Em gái cành cao! - Chương 3
Phần Hai – Gắn kết
“Ơ tay anh bị làm sao vậy?” – Em không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy cái tay băng bó của tôi.
Tôi đáp lại với cái giọng bình thản cứ như cái vết thương này nó chỉ là cỏn con: “À, đùa nghịch trầy xước tí ý mà”
Em cười tinh quái: “Chắc đi mải ngắm em nào nên bị xòe chứ gì?”
Câu nói của em làm tôi như mở cờ trong bụng. Lần đầu tiên em đùa với tôi mà.
Tôi cười nhạt không đáp rồi tiến tới chỗ em hất hàm: “Ngồi đây được chứ”
Em cầm sách vở và ngồi nhích sang bên cạnh một chút, theo phản xạ rồi nói: “Vâng, hai anh ngồi đây.”
Tôi cảm thấy em đã cởi mở hơn trong câu chuyện, như vậy mọi việc đã diễn ra đúng như tôi mong muốn. Tôi sẽ cố gắng tạo thêm thật nhiều cơ hội để gần em hơn nữa. Nhưng không phải là trong cái lớp học với hàng chục cái tai đang vểnh lên nghe ngóng như thế này. Phải nghĩ ra lý do để 2 đứa được ở bên nhau riêng tư, một lần nữa. Lần tới cũng không thể rủ em đi café được, vì chẳng còn lí do gì hợp lý. Mời bất chợt chắc chắn em sẽ từ chối hoặc có đồng ý cũng chỉ là phép lịch sự xã giao.
Nghĩ vậy nên giờ giải lao tôi quay sang nói với em: “Ở nhà buồn anh muốn đi mua ít sách mà thằng bạn này van xin nài nỉ thế nào nó cũng không đưa anh đi.”
Vừa dứt câu thì điện thoại của em rung lên. Trên màn hình hiện lên: “Anh Dũng BIDV”.
“Vâng em đang ở trên lớp. Có việc gì anh nói đi. Dạ em bận rồi anh ạ. Dạ cũng không được anh ạ. Anh cũng biết dạo này bên mình đang có thanh tra mà, em bị giao nhiều việc lắm. Không biết bao giờ rảnh. Thôi nhé, em đang trong lớp học.”
Em dập máy và ném cái điện thoại vào cặp giọng cộc cằn: “Phiền phức”.
Tôi trêu em: “Em nhiều người trồng si quá nhỉ”.
Em mặt không biết đổi chút sắc thái nào, quay lại nói với tôi như không nghe thấy câu trêu đùa của tôi: “À, mai anh đi mua sách hả? Đi theo em nhé. Em cũng đang muốn mua thêm ít.”
Câu nói của em thật khó chịu. Rõ ràng là mình rủ em mà em làm như ban ơn cho mình: “Đi theo em nhé.” Được rồi, em cứ kiêu đi, để tới lúc em đã là của anh, để xem ai phải phục dịch cho ai?
Tôi trả lời: “Ờ nhưng mà anh đang đau tay, không đi xe được. Anh lại không không thích ngồi sau xe con gái. Mai anh em mình đi taxi nhé.”
Em đáp: “Không cần đâu anh, em có oto mà. Mai 3h anh ở nhà đợi em.”
Ờ, tôi cũng nghe thằng Cảnh nói là em có xe riêng mà quên mất.
Tôi đáp lại: “Ủa em không phải đi làm sao mà hẹn anh giờ nửa chừng như thế?”
Em lại không trả lời tôi, cao giọng: “Cứ quyết định vậy đi.”
Lúc này cũng đã hết giờ giải lao nên tôi và em lại nhanh chóng quay lại tiết học.
Trưa hôm đó tôi rời cửa hàng nhỏ của mình để về nhà sớm tắm táp rửa ráy. Tôi biết hôm nay sẽ đi bộ nhiều nên tôi quyết định chọn quần ngố bò, áo phông body, giầy jogging Adidas. Tôi tiến tới cửa sổ ngắm nhìn trời. Hôm nay thời tiết khá đẹp, trời có nắng nhưng không gay gắt.
Bỗng có tiếng xe đỗ trước cửa. Ngó xuống, tôi thấy chiếc Kia Carento đỏ rực. Điện thoại của tôi kêu lên bài nhạc chuông “Đồng Thoại” quen thuộc mà tôi set riêng cho em. Tôi dập máy và phi như bay xuống dưới nhà nói lớn: “Con đi chơi đây tối không ăn cơm nhà đâu.”
Bước vào xe tôi tươi cười chào em và hỏi: Giờ mình lên Nguyễn Xí nhé.
Em đáp lại: Vâng, không lên Nguyễn Xí chẳng lẽ về Láng Hạ mua sách hạ giá à?
Tôi cười lớn làm như tâm đắc câu nói của em lắm, và nói tiếp: “Ngày trước anh thấy hàng sách hạ giá là anh không bao giờ vào. Anh nhất định phải tìm hàng Đại Hạ Giá mới vào.”
Em cười hưởng ứng rồi vào số D lên đường. Thực ra câu nói đầu tiên của em làm tôi chạng lòng. Tôi sinh ra đã thích đọc sách. Nhưng lúc tôi còn nhỏ, nhà tôi không khá giả gì nên mỗi lần muốn mua chuyện mới là một buổi nhịn ăn sáng và đạp xe 6km lên đường Láng để mua sách hạ giá. Câu pha trò của tôi cũng chỉ là để chữa ngượng mà thôi. Em chắc chẳng bao giờ phải khổ như tôi. Nhưng tôi dám chắc rằng em sẽ không bao giờ biết được cái cảm giác sung sướng khi cầm được trong tay một quyển sách mà mình nhịn 3 bữa sáng mới đủ để mua nó như thế nào.
Gửi xe đầu phố Nguyễn Xí xong, tôi và em đi bộ lên hiệu sách Tràng Tiền. Con phố Nguyễn Xí đã 2 năm rồi tôi chưa quay lại đây, nhưng nó vẫn vậy. Vẫn bãi giữ xe này và những hàng cây lớn tạo bóng mát ngay cả trong những ngày hè nắng chói chang nhất.
Em không nói một lời, bước đi thoan thoắt về hiệu sách tràng tiền. Tôi chầm chậm theo sau để ngắm nhìn.
Em nổi bật hẳn lên trong hàng trăm người trên con phố Nguyễn Xí lúc nào cũng đông đúc này. Em đi tới đâu là hàng chục con mắt đổ dồn theo ánh hướng hào quang chói lòa mà em tỏa ra. Áo cổ yếm họa tiết hoa hồng đi với chân váy đỏ bordeux rực rỡ trong nắng càng làm làn da trắng hồng của em thêm nổi bật. Có sự trợ giúp của đôi giầy cao gót màu be nên em cũng cao gần bằng tôi. Tôi chỉ muốn bế ngay cái tuyệt tác của tạo hóa này vào n2 nào gần nhất để cắn xé và chụp một vài bức hình up lên report mục NKMM.
Tôi bất chợt nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong tấm kính của cửa hiệu bên đường. Tôi thấy em như một công chúa xúng xính váy vóc túi ví điệu đà, còn thằng gẫy tay quần ngố áo phông này chẳng khác gì hầu cận đi theo phục dịch.