Em gái cành cao! - Chương 2
Tiếp theo chương 1
Đoạn đường về lại tiếp tục là những câu chuyện giữa tôi và em. Em tuy đã cởi mở nói chuyện với tôi hơn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được những khoảng cách mà em tạo ra. Chắc sẽ còn mất nhiều thời gian và công sức nữa, tôi mới dần thu hẹp được từng khoảng cách ấy, để tôi và em đến với nhau.
Tôi dừng xe trước cửa nhà em. Tôi cười với em: “Em về nhé”.
Cả hai bỗng khựng lại một lúc, rồi cùng phá lên cười. Trời, xe của tôi vẫn để ở thư viện.
“Sao em đãng trí thế nhỉ, mất vé xe rồi lại quên đưa a về lấy xe nữa. Giờ làm sao đây?”
Tôi nhận thấy trong lời nói của em có một chút lưỡng lự. Nửa muốn đưa tôi về thư viện vì phép lịch sự, nửa ngại đường xa.
Tôi giở dọng dại gái: “Thôi, để a đi xe ôm lên đấy lấy cho nhanh chứ vòng đi vòng lại mất công của em. Em về nghỉ đi.”
Em từ chối lấy lệ một câu, rồi cũng chào tôi ra về. Tôi nhìn theo em, tới khi em khuất hẳn vào một ngõ rẽ.
“Hả? Cái gì thế này. ĐCM thằng này vl thật.” – Thằng Vũ thét lên kinh hãi khi thấy tấm hình trong điện thoại của tôi.
Thằng Cảnh thấy thế giật lấy đt: “Đâu đâu đưa bố xem nào, chẳng lẽ là thật?”
Rồi hai thằng đồng thanh: “Thôi toi mẹ 2 củ rồi.”
Nhìn 2 cái mặt nhăn như táo héo của 2 thằng bạn, tôi cười đắc chí vê vê hai ngón tay: “Chúng mày đừng đùa với tao. Rút ví ra đếm đi. Nhanh lên.”
“Nhưng mà ông tài thật, đcm bạn thề dù có chết cũng không tin được ông lại có đc tấm hình này. Xong hôm đấy có ăn được nó không?”
Tôi cười khẩy: “Các chú yên tâm, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi”
Thẳng Cảnh bắt đầu tiếc tiền nên giở giọng Chí Phèo: “Hay là ông ghép ảnh. Tôi vẫn không tin.”
Thẳng Vũ nhao theo: “Đúng rồi, thằng này nó giỏi Photoshop lắm, hồi cấp 3 nó bị đình chỉ học gần 1 tuần vì bị bắt quả tang đang share ảnh nó ghép đầu bà Điệp hiệu phó của trường tôi vào một con đang nằm dạng bướm. Cái đấy nó còn làm được thì ảnh này với nó thì muỗi.”
Tôi giật cái điện thoại, nói tiếp: “Tôi biết ngay bọn ông lại giở trò để quỵt tiền nên tôi đã bó cẩn ghi âm lại tất cả, bọn ông rửa tai mà nghe cho kỹ đây này.”
Tôi bật file hôm trước ghi âm lên, hai thằng giật lấy điện thoại của tôi, ghé sát tai vào như muốn kiểm chứng giọng đấy là của em Hà chứ không phải của một con nào khác đóng thế. Vì Hà hay phát biểu trong lớp tiếng Trung nên bọn nó không khó khăn gì nhận ra ngay cái giọng ngọt hơn honey này. Hai thằng lại đồng thanh: “Thôi toi mẹ 2 củ rồi.”
Hai thằng đang loay hoay vơ vét mớ tiền trong ví thì thằng Vũ nói: “Ông dám chơi tiếp không?”
Tôi cau mày: “Chơi cái gì?”
“Giờ ông đã mời nó được đi chơi rồi, nhưng mà như thế quá tầm thường, chả có gì ghê gớm. Tôi dám cá 5 củ là ông không ăn được nó.”
Thằng Cảnh mượn gió bẻ măng: “Ừ đúng rồi, có mỗi đi café một buổi, lại còn nhờ người chụp trộm kiểu này thì vớ vẩn quá. Tôi chung với thằng vũ 4 củ, cá là ông không ăn được nó.”
Tôi cười: “À, giờ lại còn bầy trò này. Bọn mày tính tuy thua keo đầu nhưng chỉ cần gỡ gạc lại được cái thứ 2 này là mỗi thằng vẫn có dư mấy củ chứ gì? Không biết dư hay là lại nợ cộng dồn?”
Thằng Cảnh nói mỉa: “Tôi dốt toán không tính được xa như ông. Nhưng tóm lại là ông cũng chỉ là thằng vớ vẩn. 2 củ đây ông cầm thì cầm đi. Nhưng nếu không nhận lời thì lần sau đừng có mở mồm chém gió về con rau nào của ông nữa.”
Thằng Vũ thêm vào: “Ờ, nó chém với tôi bên Mỹ nó cũng ăn được một râu ngô học cùng trường nữa chứ. Cái loại vớ vẩn này rau VN còn chưa ăn được đòi đi viễn chinh trời Tây. Chém vl”.
Thằng Cảnh biết tôi từ năm 4 tuổi, đã từng chinh chiến trèo me trộm ổi không thiếu một phương nào với tôi, còn thằng Vũ học với tôi cả năm cấp 3, nên hai thằng này nó hiểu tính tôi như trong lòng bàn tay. Những câu nói đấy của hai thằng đánh đúng vào điểm yếu của tôi – hay sỹ diện hão.
Tôi tuyên bố: “Tao nói cho bọn mày biết, nếu không ăn được em Hà. Tao trả bọn mày đủ 2 sọi. Coi như 20 ăn 10 luôn.”
Hai thằng giơ tay ra ngoắc ngoắc ngón út ra hiệu đã có lời ghi nhận, lại còn định bắt tôi viết bản cam kết để lên phường xin dấu. Tôi gạt bọn nó ra, nói: “đã nói là làm, tao không bựa như bọn mày đâu. Nhưng mà lần này tao cần 3 tháng”.
Tôi lấy cái điện thoại từ tay thằng Cảnh, định cho vào túi. Nhưng tôi để ý thấy nãy giờ đang để chế độ ghi âm, nghĩa là những gì chúng tôi nói với nhau nãy giờ về đã được ghi lại hết.
Tôi tắt ghi âm đi và nói với bọn nó: “Hai thằng ngu này, bật nhầm ghi âm rồi đây này. May mà tôi để ý không có ai nghe được thì rách việc.”
Tôi ấn chọn file, rồi tick vào Delete, khi màn hình hỏi “Are you sure want to delete this record” thì màn hình tắt ngấm. Điện thoại hết pin. Thôi về nhà sạc rồi xóa sau vậy.
Nhìn đồng hồ đã 6h chiều nên tôi đứng dậy trả tiền nước rồi bảo cả hội giải tán.
Trên đường về qua đường Kim Liên mới lộng gió. Tôi vừa đi chầm chậm để thưởng thức gió mát vừa thầm nghĩ không biết khi mây mưa cái mặt em sẽ dâm như thế nào. Người em mũm mĩm thế này chắc dâm thủy nhiều như thủy điện Hòa Bình xả lũ tháng 7, cái miệng xinh kia mà BJ thì sẽ tuyệt như thế nào nhỉ?
Rầm! Tôi lăn ra giữa đường. Lồm cồm bò dậy, tôi nhận ra trong lúc đang tơ tưởng tới em, tôi đã đâm phải một thằng sang đường ngay khúc nối. Tuy đau ê ẩm cánh tay và đầu gối nhưng tôi vẫn nhớ nhặt lấy cái điện thoại đang rơi trước mặt và cất vào túi quần. Tay trái tôi đau quá! Tôi nhận ra tay mình vừa bị trật khớp vì ngã úp mu bàn tay xuống lòng đường. Có ai đó tới hỏi han tôi, có ai đó tới đỡ tôi ngồi vào vệ đường. Đầu tôi không bị va chạm nên vẫn rất tỉnh táo, vẫn rút được chiếc điện thoại còn lại ra để gọi cho gia đình. Tôi không đến nỗi ngất lịm đi, nhưng bị choáng nên người mềm nhũn. Phó mặc cái thân mình được bê lên xe, rồi vào phòng cấp cứu. Nơi đó có mẹ tôi và các từ mẫu đồng phục trắng chăm sóc, băng bó cho tôi. Cũng may sau khi chụp chiếu, thấy không bị gãy vỡ cái gì bác sỹ dặn dò mẹ tôi một hồi rồi cho tôi về.
Khi đã nằm yên lành trên chiếc giường ấm đệm êm, tôi cắm sạc con Galaxy và lại ngắm hình của em. Tôi định soạn tin nhắn, tôi muốn kể cho em biết chuyện đã xảy ra và tình trạng của tôi hiện tại. Và rằng tôi đang nhớ em, muốn em tới đặt lên bàn tôi một túi cam và hỏi han quan tâm tới tôi một vài câu. Nhưng mình mới quen em, làm vậy có trơ quá không? Và hơn nữa kể lể về việc ngã xe nghe có vẻ cũng hơi yêu đuối. Tôi lại đặt điện thoại xuống. Đầu óc suy nghĩ miên man, tôi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay…