Duyên nợ tình trường - Chương 12
Một tuần nghỉ ngơi là một tuần Hoàng Nam vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh tình yêu bé nhỏ của mình. Cả tuần ngoài lúc đi học họ đi dạo khắp mọi nơi, ghé tất cả những quán ăn mà cả hai yêu thích và làm tình một cách cuồng nhiệt mỗi tối.
Kiều Thanh mấy hôm nay cứ như con chim non ríu rít vui vẻ làm cho Hoàng Nam tràn ngập trong tiếng cười.
-Kiều Thanh này, cuối tuần này về nhà anh chơi nhé.
-Được, nhưng em thấy lo lo.
-Đừng lo, bố mẹ anh rất hiền.
-Vậy hai bác thích gì, để em biết mà còn có quà về thăm hai bác.
-Bố mẹ chắc không cần gì đâu, à mà có các cụ thèm một thứ…
-Các cụ thích gì vậy anh.
Nở một nụ cười Hoàng Nam đáp.
-Các cụ chỉ thèm…. một cô con dâu mà thôi.
-Á. Hoàng Nam xoa xoa chỗ bị véo.
-Ai cho anh trêu em.
Tuy miệng nói thế nhưng trong lòng Kiều Thanh thấy ngọt ngào và sung sướng vô cùng.
Xe khách sắp về đến nhà, hương lúa ngào ngạt lùa vào trong xe. Lâu lắm rồi mới được ngửi hương lúa, Kiều Thanh hít căng ***g ngực.
-Lúa thơm quá anh à.
-Ừ thơm thật.
Nói xong Hoàng Nam ghé vào tai Kiều Thanh thì thầm.
-Nhưng anh vẫn thích ngửi mùi thơm trên da thịt của em hơn.
Mặt Kiều Thanh chín đỏ.
-A. Hoàng Nam kêu lên vì bị véo. Một vài hành khách thấy vậy quay sang nhìn hai người một cách tò mò. Điều đó làm cho mặt Kiều thanh càng thêm chín đỏ.
*————*
-Bà ơi cậu Nam về.
Thằng cháu thấy cậu về hét toáng lên vui sướng.
-Con chào mẹ.
-Cháu chào bác. Kiều Thanh lễ phép.
-Chào cháu. Bà Hà gật đầu, nhưng đôi mắt lại chú ý từng chi tiết của người bạn gái mà con trai đưa về.
-Mẹ, đây là Kiều Thanh, bạn con.
-Ừ vào nhà đi cháu, rửa tay chân, cơm nước xong rồi đấy.
Cả ngày hôm đó sự duyên dáng, nhẹ nhàng, ngoan ngoãn thuỳ mị nết na của Kiều Thanh khiến bố mẹ Hoàng Nam vô cùng ưng ý. Thậm chí bác gái đã vội vã quý cô như thể cô là con dâu tương lai vậy.
Kiều Thanh vô cùng hạnh phúc và sung sướng, giây phút này trong cô đã không còn bản hợp đồng giữa cô và anh, và cũng lâu lắm rồi cô cũng không nhận tiền từ anh.
Cơm tối và dọn dẹp xong mọi thứ, kéo tay Kiều Thanh, Hoàng Nam nói.
-Mẹ con đưa Kiều Thanh đi chơi một tý nhé.
-Uh hai đứa nhớ về cho sớm.
-Vâng ạ.
Kiều Thanh lễ phép trả lời.
Trên bờ đê vắng vẻ những ngọn gió mát lành thổi vi vu, những ánh bạc lấp lánh trên mặt sông, xa xa có một chiếc thuyền đang đi đánh cá đêm.
Ôm Kiều Thanh trong lòng Hoàng Nam nói.
-Ngày xưa anh hay cùng vài đứa bạn đi bắt nhái và đánh cá đêm như vậy lắm, tuổi thơ nghèo khó nhưng thật là nhiều kỷ niệm.
Kiều Thanh dựa vào người anh, bất chợt cô hôn anh, một nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng.
Không ngoan ngoãn, Hoàng Nam mò tay vào vùng bình nguyên xanh cỏ của Kiều Thanh và anh thủ thỉ nhỏ với cô một điều gì đó.
-Không được chỗ này không được.
Kiều Thanh vội vàng từ chối và khẽ đẩy anh ra.
-Em mặc váy dài nên không sao đâu. Hơn nữa em thấy đó, xung quanh cả 100 m đâu có ai
Hoàng Nam dụ ngọt.
-Không, không được.
Kiều Thanh nhất mực từ chối.
-Đừng sợ.
Không thuyết phục thêm, Hoàng Nam bắt đầu dùng cái lưỡi ráp và hai bàn tay tham lam tấn công Kiều Thanh. Ngón tay của anh móc vào điểm nhậy cảm của cô. Cảm giác sợ hãi và sung sướng giao nhau như hai luồng điện lan toả khắp cơ thể Kiều Thanh.
-Ư… ư
Kiều Thanh rên khe khẽ. Dù cô đã cố gắng mím chặt môi, nhưng những tiếng rên rỉ nhỏ bé vẫn không thoát nổi đôi tai của Hoàng Nam. Anh càng thêm ngấu nghiến hôn lấy cái hõm cổ xinh xinh của cô. Ngón tay anh giựt giựt trong khe nước mỗi lúc một nhanh. Nước khe chẩy ra róc rách dù Kiều Thanh không hề muốn vậy.
-Đừng… mà anh…
Kiều Thanh nói trong nhịp hổn hển giật cục. Không để cô nói thêm, môi Hoàng Nam phủ lên đôi môi cô và nuốt trọn lấy nó.
Kiều Thanh không thể kiềm chế thêm nổi nữa, cơ thể cô gần như đã được thả lỏng hoàn toàn, và chiếc quần lót bé xíu của cô đã được anh khéo léo trút ra và đút vào trong túi. Nhẹ nhàng nhấc mông Kiều Thanh lên.
Ót….
Cậu bé bướng bỉnh lúc này đã nằm trọn trong cô bé. Một cảm giác đầy tràn sướng khoái xông thẳng lên não Kiều Thanh.
A….
Kiều Thanh kêu lên một tiếng ngân dài.Bùng cháy những cảm xúc, phía dưới Kiều Thanh bóp chặt lấy anh, đôi mông của cô bùng nổ, lắc lư khiến cậu bé Hoàng Nam bị quện chặt vào.
-Thích quá em ơi.
Hoàng Nam thì thầm và thúc ngược từ dưới lên. Không những thế, một tay vần vò ngực Kiều Thanh, một tay anh luồn qua mông xoa bóp cái nơi giao nhau ướt át đầy thần kỳ kia. Cảm giác kích thích sướng khoái càng lúc càng dâng trào. Hoàng Nam bóp chặt lấy mông Kiều Thanh và tiếp tục thì thầm.
-Em làm tình tuyệt quá.
Kích thích cao độ không còn chịu nổi nữa Kiều Thanh ghì chặt lấy anh và co thắt từng cơn. Nhận thấy Kiều Thanh xuất khí, Hoàng Nam cũng liền ghì chặt lấy cô. Cao triều đi qua, Kiều Thanh nhẹ nhàng nói với anh.
-Xin lỗi em về đích trước rồi.
-Vẫn để trường thương nóng hổi trong âm động nhễ nhụa, Hoàng Nam cười.
-Không sao, em thoả mãn thì anh cũng thoả mãn rồi.
Một câu nói đơn giản nhưng với Kiều Thanh có cảm giác ngọt ngào đến tận đáy con tim. Cứ như vậy họ ngồi với nhau thật khuya, làn gió mát họ cảm nhận nhịp tim nhau.
Tuần này 1/2 công ty chứng khoán Tân Lợi Phát đi nghỉ mát Đà Lạt một tuần, dù không hứng thú lắm, nhưng vì không khí của công ty Hoàng Nam buộc phải tham gia chuyến du lịch này.
Ngồi cạnh anh trên máy bay, Mộng Cầm lên tiếng phá vỡ sự im lặng lâu nay.
-Hoàng Nam, quan hệ của chúng ta có thể trở lại như trước tối hôm đó không?
Im lặng một hồi anh gật đầu.
-Anh nghĩ là có thể được, hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau.
Sau lúc đó, như cây cối gặp mùa xuân về, Mộng Cầm trở nên vui vẻ lạ kỳ. Cô sung sướng dủ anh cùng đi dạo đồi thông, ngắm hồ Xuân Hương….
Những buổi tiệc tùng, những buổi hát Karaoke sau đó, cô khoác tay anh, cùng anh hát bài “lời của gió”. Khiến bao nhiêu người trong cơ quan lại có dịp xì xào. Nhưng với Hoàng Nam, anh không quan tâm lắm với anh Mộng Cầm như một người bạn, hay như một người em gái kết nghĩa mà thôi.
-Mộng Cầm ngủ ngon nhé.
Hoàng Nam chia tay cô ngay trước cửa phòng.
-Vào uống với em một chén rồi hãy về. Em cảm thấy cô đơn.
Giọng Mộng Cầm van vỉ.
Hoàng Nam miễn cưỡng đồng ý. Đi vào phòng Mộng Cầm rót một ly rượu mầu đỏ nhạt lên mời anh.
Một hơi rượu nồng đậm tuyệt hảo lan toả khắp cơ thể Hoàng Nam, anh khẽ than.
-Rượu ngon thật.
-Anh thưởng thức thêm chén nữa chứ.
Không khách khí, Hoàng Nam làm hết chén thứ hai, thứ ba cùng với Mộng Cầm.
Mặt Mộng Cầm đã đỏ lựng, trên chiếc váy đỏ trễ hở khe ngực trắng muốt khiến cô càng thêm phần quyến rũ. Sức hút thật là khó cưỡng, máu trong người Hoàng Nam đập nhanh hẳn lên, anh vội vàng đứng dậy và nói.
-Anh phải về phòng đây.
Cầm tay anh Mộng Cầm thỏ thẻ.
-Đừng về vội, uống với em vài ly nữa và nhẩy với em một bản nhạc rồi hãy về.
Rồi ngay lập tức cô, thay ánh đèn sáng bằng một ánh đèn mờ và một bản sonát êm ái và ru dương vang lên. Anh ôm trọn cả bờ eo mềm mại của cô, tấm váy mềm mại như nhung càng kích thích anh khám phá làn da tuyệt mĩ bên trong. Mùi tóc cô thơm thoang thoảng, gần một chút nữa, mùi da thịt nồng nàn.
-Hoàng Nam.
Cô gọi anh, hai mắt nhìn nhau, cảm giác khao khát và nóng cháy như muốn nổ tung trong mắt của cả hai người, đôi họ vô tình rồi vồ vập lần tới tìm nhau. Say đắm và mê mẩn bất tận với tiếng nhạc du dương. Cả chiếc váy đỏ rơi xuống, nhường chỗ cho làn da trắng muốt. Với nụ hôn dài như bất tận, họ trần truồng gì sát nhau, tấm ga trải giường trắng muốt đã xộc xệch đi đôi chút.
Sự mềm mại đàn hồi hút kinh người bên dưới làm Hoàng Nam càng thêm ham muốn. Mắt Mộng Cầm nhắm nghiền, hai chân cô đã giơ tơ hơ lên mặc Hoàng Nam khinh bạc. Thanh thép nóng hổi đã hôn lên khe nước nhỏ. Hoàng Nam cong mông lên phóng thanh thép gân guốc về phía trước. Nhưng do gấp gáp thanh thép nung đỏ của Hoàng Nam trượt ra khỏi cái lỗ nhỏ xíu co bóp dữ dội của Mộng Cầm. Điều đó làm cho Hoàng Nam và Mộng Cầm càng thêm khẩn trương và kích thích. Thở hổn hển, anh nhấc mông lên, lần này anh đã để sẵn đầu buồi nóng bỏng ngay miệng lỗ, Mộng Cầm vẫn lim dim, cô đang chờ đang khao khát người đàn ông mà cô yêu mến.
Reng Reng Reng.
Tiếng điện thoại quái quỷ vang lên khi Hoàng Nam đang định kết nối toàn diện với Mộng Cầm.
-Kiều Thanh à, anh đây.
Hoàng Nam nói kèm với hơi thỏ nặng nhọc.
-Anh sao vậy, anh có khoẻ không.
Giọng nói ấm áp của Kiều Thanh vang lên.
-Không anh không sao
-Em nhớ anh quá.
Kiều Thanh thủ thỉ.
-Anh cũng vậy, anh đang bận tí nữa anh gọi cho em nhé.
-Vâng.
Hoàng Nam tắt máy. Anh nhìn xuống giường, Mộng Cầm vẫn đang trần truồng mỹ lệ chờ đợi anh, đôi mắt cô nhìn tấm thân của anh anh đầy khao khát.
Bằng tất cả định lực, Hoàng Nam thốt lên và quay lưng.
-Mộng Cầm anh xin lỗi.
-Đừng, ở lại với em đêm nay đi.
Mộng Cầm bất chợt ôm chặt lấy lưng Hoàng Nam. Từng giọt nước mắt chẩy xuống lưng anh và khe ngực của cô.
-Mộng Cầm anh không thể đi cũng em đến cuối cuộc đời, như thế này là sai trái, anh không muốn huỷ hoại em.
-Em biết, em không trách anh. Đừng đi, ở lại đây với em, cho em một giấc ngủ ngon thôi được không anh.
Hoàng Nam quay người lại gạt đi những giọt nước mắt của Mộng Cầm. Anh ôm tấm thân trần của cô vào lòng và cả hai cùng thiếp đi, một giấc ngủ không còn tà niệm.
Sáng sớm tỉnh dậy, Hoàng Nam đã không còn bên cô, nhưng hương vị trên người anh vẫn còn nhàn nhạt xung quanh cô. Cô xuống tủ quần áo lấy một bộ quần áo mới, sáng nay cô không muốn tắm vì nó sẽ làm trôi hết đi những hương vị ít ỏi của anh còn sót lại trên người cô.
-Hoàng Nam.
Tiếng gõ cửa phòng Hoàng Nam vang lên.
-Gì vậy Mộng Cầm.
Hoàng Nam mở cửa và hỏi.
-Chuyện hôm qua …. tất cả không có gì cả, anh đừng nhớ gì cả nhé.
-Uh.
-Anh thay quần áo đi, em đợi anh xuống nhà cùng đi ăn sáng.