Em ( Dì em là người con gái tôi yêu ) - Chương 5
Chuyến đi Nha Trang này nó mang lại cho tôi quá nhiều niềm vui hạnh phúc và được có bả , chúng tôi vẫn đóng kịch trước mắt mọi người có điều tôi cảm thấy khó chịu , nhưng bả đã nói vậy rồi thì tôi đành tuân theo thôi …
Rồi cũng đến ngày chúng tôi phải về , lên xe và lăn bánh về lại Sài Gòn nơi phồn hoa và tấp nập người qua lại , 1 kỳ nghỉ mà tôi nhớ mãi …
Xe chạy , mọi người vẫn nói chuyện và vui cười , còn tôi ngồi cạnh bả mà chưa dám nói câu nào phần vì sợ mọi người để ý phần vì sợ bả la lúc đó quê nữa , suy nghỉ 1 lúc tôi liều mạng lấy áo khoác để ngang bụng đủ để che cánh tay phải , lần lần mò tay qua tay của bả đến tay của bả 1 cảm giác ấm ấm thì phán ứng của bả dành cho tôi là 1 cái liếc mắt đấy sự nguy hiểm….
Tôi ngồi im luôn chẳng dám làm gì nhưng tay thì vẫn nắm , không sợ mọi người thấy vì có áo che lại rồi nhưng hình như bả không rút tay lại mà vẫn để cho tôi nắm , tôi quay qua nhìn bả , bả nhìn tôi 2 người chẳng nói câu nào… Tin nhắn đến
– Buông tay ra đồ háo sắc " icon giận"
– Không nắm quài luôn "tôi trả lời"
Lúc này nhìn sang bả thấy bả mỉm cười nhẹ trong lòng tôi cũng vui theo , chẳng còn gì tuyệt hơn là được nhìn người mình yêu cười đúng không mấy bác…. À em giải thích 1 chút.. Mỗi lần em với bả mà giận nhau là ôi thôi nhà mạng nó được lợi toàn nhắn tin sms , vì khi giận là chặn zalo , chặn fb .. tính bả như trẻ con ấy …
Xe chạy tầm đến trưa thì ghé vào quán ăn , mọi người vệ sinh rồi ăn uống 1 lúc lên xe rồi đi tiếp về Sài Gòn , lúc lên xe mọi người cũng mệt vì đoạn đường dài , hình như bả cũng mệt mà nhắm mắt rồi dựa hẳn đầu vào vai tôi…
Rồi cũng về đến Sài Gòn ( Tóm tắt cho nhanh ) … vẫn đi làm hằng ngày nhìn bả trong bộ đồ công sở tối về thì nhắn tin fb , cuộc sống vẫn thế cứ âm thầm trôi qua , tình yêu của tôi với bả vẫn vậy vẫn chưa công khai . Tôi quá bực vì có người yêu mà không được công khai trưa hôm đó tôi nhắn tin cho bả…
– Tối anh đưa em đi chơi nhé…
15p sau mới trả lời…
– Làm việc đi , đợi xét…
Tôi bực quá rồi , về Sài Gòn toàn công việc , tôi tự hỏi tôi là gì đối với bả? Tôi nhắn tin lại
– Lúc nào cũng công việc , yêu nhau gì mà chưa 1 lần được đưa nhau đi chơi riêng…
Sau tin nhắn đó là 1 sự im lặng không 1 tin đáp lại , thế là 2 người giận nhau đến chiều tôi bỏ về luôn không nói thêm gì nữa , tình hình vẫn thế sáng làm chiều làm rồi 1 ngày trôi qua vẫn vậy . 2 ngày vẫn thế , đến ngày thứ 3 có biến chiều 15h bả đi ngang bản làm việc của tôi nhìn tôi 1 cái , đã thế thì cạch mặt luôn tôi quay mặt chổ khác , nghe tiếng bả nói…
– Cậu Khánh chút vào phòng tôi có chuyện cần nói…
Rồi bả đi 1 hơi vào đến phòng đóng cửa lại thả rèm cửa xuống , ông An nghe thế lại chọc tôi…
– Lần này chết thằng em mầy rồi haha…
Ông biết chuyện gì à? Ông hay nhỉ… "Tôi thầm nghỉ" rồi tôi cũng bước vào phòng ngôi xuống ghế đối diện bả , tôi vẫn im lặng không nói câu nào , bả phá tan sự im lặng bằng câu nói mà tôi nghe xong muốn té khỏi ghế …
– Đồ con nít…
– Ơ….
– Ơ gì mà ơ không đúng à?
Bả nói tiếp…
– Lúc ở Nha Trang em nói thế nào?
– Ờ thì… phải giả bộ với mọi người
– Thế thì anh đã làm được chưa?
– Anh đã cố nhưng anh không kìm được nữa…
– Chiều tan sở , 19h30 qua nhà em
– Để làm gì?
– Em nấu gì ăn rồi mình nói chuyện
Chiều tôi tan sở phóng xe về phòng trọ tắm rửa sạch sẻ xịt thêm ít dầu thơm cho phong độ ( Nhưng vẫn xấu ) đến 19h tôi phóng xe qua nhà bả mà long phơi phới , lúc này tôi nghỉ phải chiếm được bả trong tối nay hehe , nghỉ thế nên tôi cười thầm trong bụng , chạy đến nhà bả bấm chuông rồi thấy bả đi ra mở cổng cho tôi vào , bước vào nhà bả nơi tôi từng đến 1 lần nhưng lần này là khác nhé , tôi nghỉ thầm ..Tôi sắp được làm chủ căn nhà này rồi.. đang lơ lửng trên mây bị nhéo phát ngay hông điến cả người tui hét lên
– Aaaa.. không biết đau hả? Tính ám sát chồng tương lại à?
– Cho chừa , 2 ngày qua không nhắn tin cho em
– Mà mới nói chồng tương lai gì đó , đã cươi đâu mà chồng?
– Thì từ từ cũng cưới em mà hehe
– Không thèm ( Lè lưỡi ) nhìn đáng yêu kinh…
– Thôi xuống ăn cơm rồi , mình đi xem phim e mua vé rồi hihi…
Ơ bả men thế 2 đứa giận nhau mà bả lại chuẩn bị mọi thứ để xin lỗi tôi à? Sao tôi lại con nít thế nhỉ , lại để người con gái mình yêu đi xin lỗi mình , tôi tự trách mình vì làm bả buồn rồi…
– Anh xin lỗi…
– Vì chuyện gì?
– Vì anh giận em , mà em không giận anh mà còn chuẩn bị mọi thứ anh thấy mình trẻ con quá..
– Em cũng có lỗi mà , thôi ăn cơm đi rồi đi xem phim..
Bước theo sau bả chợt bả nói thêm
– À mà sau này không được dở tính con nít nữa đâu đó biết chưa
– Dạ , tuân lệnh vợ tương lai…
Ăn cơm xong bả đi thay đồ đợi bả 15p bả bước xuống từ trên cầu thang mà tôi đơ người , mặc cái đầm màu hồng make up nhẹ làm tôn lên vẻ đẹp của bả nhiều hơn , bả thấy thế liền hỏi
– Nhìn gì ghê vậy , không thích thì em thay bộ khác…
– Khô.. Không tại em đẹp quá thôi
– Lẻo mép xí , em biết em đẹp sẵn rồi
Sặc tôi nghe mà muốn chảy máu mồm với bả , mà công nhận bả đẹp thật thường ngày bả chỉ đồ công sở hay quần jean áo thun thôi , lần này khác rồi…
Chạy xe ngoài đường mấy thằng con trai cứ nhìn tôi kiểu ganh ghét và tôi muốn nói với tụi nó là …Sau ku bạn gái anh đó chú mầy thèm không.. Đến rạp chiếu phim mua bắp rang bơ rồi nước vào xem , ôi thôi tôi chúa ghét mấy bộ phim tình cảm HQ , nhưng bả thích cũng ráng mà ngồi xem cho hết chứ không bả buồn…
Hết phim 2 nhân vật trải qua bao sóng gió cũng được bên nhau , bả nắm tay tôi ra về . Về đến nhà bả tôi không về vội mà vào chơi thêm chúc nữa , lấy nước cho tôi uống rồi ngồi kế bên tôi nhẹ nhàng tôi ôm bả vào lòng hôn lên bờ môi bả bờ môi mềm mại ấm ấm nhưng bả cứ mím chặc đôi môi lại không đáp trả , dần dần bả cũng thả lỏng mà quấn lấy lưỡi tôi tay tôi nắm chặt tay bả , bỗng…..
– Ứ…… Vị mặn mặn , máu từ môi tôi đang chảy ra , tôi quạo liền lớn tiếng nạt bả…
– KHÔNG BIẾT ĐAU HẢ?
Nước mắt bả chảy dài trên 2 gò má lòng tôi thắt lại , giờ thì tôi biết tôi đã sai rồi , sai vì làm bả khóc . Vội vàng ôm bả vào lòng bả cứ đẩy tôi ra nhưng sức bả thì làm sao đẩy được tôi cơ chứ , bả biết bả không đẩy tôi ra được nên cung tay lại mà đánh vào lưng tôi công nhận nội công bả thâm hậu thiệt đánh phát nào đau phát đó , tôi nói vội
– Anh xin lỗi mà , anh sai rồi
– …. Không trả lời
– Sau này anh không làm em khóc nữa , anh hứa
– Đồ không đàng hoàng
Tôi lấy tay lao nước mắt cho bả , bả gạt tay tôi ra mà cư mếu nhìn đáng yêu phết , lần đầu tiên tôi thấy bả nhõng nhẽo hihi…
– Đợi anh 1 tí nha
Bả ngơ ngác không biết làm gì , tôi ra cửa dẫn xe vào rồi khóa cửa lại , bả thấy thế liền hỏi
– Anh làm gì đó?
– Tối nay a sẻ ngủ ở đây , khi nào em hết giận thì thôi…
– Không được , ngại lắm..
– Đã ngủ 1 lần rồi mà còn ngại gì
-Bả vẫn ngồi im trên ghế sofa không nói thêm gì nữa mặt buồn , tôi biết tôi sai tôi tiến lại ngồi kế bả nói với bả..
– Giờ đi ngủ nhé , anh bế em lên phòng…
– …. Không trả lời , mắt thì cứ nhìn tôi ra vẻ suy nghỉ…
Tôi chẳng hiểu bả nghỉ gì nhưng tôi biết 1 điều là trong tình yêu thì dù có mạnh mẽ cở nào thì vẫn yếu đuối khi người ta yêu và dỗi người mình yêu là lúc con người ta không còn suy nghỉ thêm được gì nữa chỉ giống đứa con nít thôi…
Tôi lấy 2 tay bả quàng vào cổ tôi xong tôi bế bả mà bước lên cầu thang , tôi từng cổng bả lên rồi nhưng lúc đó là bả say và tôi cũng thế , còn lần này tôi trong tình trạng tỉnh táo thì tôi thấy cái cầu thang là muốn ọc máu rồi đã thế bả còn như chẳng hợp tác mà cứ trùy người xuống tôi bước lên từng nấc 1 cố không thở mạnh sợ quê với bả , ai kêu đòi làm anh hùng giờ phải cố biết thế có tình cảnh này thì ngày xưa đi tập gym..
Cuối cùng cũng đến phòng bả , mệt không tả nói , bả cứ nhìn tôi chằm chằm ra vẻ kiểu " bà cho mầy chết " mở cừa phòng bước vào , với tay bật đèn phòng bả lên giờ mới thấy phòng bả toàn màu hồng cả gối cũng màu hồng , con gấu cũng màu hồng nói tóm lại full màu hồng , bà này cũng còn xì tin góm nhể bước lại nệm đặt bả xuống xong tôi nói..
– Em ngủ ngon , anh xuống dưới ghế sofa ngủ …
– … Vẫn im lặng
Tôi quay đi thì bả ngồi bật dậy mà nắm chặt tay tôi kéo tôi ngã xuống nêm hôn tôi ngấu nghiến , tôi chưa biết gì 3 giây sau tôi mới định hình lại rồi cũng đáp trả lại bả….