Em tôi, tình tôi 2 - Chương 2
CHAP 2
11h đêm Thứ Hai, tôi đang nằm trong phòng riêng thì nhận được tin nhắn của bà chị. Phòng của chị tôi ở tầng hai, ngay phía dưới phòng của tôi, chúng tôi cũng thuộc loại khi đã về phòng thì chẳng muốn rời ra nửa bước, thế nên trước khi có điện thoại, chị và tôi thường mở cửa ra và hét qua hét lại trao đổi, bố mẹ tôi thường xuyên bực mình về điều này. Cho đến khi mỗi đứa có 1 cái điện thoại riêng thì chúng tôi chuyển sang nhắn tin, thế là êm ả cả.
Tôi thờ ơ đưa máy lên đọc.
[CHỊ:] Chị không muốn nói nhiều, chị nhắn tin này không phải là để làm khó hay trách mắng mày. Nhưng chị cũng không muốn mày gặp rắc rối. Từ lần sau, nhớ xóa history trước khi mày cho người khác mượn điện thoại.
[TÔI:] Chị nói cái quái gì thế? – Tôi nhắn lại ngay lập tức
[CHỊ:] Đơn giản là cứ xóa hết internet history của mày đi. 😉 – Chị trả lời với 1 cái emoji nháy mắt.
Ôi con mẹ nó chứ. Tôi đã nghĩ rằng bà ấy sẽ dùng Safari trên máy tôi. Vì bản thân cái iPhone của bà ấy đâu có trình duyệt nào khác. Tôi đã nghĩ bà ấy quen dùng cái đó. Tôi check Safari. Không có gì bất ổn hết. Ôi con mẹ nó, chẳng lẽ … Rồi tôi check Chrome, vào History này. Hôm nay, không có gì … chủ nhật, cũng không có gì …, thứ bảy … và rồi bắn thẳng ra trước mắt tôi là 2 cái link, 1 link là 1 câu chuyện loạn luân chị em đang đọc dở trên lauxanh.us, 1 link còn lại là kết quả tìm kiếm trên Google với từ khóa “loạn luân chị em”
CHẾT CHA TÔI RỒI. Tim tôi đập thình thịch và tôi thấy sợ chết khiếp. Nhưng cái bộ não được nuôi dưỡng suốt 21 năm với đầy đủ các loại vitamin và khoáng chất không phải loại thường. Trong 1 tíc tắc, 100 tỷ noron thần kinh của tôi hoạt động hết công suất, hàng chục lý do từ hợp lý đến vô lý được liệt kê ra. Tôi tóm lấy 1 cái hợp lý nhất có thể trong lúc này. Không còn nhiều thời gian. Phải trả lời bà ấy thật sớm. Trả lời muộn sẽ ngang bằng với công nhận.
[TÔI:] Chắc là mấy là cái link quảng cáo thôi. Em chả biết nó là cái gì.
[CHỊ:] Nhìn chị mày ngu không? Điện thoại của mày, mày không thích thì đố ai bắt được mày xem. Dù gì thì đó cũng là chuyện của mày. Nhưng nếu bố hay mẹ mà đọc được thì mày chết. Chị chỉ cảnh báo cho mày thôi.
[TÔI:] Em nói thật. Em chỉ click nhầm ở 1 trang nào đó thôi. Chị đừng có nghĩ rằng em thích những chuyện đó.
[CHỊ:] Chuyện đó mày nói là chuyện gì?
[TÔI:] Cái chị đọc trên điện thoại em.
[CHỊ:] Ah, loạn luân. Mày có thích loạn luân hay không thì đó là chuyện của mày. Ai cũng có bí mật riêng. Chị chỉ không muốn mày bị rắc rối nếu người khác biết được.
HẾT CHAP 2