Gác Xép - Chương 43: Chị, cẩn thận!
Dũng đêm hôm đó về thì nhận được tin nhắn của Mai, hai người nhắn tin một đoạn như sau:
Mai: “Cau ve nha chua? To vua ve den nha xong”
Dũng: “To ve lau roi, cau nghi ngoi di”
Mai: “Cau nhìn khac han day, xuyt nua to khong nhan ra”
Dũng: “Uh, cau nhin cung khac xua nhieu lam”
Mai: “Khac the nao? Co xinh khong?”
Dũng: “Do xau hon ngay xua”
Mai: “Dam che to xau a”
Dũng: “Khong dam, thoi cau ngu di, gap lai sau nhe”
Mai: “To chua ngu, cau khong hoi mqh giua to va anh Minh a?
Dũng: “Cau noi trong thu roi ma”
Mai: “Do vo tam”
Dũng cười cười rồi nhắm mắt đi ngủ mà không trả lời tin nhắn, hôm nay cậu không mò sang mẹ Loan hoặc mẹ Trúc nữa vì không biết hai người rủ nhau thế nào mà có kinh nguyệt cùng lúc với nhau. Mẹ Loan đã thông báo từ hôm qua về tình trạng chảy máu của cả hai người, mẹ giải thích là hai phụ nữ ở gần nhau lâu ngày thì dần dần chu kỳ kinh nguyệt sẽ trùng nhau. Phụ nữ thật là một loài sinh vật phức tạp. Cậu còn phân vân không biết chu kỳ của chị X có trùng với hai mẹ không? Ở với nhau cũng lâu lâu rồi mà, chuyện này phải hỏi chị mới được, nghĩ đến đây Dũng lại tưởng tượng nếu mình hỏi chị chắc ăn đạp là điều không phải bàn cãi. Người đâu mà động tí là ra đòn.
Đã như thành thói quen, Dũng thường thì mò sang phòng mẹ, làm cái chuyện nam nữ mây mưa xong rồi mới về lại phòng ngủ. Những hôm nào nứng quá hoặc các mẹ đòi quá thì mới ngủ lại làm nháy đến gần sáng mới mò lại phòng. Cậu cũng là phòng những trường hợp nào đó có người vô tình lên tầng 3, phát hiện ra chuyện động trời này thì hỏng bét. Còn có chị X, bố nuôi và bà Vú ở trong ngôi này nữa.
Thú vị là cái chính Dũng cũng không biết người chờ mình ở bên phòng là ai, hôm thì mẹ Loan, hôm thì mẹ Trúc. Mà lạ một cái là cậu để ý mấy tháng nay mà không nắm được quy luật đổi phòng của hai mẹ. Lúc thì hôm trước mẹ Loan, hôm sau mẹ Trúc. Có dạo thì mẹ Trúc 1 tuần liền, 1 Loan 1 tuần liền, đổi linh tinh cả không biết đâu mà lần.
Dũng nào có biết chuyện lên lịch tối nay ai ngủ trên tầng 3 là chuyện mà hai chị em nhà này bàn suốt cả ngày hôm đó. Có hôm còn chơi trò oẳn tù tì, ai thắng được lên ngủ tầng 3. Có hôm thì còn kèo đánh bài tú lơ khơ, ai thua phải ngủ tầng 2. Có hôm còn như thế này nữa chứ, thi xem ai làm cho Dũng xuất tinh sớm hơn, ngấm ngầm bấm giờ, không biết có ăn gian không. Có một việc mà 2 người Loan và Trúc thường làm cùng nhau, đấy chính là uống thuốc tránh thai cùng một giờ, người này lấy cho người kia thuốc, nhìn nhau tủm tỉm mà uống. Đoàn kết ra phết.
Túm mọi thứ lại thì nghĩ ra đủ mọi trò để xem ai là người được sướng đêm nay. Cái cụ bảo cấm có sai: “đàn bà đái không qua ngọn cỏ”, có một cách dễ như ăn kẹo là cả hai người cùng làm tình với Dũng một lúc thì không đứa nào nghĩ ra. Có lẽ “some” là từ mà không có trong từ điển của Loan và Trúc, hai cô nàng chưa từng ghé thăm MyTruyen.com bao giờ thì phải.
—-
Sau hôm gặp Minh úc và nghe Thiệp béo kể về hắn, Dũng có dò hỏi thông tin từ nhiều nguồn, trong đó đặc biệt là bố nuôi. Ông cảnh báo Dũng về chị em nhà này, cực kỳ gian manh, xảo quyệt và tàn nhẫn. Mà không thế không tồn tại nổi mà làm trùm đường dây ma túy. Đến chính ông còn ngại không dám làm ăn chung hoặc va chạm với hai chị em này, mặc dù không ít lần ông được trực tiếp Phấn Hồng Kong rủ hợp tác làm ăn, lợi nhuận thì lớn nhưng việc buôn ma túy ông có quan điểm là không làm. Phấn ta muốn nhét ma túy giấu vào các hàng lậu của ông từ cửa khẩu và theo hàng về tận Hải Phòng. Một công đôi việc, Hưng râu cũng rung rinh với việc hợp tác này nhưng Anh Xã kiên quyết phản đối và cấm tuyệt đối anh em trong nghiệp đoàn dính dáng gì đến ma túy.
Đã hiểu biết sơ sơ về đối phương, Dũng thấy mình cần phải đề phòng chặt chẽ. Việc làm ăn thì chưa có va chạm gì, nhưng có một điểm chung giữa Dũng và Minh úc chính là Mai, cô bạn mà thời gian gần đây có biểu hiện muốn tấn công Dũng mãnh liệt, bằng chứng là nhát cái lại thấy tin nhắn đến, hỏi những câu rất ngớ ngẩn kiểu như là: “cậu đang làm gì? Cậu ăn cơm chưa?” Rồi thì nì nèo Dũng đến nhà chơi hoặc hẹn Dũng đi chơi riêng. Nhưng Dũng thì luôn luôn khéo léo từ chối, cậu cũng không muốn mình tiến xa với Mai, cơ bản là không thích cho lắm, xinh thì xinh thật đấy nhưng con tim có lý lẽ của riêng mình. Với lại mình với chị như hình với bóng, đi đâu cũng quen rồi là có chị có em. Giờ không lẽ mình đi chơi với Mai bỏ chị ở nhà một mình.
Minh úc thì dạo gần đây thấy biểu hiện của Mai rõ ràng là lạnh nhạt với mình hẳn, hắn biết người làm thay đổi cục diện trận đấu này chính là Dũng. Lại được thúc ép phải lấy lòng bằng được Mai từ người chị, vì vậy Minh úc quyết một trận sống mái với Dũng, bằng bất cứ giá nào cũng phải khử được con kỳ đà này.
Một lần nọ, Dũng cùng chị X với Thiệp béo đi kiểm tra kho hàng mãi ngoài tận Kiến An, đường đi khá vòng vèo, qua vài cánh đồng đang kỳ đâm đòng trổ bông. Kho hàng này chủ yếu là chứa đồ điện tử, gia dụng. Công việc kiểm tra kho cũng không có gì vất vả, chỉ là kiểm tra sổ sách, đối chiếu hàng tồn, công tác bảo vệ cũng như thông tin dư luận quanh kho hàng. Mọi việc đều ổn cả. Nhưng đúng là duyên phận thế nào chứ bình thường không có như vậy, số là theo thông lệ thì kiểm tra kho hàng xong là cả đám về thành phố ngay, nhưng hôm nay nghĩ thế nào mà 3 người lại ăn bữa tối ở một quán ăn bán đồ đặc sản địa phương. X nằng nặc đòi về nhưng Dũng muốn ở lại nên cô cũng lẳng lặng mà ngồi ăn cùng, lòng cô nóng như lửa đốt. Còn Thiệp béo thì kệ thây đời, có đồ ăn, có rượu uống là hắn ta nốc thật lực, ăn ngập răng.
Lúc về cũng độ gần 9h đêm rồi, 3 người trên chiếc Fortuner quen thuộc, gặp lại con đường độc đạo nằm giữa cánh đồng đang kỳ đơm đòng như đã nói ở trên, kéo cửa kính xuống để hít thở không khí mát mẻ về đêm ở vùng nông thôn, tâm hồn khoan khoái như phả bớt hơi rượu vừa uống khi nãy. Thiệp béo lái xe.
Con đường làm bằng bê tông rộng chừng 6m, hai bên đường là rặng phi lao xào xạc dưới ánh trăng mờ xa xa, khung cảnh sao mà nên thơ, sao mà hữu tình đến vậy. Dũng ước được một lần cùng mẹ ngắm trăng dưới khung cảnh này thì thơ mộng biết bao. Còn X cũng ước giá như đợt kiểm tra hàng này chỉ có hai chị em, rồi bây giờ xe hết xăng nằm chết giữa cánh đồng này thì sẽ như thế nào nhỉ, chỉ có mình và cái đồ đáng ghét ở đây, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa, hoặc đơn giản chỉ cần hai đứa ngửa mặt lên trời nhìn chị Hằng và chú Cuội thôi cũng đủ sướng đến chết rồi. À, hình như chị Hằng hơn tuổi chú Cuội, y như mình và cái đồ trẻ con đáng ghét ngồi cạnh này.
Đang mơ màng thì nhìn qua ô cửa sổ thì Thiệp béo phanh kít xe lại, hô lớn:
– Có biến anh Dũng ơi!
Trước đầu xe cách độ khoảng 50m là một chiếc xe khác đang đỗ kiểu quay ngang chắn đường. Xa xa về phía đằng sau có ánh sáng đèn pha oto. Vậy là bị chặn trước chặn sau.
Dũng bình tĩnh năm bắt tình hình:
– Xe trước, xe sau đều là loại 7 chỗ, tối đa có 15 thằng. Đây chắc chắn không phải cướp huyện này. Chúng từ thành phố về, mục đích chắc chắn là truy sát anh em mình.
X thêm vào:
– Không có đường thoát, tôi để ý trước và sau vị trí xe mình chừng 300 m không có lỗi rẽ nào. Cách thoát duy nhất là bỏ xe lại, phi bộ vào ruộng lúa.
Thiệp béo nóng tiết:
– Địt mẹ nhà chúng nó, anh chị, việc đéo gì phải chạy, phang chết bỏ mẹ nhà chúng nó luôn. Em cân 10, anh chị cân 5 cho em. Đồ trên xe mình không thiếu.
Dũng bình tĩnh hơn:
– Tôi đang nghĩ tại sao chúng biết được ta ở đây thời điểm này, vị trí kho hàng là tối mật, chúng ta đi không nhiều người biết. Zich ở kho hàng thì chắc là không phải vì ta ăn tối ở đây không ai biết.
X đội lại cái mũ lưỡi trai lên đầu, vừa nãy ngồi trong xe cô bỏ ra để cho gió làm bay hương thơm từ tóc mà cô mới gội sáng nay lúc đi tập về, cô muốn cái anh chàng ngồi cạnh ngửi được gì thì ngửi. X tham mưu thêm:
– Chúng đông ta ít, nếu xé lẻ chạy ra đồng chưa phải là cách hay, ruộng lúa kỳ này rất nhiều nước vì đang kỳ đơm đòng (như đã nói ở trên, hì hì hì – Cu Zũng; sao mày nói lắm thế, 3 lần rồi – một độc giả chửi tác giả).
Dũng chốt:
– Chạy ra đồng là phương án cuối cùng, nếu chạy lần này có thoát cũng không tránh được lần sau. Tôi muốn xem ai đứng sau vụ này. Thiệp béo và chị chiến đằng sau, tôi chiến đằng trước, không được để tách rời đội hình. Lấy đồ ra đi. Cố gắng không giết. Cố thủ trong xe chỉ tổ làm hỏng xe.
Thiệp béo rút một bao tải dưới gầm ghế phụ ra. Trong đó có có 5 thanh kiếm dài độ 50cm, 1 rìu, 1 búa tạ, 3 phớ, 1 tuýp.
Thiệp béo ngồi ghế trước mở cửa xe bước xuống đầu tiên. Dũng và X ngồi hàng ghế sau, trước khi mở cửa bước xuống, Dũng ghé sát tai chị nói nhỏ như không để Thiệp béo nghe thấy:
– Chị, cẩn thẩn!
Nói rồi Dũng nhìn nhanh vào đôi mắt chị, ánh đèn nhỏ trong xe cũng đủ Dũng nhìn thấy đôi mắt chị nhìn lại mình, trong đôi mắt đó không có chút gì của sự sợ hãi. Đây là trận thực chiến đầu tiên của hai chị em. Chị vẫn không nói gì.
3 người mở cửa bước xuống xe. Dũng đá tuýp sắt vào chân bánh xe trước, cậu tay không. X dùng 1 thanh kiếm. Thiệp béo dùng phớ, vũ khí sở trường của hắn.
Ổn định đội hình cũng là lúc 2 đoàn người 1 trước 1 sau đi lững thững đi bộ đến tới nơi, ánh trăng vẫn mờ mờ ảo ảo, hàng phi lao vẫn xào xào xạc xạc như đang cổ vũ cho trận đánh chuẩn bị diễn ra.
Dũng mở lời trước:
– Các anh là ai, sao chắn đường chúng tôi.
Dũng đảo mắt trước sau nắm bắt tình hình, đúng như dự đoán, khoảng 15 thằng chia đều 2 đội trước và sau. Thằng nào cũng lăm lăm vũ khí đao, kiếm, phớ, tuýp đủ cả. Tuy nhiên nhìn tay cầm thì không có hàng nóng, có giắt lưng không thì không biết.
Một tên chắc là cầm đầu, vỗ vỗ chuôi kiếm vào lòng bàn tay mình, giọng rất tự tin:
– Cướp.
Dũng thăm dò:
– Muốn cướp gì? Có biết là đang cướp của ai không?
Đáp lại nhanh là câu của tên cầm đầu:
– Cướp mạng.
Dũng cười to thị uy làm cho vài con cò đang núp dưới ruộng gần đó vỗ cánh bay đi:
– Ha ha ha ha! Cướp mạng, cướp mạng mà chỉ mang từng này thằng thôi à.
Tên cầm đầu không để Dũng thị uy, nó mà yếu sẽ làm nhụt khí anh em:
– Quá nhiều cho 2 đứa nhóc và 1 con lợn.
Thiệp béo nắm chặt cái chuôi phớ, nó đang điên tiết lắm rồi vì thằng cha kia không thù không oán mà dám ví nó như con lợn.
Dũng rắn mặt:
– Đã xác định chiến thì chúng mày phải xác định chết, đã báo nhà chưa? Tên người giết chúng mày là Dũng lì. Hôm nay đừng trách tao ác. Biết điều thì khai tên tuổi địa chỉ nhà ra đây để tao đưa xác về. Chúng mày sai lầm vì hôm nay đến đây hơn ít.
Vừa nói xong, Dũng không để tên cầm nói gì mà cúi xuống bánh xe nhanh nhanh chóng chóng nhặt tuýp sắt. X và Thiệp béo theo sắp xếp thì vòng ra phía sau xe Forutner chặn đội phía sau, việc quan trọng nhất là không để thằng nào lọt vào khoảng trống giữa Dũng và X.
Dũng không chạy mà tiến từng bước nhỏ một chắc nịch về phía đám đầu xe, một cái phất tay của tên cầm đầu là 3 thằng 3 kiếm phi lên trước.
– “Keng! Hự! Uỵch”, tiếng đầu tiên phát ra khi Dũng đưa tuýp lên đỡ phát chém đầu tiên. Động tác đỡ một tay cũng là lúc cậu áp sát và dùng tay còn lại đấm một phát cực mạnh theo thế boxing vào khoảng ức của đối thủ làm nó “hự” một phát rồi nằm bổ soài xuống đất.
Hai thằng kia chưa kịp phản ứng vì đòn thế diễn ra quá nhanh, đồng thời hai động tác liên hoàn là phòng thủ và tấn công. Nhưng đối với tên đầu tiên mọi chuyện diễn ra không đơn giản như thế, với Dũng, tấn công phải làm cho đối phương không thể hồi lại được, tránh phức tạp về sau. Nó ngã là Dũng dấn tới, cậu kẹp một cánh tay nó vào khoảng giữa hai chân rồi xoay người ngồi xuống, động tác này chính là để bẻ gãy gập tay đối thủ bằng chân, một động tác của võ cổ truyền Việt Nam, đặc biệt là Vivonam.
– “AAAAA”, tiếng kêu đau đớn vang lên.
Lúc khụy gối bẻ tay cũng chính là lúc cậu vung cái tuýp sắt quét một đường ngang cách mặt đất khoảng chừng 50cm, nhằm đầu gối 1 trong hai thằng vừa định lao vào tấn công Dũng.
– “Khực!”, động tác nhanh, chính xác vào khớp gối, cộng với lực theo phương ngang làm chệch luôn khớp gối của đối thủ. Những bài học về cơ thể người từ đó đưa lực tác động sao cho hiệu quả nhất ngày xưa được học nay mới có cơ hội thực hành. Bác Sáu bảo, nếu dùng tuýp mà vụt vào đùi, vào bắp chân chỉ làm cho nó đau thâm tím, vụt từ đằng sau khớp gối chỉ làm khụy chân, vùi từ trước ra sau thì chỉ làm tê, nhưng nếu vụt theo chiều ngang thì ngay lập tức làm chệch khớp gối, nếu mạnh có thể làm vỡ khớp.
Thằng ôn nhanh chóng ngã vật ra, tay kia buông kiếm mà ôm lấy đầu gối, nhưng chưa hết, một cú dậm chân thật mạnh khi Dũng từ thế ngồi chuyển thành thế đứng giội thẳng vào mặt làm máu mồm, máu mũi nó chảy ra lênh láng, nhanh tay đá thanh kiếm của nó xuống dưới mương cạnh đường. 2 đối thủ coi như loại khỏi cuộc chiến.
Những thằng còn lại mắt tròn mắt dẹt nhìn hung thần đang chiến đấu, sự việc diễn ra chỉ tính bằng giây, còn chưa ai kịp nhìn rõ động tác, chưa ai kịp phân tích tình tình. Thằng thứ 3 thấy 2 đồng bạn bị hạ gục thảm thương như vậy thì chùn tay không dám xông lên, nhất là trong tay Dũng còn đang cầm cái tuýp dài đến gần 1 m.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tên cầm đầu vẩy kiếm để cả đám xông lên, nó cũng giơ cao kiếm lên đầu chạy về phía Dũng, tư thế thủ sẵn để đến khi chạm tầm sát thương là bổ xuống. Dũng thì thích nhất đối thủ Dũng tư thế này, tư thế này yếu về phòng thủ, tấn công rất dễ hóa giải, ai sử dụng kiểu này chắc chắn là không phải người học võ.
Người ta nói “đánh rắn đánh dập đầu”. Dũng biết với số đông cùng lên một lúc thì chọn thằng cầm đầu mà chơi trước, liu riu chắc sẽ chùn.
Nói đi đôi với làm, Dũng phi thân vào cả đám người. Dọn đường cho cậu chính là cú xỉa thẳng tuýp sắt ra phía trước rồi quật mạnh sang hai bên. Điều đó làm dẹp một khoảng không để cậu đối mặt với tên cầm đầu.
Thấy Dũng áp sát mình vừa tầm tay, tên cầm đầu chém kiếm xuống. Áp chế đối phương trong tư thế này Dũng tập đi tập lại hàng nghìn lần. Mấu chốt ở đây là nhanh, ai nhanh hơn người đó thắng. Và Dũng nhanh hơn thật.
– “Keng!, Bốp!”, đưa tuýp ngang đầu, tuýp hứng trọn nhát kiếm đến tóe lửa. Cảm ơn tuýp. Đồng thời chính lúc Dũng áp sát được đối thủ và theo lực quán tính Dũng đưa cả cùi tay vào mặt tên cầm đầu.
Hắn choáng váng khi cánh tay cầm kiếm tê rần và mặt thì không còn nhìn thấy gì nữa. Cú cùi chỏ thẳng vào khu vực mắt làm nó coi như bị mù mất một bên. Cảm giác đau ở mắt làm nó gần như không phản được gì.
Khi đối phương đang choáng váng thì đó là thời điểm vàng để kết liễu đối thủ. Xoay mạnh một vòng tuýp Dũng ngằm cổ đối thủ mà vụt.
– “Bộp! AAAAAAAAAAAA”, sắt chạm thịt, tên cầm đầm rú lên đau đớn.
Thanh kiếm rơi hẳn ra tay hắn xuống nền đường bê tông “Keng!”. Dũng nhanh chóng vứt tuýp sắt của mình ra, nhặt lấy thanh kiếm. Một tay cầm kiếm, một tay tóm tay tên cầm đầu bẻ ngoặt ra sau, đầu gối ấn vào lưng nó xiết lực:
– “Rắc rắc rắc”, tiếng khớp xương bị bẻ.
Tên cầm đầu đã gãy tay, Dũng kề kiếm vào cổ nó hô lớn:
– Chúng mày tiến tao giết thằng này.
Trừ hai thằng bị một gãy tay một gãy chân lúc đầu, thì cả bọn khựng lại không dám tiến, mặc dù vẫn lăm lăm đồ trong tay.
Dũng xiết kiếm vào cổ thằng cầm đầu, một chút máu rỉ ra bám vào lưỡi kiếm. Nó sợ chắc đái ra quần rồi cộng với cái đau từ mắt đến tay. Tay còn lại nó huơ huơ lên trời như ra lệnh cho đàn em dừng lại.
– “Dừng lại ngay không tao chết giờ, bọn ngu này”, tên cầm đầu chỉ sợ ra hiệu bằng tay không đủ nên hét lên.
Tiếng hét của nó vang cả một góc đồng, làm đám bên kia cũng ngừng tay. Nhiều thằng thở phào: “ơn giời, may quá!”
Thua thì xin, đó là lẽ tất yếu:
– Anh Dũng lì, xin anh đừng giết em. Em chỉ là được thuê.
Dũng ngẩng mặt lên thấy chị X và Thiệp béo quay về. Trên hai người bê bết máu nhưng không thấy hai người nhăn mặt. Loáng thoáng sau xe là đám người người lê lết, lổn nhổn thằng nọ đỡ thằng kia.
Quân mình không sao thì yên tâm, Dũng tra khảo:
– Ai thuê mày?
Tên cầm đầu nói:
– Anh, em không dám nói. Nói ra ra thì cả nhà em chết. Xin anh.
– Vậy đằng nào mày cũng chết, tao giết mày.
Dũng giả vờ làm động tác cứa cổ:
– Anh Dũng, trước khi chết anh cho em xin một điều được không?
– Nói nhanh còn kịp.
– Anh tha cho các em của em được không? Chúng chỉ là những đứa vì miếng cơm manh áo thôi. Còn em tùy anh xử.
Dũng buông thanh kiếm ở cổ thằng cầm đầu ra ném mạnh xuống đất. “Keng!”
– Đi đi.
Tên cầm đầu vẫn chưa hết bất ngờ:
– Anh tha cho em ạ.
– Đi đi, đừng nói nhiều nữa. Dũng lì tôi cũng hiểu luật. Về mà bảo vệ gia đình mình đi.
– Vâng, cảm ơn anh. Ơn tha mạng này anh em tôi suốt đời không quên.
– Nếu gặp lại thằng thuê anh giết tôi thì nhắn với nó rằng: Dũng lì sẽ đến tìm nó, không cần cho người đến đâu.
– Vâng, vâng.
Nói rồi nó được hai đàn em xốc nách mang về xe. Xe sau lùi, xe trước tiến để lại bơ vơ 3 con người giữa đồng không mông quạnh, giữa ánh trăng, giữa gió thổi xào xạc. Dũng tiến lại phía chị, ôm hờ chị vào lòng rồi vòng tay ra sờ sờ khắp lưng chị, cậu nói nhỏ:
– Chị không sao chứ? Máu ở là ở đâu?
Được người mình thầm thương trộm nhớ ôm vào lòng hỏi han, X xúc động tấm thân lắm nhưng cô giả vờ giả vịt đẩy Dũng ra:
– Cái đồ dê già, lợi dụng gì đấy.
Thiệp béo thì cười nắc nẻ làm rơi vài giọt máu không biết của thằng nào bắn vào. Vừa rồi nó cũng có một trận chiến để đời bên cạnh người đẹp. Nó chịu áp lực không nhiều khi đám kia cứ ngắm X mà chiến trước. Báo hại nó chỉ ăn được có 3 thằng, còn X xử 4. Nó rút ra một điều qua trận chiến vừa rồi đó là: 2 chị em nhà này đúng là sát thủ.
——
Xe ô tô vừa đỗ ở sân nhà thì đã thấy Trúc đứng ở hiên ngôi biệt thự, bên cạnh là Loan một tay chống nạng. Hai mẹ chờ hai con. Trúc chạy xuống sân:
– Giời ơi, hai đứa làm sao thế này, máu me be bét thế này.
Dũng trấn an:
– Mẹ, chúng con không sao đâu ạ. Đây là máu của người khác.
Trúc lại gần X ôm ôm con mà không sợ máu dây vào người:
– Con gái của mẹ, con có bị đau chỗ nào không?
X cảm động lắm:
– Mẹ, con không sao đâu mà.
Loan thì đứng bất động ở chỗ đó, cái cảnh Dũng với cánh tay đầy máu như thần chết lại hiện về, cô sợ lắm cái cảnh mẹ con lại chia lìa.
3 người bước vào nhà, Dũng qua chỗ mẹ Loan thì an ủi:
– Mẹ sao chưa đi ngủ, con không sao đâu mẹ. Mẹ đừng lo. Mẹ đi vào nhà đi con kể chuyện cho nghe.
Vào trong nhà thì thấy Anh Xã đang ngồi ngay ngắn ở ghế, ông lòng như lửa đốt vì vừa rồi Thiệp béo báo cáo tình hình sơ bộ qua tin nhắn.
Mọi người ngồi yên thì ông bảo:
– Thiệp béo báo cáo lại cụ thể xem sao?
Thế là Thiệp ta tường thuật lại chi tiết tất cả sự việc xảy ra ở cánh đồng lúa đang đơm đòng. Tất nhiên là có thêm tí ớt tí gừng cho sự việc thêm phần nghiêm trọng. Thiệp béo cũng giấu biệt chuyện cậu ăn 3 để X ăn 4 thằng.
Nghe xong chuyện thì Anh Xã bảo mọi người đi ngủ. Còn mình ông ở lại với Trúc, Trúc hỏi chồng:
– Anh, anh phải cho thêm người bảo vệ Dũng, em lo thằng bé gặp chuyện.
– Đừng lo, đây là cái mà nó cần phải làm bây giờ.
– Cái gì vậy anh?
– Lấy số.
—
– “Là mẹ à”, Dũng thủ thỉ khi cậu đang nằm trọn lên tấm thân trần truồng của mẹ Loan. Về phòng tắm giặt cái là cậu mò sang đây luôn.
– Mẹ nào?
– Mẹ Loan.
Loan cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể con truyền sang, nhưng chính cái cảm giác hạnh phúc ấm áp thịt chạm thịt này lại làm cô sợ hãi, cô bắt đầu sụt sịt:
– Hức hức hức
– Mẹ sao vậy? Sao mẹ lại khóc?
– Mẹ sợ lắm, mẹ sợ lại phải xa con một lần nữa. Dũng ơi, mẹ không chịu nổi đâu.
– Mẹ đừng lo, con biết mình phải làm gì mà mẹ. Mẹ lo chuyện hôm nay phải không ạ?
– Chứ còn sao nữa. Rồi người ta lại tìm con nữa thì sao.
– Mẹ ơi, con đã chọn con đường này rồi, nó có những hiểm nguy nhất định nhưng con đã chọn rồi mẹ ạ. Con hứa với mẹ sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa đâu.
– Mọi chuyện của mẹ và của X bây giờ là do con sắp đặt hết, con liệu mà làm. Mẹ tin con của mình, nhưng mẹ cũng lo lắm.
– Vâng ạ.
Nói rồi Dũng đặt lên mẹ một nụ hôn, nụ hôn đó có cái mằn mặn cũng những giọt nước mắt. Dũng liếm hết nước mắt chảy ra trên khuôn mặt mẹ, cậu đẩy môi mẹ ra mà luồn lưỡi vào:
– “Ưm ưm ưm”, Loan bỏ quên những mối lo toan vừa nãy, cô lại bị con xâm chiếm hết tâm hồn bằng nụ hôn vừa rồi. Nụ hôn ngọt ngào chứa đựng yêu thương của đứa con trai.
Dũng trườn hẳn nằm đè lên mẹ, cậu muốn chính sức nặng thân thể mình làm bẹp vú mẹ.
– Bẹp mẹ bây giờ, nhưng mẹ thích thế.
Rồi Dũng lại trườn xuống một đoạn, cậu gặm đôi vú mẹ chùn chụt trong miệng, nước bọt tiết ra là đôi vú mũm mĩm của Loan ướt đẫm. Cứ miệng mút vú bên này thì bên kia bị tay bóp.
– Ư ư ư, sướng, con trai mẹ chỉ được cái làm cho mẹ sướng thôi. Yêu con quá.
Dũng nghe thấy những tiếng rên rỉ của mẹ, cậu biết mẹ bắt đầu sướng khoái với những động tác mút vú vừa rồi, núm vú mẹ căng lồi ra cứng ngắc.
Banh hai chân Loan rộng ra hai bên, Dũng vục đầu vào bướm mẹ, cậu dùng môi mà cắn, mà nhổ nhè nhẹ đám lông lồn mỏng mượt làm Loan nhoi nhói thôi chứ không đau lắm. Cái đau nhói này lại mang đến cảm giác sướng sướng nơi háng. Rồi Dũng ngậm lấy cái hột le giờ đã lòi một đoạn ra hẳn ngoài đầu lồn.
– A ui, a ui, Dũng mút đầu lồn mẹ à, sướng quá, tiếp đi con trai của mẹ.
Đùa nghịch với đầu lồn một hồi, cằm Dũng ướt đẫm nước từ lồn mẹ rỉ ra. Dũng đánh lưỡi vào chính giữa miệng lồn.
– Óp ép, nhóp nhép. Sướng lồn quá trời ơi………….
Dũng ngửi thấy mùi lồn mẹ nồng đậm, cậu đánh lưỡi vào sâu bên trong khe lồn của mẹ, sâu nhất có thể để cho lưỡi cảm nhận hết vị ngon béo ngậy của nước lồn. Nước ra bao nhiêu Dũng nuốt bấy nhiêu cho thỏa cơn khát.
– Thôi Dũng ơi, thôi đừng liếm nữa, mẹ chịu hết nổi rồi. Địt mẹ đi con. Địt vào lồn mẹ đi, mẹ nứng lắm rồi này.
Dũng nghe mẹ nói thế thì cậu quỳ lên, chỉnh cái buồi to lớn gân guốc của mình vào đúng cửa lồn mẹ.
– Con địt mẹ nhé.
– Địt đi con, mẹ sẵn sàng rồi.
Loan mắm môi mắm lợi chờ đợi cú đẩy.
– Iiiiiiiii, địt rồi. Con trai lại địt mẹ rồi. AAAAA, sướng lồn rồi.
Dũng nhấp mạnh một cái làm buồi sùn sụt đi sâu vào trong lồn mẹ. Lồn mẹ khít rịt ôm chặt như thắt lấy buồi Dũng. Lần nào cũng vậy, lồn mẹ mang đến cho Dũng những khoái cảm tuyệt diệu, địt mẹ Loan có cái nồng thắm khác với địt mẹ cô Trúc là sự man dại cuồng nhiệt.
Dũng đè hẳn người lên mẹ, mông cậu vẫn nhấp nhổm để buồi thụt ra thụt vào cái lồn mẹ. Hai mẹ con cảm nhận hết từng hơi thở, từng phân da phân thịt của nhau.
– Mẹ ơi, địt mẹ thích lắm. Sướng lắm mẹ ạ. Con sướng buồi lắm mẹ ạ.
– Mẹ cũng thích Dũng địt mẹ lắm. Đúng rồi, mạnh lên con. Mạnh lên cho sướng lồn mẹ đi. Sướng lồn lắm, Dũng địt mẹ đi. Dũng làm chồng mẹ đi. Chồng địt vợ đi. Hự hự hự.
Dũng tăng dần lực vào mỗi cú dập. Nước lồn Loan tiết ra lênh láng, có lẽ là chảy cả xuống đệm rồi.
– Này thì chồng này, chồng địt vợ này. Lồn này là của ai?
Đón những cú dập như vũ bão của con, vừa ưỡn mông vừa trả lời:
– Của chồng.
– “Vú này của ai”, Dũng nặn vú mẹ.
– Của chồng hết.
– “Đít này của ai?”, Dũng bóp đôi mông đít mẹ.
– Đít của chồng hết.
– “Lỗ lồn của ai?”, Dũng sàng sẩy mông để đầu buồi ngoáy ngoáy cửa tử cung.
– Lỗ lồn của Dũng, của chồng.
– “Ai được địt lồn này”, Dũng dập bép bép vào lồn mẹ Loan.
– “Chỉ mình Dũng thôi, chỉ mình Dũng được địt Loan thôi. Chỉ mình chồng được địt vào lồn vợ thôi”, Loan hưởng ứng con như để kích dâm.
– “Lồn này chỉ nhận tinh của ai?”, Dũng dập nhanh dần.
– Lồn mẹ chỉ ăn tinh trùng của con thôi. Chỉ mình con thôi.
– Cấm không cho ai địt vào đây nhé.
– Uh, không cho ai đâu. Chỉ mình Dũng, chỉ mình chồng được địt vào lồn vợ thôi. Lồn vợ là của Dũng. Dũng địt mạnh lên. AAAAAAA. Chồng ơi, em ….. em …. Sướng rồi ….. aaaaaa.
Mẹ Loan vừa lên đỉnh sau màn khẩu dâm cộng với những cú thụt như pitong của Dũng.
– AAAA, anh cũng sướng rồi, anh bắn tinh đây. Loan ơi. Anh ….. địt lồn Loan bắn tinh này.
Dũng hẩy mạnh mông đít những phát cuối cùng và phun ầm ầm như pháo bắn tinh trùng vào sâu tít trong lồn Loan.
Hai người phê pha lên đỉnh đồng thời, Dũng vẫn không rút buồi ra mà nằm xuống ôm chặt lấy mẹ. Loan vòng tay lên ôm cổ con. Thỏa mãn và đê mê.
Dũng mặc kệ ngày mai chuyện sẽ ra sao, sẽ đối mặt với hiểm nguy gì, đối mặt với ai. Trận chiến tối nay đâu nhằm nhò gì so với trận chiến trên chiếc giường quen thuộc này, bên người đàn bà mà cậu yêu thương này. Dũng chìm vào giấc ngủ.
—
Vừa đúng lúc Dũng xuất tinh đầy trong lồn mẹ thì ở tại Biệt thự Phấn Minh, giọng Minh úc ức chế hét lên với thằng đệ tử:
– Địt mẹ nhà chúng mày, có cái thằng ôn con vắt mũi chưa sạch mà cả một đội xử không xong.
Đệ tử khúm núm:
– Anh, em nghe thằng anh em mình thuê báo về là thằng Dũng lì này khó chơi lắm anh ạ. Một mình nó hạ cả 8 thằng luôn.
– Dũng lì?
– Vâng, nó xưng như vậy anh ạ.
– Địt mẹ, mày tin lời nó à? Nó làm không xong việc thì chống chế vậy thôi. Chỉ có trên phim mới 1 ăn 8 hiểu chưa.
– Vâng, em còn nghe được là, thằng Dũng nó nhắn nó sẽ đến tìm anh, không cần anh đi tìm nó.
“Bốp”, một phát đạp trong điên cuồng, Minh úc dội thẳng đế giầy tây vào ngực thằng đệ tử. Nó hét lên giữa gian biệt thự:
– Dũng lì, không khử được mày tao không sống ở đất này nữa.
Đứng trên lan can cầu thang, Phấn Hồng Kong trên người chỉ quấn cái khăn tắm, nghe xong câu chuyện thì rút điện thoại ra gọi:
– Alo, mày gọi cho chị 1 đội Nam Định loại 1.
Nói rồi Phấn cúp máy, chuyện chăn được con Mai của thằng em chỉ là chuyện nhỏ, được thì tốt mà không được thì thôi, chuyện lớn chính là thâu tóm nhánh hàng lậu, đèn xanh đã được bật thì tội gì không chơi lớn. Nghĩ xong là Phấn đi vào phòng đợi thằng em trai lên. Hôm nay là ngày rụng trứng của Phấn Hồng Kong.
— Hết chương 43 —