Em tôi, tình tôi 2 - Chương 19
CHAP 19
Thêm 15 phút nữa trôi qua, chị mới sẵn sàng. Nghe tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống, tôi đánh mắt ngóng ngay. ÔI MẸ ƠI. Trời lại đánh cho tôi thêm 1 tiếng sét. Chưa bao giờ tôi thấy chị đẹp như vậy. Thực sự rất xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những cô gái tôi từng gặp. Tóc chị cuốn gọn gàng , kẹp ra sau bởi một chiếc nơ nhỏ trông rất yêu, để lộ hoàn toàn khuôn mặt thanh tú hơi pha vẻ bầu bĩnh. Vẻ xinh của chị là một vẻ rất nghịch ngợm và tự nhiên. Chị trang điểm nhẹ nhẹ, tô một chút mắt, một chút phấn hồng hai bên má, và một làn môi màu cam nhạt. Quá hoàn hảo trong mắt tôi. Chị mặc một chiếc váy mới màu đen có điểm những đường màu trắng. Váy chị không quá ngắn, cũng không quá dài, chỉ ở ngang đùi thôi, những củng đủ làm tôn lên đôi chân thon gọn. Móng tay được sơn một màu phớt hồng.
Thấy tôi cứ thừ ra đó nhìn, chị đánh tiếng hỏi “Trông chị không ổn à?”. “Không ổn… Ah, ý em là KHÔNG, ỔN … Chị đẹp quá ý.” Chị thẹn thùng cảm ơn trông bẽn lẽn như một cô gái mới dậy thì. Chị xin lỗi vì mất hơi nhiều thời gian. Tôi có định giả bộ bực mình 1 chút vì tốn thật đấy chứ đùa à, cơ mà nhìn chị lúc này bao bực tức của tôi bay sạch bách. Tôi lại cảm thấy vui hơn nữa khi thấy chị đã bỏ công sức để đẹp thế này trong mắt tôi.
Tôi lịch sự như một quý ông nhé, giang tay mời chị ngồi và không quên đưa chị một ly rượu khai vị. Chị ngồi xuống kế bên tôi, trông chị hơi không tự nhiên lắm, làm tôi lại ra vẻ hỏi chị có sao không, dù tôi cũng đang run bắn ra được. “Chị ổn mà, chỉ là chị hơi cẳng thẳng 1 chút, và tim chị đang chạy nhanh lắm”. Tôi nắm tay chị đặt lên ngực trái mình, toét miệng ra cười “Chào mừng tham gia cuộc đua”, tim tôi lúc đó cũng chạy hết công suất luôn.
Chị uống 1 hơi hết ly rượu, rồi chúc ly xuống ra hiệu cho tôi hết rồi. Tôi hiểu ý đứng dậy lấy cho chị 1 ly khác. Khỉ thật, tôi quên không mang chai rượu ra phòng khách nên nó vẫn còn đang để trong bếp, làm tôi lại phải vác cái thân vừa lười vừa nứng đi xa thêm vài mét. Khi tôi trở lại phòng khách, chị đã nằm dài trên ghế sofa, lưng tựa lên chiếc gối. Tôi đặt ly của chị lên bàn rồi ngồi xuống ghế, ngang bụng chị. Chị thỏ thẻ “Nhóc kéo rèm cửa xuống được không?”
Tôi xin kể rõ hơn 1 chút cho các bạn dễ hình dung. Căn nhà tôi đang ở là một căn nhà liền kề ở một khu đô thị. Tuy phần đất không rộng lắm, song bố mẹ tôi quyết định sẽ dành 1 phần để tạo 1 khoảng sân có vườn và có thể trang trí 1 vài đồ vật ở đó. Hàng rào nhà tôi khá cao và trồng cây leo ở đó. Thế nên việc chúng tôi ngồi ở phòng khách vẫn đảm bảo rằng không có ai nhìn thấy được vào nhà. Tuy vậy đóng thêm 1 lần rèm cửa thì vẫn tốt hơn. Ngộ nhỡ có ai tình cờ nhìn thấy cảnh “em trên chị dưới” thì có mà chết.
Tôi theo lời chị đứng dậy và kéo rèm cửa xuống. Rồi quay trở lại sofa và và cùng thưởng thức ly rượu. Hôm nay là lần đầu tiên tôi với chị uống chung 1 chiếc ly. Chúng tôi cứ ngồi đó, im lặng, cả hai đứa nhìn nhau thật lâu và cảm thấy 1 chút gì đó xấu hổ nếu là người mở lời trước. Ngẫm đi ngẫm lại thì tôi thấy hơi ân hận 1 chút, vì suốt ngày làm trò khích chị phải nói trước. Thế nên lần này tôi quyết định mình sẽ là người đầu tiên nói ra.
HẾT CHAP 19