Gác Xép - Chương 39: Home coming!
Chương 39: Home coming!
Những ngày tháng cuối cùng Dũng ở trại là những ngày cậu bồn chồn nôn nao khó tả, vậy là cậu sắp được trở lại với cuộc sống bình thường như bao người khác, vậy là cậu sắp được trở về bên vòng tay yêu thương của mẹ Loan, lại được mẹ chăm sóc, lại được chăm sóc và bảo vệ mẹ rồi. Với mới kiến thức thu lượm được ở nơi đây, với những kỹ năng mà bác Sáu truyền thụ, Dũng tự tin có thể bươn chải được với cuộc sống, tự tin đứng trước thiên hạ mà bảo vệ mẹ mình, bảo vệ những người mà cậu yêu thương và bảo vệ cả chính bản thân mình nữa.
Sắp ra trại nhưng cậu không hề lơ là việc học, trau rồi thêm được chút nào là quý chút ấy.
Cũng sắp đến hồi chia tay, một lần sau khi kết thúc buổi học thực hành đối kháng, hai bác cháu ngồi nghỉ mệt, Dũng hỏi:
– Bác này, khoảng tháng nữa là cháu ra trại rồi. Bác còn ở lại đây bao lâu?
– Cháu quên rồi à, án của bác là chung thân.
– Vâng, cháu cũng chẳng biết nói gì cả bác ạ, nhưng cháu và chị X rất cảm ơn bác đã không quản vất vả dậy chị em cháu.
– Mọi thứ là nhân duyên cả thôi cháu ạ, bác cũng vui vì những gì mình biết không bị chôn vùi vĩnh viễn nơi đây.
– Có một chuyện cháu vẫn cứ thắc mắc không biết có nên hỏi bác không?
– Chuyện gì?
– Bác là ai?
Bác Sáu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Nếu có duyên, nhất định tự cháu sẽ biết bác là ai, nếu không có duyên cháu không bao giờ biết được. Vậy nên đừng cố hỏi bác, bác muốn nói thì đã nói cho cháu biết lâu rồi.
– Vậy à, bác bí ẩn quá.
– Cháu ạ, sau này ra ngoài đời cháu nên càng giấu mình càng tốt. Mình hiểu rõ người ta nhưng để cho người ta biết quá rõ về mình, lợi bất cập hại.
– Vâng ạ.
– Bác muốn tặng cháu một thứ để kỷ niệm mối nhân duyên giữa bác cháu ta. Không biết cháu có dám nhận không?
– Trời bác, quà tặng thì có gì mà dám hay không dám chứ.
– Quà này đặc biệt khác với những quà khác.
– Quà gì vậy bác.
– Một hình săm trên lưng.
– Bác biết săm?
– Không chỉ là biết đâu.
– Thú thực với bác là cháu không muốn hình săm gì trên người, nếu muốn thì cháu đã săm từ những ngày đầu vào đây rồi. Anh em phạm nhân có ai là không săm cái gì đó đâu.
– Bác biết mà, thế mới hỏi là có dám nhận quà bác tặng không.
Dũng đắn đo suy nghĩ mông lung, ân tình của bác quả cũng là rất lớn đối với mình, một hình săm trên người cũng là một kỷ niệm quãng đường đời của mình nơi đây. Đáng quên nhưng cũng đáng nhớ, bởi quá khứ là cái không ai có thể chối bỏ được. Mình đã từng ở tù, điều đó muốn quên không nổi, muốn xóa không xong. Thôi chi bằng, đánh dấu quãng đời này bằng một hình săm để nhắc nhở mình trong cuộc sống sau này vậy. Dũng trả lời bác:
– Vâng, cháu cảm ơn bác. Cháu nhận món quà này. Nhưng bác ơi, bác săm chỗ nào đấy đừng lộ ra ngoài là được.
– Ha ha ha, yên tâm. Sau lưng mà. Mặc áo không ai biết cháu có hình săm đâu.
– Vâng.
Rồi 1 tuần liền liên tục Dũng trở thành giá vẽ cho bác Sáu. Từng nét bút, từng nét chấm mực điêu luyện, tuyệt mĩ được bác Sáu trổ tài lên lưng của Dũng. Cuối cùng, hình một con hổ oai hùng, một chúa sơn lâm gầm thét giữa núi rừng bạt ngàn phủ kín tấm lưng trần lực lưỡng của Dũng. Phải nói nếu ai nhìn vào bức hình săm này sẽ không khỏi giật mình mà nhụt chí trước sự oai nghiêm, hùng dũng và oai phong của nó.
Chấm nét cuối cùng, bác nói:
– Hình săm này cháu sẽ vĩnh viễn không bao giờ tẩy xóa được, kể cả bằng công nghệ laze mới nhất bây giờ. Bởi vì là săm sống bằng mực tầu.
– Vâng, nhận rồi không bao giờ trả lại được.
– Bác chỉ dặn cháu điều này.
– Đừng bao giờ để lộ hình săm này cho ai, được không?
– Tại sao vậy bác?
– Vì hình săm này vô cùng đặc biệt, nó có thể cứu mạng cháu nhưng có thể cướp đi mạng cháu. Cháu sẽ gặp rắc rối nếu nhiều người biết cháu mang hình săm này. Và chính bác cũng sẽ gặp rắc rối.
– Vậy tại sao bác lại săm cho cháu?
– Vì …. Bác muốn …… Mà thôi. Mọi thứ do nhân duyên mà ra cả. Cứ vậy đi.
– Bác ơi là bác, sao bác không nói sớm là hình săm này phức tạp vậy?
– He he he, nói sớm để cháu không cho bác vẽ à? Ta già nhưng chưa đến nỗi lú đâu.
Dũng ngơ ngác vì chưa ra ngô ra khoai vụ hình săm này, cậu thấy hơi hối hận một tẹo khi nhận món quà này của bác. Nhưng thôi, việc đã quyết rồi không có chữ hối hận trong đó. Vả lại, đúng như lời bác nói, mọi sự do duyên mà ra.
—-
Tại phòng 3, khu A.
Dụi đầu trong lồng ngực bác Sáu, vừa trải qua trận so tài rực lửa với người chồng cô hết mực yêu thương và hết lòng tôn kính, cô Ba nũng nịu:
– Sao cả tuần nay anh không đến, làm người ta nhớ muốn chết.
Dịt chặt đầu người vợ bé nhỏ vào lồng lực, một tay xoa xoa cái mông đít căng mọng của cô Ba, bác Sáu nói:
– Anh làm điều cuối cùng cho thằng Dũng.
– Anh săm trên lưng nó rồi à? Nhưng như thế có tội cho nó không anh?
– Biết làm sao được. Ước mơ cả đời anh giờ may ra nó mới có thể giúp anh hoàn thành.
– Vâng, nó số lớn, mạng lớn. Em nghĩ nó không sao đâu. Về võ thuật anh thấy nó thế nào?
– Nó thông minh, học nhanh, học 1 hiểu 2. Nó hơn hẳn anh hồi bằng tuổi nó đấy.
– Vâng. Việc vợ chồng mình coi như là xong. Kệ đời đi anh. Anh nghỉ ngơi đi. Có tuổi rồi đấy.
– Nghỉ à, còn lâu. Vợ đẹp thế này thì bao giờ mới nghỉ được đây.
Nói rồi bác Sáu lại một lần nữa đè ngửa cô Ba ra mà nhét buồi vào cái lồn vẫn còn nhoe nhoét tinh trùng của bác. Lần này bác chơi tư thế trai trên gái dưới vì vừa nãy là cô Ba cưỡi ngựa ngắm trăng rồi.
—-
Ngày cuối Dũng ở trại, cậu đi chào lần lượt các anh em ở trại, có cả Phan bò nữa. Đúng như lời nó hứa, sau vụ đấu tù thì phân ai thận nấy, không va chạm gì với nhau cả. Anh em phạm ai cũng quý Dũng, tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh lại sống rất biết điều, chừng mực với anh em mặc dù cũng gọi là có tí số tí má.
Sau khi chào phạm, Dũng cũng đi đến từng phòng cán bộ quản giáo để chào từ biệt, cậu lân la lâu hơn ở Ban tiếp tế, nơi cậu làm việc gần như suốt thời gian ở trại. Anh Tiến quản giáo có dặn sáng mai trước khi ra trại thì qua phòng gặp anh, anh đưa tiền mà Dũng gửi cho. Anh cũng nói về số tiền 500 nghìn mỗi tháng đưa cho vợ Quân, đều hàng tháng và có dặn vợ Quân chỉ nói với Quân là của anh em phạm góp lại gửi giúp đỡ thôi, không nói do Dũng gửi.
Lên phòng bác Đức, Dũng được bác ôm vào lòng như người cha già ôm đứa con thơ. Ôm xong bác còn chủ động giơ tay ra bắt giống như hai người đàn ông ngang hàng ngang cấp:
– Dũng, ngày mai cháu trở lại với cuộc sống bình thường. Bác mong cháu tiếp tục chặng đường đời còn dở dang. Trở thành một công dân có ích cho xã hội. Hứa với bác nhé.
– Vâng, cháu hứa ạ. Bác ở lại mạnh giỏi, cho cháu gửi lời chào tới Anh Thư.
Nhắc đến con gái, bác Đức như nhớ ra chuyện gì mà thò tay vào túi áo lấy một phong thư:
– Bác xuýt quên đấy, Anh Thư đang học ở trên tỉnh nên không đến tiễn cháu được, con bé nhờ bác gửi cho cháu bức thư này.
– Vâng ạ, cháu cảm ơn.
– Anh Thư học rất tốt cháu ạ, kết quả học tập cuối năm lớp 10 đạt học sinh giỏi, còn được vào đội thi Văn của tỉnh đấy cháu. Cũng một phần nhờ cháu cả.
– Có gì đâu bác, do Anh Thư tự học cả đấy ạ. Thôi, cháu xin phép bác cháu về. Có dịp nào đó cháu sẽ quay lại thăm bác.
Bác Đức vui vẻ:
– Quay lại chơi thì được, quay lại làm phạm nhân là tôi đây không nhận đâu đấy.
Hai bác cháu vui vẻ nhìn nhau, ánh mắt ấm áp mà cương nghị của bác, nụ cười hiền hậu mà đầm ấm của bác còn theo Dũng mãi về sau này trên đường đời. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy có thể lắm chứ là sợi dây giữ Dũng ở phía thiện lương.
– Cháu chào bác cháu đi đây ạ.
– À, tiền công gia sư của cháu, bác gửi cho Tiến luôn rồi nhé, sáng mai qua chỗ Tiến mà lấy, không thiếu một đồng đâu, chàng trai.
– Vâng, cảm ơn bác ạ.
Dũng ra khỏi phòng bác Đức, vừa đi vừa bóc phong thư mà Anh Thư gửi, 1 tờ giấy A4 trắng tinh, tưởng nhiều chữ lắm cơ nhưng trên đó chỉ vỏn vẹn có mấy chữ được viết hoa ngay ngắn ở giữa”
“HÃY ĐỢI ĐẤY! NU, PA-GA-CHI!”
Dũng mỉm cười ngộ nghĩnh vì biết cô bé này thích xem phim hoạt hình “Hãy đợi đấy!”. Cậu đang phân vân mình là nhân vật thỏ hay sói trong bộ phim.
—-
Một ngày trời nắng đẹp, gió thổi nhè nhẹ làm lòng người phơi phới. Qua phòng Anh Tiến lấy tiền, Dũng còn được anh tặng một cái quần bò, một cái áo sơ mi trắng đuôi tôm cộc tay, một đôi giầy thể thao. Dũng mặc vào mà thấy mình người lớn hẳn ra, không hiểu sao anh mua vừa chuẩn phom người của Dũng luôn. Chuẩn men soái ca.
Cánh cửa tù mở ra, Dũng bước đi chầm chậm rón rén ra ngoài, những bước đi của người tự do. Sau lưng cậu là cánh cửa nhà tù, trước mặt cậu, phía bên kia con đường là cánh đồng lúa của người dân địa phương đang trĩu quả chờ người thu hoạch. Mùi lúa mới, mùi của nắng, mùi của gió, mùi của cuộc sống. Cách nhau có vài chục mét thôi, nhưng sao vị trí đứng này lại khác với trong kia đến vậy, sao mùi vị không khí lại khác nhau đến thế. Ơ đúng rồi, mình đã thành người tự do, mình là một công dân bình thường như bác nông dân đang thoăn thoắt tay liềm gặt lúa ở xa kia. Dũng hơi đỏ hoe đôi mắt, ở ngoài này ai cấm mình khóc đâu, phải vậy không nhỉ?
– Anh Dũng!
Dũng quay sang người vừa gọi tên mình thì thấy quen quen, hình như là người nhà cô Trúc thì phải, mấy lần có cùng cô Trúc đến thăm mình.
– Anh là ….. em nhìn anh quen quen.
Dũng thấy anh ấy to béo như một người khổng lồ, bụng bệ phệ, vai u thịt bắp, hai má núng nính mỡ như muốn chảy xuống cằm. Cái quần anh mặc chắc không có bán trên thị trường vì cái vòng lưng quần chắc phải rộng đến 2 mét mất.
– Em là Thiệp, ở nhà ai cũng gọi em là Thiệp béo. Em được lệnh của Ông bà chủ đến đây đón anh về. Ở nhà mọi người đang chuẩn bị mọi thứ để đón anh ạ.
– Anh Thiệp, anh chắc hơn tuổi em nhiều, sao cứ xưng em thế.
Thiệp béo gãi đầu gãi tai:
– Anh, anh cứ xưng anh kêu em đi. Em có thể hơn tuổi anh nhưng ông bà chủ dặn em kêu thế thì kêu thế đi anh.
– Nhưng ….
Thiệp béo vẫn gãi đầu gãi tai nhưng chèn họng Dũng:
– Thôi anh, chuyện xưng hô quan trọng gì. Giờ anh em mình về đi, không ở nhà đợi. Anh em mình đi luôn cũng phải đến quá trưa mới về tới nhà anh ạ. Anh có cần mua sắm gì không ạ?
– Vậy không câu nệ chuyện xưng hô nhé. Tôi gọi anh xưng tôi cho thuận miệng được không?
– Vâng, anh gọi thế nào cũng được.
– Giờ về luôn đi. Tôi muốn về nhà lắm rồi.
Thiệp béo cho tay lên miệng làm thành tiếng sáo mồm cực to. Chỉ độ chưa đầy 1 phút sau, 2 chiếc ô tô, 1 chiếc Fortuner 7 chỗ ngồi, 1 chiếc 16 chỗ hiệu Ford Transit đỗ xịch cạnh Dũng và Thiệp béo. Một thanh niên ra mở cửa xe Fortuner mời Dũng lên:
– Mời anh lên xe.
Dũng bước lên xe 7 chỗ mà không quên ngó xuống xe 16 chỗ, trong đó chật kín người toàn đầu xanh đầu đỏ đầu đinh đầu trọc. Thiệp béo thấy Dũng nhìn sang xe kia thì giải thích:
– Anh ạ, ông bà chủ lo anh gặp chuyện gì nên cử đội đi theo hộ tống anh về. Chuyện này em cũng không dám thắc mắc mà chỉ theo lệnh mà làm. Tất cả đội đi đón anh gồm 20 người, tính cả em. Đều là đàn em thân tín của em, sẵn sàng “ngủ” nếu có lệnh. Nên anh yên tâm.
Dũng ở trại nên cũng biết được tiếng lóng của dân giang hồ, ý Thiệp béo là đàn em của anh ta sẵn sàng chết nếu có lệnh. Dũng cũng hiểu được ý của Cô Trúc và Chú Xã, cô chú lo đám Phong Xếch sẽ đón chặn Dũng ngay khi Dũng ra tù.
– Mẹ tôi có khỏe không?
– Bà chủ Loan ạ? Bà khỏe anh ạ.
– “Sao lại là bà chủ?”, Dũng thắc mắc, cậu như người trên rừng về.
Thiệp béo thì không dấu giếm gì:
– Từ ngày anh vào trại, bà chủ Loan đến ở, trên dưới anh em bọn em đều coi bà là bà chủ thứ 2. Ông Chủ và bà chủ Trúc cũng lệnh cho bọn em như vậy.
– Vậy hả.
– Từ ngày tôi đi, mẹ tôi có gặp chuyện gì không?
– Không anh ạ, bà hầu như không ra khỏi cửa, hình như duy nhất có 1 lần bà Trúc rủ đi ra ngoài mua đồ ở siêu thị bà mới đi thôi. Nhưng lần đó chúng em bố trí 2 chục người đi theo bảo vệ nên không gặp chuyện gì. Còn ở nhà thì anh yên tâm ạ, căn phòng cẩn mật 24/24, có hệ thống camera an ninh giám sát. Không ai dám làm gì đâu ạ.
– Vậy hả. Tôi cảm ơn các anh đã bảo vệ mẹ tôi.
– Anh nói vậy em mang tội chết. Nhiệm vụ của ông bà chủ giao, em có chết không một tiếng than.
Vậy là Dũng sơ qua tình hình ở nhà, cậu lại lần nữa trong lòng cảm ơn sự giúp đỡ của vợ chồng cô Trúc, không có cô chắc mẹ không yên ổn được đến giờ này.
– Thôi nhanh về đi anh Thiệp.
– “Vâng”, nói rồi Thiệp béo hướng mắt lên lái xe: “Nhanh mày!”.
Đoàn xe tăng tốc lao vút đi.
Dũng chăm chú nhìn qua ô cửa kính xe, cậu bồn chồn đến lạ vì sắp được trở về bên mẹ, trở về quê hương Hải Phòng yêu dấu, mới xa được độ 3 năm mà cậu thấy như mình đi quá lâu rồi. Đến xế trưa thì Thiệp béo lên tiếng:
– Anh Dũng, chúng ta đã vào đến địa phận Hải Phòng rồi.
– Uh. Tôi thấy quen quen rồi.
– Để em điện về nhà báo.
Thiệp béo rút điện thoại ra bấm số gọi:
– Ông chủ ạ!
– ….
– Vâng, xe cách nhà 15 phút nữa ạ.
– ….
– Vâng.
Thiệp béo cúp máy quay sang Dũng bảo:
– Anh Dũng, mọi người đã chuẩn bị xong hết để đón anh rồi.
– Uh.
—-
2 xe đỗ trước cửa ngôi biệt thự to lớn nhà Loan, cả đám người lô nhô đứng trước cửa. Từ xa Dũng không khó nhận ra đứng giữa đám người đó, ở đầu hàng là cô Trúc và Chú Xã. Hai người như đang chờ chính người thân của mình vậy. Nhưng Dũng tìm mãi vẫn không nhìn thấy mẹ Loan đâu.
Bước xuống xe, cậu chậm rãi tiến về phía cổng. Cô Trúc chạy như bay đến gần Dũng, cô đã khóc từ bao giờ, ôm chầm lấy Dũng cô nức nở:
– Con đã về rồi. Hu hu hu hu.
Anh Xã cũng lại gần mà vỗ vai Dũng:
– Chào mừng con đã về nhà.
Cả đám người đông lúc nhúc đồng thanh:
– Chào cậu chủ!
Dũng vẫn còn không hiểu chuyện gì xẩy ra, ơ sao đám người này lại chào mình là cậu chủ. Nhưng cũng không tiện hỏi vì không biết hỏi ai bây giờ. Giờ mối bận tâm duy nhất của cậu chính là mẹ thì lại không thấy đâu. Cậu quay sang cô Trúc hỏi:
– Cô Trúc, mẹ cháu đâu ạ?
Trúc quệt tay lau nước mắt:
– Vào nhà đi con. Mẹ con chờ con lâu lắm rồi.
Hàng người dạt ra dành một lối đi cho Dũng bước vào nhà.
Đến cửa chính, Dũng đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng mẹ Loan đang ở trong phòng khách. Dũng không để ý bất cứ thứ gì trong căn phòng rộng lớn xa hoa, Dũng nhìn chằm chằm vào khu vực có phía mẹ. Mẹ đây rồi, mẹ đang ngồi ở cái ghế bành to nhất chỗ bàn tiếp khách.
Khựng lại đôi chút để nhìn kỹ mẹ hơn. Loan không khóc thành tiếng nhưng hai hàng nước mắt thi nhau tuôn rơi làm ướt hết cả mảng áo trước ngực. Mẹ con nhìn nhau đắm đuối. Và mọi thứ như vỡ òa:
– MẸ EEEEEEEEEEE!
– DŨNG CON ƠI IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!
Dũng lao về phía cái ghế nơi mẹ Loan đang ngồi. Dũng quỳ hai chân xuống cho ngang bằng mẹ mà ôm chặt lấy mẹ, cầu ghì xiết mẹ vào lòng rồi khóc nức nở:
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm. Hu hu hu hu!
Loan đã không kìm nén được lâu hơn nữa, cô bật khóc thành tiếng:
– Mẹ nhớ con, mẹ nhớ con. Hu hu hu hu.
Nói rồi Loan cũng vòng tay lên cổ con mà ghì xiết đầu con rịt vào cái cổ trắng ngần của mình mà khóc như mưa.
Ở cửa phòng khách, Trúc cũng gục đầu vào vai chồng mà khóc. Lần này là khóc vì hạnh phúc khi chứng kiến cảnh hội ngộ sau biết bao đau khổ. Ba năm qua, cô là người luôn ở bên cạnh Loan gần như 24/24, Loan nghỉ việc ngày hôm trước thì ngày hôm sau Trúc cũng nghỉ việc luôn. Trúc đã là gối tựa, là điểm bấu víu duy nhất, là bờ vai để Loan khóc biết bao ngày. Thương con bạn xinh đẹp nhưng đoan trang tiết hạnh, lại gặp cảnh đời éo le mà Trúc đã coi Loan như người chị gái ruột thịt của mình. Với Loan cô đâu tiếc bất cứ thứ gì.
Nguôi cơn khóc cho thỏa nỗi nhớ mong, Dũng giảm dần lực xiết ôm mẹ, cậu rời khuôn mặt mình ra xa để nhìn mẹ rõ hơn. Ngắm nghía mẹ như soi từng lỗ chân lông, Dũng thấy mẹ vẫn đẹp như xưa, không còn hơn cả như xưa là khác. Vẫn khuôn mặt thụy mị nết na xinh đẹp mà quý phái của mẹ đây mà. Chỉ mẹ mới hiểu ánh mắt ấy thôi, ánh mắt của người chồng nhìn người vợ dấu yêu sau bao năm xa cách.
Loan cũng nhân dịp này mà nhìn Dũng kỹ càng, vừa nãy chưa kịp để ý và nước mắt làm nhòe đi hình ảnh. Loan thấy Dũng sao mà lớn hẳn thế kia, gương mặt cứng cáp phong trần, già dặn trưởng thành. Dũng đã như một người đàn ông trưởng thành rồi, không còn bóng dáng của một thiếu niên nữa. Ôi, mình lại được gặp con, gặp người yêu thương rồi.
Còn niềm vui nào, niềm hạnh phúc nào hơn nữa đây.
– Mẹ ở nhà có khỏe không?
– Mẹ khỏe lắm, không có ốm lần nào.
– Mẹ ơi, con lúc nào cũng nhớ tới mẹ hết, con cố gắng để sớm về với mẹ.
– Mẹ biết hết, mẹ có lúc nào là không nhớ tới Dũng của mẹ đâu. Con về là tốt rồi, về với mẹ là tốt rồi. Mẹ yêu con lắm.
Dũng lại nhìn sang bên cạnh, chợt Dũng sững sờ khi nhìn thấy đôi nạng gỗ.
– Của ai đây hả mẹ?
– …………
Loan không biết trả lời con như thế nào.
– “Của ai đây hả mẹ? Có phải của mẹ không?”, tim Dũng đập mạnh, cậu hơi hắng giọng.
– …….
Nước mắt Loan lại một lần nữa trào ra không ngừng nghỉ. Dũng sắp xếp lại sự việc, mẹ không đi thăm mình lần nào, mẹ cũng không ra đón mình giống cô Trúc, từ lúc gặp đến giờ mẹ chỉ ngồi ở cái ghế này mà không đứng. Thôi chết rồi, mẹ phải dùng nạng mà đi. Nghĩ đến đây mà Dũng gào lên:
– Mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Hu hu hu.
Rồi cậu lại ôm chặt mẹ một lần nữa.
– Mẹ ơi, con thương mẹ lắm.
Nghiến chặt hai hàm răng, Dũng buông mẹ ra đứng dậy. Cậu ngửa mặt lên trần nhà mà gào to:
– Phong Xếch, tao sẽ giết mày! AAAAAAAAAAAAAA
– “Giết người là lại đi tù đấy!”, một giọng nữ lạnh tanh quen thuộc vang lên, là của X, cô bưng cốc nước cam từ trong khu bếp đi ra chỗ Loan.
– NHƯNG AI TRẢ LẠI CHÂN CHO MẸ TÔI???? AI?
– Phong Xếch chứ còn ai nữa, thế cũng hỏi.
Dũng nhìn xuống thì hạ hỏa đi phần nào vì Dũng nhìn thấy chị X mặc chiếc quần bò côn bó sát, trên là cái áo thun có cổ cộc tay, tóc búi đuôi ngựa. Trông chị quá khác xa so với những ngày trong trại. X ngồi xuống cạnh Loan:
– Mẹ uống nước đi, mẹ đừng khóc nữa. Em về với mẹ rồi mà. Mẹ phải mừng lên chứ.
Dũng hiểu ý chị là trả thù, nhưng trả thù như thế nào thì phải bình tĩnh rồi tính. Ơ, mà chị X gọi Loan là gì ấy nhỉ:
– Mẹ?
Câu này Dũng không biết là hỏi X hay hỏi mẹ nữa. Mẹ Loan thấy con thắc mắc thì giải thích:
– Con à, mẹ bị như thế này có là gì, con đừng thù hận mà nông nổi. Mẹ sợ lắm rồi con ạ. Còn cái S….
Đang định nói tiếp thì X bịt miệng mẹ Loan không cho nói tiếp. Loan hiểu ý nên sửa lại:
– Cái X từ ngày ra trại nó về đây, mẹ đã nhận nó làm con nuôi rồi. Nó chăm mẹ từ bấy đến giờ. Mà X nó kể nhiều về con lúc ở trong kia lắm đấy.
– Vâng ạ, chị ấy chắc toàn kể xấu thôi hả mẹ?
– Đâu, nó bảo mẹ sắp có con dâu rồi, cái cô bé gì mà con trưởng trại ấy nhỉ?
Trong câu nói của Loan có pha chút gia vị của hờn ghen.
– “Làm gì có đâu mẹ”, Dũng phân bua với mẹ rồi quay sang chị X nói: “Chị, giờ chị là chị của em rồi nhé”
X bĩu môi:
– Xí, ai thèm làm chị của cậu. Vô duyên.
Ngày X ra trại cũng là ngày cô bắt xe theo địa chỉ mà Dũng đưa về tìm gặp cô Trúc và mẹ Loan. Ngay từ những ánh nhìn đầu tiên, cô đã có cảm tình ngay với Loan, một nụ cười, một ánh nhìn thân thiện ấm áp đã sưởi ấm con người băng giá lạnh lùng, thiếu thốn tình yêu thương cha mẹ từ thủa lọt lòng của X. Cô cầm lấy tay Loan nói về mối quan hệ của mình với Dũng và lời Dũng nhờ cô lúc ra trại. Loan thì đã biết trước về X qua lời thuật lại của Trúc rồi, biết được hoàn cảnh mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã bị người ta bỏ cổng chùa của X, Loan thương cảm và quý mến X ngay từ lần gặp mặt đầu tiên. Rồi chỉ độ ít ngày sau là nhận làm con nuôi, gọi con xưng mẹ trước sự chứng kiến của gia đình Trúc.
Dũng nói:
– À mà mẹ vừa gọi chị X là gì ấy nhỉ? Tên chị ấy đấy? Mẹ nói cho con biết đi, chị giấu con nên con chẳng biết tên thật của chị ấy nữa.
– Cái này con phải hỏi chị con.
– “Chị, tên thật của chị là gì?”, Dũng quay sang X.
X đáp gọn lỏn:
– X
Hết nói chuyện.
Buổi gặp mặt lúc Dũng trở về nhà diễn ra như thế đó, không bút nào tả hết nổi nỗi vui mừng của Loan khi gặp lại con, cũng chẳng có chiếc bút thần kỳ nào tả nổi niềm hạnh phúc của Dũng khi gặp lại mẹ cả. Chỉ có niềm vui, niềm hạnh phúc lấn át cho mọi thứ trong cuộc sống còn ngổn ngang giờ phút này. Ra tù, đối diện với cuộc sống cơm áo gạo tiền, cuộc sống hoàn lương của một phạm nhân không hề đơn giản tẹo nào.
Rất nhiều bàn tiệc được mở ra tại nhà của Trúc, ai cũng mừng mừng, tủi tủi mà hàn huyên tâm sự không biết bao nhiêu chuyện những lúc xa nhau. Bàn Dũng ngồi có mẹ, có X, có vợ chồng Trúc. Còn ngoài kia chắc phải đến cả chục mâm dành cho anh em, đàn em của chủ nhà này.
Đang ăn Dũng buông bát xuống nói với Anh Xã:
– Chú, cháu muốn chiều nay đưa mẹ cháu về thăm lại nhà cũ.
Mẹ Loan tim đập mạnh khi nghe Dũng nói như vậy, từ ngày Dũng đi trại chưa một lần quay trở lại ngôi nhà đó. Nghe con đề xuất như vậy, tự nhiên trái tim mình loạn nhịp, ở nơi đó biết bao kỉ niệm của hai mẹ con, chiều nay về rất có thể mình sẽ lại được làm vợ của con trai mình. Loan ngồi im để Dũng sắp xếp.
Anh Xã cũng không có ý kiến gì:
– Uh, chiều con và mẹ về thăm nhà đi. Chú sẽ cho đội Thiệp béo đi cùng để bảo vệ hai mẹ con. Nhà của con, tuần nào chú cũng bảo bà vú đến quét dọn sạch sẽ rồi. Thăm nhà xong, hai mẹ con lại về đây ngay nhé, chú muốn họp gia đình ta.
– Họp gia đình ta?
Dũng hỏi như vậy nhưng quay sang nhìn mẹ, thấy mẹ không nói gì mà gật đầu vì vậy cậu cũng không có gì phải thắc mắc.
– Vâng ạ, con chỉ cần chú cho người lái xe đưa mẹ con con về thôi, không cần phải cho người bảo vệ đâu. Con chưa biết đi xe máy mà mẹ con thì đi lại khó khăn nên phiền chú quá.
X lên tiếng:
– Tôi đi cùng.
Dũng và Loan không biết xử trí vụ này thế nào, để chị đi cùng thì phá mất không gian riêng tư của hai người, mà không để chị đi cùng thì không có lý do gì. Nhưng có một vị cứu tinh xuất hiện. Đó là Trúc:
– X, con ở nhà chiều nay với cô được không? Cô có chuyện muốn nhờ con làm để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.
Trúc đã quá hiểu tâm ý của hai mẹ con Dũng Loan, cô muốn dành một khoảng thời gian riêng tư ít ỏi để hai mẹ con hàn huyên tâm sự, một chút nước rỉ ra ở bướm khi cô chắc như đinh bê tông đóng tường gạch rằng sẽ là những miếng bú mút liếm, những cú thịt đâm thịt lút cán, những dòng nước xối xả xuất tiết. Nghĩ đến đó thôi mà Loan nóng hết cả người. Từ cách đây độ 4 năm, cô đã ăn “chay”, thay đổi triệt để khi không còn tìm giai bên ngoài nữa, với cô thì người mà cô mong muốn được làm tình duy nhất chỉ Dũng mà thôi. Còn đối chồng cô, Anh Xã mà nói thì đó là tình yêu của người vợ dành cho chồng, của tình nghĩa phu thê bao nhiêu năm nay. Anh Xã coi Trúc như cục vàng, cục bạc, cục đồng, cục chì của mình, nhưng trời không cho ai hết cái gì, anh yếu sinh lý từ thủa còn thanh niên đến tận giờ, nên chuyện đáp ứng nhu cầu của Trúc là không thể, ngay cả chuyện có con với cô cũng là điều không làm được cơ mà.
X phụng phịu trong tâm nhưng khuôn mặt không biểu hiện vẻ thất vọng. Cô cũng muốn xem ngôi nhà nhỏ của Dũng ra làm sao. Nhưng nghe Trúc nói vậy cô cũng không miễn cưỡng:
– Vâng!
Anh Xã thấy Dũng muốn đi mà không có người bảo vệ thì lo lắng:
– Nhưng chú thấy cần đề phòng vẫn hơn.
– Chú yên tâm, cứ tin ở con.
Dũng đã tự tin là mình hoàn toàn có thể bảo vệ được mẹ. Anh Xã đành đồng ý với lời đề nghị của Dũng.
– Con nói vậy chú yên tâm rồi. Chiều nay chú sẽ bảo Thiệp béo trực tiếp lái xe đưa hai mẹ con đi. Xong việc con điện cho Thiệp béo đón là được.
Nói thì nói vậy nhưng chắc chắn Anh Xã sẽ bố trí đội bảo vệ ngầm, cẩn tắc vô áy náy.
—–
Mở cửa bước vào nhà. Hai mẹ con khựng lại trước cửa và đảo mắt nhìn khắp một lượt. Nhà vẫn sạch sẽ không một vết bụi bặm mặc dù đã 3 năm nay không có người ở. Đúng như lời Anh Xã nói, hàng tuần bà vú vẫn qua đây lau dọn sạch sẽ.
Vẫn kia là khu bếp nhỏ, cạnh nó là nhà vệ sinh, vẫn cái giường với chăn màn gấp gọn ngay ngắn, và kia nữa, cái gác xép nơi Dũng vẫn thường học bài và không ít lần thủ dâm lúc mới dậy thì. Nơi kia là nơi hai mẹ con thường hay ăn cơm, cái ti vi, cái tủ quần áo. Mọi thứ vẫn như nguyên không hề thay đổi.
Dìu mẹ lại gần giường, Dũng khóa cửa lại để không gian được đóng, thế giới này chỉ còn là căn phòng này, loài người giờ đây chỉ còn có hai mẹ con.
Ngồi xuống cái giường quen thuộc, buông bỏ đôi nạng, Loan chưa kịp điều hòa nhịp thở thì một nụ hôn nóng bóng, ướt át được Dũng áp chặt môi mình vào môi mẹ. Đôi môi ở trên áp vào nhau, còn đôi tay Dũng cũng không yên mà ôm chặt lấy mẹ, kéo sát người mẹ vào lồng ngực của mình.
Ngồi trọn người trong lòng con mà thưởng thức nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn của nỗi nhớ mong, nụ hôn của tình yêu. Loan chợt thấy mình nhỏ bé, chợt thấy mình yếu đuối và như thế là đủ để cô hạnh phúc. Cô đang trong vòng tay, đang trong sự yêu thương của người đàn ông của mình. Lưỡi Dũng lùa sang miệng mẹ để trao nước bọt từ miệng mình sang miệng mẹ.
– Ưm ưm ưm.
Nhả môi mẹ ra, Dũng nói:
– Mẹ, Dũng yêu mẹ, Dũng nhớ mẹ.
Loan nhìn sâu vào đôi mắt con, cô đặt một ngón tay lên miệng con báo hiệu là giờ đây không cần phải nói gì, xong cô bịt miệng con bằng môi mình. Liên tiếp tiếng “chụt chụt chụt” phát ra.
Đẩy mẹ nằm nửa ra giường, Dũng từ từ cởi hai hàng cúc áo. Và kia đôi vú đá thấp thoáng sau cái áo lót mầu tím.
Tự mình thò tay ra phía sau để bật tung cái áo lót. Loan đã hoàn toàn ở trần trước mặt con. Dũng ngắm nhìn đôi vú trần của mẹ, vú mẹ vẫn to, vẫn vun cao đầy đặn, núm vú hồng hồng trồi thẳng lên đỉnh. Vú mẹ đẹp quá.
Loan định lấy tay che vú lại vì e thẹn nhưng chưa kịp làm thì đã bị đôi môi Dũng như vồ lấy cái núm vú, còn một tay thì đặt lên vú còn lại mà xoa mà nắn.
Dũng lại ngó lên nhìn mẹ, Loan nhìn lại với đôi mắt long lanh, lấy hai tay ôm đầu con, cô vùi đầu Dũng vào giữa hai bầu vú trắng ngần mũm mĩm của mình, trên đỉnh của hai quả đồi ấy là hai núm giống như một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh đồi. Chỉ có những tiếng rên ư ử trong họng phát ra báo hiệu sự thỏa mãn, niềm đê mê vô tận.
Tạm rời xa đôi vú, Dũng trườn người lên hôn mẹ một chập rồi Dũng cởi áo khoe thân hình lực lưỡng, cân đối. Khuôn ngực vạm vỡ, eo nhỏ có múi, làn da săn chắc có mầu ngăm ngăm. Quá đẹp, quá quyến rũ.
Áp ngực mình vào ngực mẹ mà cảm nhận làn da trần trụi, cảm nhận những cảm xúc chân thực nhất của tình dục, tình yêu. Ôm nhau để cảm nhận, Loan nói như thở vào tai con:
– Dũng đi xa, Loan ở nhà nhớ lắm. Mình có nhớ người ta không?
– Có chứ. Dũng có lúc nào là không nhớ đến mẹ đâu.
Lúc này đây, Loan thấy mình như thực sự có chồng, nằm nghiêng người gọn lỏn trong lồng ngực Dũng, Dũng lần tay xuống háng mẹ, mẹ vẫn mặc quần nhưng Dũng cảm nhận thấy đã có một chút ẩm ướt thẫm nhẹ ra chiếc quần ngoài rồi. Loan thấy vậy thì hổn hển:
– Cởi ra đi.
Dũng ngồi dậy rồi quỳ vào giữa hai chân Loan. Cậu cởi cúc quần, khéo khóa quần. Hai tay đưa đến cạp quần rồi từ lột xuống. Mẹ mặc quần lót mầu tím, mầu tím thủy chung.
Dũng cúi xuống hôn lên lồn mẹ qua cái quần lót tím, háng mẹ kia, đùi non trắng mịn màng không một vết sẹo nhỏ nào.
– Ư ư ư, lột nốt ra đi.
Dũng đưa hai tay kéo nhanh cái quần lót. Hiện lên trước tiên là chùm lông mỏng mượt mọc trên mu lồn cao vút, rồi đến cái lồn mẹ hiện ra. Lồn mẹ vẫn phớt hồng, hai cánh môi lớn môi bé vẫn khúm núm khép lại che đi cái cửa lồn mà giờ đây bóng loáng vì nước. Cái hột le đã chồi hẳn ra ngoài một đoạn, nghêu ngao chào người bạn quen thuộc.
Quần được kéo ra là Dũng vục mặt xuống, thè lưỡi liếm một được từ trên đỉnh mu, đi qua hột le, xuống đến cửa lồn và chỉ dừng lại ở chính giữa lỗ đít mẹ.
– Aaaaaaa, ôi Dũng ơi. Iiiiiiiiiiii
– “soạp soạp soạp”, Dũng húp nước lồn như người ta húp bát canh nóng. Nước lồn mẹ vào miệng bao nhiêu cậu nuốt bấy nhiêu như kẻ chết đói, chết khát.
Những con thạch sùng đang rình muỗi trên trần nhà kia cũng dừng lại nhìn xuống, con muỗi mặc dù bị con thạch sùng kia rình cũng chẳng buồn chạy mà đứng yên dòm. Cái loa phường trong khu tập thể kia giờ này bình thường thì oang oang đinh tai nhức óc nhưng không hiểu sao hôm nay lại im bặt. Tất cả như dừng lại, trái đất như ngừng quay để nhường chỗ cho những tiếng sụp soạt, tiếng tách tách của lưỡi đánh vào lồn. Dũng thè lưỡi rồi cứng lại mà trêu đùa tưng tưng cái hột le, nó như mừng rỡ mà vẩy vẩy chơi đùa lại lưỡi. Một cuộc chiến kinh thiên động địa đang diễn ra giữa một bên là Nguyễn Thị Hột Le và đối thủ truyền kiếp Nguyễn Văn Lưỡi.
Kết thúc cuộc đấu kia, Lưỡi thua cuộc bằng cách rút vào hậu trường sàn đấu, cửa vào hậu trường chính là cửa lồn, Lưỡi ta gõ cửa, cửa mở thì Lưỡi ta chui vào bên trong, rồi lại chui ra, rồi lại chui vào.
– Ui ui ui, lại địt người ta rồi. iiiiiii.
Cửa lồn hấp háy, làm nước ở bên trong xùi ra tạo thành bong bóng, bong bóng nổ tung bắn những giọt nước li ti lên cánh mũi Dũng. Cảnh tưởng đó đẹp biết bao.
Rồi Dũng dùng ngón tay mình đập đập vào đầu lồn mẹ làm mẹ như phát rồ lên hẩy hẩy mông. Một ngón tay, rồi hai ngón tay được Dũng đặt vào cửa lồn, lấy lực ấn sâu vào lỗ lồn mẹ:
– Iiiiii, sâu đi Dũng, A a a.
Dũng móc cua mẹ, ngón tay cậu giờ ở tít sâu trong lồn mẹ nhưng chưa tới đáy. Ọc ọc ọc, tiếng nước lồn mẹ lộn nhộn trong âm đạo vì ngón tay Dũng ngọ nguậy lung tung trong đó.
Dũng ngừng động tác, cậu đứng hẳn dậy, đầu cậu gần chạm vào mép của gác xép. Loan ngồi dậy theo con. Đầu cô giờ cao đúng bằng hạ bộ của con. Cô hồi hộp gặp lại cây gậy to lớn ngày nào.
Run run Loan cởi cúc quần rồi kéo khóa quần Dũng. Xong xuôi cô móc tay luôn vào mép quần sịp của Dũng mà cùng lúc lột luôn hai cái quần con ra. “Pực”, cây gậy như ý được giải phóng khỏi quần nảy tưng như lò so đập lên bụng Dũng.
– Ôi, nó to quá.
Chưa kịp lột hẳn quần thì Loan đã vồ lấy buồi Dũng mà nhét vào miệng. Há mồm hết cỡ Loan mới nhét được đầu khất vào trong miệng.
– “Soạp, soạp”, thỏa nỗi nhớ mong, thỏa nỗi thèm thuồng khi giờ đây trong miệng trong tay Loan lại là cái dương vật khủng bố mà giờ đây hoàn toàn trưởng thành, nó dài lắm, hơn cả gang tay Loan rồi. Nó nắm vừa trọn một vòng bàn tay Loan. Nó cong cong hình vòm và lại còn sần sùi gân guốc nhìn dữ tợn nhưng hơn cả vẫn là sự đẹp đẽ và cuốn hút.
Đầu Loan gật gật trước háng con, một tay cầm gốc dương vật mà tuốt lên tuốt xuống. Tay kia không quên xoa xoa nắn nắn sờ sờ bìu, thỉnh thoảng lại còn đưa xuống chọc chọc vào lỗ đít Dũng nữa. Dũng rít lên sung sướng, cảm giác này lâu lắm cậu mới được nếm trải lại.
– Ui mẹ ơi.
Loan cũng kích thích hơn vì những câu kêu sướng của con trai. Cô nhiệt tình trổ hết tài năng, hết những động tác kích thích nhất, dâm dục nhất mà làm cho Dũng sung sướng.
Mãi lâu sau, mỏi miệng, mỏi tay quá Loan mới nhả buồi con ra mà từ từ nằm ngửa xuống giường, đôi dang rộng ra như chờ đón thời khắc quan trọng nhất.
Dũng từ từ ngồi xuống, tay đón đỡ gốc buồi để căn chỉ đầu dương vật nằm đúng vị trí cửa lỗ lồn mẹ. Cậu từ từ hẩy mông đẩy từ từ từng chút một để dương vật cắm vào lồn.
– “Aaaaaaaaa”, Loan nhăn nhó cái mặt, lắc lắc cái đầu, hai tay bấu chặt ga trải giường.
Khó khăn lắm đầu buồi mới ních được qua cơ vòng cửa lồn mà chui vào bên trong. Vừa vượt qua cửa lỗ là Loan thở hắt ra một cái, cô đã phải nín thở mà nhịn cái thốn đến từ bướm, cô chịu đựng sự co giãn giống như lúc đẻ Dũng để buồi Dũng giờ đây lại chui vào lồn mình.
– “Pập”, xuyên qua được cửa lồn, Dũng dồn lực lấy thế hẩy mạnh mông làm cái đầu buồi xuyên thẳng vào bên trong tận cùng âm đạo mẹ, chạm đúng cửa tử cung mới dừng lại.
Loan như rít lên, cô cảm thấy mình như bị chướng bụng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị chen chúc dồn lại làm xô lệch, cũng bởi cái dương vật của Dũng quá to lớn so với cái âm đạo đã mấy năm nay không có cái gì vào chơi rồi. Thành vách âm đạo co ra hết cỡ có thể, tưởng chừng như nếu nó to hơn một chút thôi sẽ làm rách ống âm đạo vậy. Cảm giác đau đau thốn thốn đến nhưng đó chính là gốc của những cảm giác thống khoái cực điểm theo về. Loan nhắm tịt mắt để cảm nhận, để chịu đựng và cũng là để hưởng thụ cơn đau đặc biệt này.
Lồn Loan theo phản ứng tự nhiên và kích thích trên não truyền về mà liên tục tiết nước như làm xoa dịu cái đau, như làm mát cái dương vật nóng bỏng đang chuyển động nhanh dần đều thụt ra thụt vào như pitong.
– “Sướng quá. AAAA. Uiiiiiii. Giỏi quá, to quá”, Loan luôn miệng thốt ra những câu không đầu không cuối, không đúng ngữ pháp chủ ngữ vị ngữ gì cả.
Dũng tăng tốc lực mà không kiềm chế xuất tinh như cách cậu vẫn hay làm. Thoải mái thả lỏng sự kìm nén ở cơ háng, Dũng dập lấy dập để cho thỏa lòng.
– Iiiiii. Mạnh quá. Sướng sướng. Uiiiiiiiiiii.
Thời khắc vàng đã điểm, mọi thứ như ngưng trọng, chỉ còn sự rung, sự giật từ háng Dũng, từ mông đít Loan. Và ……… “phụt, phụt, phụt, phụt……….”
Liên tục cả chục đợt phóng tinh của Dũng, tinh trùng phọt ra từ lỗ sáo giờ đang ép chặt vào cửa tử cung Loan. Tinh trùng cứ vậy mà xả thẳng vào tử cung, bắn lên dạ con và có khi còn bay lên buồng trứng không biết chừng.
Loạt pháo tinh trùng vừa rồi là ngọn lửa châm vào thùng thuốc súng, Loan vỡ òa trong đỉnh điểm của cực khoái. Cả thân người cô co co giật giật như động kinh. Nước lồn cô xuất ra nhưng không có không gian để thành tia thành dòng do bị dương vật bịt kín, nó quẩn quanh trong âm đạo và chen chúc khe hở nhỏ chui ra ngoài, thành dòng nhỏ giọt rơi ra ngoài làm ướt một vùng rộng lớn dưới mông đít Loan.
Hết đợt xuất tinh, vẫn giữ nguyên buồi trong lồn. Dũng đổ vật xuống nằm đè lên mẹ, cậu hôn môi mẹ rồi thì thầm bên tai:
– Sướng quá mẹ ơi. Con yêu mẹ.
Loan vòng hai tay lên ôm lấy thân hình của con:
– Mẹ cũng sướng lắm, cảm ơn con.
– Mình cứ như này một lúc đi mẹ. Con không muốn rút ra.
– Uh, cứ như vậy đi. Mẹ muốn con ở trong người mẹ. Chẳng bao giờ muốn rời.
Mãnh liệt mà đê mê, mạnh mẽ mà tình cảm. Nhẹ nhàng mà đầy thăng hoa. Đó là lần đầu tiên mẹ con làm tình nhau sau biến cố cuộc đời. Với họ, thế là hạnh phúc.
Mãi tối mịt, Dũng mới rời mẹ ra để chuẩn bị đi về. Buổi tối nay còn có việc nhà cô Trúc. Lúc Dũng mặc áo thì mẹ giật mình khi nhìn thấy hình săm phủ kín khắp lưng con:
– Dũng, quay lưng đây mẹ xem nào?
Dũng vẫn biết là hình săm này không được cho ai xem, nhưng với mẹ thì không phải là đối tượng ấy. Cậu quay lưng lại cho mẹ nhìn kỹ. Loan há hốc mồm vì hình săm một con hổ hùng dũng đang gầm gừ đi lại giữa rừng sâu. Loan rùng mình khi nhìn thấy nó, nhưng nhìn kỹ lại thấy nó như có một ma lực nào đó không sao diễn tả được, sau thoáng rùng mình thì cô lại thấy nó đẹp, nó hấp dẫn, nhất là bức hình lại ở trên một tấm lưng trần rộng lớn của con trai cô. Loan buột miệng:
– Đẹp thật!
Dũng mặc áo xong thì quay lưng lại nói với mẹ:
– Mẹ đừng nói cho ai biết con có hình săm này nhé.
– Tại sao?
– Chuyện này con sẽ kể cho mẹ sau, giờ con cũng chưa rõ lắm mẹ ạ.
– Uh, đừng vạch áo cho người xem lưng là không ai biết đâu.
– Vâng, giờ mẹ con mình về nhà cô Trúc đi. Không biết có chuyện gì quan trọng mà phải họp nhỉ?
– Giờ đây, mẹ đã như thế này rồi, mọi sự mẹ sẽ nghe theo sự sắp xếp của con hết. Con là trụ cột trong gia đình mình để mẹ và cả X nữa tựa vào. Con hiểu không?
Loan lo lắm chứ, Loan lắng khi mình chân cẳng không như bình thường, đi lại khó khăn. Không làm việc gì ra tiền, cô lo Dũng sẽ chê mình nhưng sau trận mây mưa vừa rồi thì cô gạt bỏ suy nghĩ đó, Dũng vẫn đê mê cuồng nhiệt với mình như ngày nào. Giờ đây đúng là cô cũng chẳng có mơ ước gì cao sang, suy nghĩ lệ thuộc khởi phát, cô phó mặc đời mình cho con trai, cũng là người đàn ông của mình.
– Vâng, mọi chuyện mẹ cứ để con xem thế nào đã rồi tính mẹ ạ. Hoàn cảnh mẹ con mình thế nào con hiểu cả. Mẹ cứ tin ở con.
Sau đó, một cuộc điện thoại cho Thiệp báo được Dũng lấy máy của mẹ gọi. Chờ Dũng ở nhà là buổi họp giữa hai gia đình, gia đình Trúc và gia đình Loan.
— Hết chương 39 —