Em gái cành cao! - Chương 4
Sau khi em chọn xong sách, ra quầy tính tiền, tôi lựa thêm một quyển: “Hóa ra anh vẫn ở đây” của Tân Di Ổ. Tôi kí vào đầu trang và nói: “Quyển này a cũng đã đọc, chắc em cũng sẽ thích nó. Anh tặng riêng em.”
Tôi bước ra rồi nói: “Ra đây ngồi uống café đi, gần đây có Café Serenade lịch sự yên tĩnh lắm”. Đến bây giờ thì tôi có thể tự tin mời thẳng thừng em đi với tôi. Và đương nhiên em nhận lời luôn và sánh bước cùng tôi về phía Serenade.
Em vừa nhâm nhi ly nâu đá vừa hỏi tôi: “Anh nói anh biết nhiều về tác phẩm TQ đúng không. Vậy em hỏi anh Tứ Đại Kì Thư là những tác phẩm nào?”
Câu chuyện cứ thế diễn ra. Trong lòng tôi vui sướng khôn tả. Tôi và em đã rất gần nhau rồi. Chắc chắng còn bao lâu nữa tôi sẽ đạt được mục đích của mình.
Tối tháng 5 oi bức, tôi về nhà sớm, định sẽ tắm rửa nghỉ ngơi rồi đi ngủ. Tôi vừa tắm xong bỗng nghe thấy trời mưa rất lớn. Tôi bước lên lan can tầng thượng, vừa tận hưởng không khí mát lành hiếm thấy trong suốt một tuần oi ả vừa hướng mắt nhìn cảnh thành phố chìm trong màn mưa dầy. Bây giờ tôi mới để ý, quang cảnh tầng thượng nhà tôi khá giống với quán Avalon mà tôi và em hẹn hò lần đầu. Tôi bỗng nhớ em da diết. Tôi cầm điện thoại định gọi cho em thì thấy 3 cuộc gọi nhỡ của thằng Cảnh từ lúc nào. Kệ nó, để gọi cho em đã. Tôi có bao giờ gọi cho em muộn thế này đâu, không biết có làm phiền em không. Nhưng nỗi nhớ trong tôi nó đã thắng cái lý trí để điều khiển ngón tay tôi bấm số của em.
Sau một hồi nhạc chờ rất dài, em nhấc máy: “Em đây.”
Tôi vốn chỉ định hỏi em đã ngủ chưa. Nhưng tôi để ý thấy có rất nhiều tiếng người nói xung quanh em. Tôi hỏi em: “Em không ở nhà à? Muộn rồi em còn đi đâu thế?”
Em cục cằn: “Thế có việc gì không.”
Tôi chưng hửng, chỉ biết nói: “Không, à mà có. Thực ra anh chỉ định hỏi em ngủ chưa thôi.”
Em và tôi im lặng trong khoảng 5s, rồi tôi dập máy trước mà không chào em thêm một câu.
Tôi đóng băng gần 10 phút. 11 giờ đêm rồi em còn đi đâu? Em đi với ai mà phải nói với tôi cái giọng khó chịu thế? Không lẽ trong thời gian mình quá nhân từ không tiến đã có thằng bỏ mẹ nào khác ăn được e? Tôi đóng cửa tầng thường, vào phòng rồi thả mình rơi tự do xuống đệm.
Điện thoại rung, tôi vồ ngay lấy hi vọng đó là cuộc gọi của em. Nhưng tôi đã nhầm, đó là cuộc gọi của thằng Cảnh. Gọi cái con c. gì mà lắm thế. Tôi lẩm bẩm rồi lại vứt máy xuống nằm nghĩ miên man. Điện thoại lại rung tiếp, chắc lại thằng Cảnh đây mà, kệ con mẹ nó.
Rồi lại có tin nhắn tới. Mẹ cái thằng, không nghe rồi cò nhắn tin. Để xem mày nhắn gì nào.
Tôi bỗng giật nảy mình khi thấy trên màn hình báo 1 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn của “E. Hà “.
Tôi mở nhanh tin nhắn ra đọc trước: “Nhận được tin nhắn gọi lại cho em”
Tôi bấm ngay redial để gọi em. Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh, và tôi nghe giọng em vừa khóc vừa nói: “Anh có ở nhà không?”
Tôi nói: “Anh đang ở nhà đây mà, em sao thế?”
Em không trả lời câu hỏi của tôi: “Anh đi với em một lát được không? Em đang ở trước của nhà anh rồi.”
Theo phản xạ tôi nhìn ra cửa sổ, đúng là chiếc xe màu đỏ quen thuộc.
Tôi nói: “Anh xuống ngay” và mặc vội vàng cái quần ngố với cái áo phông rồi phi xuống nhà. Tôi vào xe thấy em đang gục mặt khóc. Tôi không hiểu chuyện gì nhưng có lẽ đây chưa phải là lúc thích hợp để gặng hỏi. Tôi chỉ nhẹ nhàng: “Em qua bên này ngồi, để anh lái cho”
Sau khi lấy dù che cho em qua ghế phụ ngồi, tôi hỏi: “Giờ mình đi đâu em?.”
Em trả lời: “Em muốn đến chỗ nào yên tĩnh”.
Đây vốn là một câu nói ưa thích của tôi trong mỗi buổi hẹn hò rau cỏ. Và mỗi lần nghe thấy câu này đương nhiên tôi sẽ phi ngay vào n2 nào gần nhất.
Nhưng có lẽ lần này ý em không phải vậy. Tôi bó cẩn hỏi lại em lần nữa: “Mình…mình…đi chỗ yên tĩnh hả em?”
Em trả lời: “Vâng, lên đường Nhật Bản đi anh.”
Câu nói của em làm tôi chưng hửng như một chú nông dân đang định have save thì nhớ ra quên mang bcs.
Tôi uể oải hướng về Xuân Diệu. Trên đường đi em không nói gì mà cứ khóc. Tôi cũng chẳng hỏi thêm câu gì, trong lòng vẫn tiếc cái vụ “nơi yên tĩnh” kia của em. Sau khi đã đỗ gọn nửa xe lên vỉa hè, tôi bắt đầu mở lời: “Em có chuyện gì vậy?”
Em nói luôn: “Bố em say, làm ầm nhà, đánh 2 mẹ con. Mẹ em bị huyết áp, phải nhập viện. Lúc anh gọi cho em là em đang trong viện.”
Thì ra là vậy. Tôi chợt nhớ lại mấy cuộc gọi nhỡ của thằng Cảnh. Thằng hàng xóm hóng hớt này chắc biết việc to tiếng bên nhà em nên gọi điện báo cho tôi. Thế mà nãy giờ tôi còn chửi nó. Và tôi thấy có lỗi cả với em nữa…
Em nói tiếp: “Bạn ông ấy đến đón đi đâu đó rồi. Lần nào cũng vậy, không biết trong mắt ông ấy 2 mẹ con em là cái gì nữa…”. Rồi em lại òa khóc.
Tôi đang lưỡng lự không biết làm gì thì tiếng khóc ngớt dần rồi ngừng hẳn.
“Cám ơn anh đã ở bên em.” – Em quay ra nhìn tôi vừa khóc vừa cười trông thật thảm hại, khác hẳn với vẻ tươi tắn hàng ngày.
Tôi bị rơi vào tình cảnh thật trớ trêu. Chẳng phải chuyện của mình nên không biết mở mồm trấn an em như thế nào. Hay là xoa ngực an ủi em?
À không, bây giờ không phải lúc an ủi. Đây là thời cơ để tôi tấn công những đòn chí mạng để chốt hạ: “Tại sao em lại nghĩ đến anh?”
Câu hỏi của tôi quá bất ngờ nên em không trả lời được. Em cứ ngồi im lặng. Thực ra câu hỏi đấy của tôi, tôi cũng không mong lời giải đáp. Nó chẳng qua chỉ như một câu khẳng định: “Vì em đã yêu anh nên lúc khó khăn em nhớ đến anh đầu tiên và muốn ở bên anh.”
Tôi thấy thời cơ đã đến nên bắt đầu giở trò đồi bại, nắm lấy tay em và nói: “Lúc nào em cần thì em cứ gọi anh.” Tôi còn định nói thêm câu “Tôi không chắc sẽ làm bạn cười nhưng tôi hứa sẽ khóc cùng bạn” mà hay xuất hiện trong mục quảng cáo tiếp ngay sau cái “Choang! Kangaroo, máy lọc nước hàng đầu việt nam” vào mỗi buổi tối trên kênh VTV3. Nhưng mà thấy sến quá nên thôi.
Em vẫn cứ để yên tay cho tôi nắm. Tôi được thể cũng vẫn giữ tay em như giữ mả tổ, chưa có chỉ thị là nhất định không buông. Nhưng cũng chưa dám làm gì tiến tới. Giá mà hai đứa đang ngồi ở ghế sau, không vướng cái cần số này thì tôi đã bế ngay em lên ăn như gà xé phay rồi.
Chắc đi vội nên em cũng không để ý ăn mặc. Cái áo ba lỗ không chứa nổi đôi bưởi đang vào vụ thu hoạch của em chỉ chực rách. Em mặc áo ngực bó sát, để lộ ra cái Thung lũng tình yêu của Khánh Ly như trêu ngươi sự kiên nhẫn của tôi. Cái áo khiêu dâm kia cộng thêm cái quần không thể ngắn hơn, để lộ nguyên 2 cái đùi trắng phau đã tẩm ướp sắn, đang thơm phức và bốc khói nghi ngút chỉ việc ăn vã luôn.
Tình hình Cuba căng thẳng quá nhưng không biết phải giải quyết thông qua vũ lực hay ngồi vào vòng đám phán 2 bên bây giờ. Giờ này mà mở mồm “em ơi anh mệt quá hay mình đi đâu nghỉ chút” thì chắc mai phải đi khám nha khoa. Nhưng thằng em nó biểu tình ghê quá, cứ to dần đều lên. Mặt tôi nghệt ra như c. ngâm. Em nhìn ra cửa kính, tôi cũng phóng tầm mắt theo em. Ngoài trời đã bớt mưa rất nhiều, giờ chỉ còn lại chút dư âm mưa bụi.
Em đề nghị: Ra ngoài này đứng cho thoáng đi anh. Tôi bỏ tay em và theo em ra ngoài. Em vịn hai tay vào song sắt và rướn chân lên hít hà không khí trong lành. Sao em lại chơi ác thế, cái áo của em nó ngắn lắm, em làm như thế là lộ hết vòng eo thon của em. Mà điên tiết hơn là cái quần lót màu cam của em nó lấp ló cái cạp nhô lên nữa chứ. Phải liều thôi. Tôi nhìn xung quanh, vừa mới ngớt mưa nên đường chả có ai qua lại. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mà giờ mình đi quá đà biết đâu em giẫy nẩy lên thì chết. Hay thôi để chắc ăn cứ tỏ tình qua loa lấy lệ đã. Nói là làm, tôi bắt đầu văn vở:
– Anh buồn lắm.
– Em chẳng buồn thì thôi anh buồn gì.
– Em có biết không, nhiều khi anh nhớ em nhiều lắm. Anh cứ ngồi đợi một tin nhắc của em dù chỉ là hỏi anh đang làm gì hay một cuộc gọi của em hỏi anh đã ngủ chưa. Nhưng chẳng bao giờ anh nhận được. Lúc nãy anh đứng trên sân thượng, trời mưa bay bay, anh nhớ lại buổi đầu hẹn hò với em. Anh nhớ em da diết, nên a đã gọi cho em.
Em im lặng một lúc rồi quay mặt đi chỗ khác, hình như đang cười mỉm: “Anh là con trai không chủ động nhắn tin còn trách em. Lạ thật.”
Tôi nói: “vì anh sợ em lại nói anh làm phiền em, như bao nhiêu thằng em đã từng mắng”
Em mấp máy môi, chắc định nói: “anh đừng so sánh anh với ai” hay gì đó.
Nhưng tôi nói tiếp chặn họng luôn: “Triệu chứng của người đang yêu như thế nào em nhỉ?”
Em quay mặt nhìn sát vào tôi, tôi tiến gần hơn tới em, cầm lấy tay em và bắt đầu chích chòe:
Ngủ dậy là nhớ tới em, chuẩn bị đi ngủ anh cũng thầm chúc em ngủ ngon. Một tuần chỉ mong tới thứ 2 4 6 để được gặp em.
Em tê tái, lặng im, có lẽ đòn đã ngấm rồi.
Tôi chốt hạ luôn một câu:”Và triệu chứng nặng nhất là gần em chỉ muốn ôm lấy em thật chặt”. Và tôi minh họa luôn cho câu nói bằng một cái xiết tay thật chặt, ôm trọn lấy em. Tôi nhắm mắt nhưng cũng có thể cảm nhận được tay của em đang chơi vơi trong không khí nửa bất ngờ muốn đẩy nửa định ôm tôi. Cuối cùng khi em hết bất ngờ, em nghẹ nhàng ôm lấy tôi, xoa lưng tôi.
Tôi nghĩ bụng em sẽ nói: “Em cũng yêu anh” hay cái gì đó tương tự nhưng đợi mãi mà chẳng thấy nói gì. Mà ôm lâu thì tôi sợ em nhận ra cái thằng nhỏ ở dưới của tôi đang nghịch ngầm nên tôi buông em ra. Từ từ, chưa hôn em vội. Giờ mà hôn là hỏng. Tôi vòng tay ôm lấy eo em và nhẹ nhàng xoay người em lại hướng ra nhìn bờ hồ. Tôi im lặng không nói gì một lúc lâu, ra vẻ đang sung sướng tận hưởng cái dư âm của giây phút được ôm em vừa rồi. Cũng đúng là tôi đang sung sướng,nhưng tôi im lặng để chờ một câu nói của em. Vì tôi biết, nhà em giờ này chẳng có ai ở nhà .
Đúng như dự báo thời tiết, em nói: Thôi muộn rồi, anh đưa em về nhà đi.
Tôi mặc dù biết đã thành công, nhưng do tính cẩn thận di truyền, tôi hỏi lại: “Giờ bố em có ở nhà thì sao, rồi lại to tiếng với em.”
Em nói: “Lần nào như thế này cũng bỏ đi ít nhất 2 ngày.”