Gác Xép - Chương 57: Thống nhất giang hồ
Quán nhìn sạch sẽ và trang trí có gu phết, lại có cả thương hiệu hẳn hoi. Xem nào, cái gì đây: “Cháo dinh dưỡng gia truyền hiệu Minh Châu”, ở dưới lại liệt kê hàng loạt các vị cháo, có cả hình ảnh đính kèm nhìn người lớn còn muốn ăn nữa là các cháu. Cháo bò, cháo cua, cháo chim câu, cháo gà, cháo ngao, cháo tim, cháo thịt nạc, cháo cá hồi, cháo hến. Chặp chặp, đói chết đi được.
Giờ đang là đầu giờ chiều, không phải là giờ bán hàng cao điểm nhưng ông bà chủ cửa hàng thì bận tối mặt tối mày để chuẩn bị đồ bán buổi chiều.
Thấy chồng đang vừa giã cua vừa liếc vào nhìn điện thoại, màn hình thì đen đen rất mờ ám làm tiếng nhịp chầy ngắt quãng, bà chủ tên là Châu đang lấy cái đũa cả to đùng ngoáy nồi cháo bên cạnh quát lên:
– Lão Minh Lùn chết giẫm kia, đang giã cua lại còn đọc truyện sex. Tối nay lão chết với tôi.
Nhìn chồng béo ục ịch, lại cao hơn cái chày giã cua có một mẩu thôi làm Châu thật là xót xa cho thân mình, một cô gái mảnh khảnh mình hạc sương mai, mấy bà con lối phố vẫn thân mật gọi bằng cái tên Châu khênh, vì cô cao lênh khênh. Nhiều lúc sánh vai chồng đi chơi phố, cô phải tảng lờ không biết người đi bên cạnh là ai, nhìn nó lệch pha, cọc cạch, sộc sệch, đả kích, trâm biếm vô cùng, tượng hình mà nói thì nó là chữ “I-o” đang sánh bước chung đôi. Nhiều lúc soi gương cô còn tưởng mình là Angela Jolie. Ấy vậy mà bảo đổi lão chồng này lấy Brad Pitt bên Hô lì út là cô còn phải nghĩ đã chứ chưa trả lời ngay được đâu.
Minh lùn nhanh tay bấm tắt điện thoại rồi đều lại nhịp chầy giã cua, hắn hềnh hệch nhìn người vợ đáng yêu xinh đẹp của mình:
– Ấy chết, mình ơi, anh có làm gì đâu. Anh chỉ đang giã cua. Mình xem này, anh giã cua giỏi không này? Tối nay anh giã cho mình xem nhé ….
Nói rồi Minh lùn nháy nháy mắt về phía mông đít vợ.
Quát thì quát vậy thôi chứ Châu đâu có giận chồng, lại nghe nói chồng bảo tối nay giã cua làm Châu đỏ đỏ khuôn mặt, nghĩ bụng “không sợ cháo có xém thì em cho mình giã luôn”. Động tác vừa ngoáy cháo vừa ngoáy mông của Châu sao mà thần thánh thế không biết:
– Gớm, chỉ giỏi cái mồm. Có mà cua chưa nát thì chày đã tan.
Hai vợ chồng này là thế đấy, họ hạnh phúc bên nhau hết ngày này sang tháng nọ, hết lồn cháo này đến lồn cháo kia. À nhầm! Hết nồi cháo này đến nồi cháo kia.
Bỗng có khách đến mua hàng. Vị khách này hẳn là khách quen, bước thẳng vào cửa hàng mà không ngó lên cái bảng hiệu ghi các món, nhìn thì là đàn ông mà nữ tính thấy mồ, lại còn che cái khăn mùi xoa lên mũi nữa chứ, giọng thì the thé:
– Cho 1 hộp cháo trắng, khiếp, cài mùi thịt bò kinh thế!
Minh lùn ngừng nhịp chày nhìn ra ngoài, nơi vợ hắn đang múc một hộp cháo trắng đưa cho khách, vừa đưa Châu vừa nói:
– Cháo nguyên hạt hay là say nhuyễn hả chị?
Vị khách với 1 tay lấy hộp cháo, tay kia vẫn giữ cái khăn mùi xoa trên mũi:
– Nguyên hạt thì tốt, nếu không được thì say nhuyễn ra cho chị. À, thùng rác ngoài kia mùi kinh quá.
Nói xong thì hắn cầm hộp cháo trắng quay lưng đi thẳng, Châu ta chống nách:
– Ơ chị gì ơi, chị không giả tiền em à, có 10 nghìn thôi mà.
Nhưng vị khách kia đã đi mất dạng rồi. Châu đành quay sang lão chồng trút giận:
– Mẹ cái thằng ba chỉ, lần nào cũng bùng tiền cháo. Chồng yêu ơi, mình ơi, mình à!
Nhìn vợ đắm đuối như một fan cuồng, Minh lùn nói với vợ nhẹ nhàng:
– Gì vậy vợ yêu của anh?
– Đi đổ rác cho em.
Biết việc mình phải làm, Minh lùn đứng dậy phủi cái quần bò lửng, người ta mặc quần bò lửng thì đến đầu gối, hắn mặc đến tận mắt cá chân. Sau một hồi bới thùng rác, hắn mang vào một tờ giấy được vò nhầu nát đưa cho vợ. Châu ta giở tờ giấy ra đọc, trên đó có hình một thanh niên nhìn cực kỳ là đẹp trai, nam tính như diễn viên. Buột miệng Châu nói ra mồm: Phí thật.
Hai vợ chồng cùng ghé mắt vào đọc, Minh lùn phải đứng trên cái ghế nhựa mới đọc được:
“Tên: Dũng lì.
Địa chỉ: ….. Hải Phòng.
Đang ở Bệnh viện Đa khoa Hải Phòng.
Bắt sống, chống cự giết.
Thời gian bắt đầu: Lập tức lên đường.
Thời gian hoàn thành: 3 ngày”
Đọc xong, vợ chồng Châu Minh bình thản ném tờ giấy vào cái bếp than đang đun nồi cháo. Sau đó Minh lùn mang cái bảng có viết chữ ra bên ngoài đặt, trên bảng có ghi:
“Thành thật xin lỗi quý khách hàng! gia đình bên vợ có người mất, cửa hàng xin nghỉ 3 ngày!”
Đọc xong biển hiệu, Châu khênh nhảy chồm chồm lên lưng chồng, mu bướm nàng chịn hẳn vào cổ hắn. Châu bóp cổ chồng:
– Lão Minh Lùn chết tiệt kia, sao lần nào cũng là người nhà tôi mất mà không phải người nhà ông? Hả lão chồng lùn tịt kia? AAAAAAAAA.
Và thế là vợ chồng Minh lùn – Châu khênh, giang hồ gọi với cái tên hết sức dễ thương là Song Sát, lập tức lên đường đến Hải Phòng.
—
Lại một lần nữa 3 ngày trôi qua.
Lúc này đã là 2 giờ sáng, tại bệnh viện Đa khoa Hải Phòng.
Cặp vợ chồng Song Sát đang vào vai một đôi vợ chồng đưa nhau đi đẻ. Mấy ngày qua là đôi vợ chồng này đóng vai người nhà bệnh nhân, ăn nằm ở dề tại bệnh viện để quan sát tình hình, tìm hiểu địa bàn, nắm bắt mọi chốt gác cho Dũng lì. Quân ma có phần chủ quan khi sau chuyện vừa rồi thì tin chắc một điều là Sang cụt không dám manh động mà liều lĩnh nữa. Nhưng Quân ma chưa tính đến cửa trên.
Đối với Song Sát mà nói, cẩn tắc vô áy náy, tìm hiểu thật kỹ con mồi, đã ra tay hành động là phải thành công. Hôm nay cũng là hạn cuối mà chị Đại cho để bắt Dũng lì.
Châu kênh cao lồng ngồng, trong bụng là một chiếc gối được cuộn tròn, nhìn dáng đi, nhìn cái bụng của nàng như là sắp đẻ đến nơi. Bên cạnh, chỉ đứng đến vai vợ là Minh lùn đang xách trên tay một cái làn nhựa, trong đựng nào phích nước nóng, nào tã, nào quần, nào sữa đủ cả. Đúng là cái cảnh chồng đưa vợ đi đẻ.
Chống hai tay vào mạng sườn, ưỡn cái bụng ra phía trước, dáng đi giống như một con vịt bầu, vừa đi Châu vừa mếu máo, mặt mũi nhăn nhó nhìn đến tội:
– Chồng ơi em đau lắm rồi, sao đi mãi chưa tới thế.
Một tay xách làn, một tay bám vào tay vợ như kiểu đỡ, Minh lùn động viên:
– Cố lên vợ ơi, người ta chỉ đi đường này mà.
Đặt một tay lên bụng mình, một tay vẫn chống hông, vừa đi Châu vừa nói:
– Giời ơi là giời, em đẻ ra đây bây giờ. Ôi sao khổ cái thân thế này.
Minh lùn đến phát bực, giả vờ thì cũng một vừa hai phải thôi, đằng này làm quá lên sốt hết cả ruột làm nhiều lúc hẳn tưởng mình sắp có con thật:
– Lúc sướng thì ai sướng cho?
Nghe chồng nói thế thì Châu vẫn tiến bước về phía cửa phòng của Dũng lì, trước cửa phòng có một thanh niên đang ngồi ở hàng ghế nhựa dành cho người nhà bệnh nhân có vẻ buồn ngủ thì phải. Hành lang vắng tanh không một bóng người. Châu mồm oang oang:
– Ối làng nước ơi, lại đây mà xem này, nó làm cho tôi ễnh bụng ra rồi bây giờ nó lại đổ cho tôi đây này. Ối làng nước ơi là làng nước ơi.
Minh lùn thấy thế thì bối rối xin lỗi:
– Thôi, anh xin mình, anh biết lỗi rồi, tại anh hết. Hay mình đau quá thì đi về đi, lúc khác đẻ cũng được.
– Ối làng nước ơi, lại còn không cho tôi đẻ đây này.
Kêu gào đến đây thì cũng vừa lúc tới cửa phòng Dũng lì, thanh niên thấy hai vợ chồng đang rìu nhau đi đẻ thì không nghi giờ gì, giống tính chủ tốt bụng nên thanh niên nói với đôi vợ chồng kia:
– Anh chị gì ơi, khoa Sản ở đằng kia cơ mà. Đây là khoa Ngoại.
Minh lùn buông tay vợ ra tiến về phía thanh niên:
– Ô vậy à, thế mà cái anh gì ở đằng kia lại chỉ vợ chồng tôi đằng này, rõ khổ.
Không còn cái dáng chậm chạm của một người béo ục ịch, nói dứt câu thì Minh lùn nhanh nhẹn nhảy lên chặt mạnh vào cổ thanh niên làm cậu ta ngất lịm. Hắn phải nhảy lên vì nếu đứng thì với tay không tới cổ. Lập tức hết cái vẻ bà bầu đi đẻ, Châu nhanh nhẹn đỡ lấy không để thanh ngã gục và rìu hắn nằm xuôi theo 3 ghế liền nhau. Giống kiểu đang ngủ.
Song Sát nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.
Ánh điện ngủ lờ mờ đủ để Song Sát nhận ra Dũng lì đang nằm trên giường bệnh, mắt vẫn nhắm. Ở bên cạnh phía ngoài cửa gần ngay lối vào có kê một cái giường cá nhân, một cô gái đang nằm trên đó mà Song Sát biết là X, trợ thủ của Dũng lì, kẻ gần như 24/24 ở bên cạnh hắn.
Đã tính toán từ trước, muốn bắt sống hay giết Dũng lì thì việc đầu tiên là phải khử X. Khử X rồi thì Dũng lì đang bị thương chắc chắn không phải là đối thủ, lúc đó muốn làm gì thì làm.
Đặt cái làn xuống, Minh lùn nhẹ nhàng lấy hai vật hình trụ mầu đen ra, đưa 1 cái cho vợ.
“Pặp, Pặp”, một nút bấm nhỏ trên tay cầm làm cho hai mũi dao dài khoảng 20cm bật ra khỏi vật hình trụ đấy tạo thành 2 thanh kiếm ngắn.
Chỉ một tiếng kêu nhỏ xíu thôi cũng làm Dũng thức dậy.
Nhanh như cắt, lưỡi dao vừa bật ra là Châu khênh tiến 1 bước chém thẳng vào X.
Nhưng Dũng cũng nhanh không kém, trên tay cậu vẫn còn một đường truyền nước nữa nhưng Dũng mặc kệ. Kệ tất cả vết thương, một ý nghĩ duy nhất của Dũng lúc này là phải đỡ được đường kiếm kia cho chị. Dũng trườn mạnh người mình phi xuống cái giường đơn nằm đè lên chị:
– Á!
Đường kiếm của Châu khênh không trúng X nhưng xẻ một đường sắc lịm vào lưng Dũng, từ cổ xuống tới tận mông làm cái áo bệnh nhân chia làm hai. Toàn bộ hình săm trên lưng Dũng lộ ra trước mắt Song Sát, mặc dù ánh đèn không sáng nhưng cả hai khựng lại vì hình săm kia là cực kỳ quen thuộc. Nó là thứ tối thượng của hai người mà lâu lắm rồi mới được nhìn lại.
X thấy động thì tỉnh giấc ngay lập tức, cô thấy Dũng đang đau đớn nằm đè lên mình, lờ mờ thấy hai bóng người, cô hiểu ngay rằng đang có người truy sát. Lập tức X ôm Dũng vật ngược lại phía dưới và bật dậy thủ thế:
– Các người là ai? Muốn giết Dũng lì thì bước qua xác tôi.
Nhưng Song Sát không tấn công mà buông xuôi 2 kiếm. Minh lùn lập tức với tay bật điện.
“tách”, ánh đèn sáng choang đủ để đôi bên nhìn rõ mặt nhau.
Thấy đối phương không có thế tấn công, X mới bình tĩnh nhìn lại phía Dũng, thấy cậu đang đau đớn:
– Dũng, Dũng ơi, có sao không?
Dũng nhăn nhó:
– Em không sao, vết chém chỉ trượt vào lưng thôi.
Nói rồi Dũng nhìn về phía hai người, hai kẻ vừa chém cậu nhưng giờ đây họ đang dừng hẳn lại mà không tấn công nữa. Nếu như không nhìn thấy hình săm vừa rồi, thì giờ có lẽ Dũng đã chết. Cậu nói:
– Sao lại truy sát tôi? Ai sai các người đến?
Châu đưa thanh kiếm của mình cho chồng rồi nói:
– Cho tôi xem hình săm trên lưng cậu.
Nói xong Châu tiến về phía Dũng lì. X thấy vậy thì có ý định ngăn lại, nhưng Dũng bám lấy cánh tay chị có ý không cần cản. Cậu lờ mờ hiểu ra, việc bộ đôi sát thủ này có ý dừng lại là vì nhìn thấy hình săm của mình. Đây là lành chứ không phải dữ.
Dũng quay lưng lại cho Châu nhìn, vết máu túa ra của vết thương do đường kiếm vừa rồi làm Châu không nhìn rõ. Nàng ta liền lấy cái gối ở trong bụng mình ra chùi chùi, và rồi hình săm hiện ra.
Song Sát rưng rưng nước mắt vì đã hơn chục năm rồi mới nhìn lại hình săm này, cả hai nhìn nhau:
– Đúng rồi, đấy chính là hình săm của Đại Ca. Đúng rồi chồng ơi.
Chỉ có X và Dũng lì là khó hiểu. Minh lùn hỏi Dũng:
– Từ đâu mà cậu có hình săm này, ai săm cho cậu?
Dũng chưa hiểu hai người này là ai, mà có hiểu cũng chưa chắc nói:
– Tôi không thể nói được. Có chết cũng không nói đâu.
Châu khênh bảo chồng:
– Điện về cho chị Đại ngay lập tức.
Minh lùn rút điện thoại ra gọi về Hà Nội, mặc kệ lúc này mới chỉ hơn 2 giờ sáng, đây là việc cực kỳ hệ trọng. Mấy hồi chuông đổ thì có tiếng nói:
Chị Đại: “Xong việc chưa mà gọi, mà sao không báo cho Hoàng Bê đê mà báo cho tôi”
Minh lùn: “Chị, Dũng lì có hình săm giống Đại Ca trên lưng”
Chị Đại lập tức tỉnh ngủ, cô hỏi lại giật giọng: “Chắc không?”
Minh lùn: “Em chắc”
Chị Đại lại sợ Song Sát đã hoàn thành nhiệm vụ: “Thế Dũng lì còn sống không?”
Minh lùn: “Còn, em chưa kịp làm”
Chị Đại lo lắng: “Lập tức dừng lại, cứ ở đó, tôi xuống Hải Phòng ngay bây giờ”
Nói rồi Hà Băng cúp máy và điện thoại cho Hoàng bê đê để sắp xếp xuống Hải Phòng ngay lập tức, bỏ mặc mùa sen đang rộ mùa hái.
Minh lùn buông điện thoại đút vào túi quần, hai kiếm ngắn cũng được hắn bấm nút thu lại lưỡi và cất vào làn đi đẻ. Song rồi hắn quay ra nói với Dũng:
– Dũng lì, chị Đại sẽ từ Hà Nội về đây ngay lập tức. Chị muốn gặp cậu.
Dũng lì cãi:
– Chị Đại hay cô Đại hay bà Đại tôi chẳng biết là ai? Các người đến đây giết tôi giờ lại bảo tôi chờ cụ Đại nào đấy. Thế là sao hả giời?
Châu khênh lúc này mới giở trò nữ tính:
– Ngoan nào cưng, chờ lát đi sẽ biết mọi chuyện.
Dũng lì ăn vạ, cậu biết giờ này chỉ còn nước kệ thôi:
– Cưng gì mà cưng, chém người ta thế này mà còn đòi cưng. Gọi bác sĩ cho tôi.
Mọi người sực nhớ ra là Dũng đã lĩnh đòn. Vậy là X tất tả mở cửa phòng đi gọi bác sĩ. X đi ra để lại Châu có chút ngờ ngợ, có điều kiện nhìn kỹ X thì thấy hình như cô đã gặp X ở đâu rồi thì phải, có điều nghĩ mãi chả ra.
—
Từ lúc Hà Băng điện cho cấp dưới đến lúc xuất phát chỉ mất độ 15 phút. Những chuyện phải gấp rút di chuyển trong đêm thế này không phải là lần đầu. Ngồi cùng chiếc Lexus 570 với Hà Băng có Hoàng bê đê, trợ lý; có Tiến Đồng Xuân, sát thủ số 1, cận vệ khét tiếng của chị Đại. Sát thủ số 2 là Bắc đại bàng thì tập trung khoảng 2 chục đệ tử theo sau bằng một chiếc 24 chỗ.
Chuyến đi lần này Hà Băng muốn kết hợp 2 việc nên mang theo khá nhiều quân, thứ nhất và quan trọng nhất chính là Dũng lì với hình săm trên lưng, thứ 2 cũng là để ổn định lại tình hình tại Hải Phòng.
Từ Hà Nội theo quốc lộ 5 chỉ mất khoảng 2 tiếng là đến địa phận Hải Phòng, chưa đến 6h sáng thì Hà Băng và đồng bọn đã có mặt tại bệnh viện đa khoa Hải Phòng, nơi vợ chồng Song Sát đang chờ cùng với Dũng lì.
Hà Băng khi ra ngoài thường mặc áo dài cách tân, chiếc áo dài được kết hợp với một chiếc quần vải lửng đến ống đồng, cô đi đôi guốc cao gót, tóc búi kiểu gái Hà Nội cổ. Nhìn cô giống với một người phụ nữ của gia đình hơn là một bà trùm, nhưng khi nhìn thấy kẻ đi bên sau cô là Tiến Đồng Xuân thì mọi người cũng có phần e sợ, bởi nhìn Tiến không khác gì một hung thần với thân hình cao lớn trong bộ rằn di, khuôn mặt dữ tợn lầm lì, cái kính đen che đi đôi mắt luôn đảo hết bên này đến bên nọ phòng những trường hợp ám toán hoặc bất trắc nào đó xảy ra.
Quân ma lúc này cũng có mặt, đàn em của hắn làm nhiệm vụ canh cửa cho Dũng lì sau một hồi tỉnh dậy phi vào trong thì thấy 4 người đang ngồi nói chuyện phiếm trên giời dưới biển chứ không phải là đang đánh nhau, nhận lệnh của Dũng lì gọi cho Quân ma đến để cùng mình đón chị Đại.
Hà Băng mở cửa phòng bệnh bước vào, Tiến Đồng Xuân và Hoàng bê đê đứng bên ngoài. Nhìn thấy chị Đại bước vào, vợ chồng Song Sát đứng dậy hơi cúi người xuống chào:
– Chị Đại!
Hà Băng lạnh lùng:
– Hai đứa ra ngoài để chị nói chuyện với Dũng lì.
Vợ chồng Song Sát bước ra ngoài, trong phòng ngoài Hà Băng lúc này còn có Quân ma, chị X và kẻ đang nằm nghiêng trên giường bệnh, mặt hướng vào trong, lưng quay ra phía ngoài, hắn không nằm ngửa được vì vết chém ở lưng vừa được bác sĩ dán cho một đường băng từ cổ xuống tận thắt lưng.
Hà Băng nhìn Quân ma đầu tiên rồi nói:
– Quân ma hả, lâu rồi không gặp.
Quân ma đã từng giao thiệp với chị Đại cách đây cũng gần chục năm, lần ấy hắn nhận việc theo hợp đồng, vào mãi tận trong nam khử một người. Đơn thương độc mã hơn tháng sau thì hoàn thành nhiệm vụ, sau lần ấy chị Đại có ý muốn mời Quân ma về đầu quân nhưng Quân ma không nhận lời. Kể từ đó cũng chưa khi nào gặp lại. Nói chung với Quân ma mà nói cũng có ấn tượng khá tốt về chị Đại, đàn bà thôi nhưng mạnh mẽ một mình thay chồng gánh vác tổ chức, xử lý công việc nghiêm nhưng có tình có lý. Dưới bàn tay chị giang hồ Miền Bắc cả chục năm nay yên ả mà không gặp phải vụ việc lớn nào, không bị các thế lực miền Trung và miền Nam lấn lướt.
– Chị Đại, lâu rồi không gặp.
Rồi Hà Băng nhìn X, một cảm giác chộn rộn trong lòng khó tả, gương mặt này nhìn rất quen, chính Hà Băng cũng giống như vợ chồng Song Sát đều có cảm giác đã từng gặp X ở đâu đó rồi, nhưng tạm thời chả nhớ ra. X cũng nhìn Hà Băng thoáng qua, cô tự trong lòng thấy phân vân vì so với tưởng tượng của cô, chị Đại, bà Trùm phải khác cơ, phải kiểu giống như mụ Hà điên. Khác hoàn toàn so với người đàn bà trước mặt, nhìn bà ta sao mà xinh đẹp thế, sao mà cuốn hút thế, sao mà cao sang quyền quý đến thế. Và sao mà thấy kiểu như là …. thân thuộc thế. Nhưng chỉ là cảm giác mà thôi.
Hà Băng cất giọng nhỏ thôi, nhưng đúng là miệng quan có gang có thép, nghe uy quyền như đánh gục ý nghĩ phản kháng của người đối diện:
– Cháu là X phải không?
X tự nhiên thấy mình bối rối, ngoài Dũng ra cô chưa từng có cảm giác bối rối khi nói chuyện với người khác như lúc này.
– Vâng.
Hà Băng như bị cuốn hút vào X, cô quên mất luôn là mình đến đây mục đích chính là gặp Dũng lì:
– Cô đã nghe cấp dưới nói về cháu, cháu là trợ thủ số 1 của Dũng lì?
Bị cái giọng nói cướp mất hồn, X càng lúng túng:
– Không, cháu là ………. là ………..
Thấy X ấp úng, Quân ma nói đỡ:
– X là chị của Dũng lì.
Vẫn không rời mắt khỏi X được, Hà Băng khen:
– Ồ vậy sao? X, cháu đẹp lắm. Cô có cảm giác gặp cháu ở đâu rồi thì phải.
Trước khi chị Đại đến đây, X đã tưởng tượng ra cuộc gặp này, cô nghĩ mình sẽ phải đối đầu với những lời ra lệnh đầy quyền uy, với đao, với kiếm với búa chứ cô không nghĩ mình sẽ phải nói chuyện kiểu này với bà Trùm. Bà ta lại con khen mình đẹp nữa. Sự đối nghịch giữa suy nghĩ và thực tế khiến X giờ như một đứa trẻ lên 3, cô đánh mất sự suy nghĩ nhậy bén của ngày thường.
– Cháu … cháu ….. cháu …………..
Hà Băng thấy X bẽn lẽn thì lại càng có cảm tình hơn:
– Nhìn cháu không ai nghĩ là một nữ sát thủ 1 chọi 10 đâu.
– “Cháu …. Cháu …….”, X như bị hút mất hồn. Như có một cái gì đó thôi thúc cô mấy lần lén nhìn bà trùm, nhìn xong cúi xuống lại muốn lén nhìn lần nữa cho thỏa. Cô chẳng biết mình bị làm sao nữa.
Dũng từ nãy đến giờ đâu có ngủ nghỉ gì, cậu vẫn chưa nhìn thấy chị Đại, chỉ nghe thấy đoạn hội thoại giữa mấy người mà thôi. Nhưng giọng nói kia đúng không coi thường được.
Hà Băng thấy mình cần phải vào chuyện chính, cô nói với Quân ma và chị:
– Quân ma và X, hai người có thể cho tôi nói chuyện riêng với Dũng lì được không?
Quân ma gật đầu rồi đi ra ngay nhưng X thì lưỡng lự, cô không muốn bỏ X lại một mình lúc này. Người đàn bà kia đến tên mình còn chưa biết, cảm tình thì có nhưng để tin tưởng là sẽ không làm hại Dũng thì chưa.
Như đoán biết được suy nghĩ của chị, Dũng vẫn nguyên thế nằm và nói:
– Chị ở lại cùng em đi.
X nghe vậy thì mừng lắm, cô không dám thẳng thừng từ chối lời đề nghị của bà trùm, nhưng cũng không nỡ rời đi.
Hà Băng thấy vậy thì đồng ý:
– X, ở lại đi cháu.
Lúc này câu chuyện tập trung vào Dũng lì, kẻ vẫn đang nhăn nhó. Hà Băng mở lời:
– Dũng lì, thấy chị Đại đến mà không nỡ chào lấy 1 lời sao?
Dũng lì giận dỗi kiểu trẻ con:
– Tôi phải chào người cho 50 người đến truy sát chị em tôi sao? Tôi phải chào kẻ cho sát thủ giết tôi tại giường bệnh sao? Ui da, giờ vẫn còn đang đau đây này.
Hà Băng thấy vậy thì không khỏi buồn cười, cô vui vẻ:
– Ha ha ha, đúng là Dũng lì. Nghe nhiều không bằng tận mắt thấy. Giờ chị Đại ở đây rồi, có muốn trả thù không?
Dũng khó nhọc trở mình ngồi dậy, mấy vết thương cơ bản là đã lành lành rồi, nếu không bị vết chém sáng sớm nay thì có lẽ hôm nay cậu cũng ra viện về nhà. Lúc này Dũng mới nhìn lên chị Đại, Dũng ngợp với hình ảnh cậu tưởng về bà trùm, cậu nghĩ: “Ối giời ơi, sao mà lại xinh thế này, đâu kém mẹ Loan mẹ Trúc của mình đâu cơ chứ, nhìn bà trùm còn như có ma lực nào đó cuốn hút đến mê người thế này, vậy sao trả thù đây?”.
Thấy Dũng ngớ người một lúc không nói được gì, Hà Băng giục:
– Sao nào chàng trai, tính trả thù thế nào đây?
Dũng ú ớ:
– Ôi cha, tôi …. à ….. cháu tưởng ……….. chị Đại phải đẹp như Hà điên chứ?
Hà điên là quân của Sang cụt nhưng chị Đại không biết là ai nên hỏi lại:
– Hà điên là ai?
Dũng giờ mới biết hóa ra chị Đại là không biết Hà điên, cậu đành nói lái:
– À, là hoa hậu Hải Phòng.
Phụ nữ mà, ai cũng muốn mình là xinh đẹp nhất, Hà Băng có chút tự ái khi mình không xinh bằng cái cô Hà điên gì đó. Nhưng không đấu lý với Dũng, Hà Bằng nói:
– Cô đến đây hôm nay là có vài việc muốn hỏi cháu.
Dũng cũng đáp nhanh:
– Cháu cũng có vài việc muốn hỏi cô.
Hà Băng hơi bất ngờ vì lối nói chuyện của Dũng, cách nói của Dũng nghe sơ thì có vẻ hỗn xược, nhưng để ý kĩ và qua âm điệu, qua ánh mắt đi kèm thì lại thành ra rất cuốn hút, gây cảm giác thích thú cho người đàm thoại.
– Ai hỏi trước đây?
– Cháu hỏi trước.
– Được, hỏi đi.
Sau bao chuyện xảy ra, nhất là đối với vụ Sang cụt đâu đó cũng có bóng dáng của chị Đại trên Hà Nội. Trước nay Dũng và chị Đại chưa bao giờ gặp nhau thì sao nên nỗi ghét bỏ gì mà hại nhau, cơ bản nhất vẫn là chưa có cơ hội mặt đối mặt mà nói chuyện thôi. Dũng không ham hố gì cái chuyện đánh đấm, giành giật này nọ để mà đi gây xích mích với hết người này người kia. Nếu sau Sang cụt đến chị Đại thì cuộc sống bao giờ mới bình yên đây. Nay cơ hội đó đã đến, Dũng muốn nói cho chị Đại kia hiểu rằng, Dũng lì chỉ muốn mình và những người thân yêu được bình an.
Cậu nhìn chị Đại và nói:
– Cháu làm gì nên tội mà cô hỗ trợ lão già Sang cụt truy sát chị em cháu và sáng nay cho người giết cháu?
Hà Băng kéo một cái ghế nhựa rồi ngồi cạnh X, vô tình thôi nhưng hai người đang ngồi sát nhau, Dũng cũng để ý đến hành động này, cậu giật mình khi nhìn thấy cả hai người cùng một lúc. Sao mà giống nhau đến thế. Một ý nghĩ mơ hồ len lói trong cậu, chưa rõ ràng vì giờ chưa có thời gian mà nghĩ sâu.
Hà Băng bình thản nói:
– Chuyện này phải kể cho cháu nghe từ cách đây khoảng 4 – 5 năm gì đấy, cô có đứa cháu tên là Phong, con một người bạn của cô. Một lần đi chơi ở Hải Phòng thì bị một thanh niên tên là Dũng giết chết thằng đàn em đi cùng.(Đọc truyện hay tại MyTruyen.com) Cô nghe Phong kể là Dũng thấy Phong là người ngoại tỉnh nên bắt nạt rồi vô tình đâm chết đàn em. Sau đó Phong có nhờ cô giúp xử Dũng chết tại chỗ. Nhưng cô không nhận lời vì cô nghĩ rằng đó chỉ là va chạm giữa các thanh niên, nên để pháp luật tự xử lý. Cô không can thiệp. Sau đó nghe nói là Dũng bị xử 3 năm tù.
Dũng và chị X vậy tức anh ách vì sự việc bị đổi trắng thay đen. Nhưng thấy chị Đại đang nói thì không ngắt lời.
Hà Băng nói tiếp theo sự hiểu biết của mình:
– Rồi thời gian vừa rồi, khi Phong muốn đến Hải Phòng chơi 1 lần nữa thì có đến nhờ cô giúp việc bảo vệ an toàn. Lúc đó cô cho Bắc đại bàng là đàn em của mình cùng đám đệ tử đi tháp tùng, cũng là phòng những việc không hay như lần trước xảy ra. Rồi cô được Bắc đại bàng thuật lại chuyện ở resort Paradise, rằng cháu đã mang theo người đến tìm Phong để trả thù và đánh Phong đến nỗi lụng phổi, gẫy răng phải nhập viện cấp cứu.
Cô cho rằng cháu vẫn chứng nào tật ấy, chuyện đã qua không bỏ qua mà tiếp tục tìm người trả thù, vì vậy cô đã lệnh cho Sang cụt phải bắt cháu mang về Hà Nội để làm rõ đầu đuôi sự việc, cũng là để giải quyết dứt điểm việc thù hằn cá nhân. Tránh sự việc đi quá xa làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô với bố của Phong.
Sang cụt nhận thấy việc một mình bắt cháu hắn không làm được nên có ý nhờ tổ chức ra tay, nhưng cô không làm việc đó bởi dù sao cháu cũng là người của xã đoàn Hải Phòng, cô chỉ hỗ 50 quân, không có tướng.
Rồi việc đó không thành công, chuyện Sang cụt cho người bắt vợ con Quân ma làm con tin không phải là ý của cô, cô cũng cấm tuyệt đối mọi thành viên trong tổ chức được làm những chuyện đồi bại như bắt cóc người già, đàn bà, con nít. Sang cụt tự ý làm vì bị dồn vào chân tường, cô đến Hải Phòng lần này cũng là để xử lý Sang cụt vì vi phạm vào quy định của tổ chức.
Khi được báo cháu đã thoát khỏi tay Sang cụt, cô đã lệnh cho vợ chồng Song Sát về Hải Phòng bắt cháu mang về Hà Nội. Trường hợp gặp chống cự trí mạng mới hạ sát. Đó là toàn bộ sự hiểu biết của cô về cháu. Giờ gặp cháu ở đây rồi. Cô muốn nghe toàn bộ sự việc từ chính cháu. Gặp cháu ít phút thôi, nhưng cô tin cháu không phải là kẻ làm việc không biết suy nghĩ. Nhất là khi bên cạnh cháu có Quân ma, có cô gái dễ thương này nữa.
Nói rồi, Hà Băng như bị thôi miên mà thò tay của mình sang đặt lên bàn tay X. Vừa chạm mà cả hai như có điện giật, làm cả hai bàng hoàng sửng sốt.
Dũng nghe xong thì thấy rõ chị Đại ở trên cao quá mà không nhìn thấy ngọn có sát đất. Cậu bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc từ trước tận bây giờ cho chị Đại nghe. Chuyện Phong xếch có định hiếp mẹ Loan, chuyện cậu vì tự vệ mà lỡ tay giết đệ tử của nó. Rồi chuyện Sang cụt mượn tay Phấn Hồng Kong, đứng sau Hưng râu giết bố cậu, chuyện Sang cụt ra điều kiện giữ nguyên hiện trạng nghiệp đoàn, trần tình chi tiết vụ Phong Xếch bỏ thuốc hiếp Liên hoa hậu. Tất tần tật trừ chuyện cậu sống trong tù.
– Đấy, toàn bộ câu chuyện là như vậy đấy cô ạ. Cô hoàn toàn có thể kiểm chứng từ những người thật việc thật. Phấn Hồng Kong, Liên hoa hậu vẫn còn đó, Bắc đại bàng vẫn còn kia và Sang cụt vẫn đang ở biệt phủ của lão ta.
Hà Băng chăm chú lắng nghe Dũng nói, qua cách nói cô không khó để nhận thấy mọi chuyện đều là sự thật, giờ đây cô tự trách mình chỉ để ý những việc lớn, những việc nhỏ lại xử lý hời hợt, hớt váng. Có chút bứt rứt vì mình cũng có trách nhiệm phần nào trong việc làm thay đổi cuộc đời Dũng lì, làm hai đứa trẻ mới chân ướt chân ráo vào đời mà chịu hết nghịch cảnh này đến hiểm nguy nọ. Thực tâm, Hà Băng sao thấy đời mình lại toàn làm khổ những đứa trẻ vậy. Đứa con gái cô rứt ruột đẻ rơi trên đường trốn chạy nay không biết lưu lạc phương trời nào, còn sống hay đã chết. Rồi đến 2 thanh niên trong căn phòng này, chúng cũng trạc tuổi con của cô.
Một thoáng rơi vào trạng thái trầm tư, Hà Băng như chết lặng trong ánh nhìn của Dũng và X.
Một lúc lâu sau đó, Hà Băng mới trấn tĩnh lại mà nói với cả hai chị em Dũng lì, cô xiết chặt bàn tay vào X và nói:
– Cô tin, không cần kiểm chứng gì hết. Dũng, X! Cô xin lỗi hai con.
Lặng đi một lúc để chặn cái nghèn nghẹn trong lòng đang trực trào nơi họng, Hà Băng mãi mới nói tiếp được trong xúc động, cô đang liên tưởng Dũng và X như đứa con của mình:
– Cũng một phần lỗi của cô mà làm hai cháu phải chịu khổ rồi. Hai cháu giống tuổi con của cô, bậc làm cha làm mẹ như cô không giúp các cháu được gì thì thôi, lại làm hại các cháu.
X thấy cô xúc động, cùng đàn bà con gái với nhau người ta dễ đồng cảm và sẻ chia hơn. X lấy một tay còn lại của mình đặt lên tay cô.
Dũng cũng đã hiểu phần nào về những gì mình phải trải qua thời gian qua. Cậu an ủi ngược:
– Thôi mọi chuyện coi như đã qua rồi cô ạ. Chúng cháu chỉ muốn được bình an thôi.
Nghe Dũng nói vậy thì Hà Băng cũng nhè nhẹ đi phần nào:
– Các cháu tha lỗi cho cô nhé.
Chị em Dũng lì gật gật đầu, Dũng vừa gật vừa nói:
– Mọi sự cũng chỉ vì không hiểu nhau mà ra. Giá như ngày đó cô đến gặp cháu thì tốt biết mấy. Nhưng mà thôi, chuyện cũ không nhắc lại nữa. Từ giờ cô đừng phái sát thủ đến giết cháu nữa là được. Ui cha, giờ cháu vẫn còn đau đây này, chân này, bụng này, tay này, lưng nữa. Chị cháu thì bị chém vào vai này, vào tay. Hu hu hu
Dũng muốn những lời nói giãy nảy hờn giận trách cứ của mình làm giảm không khí có phần đượm buồn này. Qua cơn mưa, trời lại sáng. Cuộc sống vần vũ cũng chỉ có hết nắng đến mưa, hết mưa lại nắng thôi mà.
Hà Băng nãy giờ không nhìn thấy X bị thương, tưởng không sao nhưng nghe Dũng nói thì giãy nảy:
– Ôi X, cháu cũng bị thương nữa à, có nặng không? đâu, đâu cho cô xem cái nào.
Vừa nói mà Hà Băng vừa bới bới vào người X như tìm kiếm vết thương. Hành động nhỏ bé này sao tự nhiên X thấy ấm áp đến kỳ lạ, như của một người mẹ xót con lúc nó đi chơi rồi bị thương về mách mẹ. Ôi, sao mà lạ đến vậy.
– Cháu không sao, chỉ bị phần mềm thôi. Dũng mới bị nặng.
Hà Băng nghiêm túc hẳn, cô lạnh lùng gọi với ra ngoài:
– Hoàng bê đê, vào đây!
Hoàng bê đê mở cửa khép nép đi vào rồi đứng một chỗ cạnh chị Đại như chờ sai việc:
– Bảo Bắc đại bàng lập tức dẫn quân quay về Hà Nội, chờ tôi về xử lý vụ báo cáo láo tại resort Paradise. Báo Sang cụt tự trói chờ tôi đến xử lý. Thông báo đến toàn bộ trưởng ngành dọc, ngành ngang Hải Phòng, 3 ngày nữa họp xã đoàn tại resort Paradise do đích thân tôi chủ trì. Báo Liên hoa hậu ngày đó đóng cửa không tiếp khách. Từ giờ trở đi, bất cứ hành động nào dù lớn hay nhỏ đều phải báo cáo tôi chi tiết. Đặc biệt, X và Dũng lì tôi coi như con, ai làm mất một sợi tóc thì tôi tru di cả nhà. Rõ chưa?
Hoàng bê đê hơi cúi đầu:
– Rõ, thưa chị Đại!
– Ra ngoài để tôi nói chuyện.
Hoàng bê đê lại lúi cúi ra khỏi phòng thực hiện ngay mệnh lệnh vừa nhận.
Dũng lì và X nghe chị Đại ra mệnh lệnh mà té ngửa, hai chị em hiểu thêm về cái gọi là Hai Mặt của một con người. Vừa nãy thôi, bà cô xinh đẹp thùy mị này còn xuýt khóc làm hai chị em phải mất công an ủi. Ấy vậy mà cũng con người ấy, cũng giọng nói ấy khi ra mệnh lệnh thì uy nghiêm đến són cả đái.
Dũng thấy mình cũng vậy thôi, cậu đã hết tuổi thanh niên đâu, vẫn còn những sở thích, vẫn rất muốn mình trẻ con mè nheo các kiểu. Nhưng khi cần cũng phải gồng mình mà đối chọi với cuộc đời.
X cũng thấy mình vậy thôi, cô muốn lắm được làm con gái nhõng nhẽo với người mình thương, lúc bên cạnh mẹ Trúc mẹ Loan thì cũng làm nũng như con gái nhà người ta. Nhưng lúc chinh chiến thì cũng phải lạnh lùng mà chém thẳng tay.
Trở lại không gian phòng bệnh với 3 người. Hà Băng thấy chuyện của Dũng đã xong, giờ đến chuyện của mình. Cô nói với Dũng:
– Dũng lì, cháu cho cô xem hình săm sau lưng cháu được không?
Đã có niềm tin thì chuyện gì mà chẳng được, giờ cô có bảo cho cô xem cu cháu cũng không ngại nữa là hình săm, Dũng tin cô chính là người giải cái lời nói bí ẩn của bác Sáu về hình săm này, và chính cô có thể là người biết bác Sáu là ai.
Dũng quay lưng lại phía cô rồi “vạch áo cho người xem lưng”.
Lưng Dũng giờ đã có một đường băng rộng khoảng 2 cm chạy dọc từ trên gáy xuống đến thắt lưng làm con hổ như bị chia làm hai. Nhưng nhiêu đó là quá đủ để Hà Băng nhìn rõ hình săm này.
Hà Băng bàng hoàng sững người ngắm nhìn hình săm, nó giống y chang hình săm trên lưng chồng cô, người đã mất cách đây hơn 10 năm.
Ngồi phịch xuống ghế, Hà Băng thốt lên mà Dũng và X không hiểu gì:
– Lão Đại, anh vẫn còn sống!
Dũng thắc mắc:
– Lão Đại là ai hả cô?
Nhưng đáp lời Dũng là một câu hỏi của Hà Băng:
– Ai săm hình này cho cháu?
Dũng ngắc ngứ:
– Cái này cháu không biết nói thế nào. Chỉ là người săm hình bảo cháu không được tiết lộ cho ai biết, sẽ có rắc rối.
Hà Băng phần nào hiểu được sự việc, để Dũng nói ra nguồn gốc chỉ còn cách để Dũng hiểu người săm hình là ai:
– Để cô kể lại cho cháu nghe chuyện này. Khoảng 20 năm về trước, sau nhiều cuộc chiến đẫm máu của giang hồ cả nước thì nổi lên nhất và dành chiến thắng là 4 anh em. Người anh cả mà giang hồ gọi là Lão Đại có đứng ra phân chia địa bàn hoạt động cho 3 người em của mình. Một người tên là Bẩy mập phụ trách địa bàn Miền Nam và trở thành ông trùm miền Nam. Một người tên là Sơn Điếc phụ trách địa bàn miền Trung và trở thành ông trùm miền Trung. Người cuối cùng là Tuấn Hà Nội, chính là chồng của cô, trở thành ông trùm miền Bắc.
Để minh chứng cho sự đoàn kết của 3 miền Bắc Trung Nam, Lão Đại tự tay săm lên lưng cho 3 người em 3 bức tranh hổ giống nhau, cũng là để khẳng định vị thế ông trùm của 3 người này. Trên đời này duy nhất chỉ có 3 người có hình săm hổ này trên lưng, không có người thứ 4.
Lão Đại là anh cả, là trưởng bối của những người em nhưng bản thân mình không phụ trách địa bàn nào cả. Lão Đại tự đặt bản thân không cai quản địa bàn mà là người trung gian cho cả ba miền, giữ thế cân bằng chân vạc để tránh chuyện anh em huynh đệ tương tàn. Lão Đại thực tâm là muốn giang hồ ba miền đoàn kết, phòng trước tính xa chuyện giang hồ ngoại bang bên Tây bên Tầu gây hấn.
Lão Đại nghĩ vậy và thực sự đã làm được vậy, nhưng chỉ đâu đó được vài năm thì mọi việc không còn nằm trong tầm kiểm soát của Lão Đại nữa. Miền Nam và miền Trung bắt đầu có những hoạt động trái với đạo lý giang hồ, tranh giành địa bàn lẫn nhau và có ý đồ câu kết ngoại bang. Lão Đại một lần nữa lại phải chiến đấu, sát cánh bên cạnh chỉ có giang hồ Miền Bắc mà chồng cô làm trùm. Đối với Lão Đại mà nói, chỉ có thống nhất giang hồ mới mang lại bình yên mà thôi.
Rồi biến cố xảy ra, trong một lần nam tiến. Chồng cô bị giết bằng 3 nhát kiếm thẳng vào tim, Lão Đại cũng mất tích từ đó đến nay không có dấu vết. Có thông tin đã chết, có thông tin là vẫn còn sống.
Với vợ chồng cô mà nói, Lão Đại không chỉ là một người anh trong giang hồ mà còn như người cha đã cưu mang, cứu sống vợ chồng cô nhiều lần. Ơn đối với Lão Đại cả đời không sao trả hết.
Dũng gật gù hiểu ra phần nào câu chuyện. Và giờ cậu đã biết, bác Sáu chính là Lão Đại, người đã từng là ông trùm của những ông trùm. Thảo nào bác văn võ song toàn. Dũng đang suy tính xem có nên nói cho chị Đại biết về tung tích bác Sáu không?
Hà Băng lấy trong túi xách ra một tấm ảnh mầu nhưng đã cũ, trong ảnh là chụp lưng của một người đàn ông, trên lưng có hình săm giống y hệt của Dũng:
– Đây là chồng cô, người cũng có hình săm như của cháu.
Dũng và X nhìn tấm ảnh, không nhìn rõ mặt người nhưng nhìn tấm lưng cũng biết đây là một người đàn ông lực lưỡng với tấm lưng vạm vỡ, từng bó gân nổi lên làm cho bức tranh trông sống động và đẹp vô cùng, chỉ kém Dũng tẹo.
Dũng đưa lại cho cô tấm ảnh, X còn cố với nhìn tấm lưng người đàn ông kia.
Dũng phân trần:
– Cháu không biết người săm cho cháu có phải là Lão Đại mà cô kể không? bác ấy chỉ dặn cháu rằng, hình săm này sẽ cứu cháu 1 mạng nhưng cũng mang lại cho cháu nhiều phiền phức.
Hà Băng sau một hồi trầm ngâm chìm vào suy nghĩ, móc nối các dữ kiện thì thốt ra:
– Cô hiểu rồi. Cứu cháu một mạng thì đã cứu rồi nhé. Nếu Song Sát không nhìn thấy hình săm này thì giờ chắc là sắp đến giờ liệm cháu rồi đấy. Còn phiền phức chính là Lão Đại sợ cháu bị giang hồ miền Nam và miền Trung truy sát để tìm tung tích.
Dũng vẫn chưa hết thắc mắc:
– Vậy sao bác ấy còn săm trên lưng cháu, cứu cháu được 1 mạng nhưng cũng sẽ cướp của cháu 1 mạng. Đằng nào chẳng chết.
Hà Băng thì là người hiểu Lão Đại hơn ai hết ở đây, cô đưa ra phán đoán của mình:
– Cái này cô không chắc, nhưng cô đoán Lão Đại sau khi gặp cháu, đánh giá năng lực của cháu và có thể là đã đào tạo cháu để hoàn thành tâm nguyện của mình.
Dũng háo hức muốn biết vậy mục đích cuối cùng của việc bác Sáu săm hình là gì:
– Tâm nguyện gì?
Hà Băng đáp gọn:
– THỐNG NHẤT GIANG HỒ
Dũng và X ngã “oạch!”, Dũng nghĩ: “Bác ơi là Bác, vậy khác gì bác giết cháu đâu”.
– Tại sao một hình săm lại là có ý muốn cháu thống nhất giang hồ?
– Vì khi mang trên mình hình săm, những rắc rối mà nó mang lại. Cháu muốn sống thì không còn cách nào khác chính là phải: lật đổ và thống nhất giang hồ.
Dũng gật gù đã hiểu mọi chuyện.
Thấy Dũng hiểu mọi chuyện, Hà Băng nói thêm:
– Giờ cháu không cần phải lo chuyện rắc rối nữa đâu. Lão Đại ở ẩn nên không nắm được thông tin giang hồ. Bảy mập đã bị giết, người giết không ai khác chính là Quân ma theo đơn đặt hàng của cô. Cô trả thù cho chồng cô, chính Bẩy mập là kẻ giết chồng cô. Còn Sơn Điếc đã chết cách đây 5 năm rồi, chết vì bệnh tật. Giờ giang hồ Việt Nam đã ổn định theo thế chân vạc, nước sông không phạm nước giếng. Chưa gọi là đoàn kết nhưng cả ba miền đều tránh việc va chạm không cần thiết. Còn việc thống nhất hay không thống nhất thì không phải do một cá nhân nào đó quyết định, mà dành cho một tổ chức lớn đi. Cháu hiểu ý cô không? Thế giới của chúng ta đôi khi phình to quá lại không tốt, lại là cái gai trong mắt của ai đó.
Dũng lại gật gù, cuộc nói chuyện với cô Hằng ngắn ngủi thôi nhưng Dũng như được khai sáng thêm về tầm nhìn, về cái gọi là giang hồ mà cậu dù muốn hay không cũng đã đặt cả hai chân mình vào trong đó.
– Cháu hiểu rồi.
– Giờ đã có thể cho cô biết Lão Đại ở đâu chưa?
– Cô muốn gặp Lão Đại để làm gì?
– Để trả ơn, để phụng dưỡng?
Vậy là Dũng kể lại toàn bộ quãng thời gian trong tù cho chị Đại nghe. Quãng thời gian đáng quên của một đời người bình thường. Nhưng với Dũng, nó cũng đáng nhớ. Vì tại nơi đó cậu được gặp bác Sáu, người đã cho cậu bản lĩnh của ngày hôm nay. Được gặp bác trưởng trại giam, thượng tá Phạm Hồng Đức, người đã không coi cậu là phạm nhân, giảng giảng cho cậu những điều hay lẽ phải ở đời. Được gặp anh Tiến quản giáo. Có được người anh em thân thiết Quân ma, kẻ trọng tình trọng nghĩa nhưng kiếm thuật thì vô song. Và đặc biệt, nơi chốn lao tù ấy, cậu được biết Đào Băng Sương như mối lương duyên từ tiền kiếp, người con gái mà Dũng đã khẳng định được rằng: mình đã yêu.
— Hết chương 57 —