Em ra mắt nhà chồng - Chương 2
-Chính anh cũng không thể nào hiểu được, ba mẹ lúc đó đã đồng ý với anh là cho nó đặt ra một yêu cầu khác, nhưng không thể hiểu sao sau đó họ lại quay ngoắt 180 độ ủng hộ nó, bản thân nó trong các bữa cơm còn rất hào hứng kể lể theo trí tưởng tượng của mình những việc đó sẽ diễn ra như thế nào khi anh đưa em về ra mắt, ba mẹ cũng rất thích thú phụ họa, bổ sung theo. Điều đó làm anh rất tức giận, nhưng anh không thể thay đổi được, suy nghĩ đó ăn sâu vào máu họ rồi!
Thúy Diễm lặng thinh, hai mắt nhòa đi, trong thoáng chốc em nghĩ rằng mình nên từ bỏ mối quan hệ này.
….
Đã ba đêm rồi em không ngủ được, em suy nghĩ về chuyện ấy quá nhiều, mỗi khi chợp mắt thì những viễn cảnh ấy lại hiện ra, ba mẹ Quốc Tuấn và thằng em trời đánh Quốc Hùng mỗi người cầm trên tay một bộ quần áo liên tục dí sát vào mặt mình, "mặc vào đi, mặc vào đi…..", nó cứ dằn vặt em mãi. Em ngồi dậy nhìn vào khoảng không, tin nhắn Quốc Tuấn lại mới gửi đến:
-Mẹ mới nói, Quỳnh Anh, cái con bé thích anh từ cấp 3 đó, nó nói với mẹ muốn được kết duyên với anh và đã chấp nhận quy tắc của gia đình, nó định đến tuần sau, em à, hãy quyết định nhanh lên!
….
Thúy Diễm bước xuống taxi, vẻ mặt em tươi tỉnh khác hẳn mọi ngày, với chiếc áo khoác dài phủ kín chân, em rảo bước thong thả về ngôi nhà lớn cuối phố, căn nhà bề thế có tường cao cổng sắt kiên cố. Vậy là cuối cùng em cũng nhận ra, thứ quan trọng nhất là tình yêu của em và Quốc Tuấn, vì anh ta, mọi chuyện đều có thể chấp nhận.
Ba người nhà anh đã hẹn trước, đứng chờ em ngay cổng.
-Ồ, Thúy Diễm đấy à, cô không ngờ đó!
Em choáng váng, trời ơi, tưởng chừng đồng ý cái thử thách của gia đình này đã là giới hạn của sự chịu đựng rồi thì người phụ nữ tầm 45 tuổi đang đứng kia, mẹ của người yêu mình lại chính là bà Quỳnh phó hiệu trưởng của trường. Mặt hai người bỗng nhiên đỏ bừng vì không ngờ phải gặp nhau trong hoàn cảnh éo le này. Chưa hết, điều kinh hoàng hơn, nếu bà Quỳnh là mẹ của Tuấn thì thằng Quốc Hùng, cậu học trò tinh nghịch trong lớp em chủ nhiệm sẽ là chính là em trai Tuấn, nhưng nó đang ở đâu, sao hôm nay không thấy lộ diện. Em xấu hổ đến tím người, chân cuồng lên như muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng bàn tay bà Quỳnh đã nắm lấy, tỏ vẻ rất thân thiện:
-Không sao không sao mà, cháu vào nhà đi, trước lạ sau quen, à, vậy là thằng út Hùng nhà cô cũng biết cô Diễm luôn rồi đúng không, nó vẫn kể và khen cô dáng đẹp nhất trường luôn, thế là chỉ còn mình anh là chưa biết cháu thôi đó!
Vừa nói bà vừa đánh mắt qua người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm, ông ấy sau một phút ngại ngùng đã mạnh dạn bước đến chìa tay ra
-Chào cháu, chú là Hưng, bố của Tuấn, chú rất vui được gặp cháu, cháu xinh đẹp hơn chú tưởng rất nhiều!
Em chào lại lí nhí. Tuấn đến bên em khẽ nói:
-Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ là người một nhà, em hãy cố gắng nhé, vượt qua thử thách trong 2 ngày này chúng mình sẽ đến được với nhau, anh chỉ chứng kiến chứ không hề can thiệp hay ý kiến gì, nên em cũng không phải lo về thái độ của anh đâu, anh luôn ủng hộ em!
Thúy Diễm ôm anh thật chặt như để tiếp thêm động lực cho mình.
-Chúng ta vào nhà thôi nào! – ông Hưng lên tiếng, ông ta có vẻ khá phấn khích.
Thúy Diễm lặng thinh, hai mắt nhòa đi, trong thoáng chốc em nghĩ rằng mình nên từ bỏ mối quan hệ này.
….
Đã ba đêm rồi em không ngủ được, em suy nghĩ về chuyện ấy quá nhiều, mỗi khi chợp mắt thì những viễn cảnh ấy lại hiện ra, ba mẹ Quốc Tuấn và thằng em trời đánh Quốc Hùng mỗi người cầm trên tay một bộ quần áo liên tục dí sát vào mặt mình, "mặc vào đi, mặc vào đi…..", nó cứ dằn vặt em mãi. Em ngồi dậy nhìn vào khoảng không, tin nhắn Quốc Tuấn lại mới gửi đến:
-Mẹ mới nói, Quỳnh Anh, cái con bé thích anh từ cấp 3 đó, nó nói với mẹ muốn được kết duyên với anh và đã chấp nhận quy tắc của gia đình, nó định đến tuần sau, em à, hãy quyết định nhanh lên!
….
Thúy Diễm bước xuống taxi, vẻ mặt em tươi tỉnh khác hẳn mọi ngày, với chiếc áo khoác dài phủ kín chân, em rảo bước thong thả về ngôi nhà lớn cuối phố, căn nhà bề thế có tường cao cổng sắt kiên cố. Vậy là cuối cùng em cũng nhận ra, thứ quan trọng nhất là tình yêu của em và Quốc Tuấn, vì anh ta, mọi chuyện đều có thể chấp nhận.
Ba người nhà anh đã hẹn trước, đứng chờ em ngay cổng.
-Ồ, Thúy Diễm đấy à, cô không ngờ đó!
Em choáng váng, trời ơi, tưởng chừng đồng ý cái thử thách của gia đình này đã là giới hạn của sự chịu đựng rồi thì người phụ nữ tầm 45 tuổi đang đứng kia, mẹ của người yêu mình lại chính là bà Quỳnh phó hiệu trưởng của trường. Mặt hai người bỗng nhiên đỏ bừng vì không ngờ phải gặp nhau trong hoàn cảnh éo le này. Chưa hết, điều kinh hoàng hơn, nếu bà Quỳnh là mẹ của Tuấn thì thằng Quốc Hùng, cậu học trò tinh nghịch trong lớp em chủ nhiệm sẽ là chính là em trai Tuấn, nhưng nó đang ở đâu, sao hôm nay không thấy lộ diện. Em xấu hổ đến tím người, chân cuồng lên như muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng bàn tay bà Quỳnh đã nắm lấy, tỏ vẻ rất thân thiện:
-Không sao không sao mà, cháu vào nhà đi, trước lạ sau quen, à, vậy là thằng út Hùng nhà cô cũng biết cô Diễm luôn rồi đúng không, nó vẫn kể và khen cô dáng đẹp nhất trường luôn, thế là chỉ còn mình anh là chưa biết cháu thôi đó!
Vừa nói bà vừa đánh mắt qua người đàn ông trung niên, dáng vẻ lịch lãm, ông ấy sau một phút ngại ngùng đã mạnh dạn bước đến chìa tay ra
-Chào cháu, chú là Hưng, bố của Tuấn, chú rất vui được gặp cháu, cháu xinh đẹp hơn chú tưởng rất nhiều!
Em chào lại lí nhí. Tuấn đến bên em khẽ nói:
-Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ là người một nhà, em hãy cố gắng nhé, vượt qua thử thách trong 2 ngày này chúng mình sẽ đến được với nhau, anh chỉ chứng kiến chứ không hề can thiệp hay ý kiến gì, nên em cũng không phải lo về thái độ của anh đâu, anh luôn ủng hộ em!
Thúy Diễm ôm anh thật chặt như để tiếp thêm động lực cho mình.
-Chúng ta vào nhà thôi nào! – ông Hưng lên tiếng, ông ta có vẻ khá phấn khích.