậy:
– Tôi là Hằng, trưởng ngành dọc tài chính. Tôi đề cử Dũng lì.
Phát súng mở màn báo hiệu vài cánh tay nữa giơ lên. Chị Đại chỉ về một người trông cũng ngang ngang tuổi mình. Là chú Hào:
– Tôi đề cử Dũng lì. À quên, tôi là Hào chợ Sắt, trưởng ngành ngang Hồng Bàng.
Liên hoa hậu giơ tay và được chị Đại đồng ý cho nói:
– Tôi đề cử Dũng lì.
Đến lượt Phấn Hồng kong được phát biểu:
– Tôi đề cử Dũng lì.
Hà Băng thì đã mãn nguyện trong lòng. Cô chủ trì cuộc họp hôm nay với mục đích chính là dựng Dũng lì lên làm Anh Cả Hải Phòng. Đó là mục đích. Chuyện này cô cũng chưa từng nói với Dũng lì mặc dù mấy hôm nay cô và hắn tiếp xúc cũng nhiều. Chuyện nói thì chẳng có gì nhiều đâu, nhưng không hiểu sao cô muốn gặp hắn chỉ vì muốn nhìn thấy X, có cái gì đó như thôi thúc cô phải làm vậy.
Theo thông tin mà Hà Băng có được từ Hoàng Bê đê thì uy tín của Dũng lì ở Hải Phòng giờ đang rất cao sau những chuyện vừa rồi, lại không có xích mích với các trưởng ngành dọc, ngành ngang nào. Cô tổ chức cuộc họp để tiếng là dân chủ công bằng, thuận lợi cho Dũng lì lãnh đạo xã đoàn sau này. Trường hợp bần cùng là mọi người ở đây không đồng thuận thì cô sẽ lấy uy của mình, thậm chí là dùng vũ lực mà ép mọi người phải đồng ý cho bằng được. Nhưng tình hình hiện nay thì có lẽ chẳng cần dùng đến cái uy, cái lực ấy nữa rồi.
Thấy mọi người xuôi xuôi theo ý mình, chị Đại giơ tay báo hiệu mọi người không cần đề cử nữa làm gì cho mất thời gian. Cô nói:
– Thôi không cần đề cử nữa cho Dũng lì nữa. Có ai đề cử người khác không?
Nhìn một lúc không thấy ai có phản ứng gì, chị Đại định nói tiếp thì lại có một cánh tay giơ lên. Lại là Huỳnh địt. Hắn vẫn run run đứng dậy mà nói nhát ngừng:
– Tôi ….. tôi ……… đề cử ………. Dũng …….. Dũng …….. lì.
Cả hội nghị “Oạch”. Đây là cái thằng mà người ta gọi là chuyên “ném đá hội nghị”. Lần này mọi người cười ra miệng làm hội nghị bớt phần căng thẳng, cũng sợ chẳng dám cười đâu nhưng mà nhịn không được.
Chị Đại nghĩ trong lòng: “Ai dựng thằng lên không biết”. Nhưng chị Đại không nói ra câu đó mà nói kiểu khác:
– Tôi hỏi là có ai đề cử người khác không?
Lúc này Huỳnh địt mới hiểu ra. Hắn lại run run ngồi xuống.
Chị Đại thực hiện cái người ta gọi là: dân chủ, minh bạch, công khai:
– Vậy ai đồng ý Dũng lì là Anh Cả Hải Phòng giơ tay lên.
Tất cả mọi người giơ tay, trừ 2 người. Con lậy bố. Thằng thứ nhất lại là Huỳnh địt không giơ tay, hắn cứ ngơ ngơ nhìn mọi người và mọi người lại nhìn hắn. Thằng thứ 2 lại chính là Dũng lì. Có ai lại tự bỏ phiếu cho mình chứ.
Chú Hào ngồi cạnh Huỳnh địt thấy hắn không giơ tay thì huých cùi chỏ vào mạng sườn nó rồi nghiêng người nói thầm:
– Mày không đồng ý Dũng lì à?
Lúc này Huỳnh địt mới tá hỏa lên hiểu mọi người đang giơ tay vì cái gì. Hắn phắt một cái giơ tay cao nhất như sợ mình sau đây mình bị trù dập cá nhân.
Mọi người lại được 1 phen cười nắc nẻ.
Vậy là 100% mọi người muốn Dũng lên làm Anh Cả. Nhưng có 1 người thì không. Chị Đại đập bàn:
– Không được!
Lần này thực sự mọi người cực kỳ ngạc nhiên, tiếng cười im bặt để lại không khí nặng nề:
– Mọi người phải nói cho tôi lý do tại sao đồng ý Dũng lì lên làm Anh Cả? Có phải hắn uy hiếp mọi người không? Nếu vậy thì tôi sẽ xử chết ngay tại chỗ. Dũng lì còn rất trẻ, lại mới bước chân vào giang hồ chưa lâu.
Miệng quan có đồng có chì, lời chị Đại vừa nói ra làm mọi người động não tìm lý do bầu cho Dũng lì, và không khó để mọi người có được điều đó.
Người đầu tiên giơ tay xin nói không ai khác. Lại chính là Huỳnh địt. Hắn không biết vừa rồi có uống thuốc kích dục làm to gan không mà lần này đứng phắt dậy, không còn run run giống 3 lần trước nữa:
– Thú thật với mọi người ở đây, đúng là trước tôi có nghe lời xui dại của lão già Sang cụt định chiến Dũng lì. Nhưng hắn không chấp nhặt chuyện đó mà đã tha cho tôi 1 mạng mặc dù tôi định cho quân xử hắn ngay. Đây mọi người xem, sẹo vẫn còn đây. Dũng lì biết trước biết sau, hiểu rõ nhân tình thế thái. Tôi tin Dũng lì sẽ lãnh đạo anh em tốt hơn lão già kia. Bà Trùm có đồng ý hay không thì tôi vẫn ủng hộ Dũng lì. Tôi xin hết.
Nói xong Huỳnh địt ngồi xuống, lúc này hắn mới bắt đầu run. Nói tốt cho Dũng lì không phải vì hắn sợ Dũng lì sẽ công khai cái tờ giấy A4 kể tiểu sử ba đời nhà hắn ra đâu. Nói tốt vì bản thân hắn thấy tốt thật, mặc dù sau cái ngày Dũng lì đến trụ sở của hắn làm hắn tốn không ít tiền vì phải bán tống bán tháo mấy cái xe tải mới mua đi, rồi còn tiền cọc thuê kho cũng bị mất.
Rồi đến lượt Phấn Hồng Kong lên trình bầy hoàn cảnh.
Liên hoa hậu cũng kể lể sự đời.
Rất nhiều cánh tay giơ lên muốn nói ý kiến của mình, kể cả những người chưa từng va chạm gì với Dũng như Huy tây, như mấy ngành ngang chẳng hạn.
Thấy việc đến đây là đủ, một lần nữa chị Đại là đập bàn:
– Thôi, đủ rồi. Vậy là mọi người đồng lòng bầu Dũng lì lên Anh Cả mặc dù Dũng lì tuổi còn non và mới vào giang hồ.
Tất cả gật gù:
– Nếu vậy, tôi tuyên bố. Dũng lì là Anh Cả Hải Phòng.
Tiếng vỗ tay đồng loạt rền vang như muốn nổ tung căn phòng. Những lần họp trước mà phải biểu quyết thì cũng còn ý này ý kia. Nhưng riêng lần này thì mọi người đều cảm thấy mãn nguyện.
Dứt tiếng vỗ tay, chị Đại đứng dậy:
– Việc chọn người lãnh đạo là do mọi người chọn, không phải tôi. Nhưng tôi là người chứng kiến và đồng thuận việc này. Tôi nói rõ cho mọi người biết. Chọn rồi thì tôn trọng lựa chọn của chính mình. Ai trong số các người ở đây có ý làm phản xã đoàn, làm phản Dũng lì. Tổ chức giết không tha.
Nói xong chị Đại ngồi xuống. Giờ mọi người bắt đầu thấy lạnh sống lưng, mồ hôi đít túa ra man mát. Người nào thông minh và từng trải đều hiểu rằng, cái đập bàn “không đồng ý” kia chỉ là giả mạo. Thực chất chị Đại là muốn Dũng lì lên làm Anh Cả, ai trái lệnh thì tự biết hậu quả. Và mọi người biết mình đã bị lừa vào thế: há miệng mắc quai. Nhưng cú lừa này không ai là thấy nhục cả.
Từ đầu tới giờ, Dũng lì, X và Quân ma như là kẻ ngoại đạo ngồi dự khán. Có ai cho mình nói đâu cơ chứ.
X thì dửng dưng như không chẳng vui cũng chẳng buồn. Dũng có làm Đại ca đại cốc hay chỉ là một anh lao công đối với X cũng chẳng có gì khác nhau.
Hà Băng nói nốt câu cuối phần việc của mình ngày hôm nay, câu này nói với Dũng, giọng cũng khác hoàn toàn từ đầu cuộc họp đến giờ, cái giọng ngọt ngọt ngào ngào làm mọi người như mê đi, kể cả đàn bà con gái:
– Dũng, đứng dậy nói gì đi cháu.
Dũng đứng dậy, cởi bỏ nốt cái cúc áo vest đen của mình, cậu nhìn mọi người ở đây 1 lượt rồi nói với cái giọng trầm ấm mà hào sảng:
– Tôi cảm ơn các anh chị ở đây đã tin tưởng mà giao cho tôi trọng trách này. Chắc nhiều người ở đây biết rằng Dũng lì tôi không phải là người muốn ngồi vào cái vị trí Anh Cả này. Tôi chiến đấu cũng chỉ vì muốn bảo vệ tính mạng bản thân, tính mạng của những người anh em của mình, bảo vệ cái nghiệp đoàn mà bố nuôi tôi cả đời vất vả gây dựng. Chứ không phải vì cái gì khác.
Ngừng một lúc, nuốt một ngụm nước bọt, Dũng nói tiếp:
– Nhưng đến nước này rồi, tôi cũng sẽ vui vẻ mà tiếp nhận cái ghế Anh Cả. Điều tôi mong muốn nhất đấy chính là sự bình an, cho tôi và cho tất cả anh em. Những thứ khác, có hay không, không quan trọng. Và để có được điều đó, tôi mong tất cả anh em chúng ta phải đoàn kết lại, nếu có điều gì không hài lòng về nhau hãy trực tiếp nói chuyện với nhau trước đã, nói chuyện không xong hãy tính đến chuyện khác. Tranh đấu cũng là một cách để chúng ta tiến bộ, nhưng hãy nghĩ kỹ rằng: tranh đấu vì cái gì? Có đáng hay không?
Lời nói có tính triết học nên Dũng dừng lại một lúc khá lâu mới nói tiếp:
– Sau đây, tôi sẽ tiếp tục giữ nguyên những nguyên tắc cũ của tổ chức đã đề ra hàng bao nhiêu năm nay, kế thừa những điều tốt của xã đoàn. Nhưng cũng sẽ sửa đổi một số quy định trong cách thức hoạt động của chúng ta. Cụ thể tôi sẽ bàn với từng trưởng ngành ngang, ngành dọc. Bên cạnh cái chúng ta đang làm cũng cần tìm ra một hướng đi mới phù hợp với xu thế và thời đại. Đó chính là làm doanh nghiệp chân chính. Chúng ta cần tạo nhiều công ăn việc làm cho con em, đóng góp vào ngân sách thành phố, góp phần nào đó vào việc phát triển quê hương. Có như vậy chúng ta mới phát triển bền vững được. Tôi sẽ làm gương trước chuyện đó, rồi từ từ hướng dẫn mọi người làm theo. Tôi đang chờ một người còn đang học tập bên nước ngoài về, chính người đó sẽ là chìa khóa để chúng ta thành công. Cuối cùng, tôi chỉ mong mọi người 1 điều thôi: Hãy tin ở tôi.
Nuốt từng lời nói của Dũng là tất cả các anh em ở đây, trong đó có cả chị Đại. Những điều Dũng nói quả thực vượt ra khỏi suy nghĩ bấy lâu nay của mọi người. Giang hồ làm ăn chân chính? Nghe mà ngược, nhưng nghĩ mà thấy xuôi.
Lại một tràng pháo tay nữa vang lên.
Vậy là Hoàng Tuấn Dũng, tức Dũng lì đã chính thức làm Anh Cả của thành phố hoa phượng đỏ, thành phố cảng Hải Phòng trong sự tâm phục, khẩu phục của toàn bộ giang hồ Hải Phòng.
—
Sau cuộc họp, Dũng lì và X ngồi trên chiếc Lexus 570 của chị Đại ra về luôn mà không ở lại vui chơi với mọi người. Hà Băng cố tình cho 2 chị em quá giang một đoạn đường vì có điều muốn nói riêng với Dũng lì và X. Tiến Đồng Xuân cầm lái, Dũng ngồi ghế trên, Hà Băng và X ngồi hàng ghế dưới. Vừa ra khỏi cổng resort, Hà Băng đã nói:
– Cô muốn mời hai đứa lên Hà Nội một chuyến được không? Lên Hà Nội rồi cô cháu mình cùng đi thăm Lão Đại.
Dũng thay chị trả lời:
– Vâng, nhưng chắc khoảng vài tháng nữa được không cô? Cháu cần thời gian để ổn định tình hình anh em ở Hải Phòng đã.
– Được, cứ làm xong việc chung đi, việc riêng để sau cũng được. Có gì khó điện trực tiếp cho cô, không cần phải qua Hoàng bê đê.
Một lời hẹn về Hà Nội đã được xác lập.
—
Thời gian thấm thoát thoi đưa, 6 tháng sau kể từ ngày Dũng lên làm Anh Cả Hải Phòng.
Thời gian vừa qua Dũng dồn toàn tâm toàn ý để ổn định tình hình xã đoàn, điều chỉnh cách thức hoạt động sao cho phù hợp.
Lấy nhà mình làm trụ sở xã đoàn, nghiệp đoàn Trần Thưởng được Dũng giao cho Tốt cờ toàn quyền quản lý điều hành với sự giúp sức của Thiệp béo. Những anh em còn lại thì theo Dũng làm trên xã đoàn. Dũng vẫn duy trì đội quân tình báo của Lương sẹo, không phải là không tin mọi người đâu, nhưng phòng xa vẫn hơn, lòng người là thứ nông sâu khó lường nhất.
Nói về Sang cụt một chút, bị chị Đại cấm vĩnh viễn không được tham gia vào giang hồ, lão cũng biết phận mình giữ được mạng sống đã là quá may mắn rồi. Hải chém thì giải nghệ, rửa tay gác kiếm quay trở về với nghề gia truyền là bán thịt lợn ngoài chợ. Vẫn sống trong cái biệt phủ rộng mênh mông ấy thôi, nhưng bên cạnh Sang cụt lúc này chỉ còn duy nhất 1 người, là Hà điên. Mụ tình nguyện sống cuộc đời còn lại của mình bên cạnh Sang cụt, người mà mụ yêu đến mù quáng từ hồi còn là một thiếu nữ.
Chú Khang thì ngay sau cái ngày nói chuyện với Dũng lì thì đã từ bỏ công việc, các anh em của chú thì tìm công việc ở các công ty bảo vệ chuyên nghiệp. Dũng đã thuyết phục được chú về làm quản gia cho gia đình. Cái công việc nhẹ nhàng, hoàn toàn không dính dáng gì đến giang hồ, càng không phải đánh đấm gì. May thay chú đồng ý.
Người mà Dũng lì muốn thu phục tiếp theo chính là Khái, con chú Khang, người tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành Quản trị Kinh doanh ở một đại học hàng đầu châu Âu. Sau khi tốt nghiệp anh muốn về Hải Phòng lập nghiệp góp phần xây dựng quê hương. Ngay ngày đầu tiên về nước Dũng đã đến tận nhà thuyết phục anh ra nhập xã đoàn. Lúc đầu Khái cương quyết không đồng ý vì anh không muốn dùng kiến thức của mình làm cho một xã đoàn xã hội đen.
Dũng mất cả tuần để trình bày cho anh về kế hoạch phát triển xã đoàn và các nghiệp đoàn trong mảng làm ăn chân chính. Công việc của anh hoàn toàn không dính dáng đến giang hồ, đến xã hội đen. Lại được bố đẻ tác động thêm nên Khái dần dà bị thuyết phục. Và mới hôm qua thôi anh đã chính thức nhận lời về làm cho Dũng. Mấy anh em lập tức bắt đầu vào công việc, Dũng đã phác thảo từ trước, giờ chỉ việc trình bày ý tưởng thôi, còn việc chi tiết dành cho anh Khái.
Ý tưởng của Dũng là thành lập 1 công ty cổ phần do chị đứng tên là chủ tịch Hội đồng quản trị, anh Khái đứng tên là Tổng Giám đốc. Hoạt động trong lĩnh vực đầu tư bất động sản là các công trình nhà ở, khu đô thị; xây dựng công trình công cộng; giao thông; xây dựng các khu nghỉ dưỡng, sân golf .v.v. Tiền vốn thì không lo thiếu vì Dũng không phải là thiếu tiền, nếu cần có thể huy động của chị Đại, cô đã từng nói về chuyện này. Về sự hỗ trợ của các cơ quan chức năng có thể bước đầu thông qua chồng của cô Hằng. Như vậy là quá đủ để cái đầu quản trị của anh Khái phát huy được năng lực.
Mọi việc cơ bản như vậy là tạm ổn. Dũng cũng định sau đây vài ngày thì sẽ lên Hà Nội theo lời hẹn của chị Đại. Lên chuyến này trong đầu Dũng hình dung có vài việc cần phải làm cho rõ. Chuyện thứ nhất chính là Phong xếch, cậu muốn thông qua cô để giải quyết ân oán giữa hai người. Chuyện thứ hai chính là cùng cô thăm lại bác Sáu, thăm lại trại giam. Và chuyện thứ 3 quan trọng hơn cả chính là để giải quyết mối nghi ngờ trong lòng mấy tháng nay, để thực hiện lời hứa của mình với chị, đó là tìm mẹ cho chị.
Mà nhắc tới trại giam là nhắc tới một người quen cũ, không phải là bác Đức hay anh Tiến, mà chính là Anh Thư. Nếu Dũng không nhầm thì thời gian này Anh Thư cũng phải năm 3 năm 4 đại học rồi chứ không ít, không biết cô bé có học đúng mơ ước của mình là trường Khoa học Xã hội và Nhân văn không nữa.
Anh Thư sau già chết không biết có thiêng không, chứ Dũng vừa nghĩ về cô hôm qua thì hôm nay cô lò dò tới.
– “Kính koong! Kính koong!”, tiếng chuông bấm cửa.
Chú Khang ra mở cửa và dẫn vào một cô gái. Anh Thư giờ đã là một thiếu nữ thực sự rồi. Cô xinh đẹp với mái tóc dài mượt duỗi thẳng đến ngang lưng, trên đầu cô là một cái bờm có đính con bướm. Khuôn mặt trắng hồng được trang điểm bằng một cái kính cận. Bộ váy xòe hoa màu trắng làm Anh Thư trông như một tiểu thư yểu điệu thục nữ. Đâu còn là cái cô bé Anh Thư bướng bỉnh tinh nghịch ngày nào mà Dũng phải dùng tiểu xảo mới hạ gục được.
X và Dũng đang tính toán cái gì đó trên bàn trong phòng khách thì ngó ra xem ai đến. Dũng há hốc mồm, cả X cũng vậy. X thì chưa được dịp nói chuyện với Anh Thư bao giờ nhưng hồi đó cô cũng biết là Dũng dậy học cho con gái trưởng trạm và nhìn thấy mấy lần từ sân trại giam.
Dũng ngạc nhiên rồi đứng dậy:
– Anh Thư!
Còn X thì lạnh tanh khuôn mặt, cô có cảm giác như đây là một đối thủ ngang tài ngang sức với cô chứ không phải đậu vừa rang.
Cầm cái cặp mỏng mỏng mầu đen bên cạnh, Anh Thư gần như là chạy đến bên Dũng. Bước chạy của Anh Thư làm chiếc váy xòe hoa tung bay để lộ thấp thoáng đôi trân trần trắng bóc thẳng tắp dài dài của Anh Thư. Và Anh Thư cũng hét lên khi nhìn thấy Dũng:
– Anh Dũng!
Nếu là ngày xưa, cái hồi vú mới nhú thì Anh Thư có lẽ đã nhảy lên mà ôm cổ Dũng rồi, nhưng nay vú đã khác và cô đã lớn rồi. Nên Anh Thư chạy đến gần Dũng thì khựng lại mà nhìn cho thỏa cái người con trai mà cô coi là mối tình đầu của mình, mặc dù chỉ là tình đơn phương. Bao nhiêu năm nay cô vẫn ấp ủ hy vọng một ngày nào đó được gặp lại anh, được anh trả lời câu hỏi vẫn bỏ ngỏ ngày nào.
Nhìn một lượt khắp người Anh Thư rồi Dũng hỏi:
– Sao em tìm được anh? Ngồi xuống đây. À quên, giới thiệu với em. Đây là chị X. Chị ấy là bạn gái anh.
Nói câu này không phải là Dũng buột miệng nói, mà là cố tình. Rồi sau giải thích cho chị sau cũng không muộn.
Còn X thì đã hiểu tâm ý của Dũng, với lại Dũng nói câu ấy làm lòng chị lâng lâng.
Anh Thư nghe Dũng nói vậy thì vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn X, đúng là chị ăn mặc thì rất bụi nhưng chị rất xinh, cực xinh đẹp là đằng khác. Anh Thư thoáng chút buồn của người con gái. Nhưng cô giấu tiệt để không ai biết cảm xúc của cô lúc này. Anh Thư nhẹ nhàng:
– Em xuống bến xe hỏi thăm tên Dũng lì thì người ta chở em vào đây, còn không lấy cả tiền nữa.
Dũng cười cười hỏi thăm tình hình của Anh Thư:
– Giờ em học hành như thế nào rồi?
Anh Thư đưa tay lên cặp kính đẩy đẩy nó lại vị trí khi nó vừa bị trượt xuống mũi, nhìn cô giờ như là một con mọt sách:
– Em đang học năm thứ 3 trường Khoa học Xã hội và Nhân văn rồi. Sang năm em tốt nghiệp xong sẽ là một nhà văn đấy.
– Chúc mừng em, đúng nguyện vọng của em nhé.
Anh Thư đang hồi tưởng lại cái ngày cô còn lớp 9 ôn thi lên cấp III, cả gần năm trời được học cùng anh chứ có ít đâu:
– Cũng một phần nhờ anh cả đấy, ngày đó không có anh gia sư thì sao em vào được trường chuyên của tỉnh, có khi trường huyện còn chẳng đỗ nữa ấy chứ.
Kể đến đây thì Dũng cũng giống Anh Thư mà nhớ lại quãng thời gian đó, là bác Đức có mong ước cậu không rời xa sách vở.
– Là do em. Thôi chuyện đã qua không nhắc lại nữa.
– Vâng, bố và mẹ vẫn thỉnh thoảng nhắc đến anh đấy.
Dũng cũng không giấu chuyện mình chuẩn bị về lại trại giam:
– Uh, anh cũng có ý định vài ngày nữa sẽ về thăm lại trại giam. Anh cũng nhớ mọi người.
Cứ thế hai người ôn lại một số kỷ niệm cũ của thời thiếu niên.
Anh Thư tim đập chân run, vì cô định lại một lần nữa mạnh bạo mà nói:
– Anh Dũng này, về chuyện lần trước mà anh nói với em. Về chuyện ……….
Dũng cắt ngang lời Anh Thư:
– À, anh quên mất, đợt này anh về trại giam cũng là để thông báo cho mọi người biết một chuyện. Anh và X sắp làm lễ đính hôn. Anh định chờ mẹ anh đang chữa bệnh ở nước ngoài về rồi tổ chức đám cưới.
Nói rồi Dũng cầm lấy tay chị rồi nhìn đắm đuối. X không dại gì mà rụt tay ra.
Anh Thư thực sự buồn. Anh không để mình nói hết. Cô im lặng mồi hồi rồi cắn môi nói nhẹ:
– Vâng, em chúc mừng anh chị. Anh chị rất đẹp đôi.
Nét buồn của Anh Thư không giấu được Dũng, không giấu được X.
Thấy hết chuyện để nói, Anh Thư đứng dậy ra về, cô đến thì tung tăng nhưng khi về thì đi rất nhẹ nhàng. Cũng bởi cô đang buồn. Cô biết mình và anh mãi mãi không thể thành đôi, trước đã vậy, nay vẫn thế. Nhưng mà thôi, tình đơn phương nó vậy.
Dũng giữ mãi Anh Thư ở lại nhưng không được, đành cùng chị tiễn Anh Thư ra ngoài sau khi trao đổi số điện thoại, hẹn ngày gặp lại. Ra đến cổng, Anh Thư ngó lại hai người một lần nữa rồi hỏi:
– Em làm em gái của anh chị được không?
X và Dũng cùng đồng thanh:
– Được chứ, làm em gái của anh chị nhé.
Tiếc gì một cô gái thánh thiện, trẻ trung trí thức này. Đó có lẽ cũng là một ý hay không được yêu thì được làm bạn của nhau chẳng phải tốt hay sao? Sao cứ phải không yêu được thì quay ra thù ghét nhau làm chi cho mệt cái cuộc đời.
Anh Thư lững thững bước đi giữa hàng hoa phượng đang đỏ rực lúc chính hè. Cô có vượt qua được không? Chắc là được chứ, cô trẻ trung xinh đẹp thế kia mà, tâm hồn nhà văn mộng mơ của cô sẽ không vì một mối tình đơn phương mà gục ngã đâu. Nó còn phải bay cao, bay xa lắm trong những áng văn, trong những câu truyện mà cô sắp sửa viết ra.
Anh Thư được làm em gái của Dũng lì, à đúng rồi, chính cuộc đời anh Dũng lì sẽ là một tư liệu vô cùng phong phú để cô có một tác phẩm để đời, cũng là tác phẩm cô làm đề tài tốt nghiệp vào năm học sau. Phải dựa vào thân phận em gái để khai thác thôi. Và rồi Anh Thư lại nhảy chân sáo giữa đôi hàng phượng ven đường. Cô bắt xe ôm ra bến xe về lại Hà Nội. Tưởng tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ như lúc đến khi cô nói với bác xe ôm: “Cháu là em gái Dũng lì”. Nhưng lần này khác à nha. Bác xe ôm già lườm cô: “Dũng lì là thằng nào, cho xin 30 nghìn”.
—
Tại khoa mổ tại một bệnh viện tư hạng 5* ở đất nước Singapore xinh đẹp, đèn 2 phòng mổ sáng cùng một lúc báo hiệu bên trong ca mổ đang diễn ra.
Phòng mổ thứ nhất:
– Oe oe oe oe!!!!!!!!!
Vị bác sĩ trong cái áo mổ mầu xanh nhấc một đứa bé gái khỏi bụng mẹ rồi nói bằng tiếng Anh:
– Congratulations. It is very healthy. It’s the daughter.
Sản phụ được mổ đẻ chỉ bị gây mê phần dưới, đầu óc vẫn tỉnh táo, cô hạnh phúc đến chảy nước mắt. Gật gật đầu cô nói rồi nhìn về phía đứa trẻ vẫn còn dây rốn:
– Thank you very much! Thank you. I’m happpy!
Sau đó vài phút thì ở phòng mổ bên cạnh cũng có tiếng trẻ con khóc:
– Oe oe oe oe!!!!!!!!
Vị bác sĩ trong cái áo mổ mầu xanh đỡ một đứa bé trai ra khỏi bụng mẹ rồi nói bằng tiếng Anh:
– Congratulations. It is very healthy. It’s the son.
Sản phụ được mổ đẻ chỉ bị gây mê phần dưới, đầu óc vẫn tỉnh táo, cô hạnh phúc đến chảy nước mắt. Gật gật đầu cô nói rồi nhìn về phía đứa trẻ vẫn còn dây rốn:
– I’m không hiểu. Nói tiếng Việt đi.
Vị bác sĩ biết sản phụ không hiểu tiếng Anh mà mình không nói được tiếng Việt, liền hướng đứa bé về phía sản phụ. Lúc này sản phụ mới nói:
– Con trai hả? Cảm ơn mày.
Ánh đèn 2 phòng mổ nhấp nháy báo hiệu cuộc mổ đã xong, hai xe đẩy sản phụ cùng đi ra một lúc, gặp nhau trên đường trở về phòng hậu phẫu là hai người đã nói chuyện với nhau rồi. Người trên xe đẩy bên trái nói:
– Con tao làm anh.
Người trên xe đẩy bên phải cãi lại:
– Con tao làm chị.
Không chịu khuất phục, người trên xe đẩy bên trái nói:
– Nhưng con tao được thụ thai trước.
Người trên xe đẩy bên phải cãi:
– Nhưng con tao đẻ ra trước.
Chưa ngã ngũ:
– Có 2 phút không tính. Con tao thụ thai trước mấy tiếng đồng hồ.
Chỉ khổ hai vị y tá người nước ngoài đẩy xe mà chẳng hiểu mô tê gì, nghe như tiếng cãi nhau của hai người phụ nữ chung chồng.
— Hết chương 58 —