Gác Xép - Chương 56: Chị, cởi áo cho em!
– “Bốp”, Sang cụt bạt tai một thằng quân.
Tát xong lão gầm lên, mấy ngày hôm nay hắn như một con hổ cái bị cướp mất con, lồng lộn, cáu bẳn với tất cả từ đệ tử, quân cán đến cả người làm. Mấy con cá cảnh trong hồ nước không hiểu sao cũng không còn bơi lội tung tăng nhàn nhã như mấy hôm trước nữa, mấy con chim cảnh thì như nuốt mất lưỡi, im bặt suốt cả ngày. Hoa trong biệt phủ thì khác với cái hôm Dũng đến đây còn đua nhau khoe sắc thắm, giờ cũng ủ rũ đìu hiu như nhà có tang.
Sang cụt giờ như đang ngồi trên đống lửa, hắn tưởng mình giống như là pate trong cái bánh mì, bị kẹp trên kẹp dưới.
Trên thì là chị Đại, đã hết thời hạn giao người mà người thì không thấy đâu. Biết là Dũng lì nằm ở bệnh viện rồi đấy nhưng không có cách nào mà đột nhập khử được vì được Quân ma và các anh em khác canh phòng cẩn mật tầng tầng lớp lớp. Hoàng bê đê đã bắn tin đích thân chị Đại sẽ xuống Hải Phòng xử lý, thời gian xuống thì không biết lúc nào.
Dưới thì là Dũng lì và đám đàn em của hắn. Lực lượng chiến đấu đôi bên giờ đã ngang ngang nhau, nếu tính chi li từng quân từng tướng thì đội Dũng lì giờ có phần nhỉnh hơn. Từ sau cái vụ cầu Rào, danh tiếng Dũng lì giờ đã vang khắp hang cùng ngõ hẻm ở cái đất Hải Phòng rồi, có khi đã lan sang các tỉnh khác, thậm chí là toàn giới giang hồ miền Bắc không biết chừng.
Uy tín trong xã đoàn thì đã giảm sút đến mức cùng cực. Minh chứng như đợt vừa rồi huy động quân từ các nghiệp đoàn là thấy rõ. Gọi tới ngành dọc nào, ngành ngang nào ai cũng ậm ừ đắn đo. Có đứa nể quá nhận lời nhưng đến lúc lấy quân thì chỉ đưa vài ba thằng vô danh tiểu tốt đến chạy xe máy còn không thạo. Đặc biệt như cái thằng Huỳnh địt, một tay mình nâng hắn lên, ấy vậy mà vừa rồi huy động của nó 2 chục thằng thôi thì nó lại lấy lý do đang cho anh em đi lễ đầu năm tận trong Nghệ An không biết bao giờ về. Địt mẹ, chó đến thế là cùng.
Trước khi chị Đại đến, chỉ còn nước cuối cùng được phải bắt bằng được Dũng lì. Sang cụt trong kế hoạch đại chiến cầu Rào cũng đã tính đến nước cuối này, bản thân hắn không muốn sử dụng đâu vì đó là điều cấm kị trong giang hồ chân chính. Nhưng một khi đã đến đường cùng thì bàn thờ tổ tiên còn phải bán nữa là chuyện bắt cóc đàn bà con nít.
Kế hoạch của Sang cụt chính là lợi dụng sơ hở của Dũng lì để bắt cóc mẹ Loan của hắn. Bắt cóc để làm gì? Mục đích chính vẫn là dâng người lên cho Phong xếch, kẻ đã đặt hàng hắn từ bao nhiêu lâu nay với lời hứa đổi lại chính là được bố hắn nâng đỡ trước mặt chị Đại, được lên Hà Nội làm phó cho bà trùm là cái trước mắt, còn xa hơn nữa thì chính là lật đổ bà trùm. Hắn tin rằng với chỗ dựa là bố Phong xếch thì không việc gì là không làm được. Mục đích phụ thì là để phòng trường hợp không bắt được Dũng lì thì có cái mà đổi người.
Nhưng đến giờ này Sang cụt vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bố của Phong Xếch làm quan lớn lắm, rất lớn là đằng khác, bản thân ông nếu cố có thể thay bà trùm này bằng một ông trùm khác. Nhưng giữa chính trị và chuyện gia đình lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ông có thể vì đứa con trai độc nhất giời đánh của mình mà làm một số chuyện, nhưng đó chỉ là những chuyện cỏn con mà thôi. Còn chuyện lớn kia không phải ông muốn và quyết một cái là được ngay. Già đời rồi nhưng Sang cụt bị hư danh che mờ con mắt và tầm nhìn, tin vào những lời hứa lèo của Phong xếch mà chệch bánh trong đường đi nước bước. Sai lầm tai hại nhất chính là ý định thôn tính nghiệp đoàn Trần Thưởng.
Kế hoạch bắt cóc Loan không thành vì mấy thằng sau khi lùng khắp căn nhà không tìm thấy Loan và Trúc đâu thì phát hiện trong gia đình còn có chị Thủy và 2 đứa con. Không về tay không thành ra chúng bắt luôn ba người. Bắt về đến biệt phủ rồi mới biết đây chính là vợ con Quân ma. Dĩ bất biến, ứng vạn biến. Mặc dù 3 người này không thể làm hàng tráo đổi cho Phong Xếch lấy mấy lời bênh vực, nhưng chắc là cũng đủ để gây sức ép đổi người với Dũng lì. Sang cụt dự là với tính cách giang hồ trượng nghĩa của Dũng lì thì chắc chắn hắn sẽ không thể thấy chết mà không cứu.
Giờ chỉ còn cách này thôi. Đối cứng với Dũng lì không ăn thua, vậy phải dùng đến cái đầu lão luyện bao năm lăn lộn giang hồ của mình. Và Sang cụt tin chắc 1 điều, Dũng lì sẽ tự tìm đến.
Quả đúng là như vậy, điện thoại của lão ta reo, là số của Dũng lì:
Sang cụt: “Mày vẫn còn sống à?”
Dũng lì: “Tôi còn phải đưa ma ông xong đã có chết thì mới chết được”
Sang cụt: “Oắt con, theo tao thì sống, chống tao chỉ có nước chết”
Dũng lì: “Không nói nhiều với ông nữa, điều kiện là gì?”
Sang cụt: “Hahaha, học được kha khá rồi đấy. 1 đổi 3, mày lợi quá còn gì”
Dũng lì: “Được, 3 ngày nữa tôi có mặt ở biệt phủ nhà ông. Vợ con Quân ma mà bị mất một sợi tóc thì tôi băm ông cho cá cảnh ăn đấy”
Sang cụt: “Hà hà hà, tao chưa đến nỗi biến thái mà ấu dâm và chơi một con osin quê mùa đâu, đến 1 mình không thì hủy”
Nói xong Sang cụt cúp máy, hắn cười ha hả vì chẳng phải câu mà con cá tự nhảy lên bờ cho lão bắt.
—
Tại bệnh viện đa khoa Hải Phòng, cái nơi mà Dũng cắt bao quy đầu hơn chục năm về trước. Dũng đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, một cánh tay cắm ống truyền nước, 1 cánh tay cắm ống truyền máu, trên người cậu thì băng bó chi chít. Ngồi quanh giường bệnh lúc này là toàn bộ những anh em cốt cán của mình không sót một ai, Chị, Quân ma, Tốt cờ, Thiệp béo, Phương sắt, Đồng phang, kể cả Lương sẹo cũng được triệu hồi về. Mỗi người ngồi trên một chiếc ghế nhựa, phòng bệnh được đóng kín, có người của mình canh gác bên ngoài.
Thấy Dũng cúp máy xong thì Quân ma nói:
– Dũng, không cần phải thế đâu. Tôi nghĩ mình tôi có thể đột nhập biệt phủ cứu người.
Dũng lì nhìn Quân ma nói:
– Anh Quân, ba ngày liền anh tìm cách mà không được, thứ nhất địa hình ở đó rất rộng, địa điểm giữ người không biết ở đâu, chưa chắc chị Thủy và các cháu đã ở trong biệt phủ. Thứ 2 là lão già chắc chắn bố trí người canh phòng cẩn mật bởi đây là thứ cuối cùng để hắn đạt được mục đích. Chị và các cháu em nghĩ là vẫn an toàn vì cái hắn muốn là em.
Quân ma áy náy trong lòng:
– Nhưng cậu vào đó thì 1 sống 9 chết. Lại còn xem cậu kìa, đã đi lại được đâu mà đánh với đấm.
Dũng lì đã có dự tính của mình xong xuôi trước khi hắn điện cho Sang cụt, giờ đây cũng là buổi họp với toàn bộ anh em, cậu trình bày kế hoạch của mình:
– Tất nhiên là em cũng có dự tính của mình. Chuyện lần này mạo hiểm thì có mạo hiểm thật nhưng rất đáng để làm vì đó là chuyện an toàn của người thân nhà mình. Vợ con của anh Quân hay người thân của tất cả anh em ở đây đều là người thân của em. Em không bao giờ để người khác làm hại người thân của mình. Ý em đã quyết.
Chị thì biết tính Dũng, có gàn cũng không được nên chỉ im lặng lắng nghe xem kế hoạch là gì. Những anh em còn lại một lần nữa khẳng định trong tâm rằng mình đã chọn đúng người làm bạn, làm anh em, đặc biệt là Đồng phang, người mới ra nhập đội ngũ.
Dũng lì im lặng một hồi rồi trình bày chi tiết kế hoạch:
– Giờ em và chị X không còn sức chiến đấu nên mọi việc phải dựa vào các anh hết. Kế hoạch lần này như sau: TruyenKK#$%^&*()_+ +_)(*&^%$#@!, Blo … bla … ble … blu … bli … blon…………. Anh chị có ý kiến gì không?
Các anh em suy nghĩ một hồi để thẩm thấu kế hoạch của Dũng, sau đó chị lên tiếng trước:
– Tôi lo Sang cụt không chỉ có từng đó quân, đội Hà Nội đã rời Hải Phòng ngay đêm ở cầu Rào, quân thường trực của hắn dưới Hải chém và Hà điên thì đã bị thương quá nửa rồi. Tôi đoán hắn phải có kế hoạch huy động thêm quân.
Dũng bổ sung:
– Em cũng đã tính nước này, giờ chị tung tin toàn bộ sự việc ở cầu Rào ra cho các ngành ngang, ngành dọc ở Hải Phòng được biết. Em tin rằng sau sự việc vừa qua thì không ngành nào dám mang quân đến cho Sang cụt sử dụng nữa đâu.
Lương sẹo nói chêm vào:
– Đúng như vậy, ngay đêm ở cầu Rào, Sang cụt cũng muốn huy động người từ các nghiệp đoàn và ngành ngang khác nhưng không được. Chỉ có một số ít cử người đến nhưng chỉ đến vài người và toàn hàng lởm. Tôi sẽ nghe ngóng thông tin này, nhưng tôi dám đến 9 phần là hắn không thể có thêm quân ở thời điểm này.
Quân ma lên tiếng:
– Với bản tính và với vị thế của lão ta thì chắc chắn lão sẽ không nghĩ là anh em mình dám đánh tổng lực, vả lại một khi Dũng lì đang ở trong tay hắn thì hắn còn sợ gì mình manh động. Vậy nên chuyện hắn có thêm quân tôi nghĩ sẽ ít có khả năng xảy ra.
Dũng chốt:
– Vậy chuyện lực lượng đã chốt. Ai còn ý kiến gì không?
Quân ma suy tư:
– Tôi vẫn thực sự chưa an tâm đám ông Khang, cận vệ cá nhân của Sang cụt. Một người cực kỳ khó đoán, ông ta chưa giao chiến với ai bao giờ nên không đoán được thực lực. Một điều kì lạ là quân của ông ta gồm khoảng 20 người, nhưng ba hôm vừa rồi tôi mới chỉ phát hiện được một nửa, một nửa còn lại ẩn thân ở đâu đó trong biệt phủ mà mình không đoán được.
Dũng quay sang hỏi Lương sẹo:
– Thông tin về chú Khang anh Lương đã có đủ chưa? Em có cảm giác rất tốt về con người này.
Lương sẹo nói vắn tắt những thông tin mà đội của mình tìm hiểu được:
– Cơ bản là đủ, ông Khang tuổi hơn 60 một chút, là Đại tá đặc công quân đội về nghỉ hưu theo chế độ. Ông ta có con trai tên là Khái đang du học bên châu Âu, chắc khoảng vài ba tháng nữa là học xong. Theo lời đồn thì ông ta rất giỏi võ nghệ, quân của ông ta cũng đều là người ngành an ninh, quân đội nghỉ hưu hoặc rời khỏi ngành. Nhiệm vụ của ta chỉ có duy nhất là: bảo vệ tính mạng Sang cụt, những chuyện còn lại của giang hồ ông ta nhất định không làm.
Dũng chốt lại:
– Vậy là đủ rồi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Em tin ông Khang không phải là mối hiểm trong kế hoạch lần này. Giờ các anh về chuẩn bị theo kế hoạch đi.
Cả đám lục tục rời khỏi bệnh viện ra về. Để lại X và Dũng trong phòng bệnh. Dũng nhìn chị, chị đã làm thủ tục xuất viện rồi nên chị không còn mặc áo bệnh nhân giống Dũng nữa. Chị lại quay lại với trang phục quen thuộc của mình. Vết thương ở vai và cánh tay được chị giấu trong áo. Việc của chị chỉ là lăng xăng chăm sóc Dũng mà thôi.
Thấy chị đang gọt mấy quả xoài thì Dũng hỏi:
– Chị, mấy hôm em bất tỉnh vừa rồi ai thay quần áo cho em?
– Y tá và điều dưỡng. Sao, Dũng hỏi thế để làm gì?
Dũng đang lo hình săm trên lưng mình bị lộ, nhưng nghe chị nói vậy thì chắc là không sao rồi. Nhưng để cho chắc hơn thì Dũng hỏi thêm:
– Chị thấy người ta có nói gì lạ trên người em không?
– Không…… À có, có Mai bảo là có hình săm gì đó đẹp lắm. Mà hình săm nào vậy, sao trước giờ không nghe nói đến.
Thôi chết con mẹ nó rồi, không biết Mai đã nói cho ai biết chưa, về mà quang quác cái mồm cho mẹ Hằng chì toi. Dũng toát mồ hôi hột mặc dù trong phòng đang có điều hòa:
– Thôi chết em rồi chị ơi.
X ngừng ngọt xoài, ngoảnh lên nhìn Dũng:
– Sao chết?
Đến nước này thì Dũng cũng không giấu chị nữa, cậu cũng muốn cho chị biết bí mật về hình săm trên lưng cậu từ lâu rồi nhưng chưa có dịp, chị là người cậu tin tưởng nhất, cùng cậu vào sinh ra tử không ít lần. Cho chị biết trước còn hơn là để chị phát hiện ra có khi gây hiểu lầm giữa hai chị em.
Dũng bảo chị:
– Chị, cởi áo cho em.
Oạch, X đỏ mặt e thẹn. Cô nghĩ : “Đã là gì của nhau đâu, với lại đang đau ốm thế này thì làm ăn gì”, nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng X không dám nói thành lời. Cô mặt đỏ như gấc buông tay con dao rồi vân vân mấy ngón tay thẹn thẹn thùng thùng:
– Dũng, đừng làm vậy. Tôi không thể.
Dũng ngơ ngác trước thái độ của chị một lúc sau mới phán đoán được trong đầu của chị đang nghĩ cái gì. Cậu mỉm cười trước suy nghĩ của chị, nhìn chị lúc này đẹp biết bao. Chị bây giờ đã có một vị trí vững chắc trong trái tim cậu, vị trí mà không ai có thể thay thế được. Nhớ lại ánh mắt của chị nhìn mình lúc bị quăng xuống sông, ánh mắt đó chỉ có những người yêu nhau mới có. Nhớ lại giờ phút chị em chiến đấu bên nhau, lưng tựa lưng đối mặt với sống chết. Mấy ai trên đời được nếm trải những giây phút ấy cùng người thương.
Giờ đây Dũng đã chắc chắn rằng người phụ nữ mình yêu chính là chị, không phải ai khác mà chính là Đào Băng Sương, cô gái có tuổi thơ bất hạnh rồi số phận run rủi hai người gặp nhau trong chốn lao tù, rồi sau này khi được tự do thì như đôi chim yến một giây không rời. Loài chim yến là loài đặc biệt nhất, vợ chồng chim yến đã gắn bó với nhau thì cả đời không rời, cả đời không đổi. Nếu chẳng may một trong hai bị chết thì con còn lại sẵn sàng lao thẳng vào vách đá tự sát.
Dũng định sau đợt này, tìm lại được sự bình yên trong cuộc sống thì sẽ ngỏ lời cùng chị để hai người chính thức đến với nhau. Nhưng nghĩ lại cuộc đời không biết đâu mà lần. Ba ngày nữa mình phải vào hang cọp, chuyện có bước ra khỏi đấy hay không cũng chỉ là 50:50. Vậy nên hãy trân trọng những giây phút này, hãy tận hưởng nó đi, đừng chờ nữa mà hối tiếc.
Trở lại với khuôn mặt đang đỏ dừ của X, nếu bảo cô phải hy sinh bất cứ điều gì cho chàng trai lì lợm trọng tình trọng nghĩa đang nằm trên giường bệnh với chi chít vết thương kia cô sẵn sàng mà không cần suy nghĩ lấy 1 giây. Kể cả cái ngàn vàng mà cô phải đổi 5 năm tù để giữ lại cô cũng không màng. Nhưng đây lại là bệnh viện, Dũng bảo mình cởi áo cho hắn không phải là vì “cái chuyện xấu xa” kia chứ.
Dũng trêu chị:
– Đi mà chị, em đang đau thế này mà chị nỡ lòng nào.
Dũng nói ra câu đấy thì X biết là suy nghĩ của mình là đúng rồi, đúng là cái đồ đáng ghét này đang đòi hỏi chuyện kia rồi. X bối rối quá thành ra nói quẩn, cô vò vò vạt áo:
– Nhưng mà … nhưng mà …. đã …. là gì đâu …. mà …….. Với lại ….. đây là bệnh viện …..
Dũng không nhịn được cười nữa rồi, tự nãy tới giờ cố nín lắm nhưng giờ thì chịu không giấu được. Cậu cười ha hả ha hả:
– Ha ha ha. Chị. Chị cởi cho em cái áo để em cho chị xem hình săm ở lưng thôi mà.
X trợn mắt, phùng mồm một hồi rồi lại quay lại với thái độ ngượng ngùng:
– Ủa, chỉ thế thôi à?
– Không thế thì thế nào hả giời.
– Tưởng ………….
– “Tưởng gì?”, Dũng như đang chờ chị nói tiếp, cậu hồi hộp chờ chị nói ra mồm cái tưởng của chị.
Nhưng X thì lại giấu ngượng bằng cái lạnh tanh tành tành:
– Tưởng muốn đi tắm.
Nói rồi X đứng dậy định cởi cúc áo cho Dũng thì thấy vướng hai cái dây chuyền nước ở hai tay. Thấy vậy cô vòng ra sau lưng và vén cái cáo bệnh nhân của Dũng lên. Áo được kéo hết lên tận cổ thì hiện ra hình săm hổ kín toàn bộ tấm lưng trần lực lưỡng của Dũng. Cũng may vụ cầu Rào cậu không bị chém phát nào vào lưng nên hình săm vẫn còn nguyên vẹn như thủa nào.
X nhìn một hồi, đúng hơn là chiêm ngưỡng hình săm này, phải nói nó một bức tranh quá đẹp, quá có hồn và đầy sức sống. Con hổ đang bước đi một cách oai vệ giữa cánh rừng đại ngàn, rất dữ tợn nhưng cũng rất uy nghi. X trầm trồ:
– Òa, đẹp thật đấy. Lần đầu tiên tôi thấy một hình săm đẹp như vậy. Mà săm hồi nào vậy, có phải lúc tôi đi chơi không?
Hai chị em thường gọi thời gian X bỏ nhà đi là đi chơi.
Dũng kể lại cho chị nguồn gốc của hình săm:
– Không phải chị ạ, là bác Sáu săm cho em trước lúc em ra tù. Hồi đó chị ở ngoài rồi nên không biết.
– Sao giờ mới kể?
– Cũng là do bác Sáu dặn em không được cho ai biết.
– Sao lạ vậy, chỉ là một hình săm thôi mà.
Dũng bắt đầu kể lại từ đầu trí cuối về hình săm cho chị nghe, về những lời dặn dò, cảnh báo của bác Sáu về hình săm này.
Nghe xong X buồn buồn:
– Dũng không tin tưởng tôi?
Dũng biết chị có chút tự ái khi mình không phải là người đầu tiên biết chuyện, lại cũng là đến thời điểm này mới biết. Dũng giải thích cho chị nghe:
– Chị, chị là người em tin tưởng nhất trên đời này. Chị còn nhớ trước ngày chị ra tù chị em mình nói chuyện ở sân trại giam không? Ngày đó em có nói là cả đời này sẽ luôn ở bên cạnh chị. Em chưa nói cho chị biết vì em sợ điều đó sẽ làm liên lụy đến chị. Bởi vì chính em cũng chưa hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói của bác Sáu.
– Vậy sao bây giờ lại cho tôi biết?
– Vì em sống chết thế nào còn chưa biết, chị biết mà ứng biến sau này.
X vê mạnh làm xoắn cả cái gấu áo, cô giống như là ngày đầu tiên về nhà chồng, nhưng nghe Dũng nói đến từ sống/chết, không biết có sức mạnh từ đâu ra làm cô buông tay nơi vạt áo và đặt mạnh lên môi Dũng:
– Tôi cấm Dũng được chết. Dũng chết là tôi chết theo.
Cơ hội vàng đã đến, Dũng với cái tay truyền máu lên đặt vào bàn tay X vẫn đang ở trên môi mình. Cậu ghì chặt tay chị vào môi mình và hôn lên bàn tay nhỏ bé, mịn màng ấy. X đứng hình vì bị hôn vào tay. Cái hôn đầu tiên của người ấy dành cho mình không phải là vào mông, à quên vào má vào môi mà là vào tay.
Hết chập hôn, Dũng vẫn cầm bàn tay của chị nhưng bỏ khỏi môi mình, cậu nhìn vào mắt chị giờ cũng đang nhìn vào mắt mình say đắm. Chị đã không chối bỏ nụ hôn này.
Dũng ngỏ lời:
– Chị Sương, đi rửa tay đi. Toàn mùi xoài.
Oạch. X bật dậy rụt bàn tay khỏi tay Dũng, cô giậm chân đành đạch:
– ĐỒ CHẾT GIẪM! GHÉT CÁI MẶT ……….
Nói rồi X đi vào nhà vệ sinh ngay trong phòng bệnh.
Ở bên ngoài, qua những khe hở của tấm kính cửa phòng bệnh, Mai chứng kiến tất cả cuộc nói chuyện vừa rồi. Cô định đến thay băng cho Dũng.
Mai cảm thấy lòng mình thật thanh thản, cô đã xác định được người ở trong lòng Dũng không phải là mình, là người con gái thanh mảnh, nhanh nhẹn kia. Mấy hôm vừa rồi, được chứng kiến sự lo lắng của chị X dành cho Dũng, được chứng kiến X thức trắng đêm bên giường bệnh lúc Dũng bất tỉnh. Mai thấy rằng tình cảm mình dành cho Dũng so với của chị X thật là nhỏ bé. Có duyên gặp nhau nhưng đâu phải là có phận được ở bên nhau.
Mai biết, mình chỉ có thể coi Dũng là bạn được mà thôi.
– “cộc cộc cộc”, Mai gõ cửa nhưng không đợi người mở cửa mà cô tự mở rồi bước vào, trên tay là khay đồ y tế.
Vừa đi cô vừa nói:
– Cậu thấy trong người thế nào? Tớ vào thay băng cho cậu đây. Nằm viện không ai sướng như cậu đâu.
Thấy Mai bước vào với khuôn mặt vui tươi, Dũng cũng cảm thấy nhẹ lòng. Thú thật là từ ngày cậu từ chối Mai ở tại nhà riêng của Mai thì Dũng chưa một lần gặp lại, cậu có chút ngài ngại trong lòng. Dù gì người ta là con gái, chủ động ngỏ lời rồi bị từ chối cũng là một điều đáng buồn. Không biết Mai có vượt qua được không? Nhưng nhìn thái độ vậy chắc là ổn rồi.
– Mai đấy à, tớ thấy ngứa ngứa ở các vết thương.
Đặt khay y tế xuống cái bàn đầu giường. Mai rất ra dáng bác sĩ, mặc dù cô mới chỉ sinh viên thực tập thôi:
– Vết thương đang lên da non nên cậu thấy ngứa là phải rồi. Cấm gãi đấy. Mà chị X đâu rồi.
Mai biết thừa chị đang ở trong nhà vệ sinh nhưng cô tảng lờ vờ như không biết.
Dũng nói:
– Chị ấy đang đi vệ sinh nặng trong kia.
Vừa nói xong câu ấy thì chị như một bóng ma đã ở dưới cuối giường rồi:
– Này, vừa nói cái gì đấy. Muốn chết hả???
Chỉ có Mai là cười được vì sự thân thiết của hai người này, cô lắc lắc cái đầu rồi làm những thao tác rất thành thục là thay băng cho Dũng, nhìn cô làm không ai nói cô mới chỉ là sinh viên thực tập.
Nhìn Mai làm là Dũng lại nhớ đến cái ngày cậu “được” chị thay băng vết thương ở đùi tại phòng y tế trại giam, phải nói đấy là cuộc tra tấn thì đúng hơn.
Chị đang nhìn đắm đuối vào những vết thương của Dũng dưới bàn tay của Mai. Dũng vừa nhìn Mai làm vừa hỏi:
– Mai, cậu đã biết hình săm ở lưng tớ rồi à?
Mai vẫn thoăn thoắt bàn tay, với cô thì hình săm đâu có gì là đậu, chỉ là hình săm của Dũng thì đẹp hơn người thôi. Cô không nhìn lên mà trả lời:
– Đẹp phết nhỉ?
– Cậu đã nói cho ai biết chưa?
– Ôi giời, chỉ là hình săm thôi mà, tớ gặp đầy, có gì mà nói.
Dũng thở phào, ơn giời là Mai chưa để lộ thông tin. Dũng hỏi lại cho chắc:
– Vậy là cậu chưa nói cho mẹ cậu biết phải không?
– “Rồi”, Mai đáp như kiểu một cộng một bằng hai.
Vừa thở phào giờ lại thở dài, Dũng than:
– Thôi chết tôi rồi.
– Bảo với mẹ là cậu đang nằm viện rồi, còn chuyện săm trổ thì dỗi hơi à nói. Mà sao, có gì mà phải giấu.
Như chết đuối vớt được cây chuối, Dũng dặn:
– À, tớ không muốn nhiều người biết. Cậu đừng nói cho ai biết nhé.
– Uh, yên tâm. Tớ không nói cho ai biết đâu. Nhưng đăng lên Facebook có được không? Hihihihihi
– Trời ạ, tôi xin cậu đấy. À mà Facebook là gì?
– Đúng là người rừng.
Vậy là yên tâm về phía Mai.
X nhìn Mai làm thì sốt ruột, cô nói với Mai:
– Mai để chị làm cho.
Nghe đến đấy thì Dũng rú lên nhớ lại cái lần nọ. Cậu thét lên như kiểu vừa bị tuyên án tử hình:
– KHÔNG! ĐỪNG ĐỂ CHỊ ẤY LÀM.
—
Ba ngày sau, theo như lời hẹn với Sang cụt, Dũng trốn viện ra ngoài cổng thì được Quân ma đón đi bằng xe oto, cậu thay bộ quần áo viện bằng một chiếc quần vải rộng thùng thình và một chiếc áo sơ mi cũng rộng không kém. Mặc đồ rộng cơ bản là để vải không chạm vào vết thương.
Đưa Dũng đến cổng ngôi biệt phủ của Sang cụt thì Quân ma thả Dũng ở đó rồi vòng xe đi mất.
Dũng lấy điện thoại ra gọi cho Sang cụt.
Mặc dù ở trong nhà nhưng Sang cụt cũng biết được Dũng đang đứng ở ngoài và chỉ có một mình thông qua cái camera gắn ở cổng. Lão nhấc máy:
Sang cụt: “Đến rồi hả?”
Dũng: “Đổi người tại cổng”
Sang cụt: “Được, chờ đấy”
Một lúc sau thì cánh cổng gỗ nặng trịch được mở ra một cách từ từ. Dũng nhìn thấy chị Thủy và hai bé Quang Trung, Thủy Diễm. Nhìn sơ thì đúng là Sang cụt đã giữ lời hứa khi ba người trông vẫn khỏe mạnh, không bị sứt mẻ gì. Theo sau mẹ con chị Thủy là Hải chém và khoảng hơn chục tên đàn em. Bọn chúng vấn túm cổ áo 3 người phòng trường hợp chạy thoát.
Nhìn thấy người thì Dũng hỏi chị Thủy:
– Ba mẹ con chị có bị làm sao không?
Thủy không nói gì nhưng lắc đầu tỏ ý mình không làm sao. Dũng thấy vậy thì yên tâm. Hắn quay sang Hải chém:
– Thả ba mẹ con ra, tao sẽ đi vào.
Hải chém không phải tay mơ, hắn không dễ bị lừa:
– Thả ra để mày chạy cùng à?
Dũng không nói gì, cậu cởi vài nút áo trên người và vén ống chân lên:
– Nhìn đi, như này thì chạy được à?
Hải chém thấy trên ngực, trên bụng và dưới hai ống chân là chi chít các vết thương vẫn còn đang dịt băng gạc. Nhìn đúng là Dũng đang bị thương rất nặng, chắc không còn sức chiến đấu. Nhưng hắn vẫn đề phòng bất trắc kẻo hỏng việc.
– Cùng đổi đi, mày tiến qua đây.
Dũng đành lết từng bước đi khó nhọc tiến về cánh cổng, đồng thời lúc đó Hải chém cũng dẫn ba mẹ con Thủy tiến bước.
Lúc đi ngang nhau thì Dũng nói với chị Thủy:
– Ba mẹ con chạy về phía ngoài đi, anh Quân đang đợi.
Thủy gật đầu.
Tóm được vào vai Dũng thì đám Hải chém cũng đồng thời thả người. Vậy là ba mẹ con chị Thủy chạy như bay về phía xa, nơi có Quân ma đang đợi sẵn.
Vậy là Dũng bị Hải chém và đám đàn em dẫn giải vào bên trong, cánh cổng gỗ nặng nề đóng lại như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Dũng đã ở hẳn trong ngôi biệt phủ, đây là lần thứ 2 Dũng đến đây, lần trước với vai là khách, còn lần này với vai là tù binh.
Trong phòng khách, qua camera, Sang cụt cười ha hả, cuối cùng thì lão ta cũng bắt được Dũng lì. Hắn ngẫm sự đời, đôi khi không cần làm quá lên làm gì cho mệt, chỉ một chiêu nho nhỏ là đã bắt được con cá lớn rồi. Hắn tự nhủ đây là kinh nghiệm để đời.
Dũng lì được áp giải như kiểu phạm nhân ra trường bắn, đi được vài bước thì tự nhiên hắn loạng choạng, hai chân va vào nhau ngã khụy ra đất:
– “Á á á”, Dũng kêu lên đau đớn vì cú ngã làm vết thương ở chân vừa lên da non đã lại bật máu.
Hải chém nhìn vậy thì quát:
– Mày định giở trò gì à?
Dũng vừa gắng ngượng đứng dậy vừa nói:
– Giở cái con cặc, chúng mày không thấy tao đang bị thương à.
Hải chém định cho đàn em vác Dũng khênh vào trong nhưng Dũng từ chối:
– Tao đi được.
Vậy là Dũng lại cố lê từng bước chân đi vòng vèo mãi vào sâu trong biệt phủ, máu vẫn tứa ra giỏ giọt rơi xuống đất theo từng bước chân của cậu.
Vào sâu bên trong mà Dũng cũng không biết là đâu thì cậu thấy một cánh cửa dưới mặt đất đã được ở ra, cánh cửa này được ngụy trang bằng những viên gạch lát nền giống với những chỗ khác. Khi đóng lại nếu không để ý kĩ thì chắc chẳng nhận ra đây là một cánh cửa, dẫn lối xuống một căn hầm.
Căn hầm rộng chừng 2 chục mét vuông, có vài chum sành đựng rượu ở góc. Chắc nơi đây được thiết kế là hầm để rượu. Căn phòng không có ánh sáng tự nhiên mà được thắp ánh sáng lờ mờ bằng một bóng đèn sợi tóc. U ám đến rợn người. Chắc ba mẹ con chị Thủy bị nhốt dưới đây mấy ngày hôm nay. Thật là tội cho mấy đứa nhỏ.
Trói tay Dũng ngoặt ra phía đằng sau bằng dây thừng, Dũng bị ghim vào một cây cột sắt hình tròn nối từ sàn nhà lên đến trần.
Xong xuôi đâu đấy, Hải chém và đám người đi lên trên, đóng cửa hầm. “Tạch”, tiếng đèn tắt trả lại bóng đêm. Ở đây tối như âm phủ.
—
Sang cụt gọi điện cho Hoàng bê đê:
Sang cụt: “Cậu Hoàng, tôi đã bắt được Dũng lì”
Hoàng bê đê: “Chưa được giết, chị Đại muốn gặp Dũng lì”
Sang cụt: “chị Đại gặp? gặp làm gì?”
Hoàng bê đê: “Ông hỏi làm gì? Đấy không phải việc của ông?”
Sang cụt miễn cưỡng đồng ý: “Được, vậy bao giờ chị Đại đến?”
Hoàng bê đê: “Cũng không phải việc của ông”
Sang cụt: “Được rồi”. Cúp máy, lão thở dài, vậy là mình phải giữ một con hổ trong vườn nhà không biết đến bao giờ. Lao tâm khổ tứ bắt được Dũng lì không biết là phúc hay họa đây.
—
Tại một ngôi biệt thự cổ kính ven Hồ Tây, thành phố Hà Nội. Hoàng bê đê vừa nói chuyện xong với Sang cụt thì nói cung kính lễ phép thưa:
– Chị Đại, lão già Sang cụt vừa thông báo đã bắt được Dũng lì?
Chị Đại, người phụ nữ gốc Hà Nội cổ. Năm nay khoảng hơn 40 tuổi nhưng nét đẹp mặn mà vẫn không bị thời gian tàn phá. Mái tóc dài chấm thắt lưng mượt mà óng ả vì từ nhỏ chỉ gội bằng bồ kết ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh tú mịn màng trắng hồng. Đôi hàng mi ướt cuốn hút lòng người che chắn đôi mắt đen hạt nhãn, cánh mũi phập phồng trên đôi môi cong chúm chím, mỗi lần nói để lộ hai hàm răng trắng tinh đều chằn chặn như bắp ngô.
Chứng minh nhân dân chị Đại có ghi tên thật là Nguyễn Thị Hà Băng, Hà Băng sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống nhiều đời buôn bán làm ăn ở phố Cổ Hà Nội. Cô thừa hưởng từ nết ăn, tiếng nói, trang phục, sinh hoạt và cả những thói quen của một cô gái Hà Nội đúng nghĩa.
Người ta thường nói: “dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”, Hà Băng trong bộ đồ áo dài cách tân đang ngồi tỉ mỉ bóc từng ngó sen mà người làm mới hái lúc tờ mờ sáng ở hồ Tây. Mỗi mùa sen nở, cô thường tự tay làm chè sen để uống hoặc làm quà biếu cho các nhân vật đặt biệt. Chè phải là là những búp non xanh được trồng và chăm sóc đặc biệt ở Thái Nguyên, ngó sen phải là sen hồ Tây hái vào các buổi tờ mờ sáng, lúc những hạt sương ban mai còn đọng trên lá. Cách chế biến thì cầu kỳ vô cùng, tất cả đều phải được làm bằng đôi bàn tay khéo léo, nhẹ nhàng và mềm mịn của người phụ nữ. Công thức chế biến cũng là gia truyền của từng dòng họ, không phổ biến rộng rãi. Trè sen cũng không phải là thức uống được bầy bán ở các cửa hàng ngoài chợ.
Nghe Hoàng Bê đê báo cáo, Hà Băng dừng hẳn lại công việc, cô biết là khi đang ướp trà thì tâm hồn người làm phải hoàn toàn không có tạp niệm, không được để suy nghĩ mình vẩn đục, bởi nếu làm vậy sẽ tạo ra một vị chè sen khác.
Đi hẳn ra một cái bàn khác, Hà Băng lạnh lùng:
– Bắt bằng cách nào? Cả đội của mình xuống hỗ trợ mà còn không bắt được sao lão ta một mình làm được?
Hoàng bê đê đã biết chuyện Sang cụt bắt người làm con tin do chính lão báo cáo nên giờ nói lại cho chị Đại:
– Em nghe Sang cụt báo cáo là do hắn bắt người nhà của Dũng lì, ép Dũng lì tự nộp mình chuộc người?
Hà Băng nhướn mày:
– Lão già chết tiệt, lão không biết là tôi cấm làm những chuyện động đến đàn bà con nít hay sao?
Hoàng bê đê thấy chị Đại giận thì cũng run bắn người, chuyện này có phần lỗi của hắn, biết luật nhưng phạm luật:
– Cái này ….. chắc là do lão ta cùng đường. Với lại lão có nói với em là không làm hại người. Chỉ dùng người để ép Dũng lì nộp mạng thôi. Người cũng đã thả rồi.
Nhưng chị Đại không để yên:
– Luật là luật. Phạm luật phải bị xử. Thế thôi. Báo cho lão ta để nguyên Dũng lì đấy, cấm xử trước. Để tôi xem Dũng lì là ai mà làm mưa làm gió ở Hải Phòng, đến Bắc đại bàng cũng không bảo vệ nổi Phong xếch, đến Quân ma cũng tự nguyện đầu quân cho hắn.
– Vâng, em báo rồi.
– Thằng cu Phong thế nào rồi?
Nghe chị Đại nhắc đến Phong xếch, Hoàng bê đê thở dài một cái thườn thượt:
– Dạ chị, cậu Phong vừa mới ra viện nhưng sức khỏe không được tốt. Bị Dũng lì đánh hiểm quá nên phổi có vấn đề. Không chữa trị ngay được mà phải từ từ. Giờ đang nằm nhà chẳng đi đâu được.
Vụ Phong xếch là chị Đại bị mất mặt với người bạn của chị, cũng chính là bố Phong xếch. Nhưng sự đã rồi biết làm sao được, chỉ còn cách bắt người mà tạ tội thôi.
Hà Băng thở dài một cái rồi nói với Hoàng bê đê:
– Thôi được rồi, độ 1 tuần nữa tôi sẽ đích thân xuống Hải Phòng, dưới đó loạn rồi cần phải sắp xếp lại. Giờ đang mùa sen, chưa đi ngay được.
—
Dũng ở trong hầm cũng không biết là bao lâu rồi, cậu còn không phân biệt được là ngày hay đêm. Bỗng Dũng giật mình vì có tiếng khe khẽ mở cửa hầm rồi đóng lại ngay. Điện vẫn không được bật. Dũng đoán biết là người của mình, kế hoạch là như vậy mà.
Dũng hỏi khẽ:
– Ai?
Một tiếng thì thầm:
– Em đây, em là quân của anh Lương sẹo cài vào đây.
Dũng mừng thầm vì mọi chuyện đúng như kế hoạch:
– Ừ, tình hình thế nào rồi?
– Dạ, anh Lương báo là ở ngoài đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ chỗ anh nữa thôi. Em lần theo vết máu anh để lại trên đường mới phát hiện được hầm bí mật này. Nhưng chúng canh phòng cẩn mật quá nên giờ em mới tới được.
Dũng ra lệnh:
– Làm đi.
Vậy là đồng chí quân ta dùng dao cắt dây trói cho Dũng, được cởi trói, Dũng vươn vai vì mỏi nhừ, quần thì ướt nhẹt vì cậu tự đái mấy lần. Sau đó thì đồng chí quân ta nhắn tin ra bên ngoài cho Lương sẹo. Mọi thứ phải đợi thôi.
—
Chiếc xe Fortuner được gài cầu chậm, vẫn cái cản trước bằng thép đặc chủng đó nhưng được độ thêm một đoạn thép đặc vót nhọn dài gần 1 mét phía trước. Trông nó như một chiếc xe đặc chủng của quân đội.
“Rầm”, cánh cổng gỗ nặng trịch vậy mà bị chiếc xe ghim thẳng một lỗ thủng và mở toang. Tốt cờ cầm lái, ngồi bên cạnh là Quân ma, ngồi sau có Đồng phang, Phương sắt, Thiệp béo, chị X và cả Lương sẹo nữa.
Theo sau chiếc Fotuner là khoảng gần chục chiếc xe 4 chỗ, 7 chỗ các loại, cả đoàn rầm rập tiến vào sân chính của biệt phủ.
Đứng đầu là Quân ma, sau lưng là đội hình thiện chiến đang dàn trận. Quân ma hét to giữa sân:
– SANG CỤT ĐÂU? RA ĐÂY NGAY!
Biệt phủ được một phen nhốn nháo, đây là lần đầu tiên kể từ lúc được xây dựng mà có kẻ dám đường hoàng giữa ban ngày ban mặt trực diện xông vào gây chiến.
Nhốn nháo thì cũng nhốn nháo thật nhưng gần như ngay lập tức Hà điên và Hải chém đã tập hợp quân đủ từ các gian nhà và phi ra giữa sân dàn trận đối ứng. Hàng người dạt ra để cho Sang cụt đi lên, theo lưng hắn là ông Khang, người bảo vệ già.
– Tao không đến tận nhà chúng mày thì thôi, chúng mày dám vác xác đến đây. Có biết đây là đâu không hả?
Quân ma nhìn chòng chọc vào lão già, hắn nói nhanh:
– Thả người, nếu không hôm nay tao san bằng nơi này.
Vẫn còn con tin trong tay nên Sang cụt không hề nao núng:
– Ha ha ha, mày dám không? Chúng mày động vào một ngọn cỏ ở đây tao lập tức giết Dũng lì.
Nói xong, Sang cụt nhướn mắt ra hiệu cho đám đệ tử bên cạnh. Một nhóm khoảng 5 tên rút lui vào bên trong, chắc định đi đến chỗ Dũng lì.
Kế hoạch của Dũng lần này dựa vào kế “trong ứng ngoại hợp”, ngoài đánh vào, trong đánh ra. Mấu chốt để kế hoạch thành công chính là 2 mũi kim đã ghim sẵn từ trước vào đây.
Vậy cứ theo kế hoạch mà làm!
Quân ma giơ kiếm ra hiệu là tất cả cùng đồng loạt xông lên, đội Hải chém và Hà điên hơi bất ngờ vì Quân ma bỏ qua tính mạng Dũng lì mà chiến ngay. Nhưng cũng nhanh chóng ứng chiến với số lượng quân không phải là nhiều. Sang cụt thì được ông Khang áp tải nhanh chóng rời cuộc chiến chạy vào nhà trong.
—
Lúc đó, tại căn hầm nơi giam giữ Dũng lì.
Một toán người khoảng 5 tên vừa mở cửa hầm ra, bật điện nhưng không thấy sáng, bọn chúng không biết rằng bóng điện đã được tháo ra. Sau lưng chúng một người mà tưởng lầm là quân ta thì lại ra đòn bất ngờ đánh vào quân mình, ở dưới hầm cũng có một bóng người phi lên. 2 người này nhanh chóng hạ gục bằng những thế võ cổ truyền, đặc sản người Nam Định đánh gật lịm được 5 quân của Sang cụt.
Xong xuôi thì gọi với xuống hầm, nơi Dũng vẫn đang chờ:
– Anh Dũng, anh lên đi ạ.
Dũng lết từng bước khó nhọc lên cầu thang, cậu hơi chói mắt vì nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Theo chân hai đàn em ra bên ngoài, đi đến khu vực sân chính, nơi diễn ra cuộc đấu hội đồng giữa quân mình và đám Hải chém, Hà điên.
Đến nơi thì gần như là cuộc vui đã xong. Quân ma định vung một kiếm cuối cùng kết liễu Hà điên thì bị Dũng hô to:
– Anh Quân, dừng lại, không được giết Hà điên.
Cả đám hai bên đều dừng tay vì tiếng hô của Dũng lì, yếu nhân chủ yếu của cuộc đấu này. Không phải Dũng lì đang bị áp tải ra uy hiếp mà Dũng lì đường đường hoàng hoàng tiến tới, theo sau là 2 người mà vừa mới đó là quân của Hải chém.
Hải chém tức giận giật giật gò má:
– 2 thằng này, chúng mày phản bội?
Một trong hai thanh niên quân ta đang theo sau Dũng lì lên tiếng:
– Người Nam Định không có khái niệm phản bội. Trước tới nay anh em tôi là quân của Dũng lì, chưa bao giờ đổi lòng.
Hà điên vẫn đang nằm sóng xoài, kề bên cổ là lưỡi kiếm Nhật sáng loáng của Quân ma, Hải chém vẫn chưa đến nỗi bị như vậy nhưng cũng gần như là vậy, quân của hắn giờ đã la liệt dưới đất. Nếu không vì sĩ diện có lẽ nó đã đầu hàng rồi. Giờ đã hiểu ra mọi chuyện, Hải chém biết mình đã thất bại hoàn toàn. Vứt thanh đao xuống đất làm gương, vậy là các chú còn lại cũng theo chủ mà đầu hàng.
Chiến cuộc này xem như đã xong, giờ chỉ còn 1 người.
Dũng dẫn 7 anh em của mình đi tìm Sang cụt đang ở trong nhà chính kia. Dũng không muốn dẫn quân đông đi vì không muốn một cuộc đổ máu với quân của chú Khang. Dũng vẫn luôn linh cảm rằng, chú Khang không phải là mối hiểm trong chuyện này.
Gian nhà chính là một ngôi nhà kiểu cổ kính 5 gian được sơn son thếp vàng nằm chính giữa khu biệt phủ. Nó có kiến trúc giống kiểu chùa chiền bắc bộ. Nhìn sơ thì biết Sang cụt đang trong đó. Bên cạnh hắn là chú Khang mặt vẫn không lộ một chút lo lắng, trong phòng còn đến khoảng 2 chục người, đa phần đã là người có tuổi, nhìn những gương mặt này đối diện với cuộc chiến mà mặt không hề tỏ vẻ một chút lo sợ nào. Dũng nhận định tình hình như vậy nên cậu chắc chắn không dùng biện pháp cứng. Mục đích vụ việc lần này đã hoàn tất, có xử được Sang cụt hay không không phải là chuyện quan trọng. Nhưng nói thì vẫn cần phải nói.
Vừa bước lên bậc thềm thì Dũng thấy chú Khang đứng chắn, chú khoanh tay trước ngực trông bình thản vô cùng, sau lưng chú cũng tư thế ấy là 2 chục người quân của chú. Chú Khang ôn tồn:
– Cậu Dũng, dừng lại đi.
Ngó qua chân chú Khang thì Dũng thấy Sang cụt đang ru rú như một con chó ghẻ ở bên trong, hắn không dám ra ngoài.
Dũng bước lên hẳn bậc thềm đứng cạnh chú Khang, hắn nhìn chú rồi nói:
– Chú là chú Khang phải không ạ?
– Là tôi đây.
– Cháu biết chú có nhiệm vụ bảo vệ cho lão già Sang cụt. Cháu đến đây chỉ mang theo những người anh em của cháu, cháu không đến để đánh nhau với chú. Bởi cháu biết có đánh cũng không được.
Nghe Dũng nói vậy thì chú Khang thở phào, quả thực ông không sợ đánh nhau nhưng bản thân thực sự là không muốn đánh nhau một tẹo nào. Ông và những người của ông được nhà nước đào tạo võ thuật là đánh quân địch, đánh kẻ thù quốc gia chứ không phải đánh những người có chung dòng máu, chung tiếng nói.
– Vậy cháu cho người người của cháu về đi.
Đúng như nhận định của Dũng, chú Khang không phải là mối hiểm. Dũng nói:
– Vâng anh em cháu sẽ về, nhưng trước khi về chú để cháu nói cho chú nghe điều này được không?
– Cậu nói đi.
– Chú đang bảo vệ cho kẻ táng tận lương tâm, kẻ trăm phương nghìn kế hại người. Chú có biết lão ta vì muốn thôn tính nghiệp đoàn nhà cháu mà 3 lần 7 lượt mượn tay người khác giết cháu, bố nuôi cháu cũng vì âm mưu của lão ta mà bị người ta dùng kiếm đâm vào tim chết.
Chính hắn ta là người trực tiếp lừa bắt chị Thủy vợ anh Đồng, người anh em của lão, vào khách sạn để hiếp dâm. Chính lão ta huy động lực lượng quây hai chị em cháu trên Cầu Rào. Rồi chính lão ta cho người bắt cóc vợ và hai đứa trẻ ngây thơ nhà anh Quân. Chú bảo người như vậy có đáng được sống không? Có đáng làm Anh Cả ở cái đất nhiều nhiễu nhương này không?
Dũng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Cháu biết các chú, các anh ở đây làm công việc này chỉ vì đồng lương lĩnh hàng tháng, chú thì lo cho anh Khái đang du học ở châu Âu, các chú các anh khác thì kiếm thêm đồng ra đồng vào phụ giúp gia đình. Nhưng các chú, các anh nghĩ xem. Đồng tiền kiếm được của lão ta có đáng không? ………… Thôi, anh em cháu về. Chú nói với Sang cụt giúp cháu. Đừng bao giờ động đến Dũng lì, việc giết lão đối với cháu dễ như trở bàn tay, nhưng cháu không làm vì nếu làm thì cháu không khác gì lão cả.
Câu cuối Dũng nói to như để cả Sang cụt ở bên trong nghe thấy.
Nói rồi Dũng dẫn anh em trở ra sân hội quân với người của mình rồi lên xe oto phóng đi mất. Ngồi cạnh Dũng ở hàng ghế sau chiếc Fortuner là X. Xe ra được khỏi biệt phủ độ khoảng hơn trăm mét thì X híc híc cái mũi vào người Dũng như chó nghiệp vụ rồi nhìn vào Dũng mà nói cho cả Tốt cờ và Quân ma đang ở hàng ghế trên nghe tiếng:
– Ôi giời ơi, sao khai thế hả giời?
Dũng ta ngượng ngùng mở cửa kính xe cho thông gió, vừa mở hắn vừa bảo:
– Hix, em đái dầm mấy lần.
—
Vẫn tại biệt thự ven hồ Tây, vừa nhận được điện thoại của Sang cụt xong, Hoàng bê đê lại báo cáo chị đại, cách lần báo cáo trước có mấy tiếng đồng hồ:
– Chị, Dũng lì thoát rồi.
Lại phải buông giở mẻ chè sen, chị Đại nhíu mày một chút rồi ra lệnh:
– Truyền lệnh tôi, Song Sát ngay lập tức lên đường, bắt bằng được Dũng lì trước khi tôi đến Hải Phòng.
Nói xong Hà Băng lại nhẹ nhàng trộn đều từng cánh trà xanh mượt với những ngó xen bé xíu mầu xanh xanh. Nhìn đôi bàn tay đang làm kia, không ai có thể đoán được người làm lại là bà trùm giang hồ Miền Bắc, một trong 3 đại ca giang hồ có vị trí cao nhất đất nước Việt Nam này.
— Hết chương 56 —