DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 84
Có lẽ quá nhiều thứ lo lắng trong đầu, thằng Hùng không còn đầu óc nào nghĩ đến nhan sắc kiêu sa của Hiền Mai, mà bao lâu nay nó vẫn thèm muốn. Nó sắp phải lặn lội chật vật tìm đường về thành phố, mang cô ta theo chỉ vướng bận tay chân. Lời nói trao đổi của hai người Hiền Mai nghe rõ toàn bộ. Cô nhắm chặt hai mắt suy tính. Làm thế nào để thằng Hùng tự nguyện đưa cô đi theo? Làm thế nào để tạo ra cơ hội tiêu hủy cái điện thoại? Chiếc xe cứu thương tắt hết đèn, chậm chậm rẽ vào một lối đi nhỏ giữa rừng thông dầy đặc. Đỗ lại.
– Lối này đi thẳng sẽ ra bãi biển… cậu nên tìm nơi ở lại vài ngày trước khi về… – Gã cảnh sát tận tình dặn dò. – Tôi có ít tiền mặt… cậu chủ cầm theo đón xe…
– Được… – Thằng Hùng dửng dưng nhận tiền nhét vào quần lót.
– Quên mất… Cậu làm sao đi chân không như vậy được? Lấy đôi giày bên dưới ghế đi… – Gã cảnh sát mỉm cười chân tình.
– Cảm ơn…
Thằng Hùng mỉm cười, nói tiếng cảm ơn đầu tiên rất hiếm gặp của nó. Nó cúi người tìm đôi giày dưới ghế xe, rõ ràng bên dưới trống rỗng không có gì.
– Ủa… đâu có… Ối…
Một cú đánh trời giáng vào gáy làm thằng Hùng choáng váng, gục xuống. Gã cảnh sát bên cạnh vẻ mặt sắc lạnh, đâu còn vẻ nhiệt tình lo lắng như vài phút trước. Hắn chồm qua người thằng Hùng, kéo tung vạt áo choàng. Tay gã không ngừng ngại thọc vào quần lót thằng Hùng lật qua lật lại tìm kiếm thứ gì đó thật lâu. Gã nhíu mày suy nghĩ, rồi lại dùng chính bàn tay đó chọc vào miệng thằng Hùng, tiếp tục tìm kiếm.
– Ah… – Gã mừng rỡ la khẽ.
– Này…
Đột nhiên, nghe tiếng la khẽ bên tai, gã cảnh sát giật mình ngẩng lên. Đón ánh mắt của gã là một vật gì đó tròn tròn cứng ngắc. Trời đất tối sầm. Gã gục xuống ngay hạ hộ của thằng Hùng. Hiền Mai bĩu môi khinh bỉ, ném cái bình chữa cháy mini xuống sàn nhà. Cô mở cửa sau xe, đi vòng sang hướng cửa xe của thằng Hùng. Mở cửa xe. Ánh mắt Hiền Mai tránh đi không muốn nhìn gã cảnh sát đang chúi mũi vào giữa hai chân thằng Hùng. Dĩ nhiên, Hiền Mai biết mục đích của gã cảnh sát cũng không khác gì cô. Nhưng nhìn một gã đàn ông chọc tay vào quần một đứa con trai mới lớn, cô vẫn thấy tởm lợm muốn ói. Dù sao đi nữa… Gã không những giúp Hiền Mai lục soát nơi mà cô không hề muốn chạm vào, mà còn tìm được nơi thằng Hùng cất giấu cái thẻ nhớ. Cô mím môi, đưa tay lên miệng thằng Hùng.
– Ai da… đau quá…
Đột nhiên, thằng Hùng nhăn nhó mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt hoảng hốt của Hiền Mai và bàn tay cô đang áp lên mặt nó.
– Hùng… có sao không?
Hiền Mai xoa xoa mặt thằng Hùng, ra vẻ lo lắng nhưng trong lòng thầm than mình thiếu may mắn. Chỉ hai giây nữa thôi, cô sẽ cầm được cái thẻ trong tay và bẻ gãy nó ngay lập tức.
– Không… không sao… – Thằng Hùng giật mình, đánh lưỡi trong miệng, rồi thở phào.
– Cái thằng chết tiệt này… Là cô đánh hắn bất tỉnh? – Nó nheo mắt nghi ngờ.
– May mắn thôi… hắn hình như muốn làm chuyện xấu với Hùng… không để ý… nên…
Thằng Hùng đỏ mặt. Dĩ nhiên nó không muốn giải thích cho Hiền Mai về mục đích thật sự của gã. Nó đẩy gã ra khỏi đùi mình. Quần lót của nó bị kéo lệch xuống, dương vật lông lá rậm rịt lộ hẳn ra ngoài. Hiền Mai giật mình quay phắt đi, mặt chợt đỏ lên. Đây không phải lần đầu cô thấy vật đó của thằng Hùng. Lần trước còn ở trong trạng thái hùng dũng hơn lần này nhiều. Nhưng lần đó, cô quá sợ hãi trước sự giận dữ của ông Phương nên không thấy ngượng ngùng như lúc này. Chợt Hiền Mai nghĩ đến những cảm giác hoang dại đê mê đêm đó… lén nhìn sang thằng Hùng đã kéo quần lên, tuột xuống xe… càng nhìn nó, cô càng thấy không giống… Thằng Hùng không thể là người đem lại cho cô cảm xúc sung sướng tột đỉnh như đêm đó.
Thằng Hùng lặng lẽ lục soát khắp xe. Nó dùng còng số tám, khóa tay gã cảnh sát vòng qua vô lăng. Lấy hết tiền và cả khẩu súng của gã, đem theo người. Hiền Mai bối rối lo lắng nhìn khẩu súng K59 nó huơ huơ trong tay như chiến lợi phẩm. Không có súng, cô còn cơ hội… nhưng bây giờ…
– Đi thôi… – Thằng Hùng phất tay.
Giữa nhánh rừng thông, hai bóng người nối đuôi nhau đi thật nhanh. Hiền Mai cố bám theo thằng Hùng, dù cô bắt đầu rã rời mệt mỏi, những trái thông lẫn trong cát làm hai bàn chân liên tục đau nhói. Ngày hôm nay đã quá dài, quá nhiều chuyện li kì xảy ra. Phía trước có lẽ là bãi biển. Hiền Mai có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào và bãi cát trắng dưới ánh trăng phát sáng mờ mờ.
– Tôi mệt quá…
Vừa ra đến bãi biển, Hiền Mai chợt dừng lại thở dốc. Thằng Hùng dừng lại, nôn nóng nhìn quanh.
– Hùng muốn đi… thì đi trước đi… gã cảnh sát đó đã bị còng lại… còn ai đuổi theo chúng ta chứ ? – Hiền Mai bĩu môi giận hờn.
– Nhưng… – Thằng Hùng chẳng biết giải thích thế nào. – Vậy cô tự lo đi… tôi đi trước…
Thằng Hùng xoay người bước đi, chợt cảm thấy hơi áy náy. Nó quay lại, chợt cả người cứng đờ. Hiền Mai đang nhìn nó, ánh mắt mơ màng long lanh. Chiếc áo choàng và áo lót đã rơi xuống chân. Hai bầu vú cô căng bóng cân xứng, hai chiếc núm đỏ hồng tuyệt đẹp nhỏ như hai đồng xu tròn xoe mời gọi. Cô cắn nhẹ bờ môi, đôi mắt khép hờ vẫn không rời khỏi khuôn mặt há hốc tê dại của thằng Hùng. Chậm rãi, cúi người, níu nhẹ mép quần lót lỏng ra, rơi tuột thep cặp đùi thon dài bóng mượt. Thằng Hùng há hốc thở gấp. Dưới ánh trăng sáng tỏ, một thân hình vệ nữ trắng muốt tuyệt đẹp đối diện với nó. Hiền Mai nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp quần áo. Ánh mắt cô liếc nhẹ làm máu thằng Hùng sôi lên. Từng bước, từng bước, vòng eo uyển chuyển mềm mại, cặp mông tròn lẳng tuyệt đẹp lộ ra cả một khoảng trống tam giác nhỏ bên dưới. Thằng Hùng thấy cổ họng mình khô khốc, vô thức nuốt nước bọt liên tục. Cảm giác vương vướng dưới lưỡi làm nó sực tỉnh. Nhưng ánh mắt nó vẫn cố dõi theo Hiền Mai đi xa dần. Đối diện với sóng biển tối đen, cơ thể trắng ngần của cô nổi bật lên, hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ. Thằng Hùng gầm lên, mặc kệ mọi thứ. Nó cởi phăng chiếc áo choàng, tuột quần lót, ném luôn cả khẩu súng xuống cát.
Từng cơn sóng ồ ạt đánh tung toé vào thân thể Hiền Mai. Nước biển đêm thật lạnh, nhưng chỉ là cơ thể nóng hừng hực của cô mát hơn một chút. Dù ý thức được mình đang làm việc này với mục đích khác, nhưng ánh mắt thằng Hùng thật giống người đàn ông đó. Khoảnh khắc ánh mắt nóng bỏng đó nhìn ngắm khắp cơ thể trần truồng của Hiền Mai, làm người cô nóng lên hừng hực khao khát. Tiếng chân bì bõm thật gần. Tim Hiền Mai đập thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Hiền Mai nín lặng, nhắm chặt hai mắt. Hai bàn tay nóng hừng hực của thằng Hùng từ phía sau ôm choàng lấy hai bầu vú căng tròn của cô, ghì chặt.
– Ưm…
————
Phương Trinh ngẩng đầu nhìn Ngọc Lan và Tuyết Nga đang run rẩy gượng ép hé miệng trước dương vật cương cứng của bốn gã sát thủ. Bọn chúng vừa cầm dương vật vờn quanh quanh miệng của hai người, vừa bật cười thích thú. Phương Trinh bóp chặt hai nắm tay căm phẫn, nhưng cô có thể làm được gì… Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, cơ thể tiếp tục lay động đều đều… Ông Phương bấu chặt cặp mông đỏ ửng, thúc dương vật bóng lưỡng to lớn ra vào âm hộ đỏ hồng ướt đẫm của cô bé. Chưa bao giờ Phương Trinh mong đợi tiếng bom nổ như bây giờ…
– Mẹ mày… buông tao ra….
Đột nhiên tiếng chửi tục la hét của ông Lợi vang lên. Ông cố vùng vẫy khỏi vòng tay của thằng Hàn. Nhưng thằng Hàn lại kiên quyết ôm chặt lấy ông.
– Lão già ngu ngốc… ông sẽ hại chết nhiều người đó…. – Thằng Hàn túm cổ áo ông hét lên giận dữ.
– Thà chết còn hơn… đồ hèn…
– Mẹ nó… Mày nói ai hèn… – Thằng Hàn đấm một cú thật mạnh vào giữa mặt ông Lợi, làm máu mũi chảy ròng ròng.
– Ha… Ha…. – Bốn gã sát thủ thích thú cười ré lên.
– Mày đánh tao…
Ông Lợi hai mắt long lên sòng sọc, túm chặt áo thằng Hàn. Xoay lưng nó về phía mọi người, một chân ông co lên đặt vào bụng nó. Thằng Hàn nghiến răng nhìn ông với ánh mắt kiên quyết. Ông Lợi gật đầu khẽ, dùng hết sức tống mạnh. Cả cơ thể thằng Hàn bay bổng lên, hướng về phía đám người trên bục kính.
– Coi chừng… – Ông Phương hét lên.
“Chíu” – Một gã sát thủ lạnh lùng nổ súng.
Viên đạn xuyên thủng qua lưng thằng Hàn, nhưng cả cơ thể nó vẫn nặng nề lao đến.
– Khônggg… – Ngọc Lan và Tuyết Nga đồng loạt hét lên.
Ngược lại, Phương Trinh lại bình tĩnh đến lạnh lùng. Ánh mắt cô bé dán chặt vào khẩu súng trong tay gã sát thủ gần nhất.
“Chíu”
Thời gian như chậm lại trong mắt cô bé. Khi viên đạn thứ hai xuyên thủng lưng của thằng Hàn cũng là khoảnh khắc cả thân thể nó lao vào giữa đám người, nện thật mạnh xuống mặt kính.
“Ầm”
Bục kính cường lực vỡ tung. Cả đám người chới với. Phương Trinh bất ngờ đạp mạnh vào người ông Phương, lao đến trước.
– Cẩn thận… – Ông Phương ngã ngữa ra sau, hét lớn.
“Chíu… chíu…. chíu…. chíu… “