Em ( Dì em là người con gái tôi yêu ) - Chương 1
Tại mảnh đất Sài Gòn này tôi gặp được em người con gái dể thương và xinh đẹp khi bước vào ĐH năm 1 có lẻ tôi và em quen nhau cũng là 1 duyên số
Khi gặp em ở ngày đầu khai giản năm học mới tôi bước vào ngôi trường tôi hằng mơ ước và sự nổ lực đã đưa tôi đến ngôi trường này
Tả về em một chút em không cao chân em rất ngắn thường thì những cô gái chân ngắn rất đáng yêu em tên Hạnh quê ở Đã Lạt một nơi mà sau này tôi mới có cơ hội đặt chân đến đó quay lại với câu truyện
Khi tôi vào lớp để xem lịch học và ngồi cùng bàn với em lúc đó tôi rất run và hồi hợp khi 1 thằng con trai chưa trải qua 1 mối tình nào và đang ngồi chung 1 cô gái rất dể thương tim tôi đập loạn nhịp và bối rối, ngồi gần em nhưng chẳng giám mở miệng nói 1 câu nào . Cho tôi giải thích 1 chúc không phải là tôi chưa từng ngồi kế những đứa con gái mà khi ngồi kế e có 1 cảm giác rất lạ mà khi người ta gọi là tiếng sét ái tình
Khi nhận xong lịch học và tôi biết là tôi học buổi chiều trong ngày và tôi có suy nghỉ trong đầu là tôi phải làm quen được em và em phải là người yêu của tôi , tôi bước ra về mang theo những hình ảnh của em về đến nhà của dì tôi
Kể sơ qua về dì tôi , dì tôi là em ruột của mẹ tôi và dì tôi lên Sài Gòn để lập nghiệp dì thì cũng làm kế toán trong 1 công ty nhỏ căn nhà không quá lớn và còn dư 1 phòng dành cho tôi , tôi sẻ ở đây và học đến khi xong những năm đại học của mình , vừa về đến nhà đã gặp dì cũng chào dì
– Con chào dì con mới về
– Uh về rồi hả con , việc học sao rồi con
– Dạ con học buổi chiều dị à
– Uh thôi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm với dì trưa nay chú con không về nên dì cháu mình ăn luôn khỏi đợi chú
Chú tôi làm việc cơ quan nhà nước có khi trưa về khi không về và tôi rất khi gặp được chú vì chú bận việc ở cơ quan suốt ngày , ăn cơm xong tôi xin phép lên phòng trước và xem lại mở láp xem lại việc học rồi mơ tưởng về em , sao em lại đẹp đến thế cơ chứ em quá đẹp và dể thương còn tôi 1 thằng quê mùa khi vừa bước lên Sài Gòn nếu tôi chủ động làm quen em liệu em có đồng ý quen tôi không hay em xem thường tôi ? cũng dể hiểu thôi vì tôi không đẹp trai cho lắm thì sao quen em được , suy nghỉ 1 chúc thì ngủ lúc nào chẳng hay trong lúc mơ tôi còn thấy mình nắm tay e dạo trên những con phố ở đất Sài Gòn mà lúc đo em cười và nụ cười đó thật tươi và tôi cũng thế đang mơ màng thì dì tôi gọi làm tôi giật mình thức dậy
– Khánh ơi xuống rửa mặt phụ dì làm ít việc
Tôi nhìn đồng hồ thì cũng đã 5h30 chiều rồi thế là lúc nãy chỉ là mơ nhưng tôi ước sao nó sẻ thành thật !
Truyện này e kể theo hoàn cảnh của e các bác ạ , e chỉ kể theo những gì e trải qua và mong mọi người đừng gạch đá tội e