DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 81
Hiền Mai sững người, chưa kịp khép miệng lại thì một chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát đã lùa vào cuống lấy lưỡi cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai đỏ bừng vì ngượng và cũng vì một chút gì đó lạ lẫm phấn khích. Cô vô thức nhắm mắt lại, đôi môi mở rộng hơn đáp lại nụ hôn say đắm của Phương Trinh. Ông Phương nhếch mép cười, cánh tay đưa sang vòng bờ eo thon nhỏ của con bé hư hỏng, kéo về phía mình. Môi vừa rời môi, Phương Trinh vòng tay qua cổ Hiền Mai nói thật nhanh vào tai cô.
“Chị Hiền Mai… Tôi cần chị thoát ra khỏi phòng… chờ khi thằng Hùng đi ra… chị báo cho cảnh sát… tịch thu bất cứ vật gì nó mang theo người… Đó là bí mật quốc gia… an nguy quốc gia… “
Hiền Mai sững người, ánh mắt nhìn theo gương mặt chờ mong của Phương Trinh bị kéo xa dần. Đầu óc cô thật mông lung khó hiểu. Hiền Mai thầm nhẩm lại câu nói của Phương Trinh. Tại sao là thằng Hùng? Thằng Hùng làm gì có mặt ở đây?
Cơ thể trắng ngần nõn nà của Phương Trinh nằm dài vắt ngang qua hai chân ông Phương. Cô bé nhắm chặt hai mắt như không muốn nhìn gương mặt gã đàn ông điển trai đang hôn rít lấy môi mình. Cô bé lo lắng phát hiện ra vẻ mờ mịt khó hiểu trong mắt của Hiền Mai. Cơ hội trôi qua quá nhanh. Phương Trinh không kịp giải thích rõ ràng cho cô ta. Để giờ đây, việc cô bé hy sinh lao vào vòng tay kẻ thù không đạt chút giá trị nào… Nghĩ đến chuyện đó mà lòng Phương Trinh đau nhói khó chịu. Cảm giác nhột nhạt trên cơ thể càng làm cô bé muốn điên lên. Nếu Phương Trinh còn một chút công lực có thể sử dụng, có lẽ ông Phương giờ đây đã chết không biết bao nhiêu lần. Không được bỏ cuộc… Phương Trinh tự ra lệnh cho mình. Đầu óc cô bé xoay chuyển thật nhanh tính toán mọi khả năng. Mấu chốt của vấn đề là Hiền Mai không nhận ra sự hiện diện của thằng Hùng trong căn phòng. Vậy thì cô bé phải làm điều gì để nó xuất hiện sơ hở để Hiền Mai nhận ra…
– Ư…
Phương Trinh chợt kéo ghì đầu ông Phương xuống, chủ động đáp trả nụ hôn của ông một cách nồng nhiệt. Hai người trao môi lưỡi cho nhau say mê như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp mặt… Bàn tay ông ta ấm áp to lớn nhưng mềm mại lạ thường thuộc về một người suốt đời không biết lao động chân tay. Ông Phương mơn trớn quanh quanh hai bầu vú Phương Trinh một cách hời hợt như đùa giỡn làm cơ thể cô bé phập phồng, hai đầu vú săn cứng. Hơi thở Phương Trinh chợt nặng nề dồn dập. Cô bé nhận ra cơ thể mình đang rạo rực dưới bàn tay như có ma thuật của ông. Hai bầu vú vô thức ưỡn lên phó mặc cho bàn tay ông Phương thỏa thích vuốt ve vò nắn.
– Ư…
Đôi môi Phương Trinh mỏi nhừ tê dại, chiếc lưỡi thơm ngát nhỏ bé của cô mềm nhũn mặc cho ông Phương say mê nhấm nháp. Đến lúc mặt cô bé đỏ bừng vì ngạt thở, ông Phương mới chuyển nụ hôn mình xuống chiếc cổ thon dài, rồi vụt mặt vào hai bầu vú mơn mởn săn chắc. Phương Trinh cắn môi nhìn chiếc lưỡi ấm áp của ông ta liếm quanh quanh, đôi môi ông lại ngậm kín cả núm mút nhẹ nhẹ kéo lên như muốn vót nhọn hai đầu vú nhỏ bé săng cứng ray rứt.
– Ưm…
Cô bé bật rên khẽ, mặt đỏ lên như say rượu. Ông Phương tiếp tục say mê mút chùn chụt hai bầu vú trắng nõn săng cứng. Lưỡi ông đánh thật nhanh, làm cơ thể Phương Trinh ưỡn cong lên run rẩy. Một tay ông xoa nắn hai bầu vú, tay còn lại chậm rãi vuốt ve xuống dưới. Một cảm giác ấm áp lan xuống chiếc quần lót ren trắng mỏng manh của Phương Trinh. Ông Phương chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía thằng Hàn, nhếch mép cười. Hai bàn tay ông vẫn tiếp tục vuốt ve cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của Phương Trinh. Bàn tay bên dưới của ông ta luồn tay vào hai mép quần lót lại, níu lên. Bờ mu của cô bé u rõ múp tròn dưới lớp vải mỏng manh. Hơi thở cô bé gấp gáp nhìn bàn tay ông nhẹ nhàng mân mê bờ mu mủm mỉm, ngón tay ông khẽ miết dọc lên để lại một khe trũng trên lớp vải quần lót mỏng manh. Cô bé run lên, hổn hển nhìn ngón tay ông Phương khẽ luồn vào đáy quần lót. Ngón tay ông nổi cộm bên dưới lớp vải khẽ di chuyển lên xuống làm cơ thể Phương Trinh nhấp nhỏm liên tục. Đột nhiên, ông kéo lệch mép quần sang một bên. Phương Trinh hoảng hốt khép chân lại.
– Ngoan nào… cô không muốn có người khác phụ giúp chứ? – Ông Phương rít khẽ vào tai cô bé.
Phương Trinh thở dồn dập nhìn cặp đùi thon dài của mình bị ông mở rộng sang hai bên. Một chân đặt lên nệm ghế, chân còn lại xoải rộng gác lên mép bục kính trước mặt. Âm hộ khít khao đỏ hồng óng ánh nước nhờn của Phương Trinh phơi bày trước của tất cả mọi người. Cô bé nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Chuyện này thật quá mức tưởng tượng của Phương Trinh… Phần cơ thể thầm kín nhất của một người phụ nữ của cô bé, đang phơi bày trước rất nhiều ánh mắt, cả người thân thuộc, lẫn kẻ thù… Một cảm giác nhột nhạt ray rứt làm cơ thể Phương Trinh ngột ngạt khó thở. Mặt cô bé nóng bừng lên, bờ môi vô thức cắn nhẹ nhìn đôi mắt đỏ bừng của thằng Hàn, ông Lợi và cả ba đứa học sinh đang chết sững. Ánh mắt họ đang dõi theo bàn tay bóng nhẫy nước của ông Phương mơn trớn quanh hai mép âm hộ nhẵn thín trơn nhẫy, hai ngón tay ông vờn quanh mồng đốc đỏ mọng. Bất ngờ day day thật nhanh.
– Ưmmm…
Phương Trinh vít chặt lấy cổ ông, tay bưng kín miệng nhưng không ngăn được tiếng rên rỉ thật lớn. Bàn tay ông Phương thật ấm áp, thật mềm mại, trùm kín âm hộ cô bé day day thật nhanh. Nhanh đến mức cơ thể Phương Trinh chỉ biết co rút lại, há hốc thở không thốt nổi một lời. Cặp đùi thon dài trắng muốt nửa khép, nửa mở, lay động liên tục theo bàn tay ông.
– Ưmmmm… ôi…
Khi ánh mắt cô bé dại đi, thì ông đột ngột ngừng lại. Cô bé thở hổn hển, cặp đùi thon dài tròn lẳng rã rời xoải rộng sang hai bên. Hai ngón tay ông tiếp tục chơi đùa, vạch hai mép âm hộ đỏ mọng ra, ngón giữa day day nhẹ nhẹ lên mồng đốc, cảm nhận cơ thể Phương Trinh giật nảy lên từng hồi. Đột nhiên ông dùng bàn tay khác với một ngón tay to lớn chui vào âm hộ nức nở của Phương Trinh. Ngoáy sâu vào.
– Ahh… ưmmm…
Phương Trinh rên siết mãnh liệt. Cô bé há hốc giữ chặt cổ ông Phương, nhìn bàn tay ông không ngừng ra vào thật nhanh. Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng rịn ướt mồ hôi, cặp đùi thon dài mở rộng nhấp nhỏm liên tục, bàn chân co quắp chịu đựng. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào giữa hai chân thon dài mở rộng của Phương Trinh. Âm hộ cô bé nhoè nhoẹt óc ách nức nở bắn ra những tia nước li ti theo nhịp bàn tay móc ngoáy của ông Phương… thật nhanh… thật nhanh…. Khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của Phương Trinh nhăn nhúm lại, mồ hôi nhỏ giọt loan khắp hai bầu vú căng tròn bóng loáng, đôi môi cô bé há hốc run rẩy…. Dưới ánh đèn bàn tay ông ta chỉ còn một bóng mờ lay động, nhanh đến mức như biến mất trong tầm mắt mọi người. Đột nhiên, ông ta rút phăng ngón tay ra ngoài…
– Ahhh… ôi…
Phương Trinh rít lên khôn xiết. Hạ thể vô thức ưỡn lên. Ngay trước rất nhiều ánh mắt vừa sững sờ vừa khao khát, âm hộ cô bé tuôn trào, một dòng nước tràn ra ướt sũng cả nệm ghế. Ông Lợi mặt đỏ lựng, cơ thể sượng cứng, ngay cả bờ vai ướt máu cũng không còn cảm giác đau. Thằng Hàn há hốc sững sờ, bàn tay vô thức che ngang khối u cứng ngắc cộm rõ giữa hai chân. Thằng Mạnh, Trung trên bục cũng cứng đờ cả người, dương vật lại dựng đứng lên. Thằng Kiên nghiến răng ken két càng thúc dương vật vào âm hộ Ngọc Lan hăng hơn. Phương Trinh thở hổn hển tuột xuống nệm ghế, tay bưng kín gương mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên.
Hiền Mai mặt đỏ bừng đôi môi cắn chặt nhìn Phương Trinh với ánh mắt mâu thuẫn. Cảm giác đó cô biết rất rõ… lõa lồ nằm vắt ngang trên đùi ông ta… bàn tay ấm áp đó… những ngón tay ma thuật đó đã không ít lần làm cô mê mẩn… Hiền Mai hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, chợt cô bắt gặp một ánh mắt khá quen thuộc đang nhìn mình từ phía bên kia phòng. Ánh mắt đó lại thuộc về một gã sát thủ đứng sát góc phòng, tay lăm lăm khẩu súng như muốn cho tất cả mọi người biết rằng mình có súng. Hiền Mai nhíu mày suy nghĩ, chợt hai mắt loé sáng nhìn sang Phương Trinh như đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai lại đăm chiêu lo lắng… Phương Trinh có lẽ không còn lựa chọn nào, mới giao nhiệm vụ này cho cô. Có lẽ cô bé nghĩ dù sao Hiền Mai cũng là người duy nhất được đặc ân ngồi bên cạnh ông Phương. Nhưng hơn ai hết, Hiền Mai hiểu rằng đó là vì ông ta không thích cô đứng bên cạnh thằng Hàn. Còn việc muốn đi ra ngoài trong tình huống này lại là một chuyện khác…