Đường môn truyền kỳ - Phần 78
Đường Hùng và Phù Dung vất vả tránh né từng đợt cây lao vào phía mình tới tấp. Họ hốt hoảng nép sát vào vách đá, những thân cây bằng bắp chân phóng vun vút ngang qua trước mặt họ. Đã bao lần kề cận sự sống cái chết, Phù Dung chưa một lần tỏ ra sợ hãi như thế. Nàng nép sát vào phía sau Hùng, hơn lúc nào hết, nàng cần một bờ vai để tựa vào như lúc này. Nàng cố xua đi cảm giác cảm kích và yêu thương Hùng đang tràn về, cơ thể nàng như chống lại lý trí, dựa hoàn toàn vào lưng Hùng.
– Cẩn thận đó, nhất định họ đang tìm cách khống chế luồng gió, chúng ta phải phối hợp với họ thật tốt.
– Sao ngươi dám chắc như vậy?
– Vì ta yêu họ.
– Tình yêu là vậy sao?
– Phải. Dù có làm gì cũng tin tưởng nhau, cũng hết lòng chăm sóc và bảo vệ nhau.
– Ta cũng tin ngươi sẽ bảo vệ ta.
– Nhất định rồi, ta sẽ không bỏ nàng lại đâu, cố gắng lên nào.
Gió yếu dần, Hùng cố gắng bò ra phía lỗ hổng lúc nãy, bên trong cây gỗ bịt kín khiến mọi thứ không như chàng nghĩ. Cố gắng dùng sức kéo những đám cây ra, Hùng thở dốc trong vô vọng.
– Ngươi có sao không?
– Muội vào đây làm gì? Vết thương chưa lành, ở đây nguy hiểm lắm.
– Chẳng lẽ để ngươi chết vì ta sao?
– Sát thủ Lâm Uyên Nhai cũng động lòng rồi?
– Ngươi …
– Thôi quay ra, đường vào chỗ này bị bịt kín rồi.
– Ngươi tin họ rồi họ cũng bịt đường sống của ngươi.
– Dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải tin vào đối phương, đó mới là toàn tâm toàn ý.
– Ngươi nghĩ mình đúng sao?
– Ta tin. Cũng giống như lúc nãy khi muội nép sát vào ta, muội toàn tâm toàn ý tin vào ta, muội sợ ta chết nên bất chấp nguy hiểm chui vào đây với ta. Đúng không?
– Ta … ta …
Hùng kéo Phù Dung lên một tảng đá gần đó, lấy nước dưới suối tắm cho nàng ta. Nước suối lạnh ngắt khiến nàng ta run lẩy bẩy. Nhưng sự ân cần mà chàng đang dành cho nàng khiến nàng ấm áp từ trong thâm tâm.
– Sao ngươi làm nhiều việc vì ta như vậy?
– Vì ta yêu nàng.
– Ta không tin.
– Nhưng ta tin vào bản thân mình.
Phù Dung im lặng, Hùng vẫn thoăn thoắt lau đi những vết bẩn trên người nàng ta. Chàng đưa tay vén mái tóc nàng sang một bên, khẽ dùng tay chải lại mái tóc cho nàng, kết tóc lại thật gọn.
– Ngươi cũng giỏi thật, biết làm cả những việc này.
– Ngày xưa ta thường hay làm như thế cho cô cô ta.
– Bên cạnh ngươi lúc nào cũng toàn là phụ nữ.
– Cả nàng nữa, ở bên cạnh ta được không?
– Không!
Tiếng trả lời dứt khoát, không chút suy nghĩ của Phù Dung khiến Hùng có cảm giác hơi nhói trong lồng ngực. Chàng dừng tay, miên man nhìn xuống dòng suối, suy nghĩ đăm chiêu gì đó.
– Dù sao cũng rất cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ra khỏi đây, nếu còn gặp lại ta sẽ tha mạng cho ngươi một lần, xem như trả ơn ngươi.
– Vậy giờ nàng giết ta ngay đi!
Hùng rút một thanh gỗ nhọn đưa cho Phù Dung. Nàng ta mỉm cười, vứt thanh gỗ xuống suối.
– Tay của ta giờ yếu lắm, giết ngươi không ngọt. Ngươi nói vậy nhưng nếu đổi ý ngươi giết ta thì sao?
– Chẳng lẽ với những gì ta đã làm, nàng không chút cảm động sao? Chẳng lẽ với chừng đó tấm chân tình không đủ để níu giữ nàng ở lại với ta sao? Chẳng lẽ ta không thể chăm sóc bảo vệ cho nàng suốt đời hay sao?
– Ngươi biết không, có những lúc ta chỉ muốn có thể ở đây mãi mãi. Ta chỉ mong mình không phải là một sát thủ của Lâm Uyên Nhai, ta chỉ mong ngươi cũng chẳng có đến ba vị nương tử. Nhưng thấy ngươi mừng rỡ khi sắp được cứu, ta biết là điều đó không thể. Ra khỏi đây ta sẽ là ta, ngươi cũng sẽ là ngươi, chúng ta là kẻ thù.
– Nàng thật sự nghĩ như vậy sao? Tại sao không rời bỏ tổ chức đó, về với đội của anh, anh sẽ làm cho em ngày càng phình to ra. . (Tại sao không rời bỏ tổ chức đó, cùng ta nuôi giấc mơ mà nàng mong muốn).
– Ta không rời bỏ tổ chức đâu, nhất định.
– Vậy nhất định nàng rời bỏ ta sao?
– Ngươi…ngươi đừng như vậy…ta … ta…
Hùng ôm Phù Dung vào lòng, nàng không chống cự, cũng chẳng nói gì nữa. Nàng đã bộc bạch hết những gì muốn nói cho Hùng nghe rồi. Yêu, ừ có lẽ nàng đã yêu. Nhưng ra ngoài kia, mọi thứ phải chấm dứt, vậy thì khi còn ở trong này, hãy yêu chàng bằng tình yêu nàng đã cố dằn lại.