DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 83
– Mấy người buông tôi ra…
Hiền Mai cố vùng vẫy nhưng không thoát được khỏi bàn tay cứng như gọng sắt của gã sát thủ. Khi bước xuống tầng một, cô bị chúng bịt mắt bằng một tấm vải đen, hai tay còng ra sau lưng. Thằng Hùng nhìn dáng vẻ ngơ ngác phập phồng sợ hãi của Hiền Mai dưới tấm vải che kín mắt. Nó nhếch mép cười. Bắt đầu cởi quần áo. Bỏ đi bộ đồ đen của mấy gã sát thủ, thằng Hùng chỉ còn chiếc quần lót duy nhất trên người. Nó không nói một lời, trước mặt gã trợ thủ của cha mình, vươn tay túm lấy váy Hiền Mai. Giật mạnh.
– Xoẹt….
– Áh… mấy người muốn gì… đừng làm vậy… – Hiền Mai hét lên, cố khom người xuống che đi cơ thể mình.
Thằng Hùng và ba gã đàn ông bên cạnh mắt mở to nhìn xuống cơ thể trắng ngần tuyệt đẹp của Hiền Mai còn duy nhất hai mảnh đồ lót nhỏ xíu mỏng tanh. Bốn cái cuống họng thầm nuốt nước miếng. Nhưng thời gian còn lại đã không cho phép. Thằng Hùng rút chiếc thẻ nhớ nhỏ từ trong điện thoại của ông Phương ra, ngậm vào miệng. Một gã bên cạnh choàng qua mắt nó một mảnh vải đen giống như Hiền Mai. Hiền Mai bị lôi đứng dậy, khóa hai người chung vào nhau.
– Đi… – Ba gã sát thủ đẩy hai người trần trụi líu ríu dính chặt vào nhau.
– Mấy người muốn làm gì? – Hiền Mai cảm nhận một cơ thể khác nóng hừng hực đang áp sát người cô.
– Cô là… Hiền Mai sao? – Thằng Hùng lần đầu lên tiếng, ngạc nhiên như chính nó là con tin.
– Ah… Hùng… sao Hùng lại… – Hiền Mai giật mình, ấp úng, nhưng kịp ngừng lại như hiểu ra chuyện gì.
– Hùng không biết gì hết… Mấy gã này đang đưa chúng ta đi đâu vậy? – Tay thằng Hùng phía sau như vô tình mân mê cặp mông tròn lẳng mát rượi của Hiền Mai khi hai người di chuyển.
– Im… – Tiếng gầm gừ đe doạ của một gã bên cạnh.
Hiền Mai nín thin suy nghĩ thật nhanh. Kế hoạch của ông Phương thật kín kẽ. Giờ đây, thằng Hùng như một con tin bị bắt chung với cô. Khi thoát ra khỏi đây, nó sẽ đường đường chính chính được bảo vệ như một nạn nhân. Nó có thân phận của một đứa học sinh, có tên trong danh sách khách lưu trú tại resort. Tất cả đều kỹ càng kín kẽ đến từng chi tiết nhỏ. Khe hở duy nhất của kế hoạch này có lẽ là thông điệp của Phương Trinh đã đến được với Hiền Mai.
“Két… Két…”
Cánh cửa cuốn sắt chậm chậm kéo lên. Tiếng những khẩu súng lách cách lên đạn ngay bên cạnh làm Hiền Mai rùng mình sợ hãi. Cô và thằng Hùng bị đẩy mạnh ra phía trước, ba gã sát thủ núp phía sau. Ánh sáng chói lòa của đèn cao áp xuyên qua lớp vải đen làm Hiền Mai có thể thấy lờ mờ hình ảnh bên ngoài. Từ trong những bụi cây xa xa, vô số cảnh sát đặc chủng mặc quần áo đen lăm lăm những họng súng đen ngòm. Hiền Mai đỏ mặt, lúng túng nhưng không làm gì được, hai cánh tay vẫn bị khóa sau lưng chung với thằng Hùng. Cơ thể cô gần như lõa lồ dưới ánh đèn cao áp. Không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào hai bầu vú căng tròn trắng muốt phập phồng đè nén dưới chiếc nịt ngực, hai cặp đùi thon dài mịn màn khép nép ngượng ngùng và cả lớp vải ren mỏng manh hiện rõ cả vùng âm hộ hồng hào phơn phớt lông tơ mịn màn của Hiền Mai.
“Các anh ngay lập tức buông súng xuống… Thả con tin ra… quốc gia sẽ khoan hồng…” – Tiếng cảnh sát phát qua loa.
– Đoàng… đoàng… đoàng… – Trả lời cho lời kêu gọi đó là một loạt tiếng súng nổ vang.
“Đừng bắn… coi chừng nguy hiểm…”
– Áhhh…
Hiền Mai co rúm người, hai tay trùm kín đầu, cơ thể run lên bần bật. Một gã sát thủ tóm chặt mái tóc, giữ người cô đứng chắn phía trước như một tấm bùa hộ mạng.
– Đoàng… đoàng…. đoàng…
Khẩu súng AK trong tay ba gã không ngừng khạc lửa đanh thép lạnh lùng. Từng tiếng từng tiếng súng vang rền, những cái vỏ đạn bắn ra khỏi thân súng rơi rụng tung toé trên nền đất. Tất cả như một cuốn phim chiếu chậm. Hiền Mai thấy cơ thể mình lâng lâng, hai tai ù đặc, chân mềm nhũn. Nỗi sợ hãi lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời. Đầu óc cô quay cuồng, tối sầm. Gã sát thủ, cũng bất ngờ, không kịp níu lại, mái tóc cô vuột khỏi tay. Hiền Mai ngã chúi nhủi xuống nền đất, kéo theo cả thằng Hùng.
– *###*** – Tiếng gầm thét giận dữ của ba gã sát thủ, vì bất ngờ mất đi người che chắn.
“Đoàng… đoàng… đoàng”
Ngay lập tức ba tiếng súng đanh gọn như cùng phát ra một lúc. Ba cơ thể ngã gục ngay sát bên cạnh Hiền Mai.
Giây phút sau đó đều lấp loáng qua rất nhanh trong mắt Hiền Mai. Cô được giải thoát. Ai đó khoác lên người cô một chiếc áo choàng, dìu cô lên xe cứu thương đã chờ sẵn. Ngay lập tức rời hiện trường. Tai cô vẫn không nghe được gì, ngoài tiếng ong ong choáng váng. Trong đầu Hiền Mai chợt hiện lên một gương mặt điển trai quen thuộc… Nhưng nụ cười trên môi ông ta sao lại lạnh lùng đến thế… Ba tiếng súng nổ cuối cùng vẫn còn vang vọng trong trí óc Hiền Mai. Ba tiếng súng duy nhất từ phía đối diện đã chấm dứt cuộc đấu súng. Ba gã sát thủ đó chỉ là tốt thí trong kế hoạch của ông Phương. Cái chết của họ chỉ để hợp thức hóa thân phận thằng Hùng như một con tin được cảnh sát giải cứu. Từ trong mơ hồ với ngổn ngang những suy nghĩ, Hiền Mai chợt nghe loáng thoáng tiếng của thằng Hùng.
– Anh làm việc cho cha tôi bao lâu rồi?
– Dạ, được gần hai năm… Nhưng lần này… ông chủ tôi e rằng khó thoát… tổng cục rất quan tâm… bố ráp dầy đặc…
Một giọng Bắc khàn khàn trả lời thằng Hùng. Hiền Mai không biết người này. Nhưng nếu có Thùy Vi ở đây, con bé dứt khoát sẽ nhận ra. Gã chính là tên cảnh sát địa phương đã cài bẫy con bé tố cáo cha con ông Bần. Bằng cách nào đó, gã đã biến thành tài xế xe cứu thương.
Không nhận ra điều gì khác thường ngoài việc gã lái xe là tay trong của ông Phương, Hiền Mai lại lo lắng suy nghĩ tới một điều khác. Điều cô lo lắng không phải là họ đang chở cô đi đâu, mà chính là cái điện thoại ông Phương đưa cho thằng Hùng đang ở đâu. Khi đóng vai con tin bị bắt giữ, trên người thằng Hùng cũng đồ lót như Hiền Mai. Vậy hắn có thể cất giấu cái điện thoại nơi nào? Nếu không lưu trữ bằng điện thoại, thì…
– Tìm chỗ nào đó cho tôi xuống… – Thằng Hùng chợt lên tiếng.
– Tại sao lại xuống? – Gã cảnh sát ngạc nhiên hỏi lại.
– Anh không thể đưa tôi về thành phố…. Đường rất xa… cảnh sát có thể đuổi theo bằng trực thăng bất cứ lúc nào… Tôi phải tự tìm đường về thôi…
Gã cảnh sát nhìn lén nhìn vẻ mặt sắc lạnh của thằng Hùng. Hắn ngờ ngợ như nghĩ đến điều gì đó. Tại sao Tổng cục lại đặt biệt quan tâm đến chuyện lần này. Ông Phương có nguy hiểm đi nữa… thì chẳng qua nắm trong tay vài kẻ khủng bố bắt giữ vài con tin thôi… Có cần phải điều động vài trăm cảnh sát bố ráp khắp cả vùng… Ngoại trừ con tin, trong tay ông Phương phải nắm giữ thứ gì đó rất quan trọng, rất có giá trị. Mà hành động cẩn thận của thằng Hùng càng làm hắn khẳng định điều đó… Thằng Hùng giây phút này đây có thể nói là hoàn toàn trong sạch… Có thể ngồi yên trên xe đi thẳng về thành phố… Không việc gì phải nhọc sức tự tìm đường về… Ngoại trừ, nó đang mang theo thứ gì đó rất quan trọng, không thể sơ suất… Bàn tay hắn chợt siết chặt tay lái, ánh mắt âm thầm loé sáng như lưu tinh.
Thằng Hùng nghĩ đến kế hoạch cha nó đã bày sẵn từ trước. Nó cũng hiểu lý lẽ phân tích của ông, nhưng nghĩ đến việc tự tìm đường về trong khu vực vắng vẻ chỉ có cát và biển này… Lòng nó chợt nao nao nghĩ đến hoàn cảnh thập tử vô sinh của cha nó…. nhưng cảm giác đau buồn chỉ thoáng qua… rồi biến mất khi thằng Hùng nghĩ về món tiền khổng lồ mà nó sắp có. Món tiền đó không phải là nhà cửa hay tài sản hiện giờ của ông Phương, vì sớm muộn gì, quốc gia cũng tịch biên tất cả. Số tiền nó đang nghĩ tới là một trăm triệu đô la, do phía bên kia trao đổi bằng những thứ nó hiện giờ đang ngậm dưới lưỡi. Thằng Hùng vô thức mím môi như muốn giữ chặt lấy tiền đồ rực rỡ của mình.
Thằng Hùng không hề biết kế hoạch quá chi tiết cẩn thận của cha nó lại đem cho nó vô số phiền phức không đáng có.
Gã cảnh sát chỉnh gương chiếu hậu, nhìn Hiền Mai vẫn nằm yên lặng trên băng ca phía sau. Gã nhếch mép cười, huých tay thằng Hùng.
– Cô gái kia làm sao bây giờ?
– Cô ta là… – Thằng Hùng quay người nhìn lại, nheo mày suy nghĩ chợt đổi ý. – Tôi không quen biết cô ta… Anh muốn xử lý sao cũng được…
– Hắc hắc… được…