DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 76
Hai thân hình trần truồng ngồi bên trong bồn tắm. Ngọc Lan xoay lưng về phía ông Lợi, chậm rãi hưởng thụ bàn tay ấm áp của ông kì cọ quanh tấm lưng mịn màn lộ trên mặt nước.
– Liệu thằng Hùng có nói với mọi người về chuyện đó không? – Cô bé chợt hỏi nhỏ.
– Không đâu… vì nó có nói thì cũng không ai tin… Nó không dại gì tự làm mình xấu hổ đâu…
Ông Lợi nhẹ nhàng thoa lớp xà bông lên làn da hồng hào lán mịn của Ngọc Lan. Đầu óc ông còn lâng lâng sung sướng vì diễm phước trên trời rơi xuống của mình. Ông chợt mân mê nhẹ quanh vết bớt hồng nhạt trên bờ vai trái của cô bé. Nó thật xinh xắn và kì lạ, vuông vuông vát một góc nhỏ như hình vẽ hơn là một cái bớt tự nhiên.
– Hi hi… Anh… thấy nó rồi ha… – Ngọc Lan còn hơi ngượng vì cách xưng hô mới của hai người.
– Hồi nhỏ… em không thích nó lắm… hi hi – Ngọc Lan ngoái đầu ra sau nhìn lên bờ vai mình.
– Sao lại không thích… dù gì cũng do cha mẹ sinh ra thôi…- Ông Lợi mỉm cười, vuốt ve quanh vết bớt kì lạ.
– Không… không phải do bẩm sinh đâu… năm em mười bốn tuổi… bị bệnh rất nặng… sốt mê man li bì suốt ba ngày… sau đó khi tỉnh lại thì phát hiện sau vai có vết bớt này… ba em nói do dùng cao dán Đông y trị bệnh để lại… ông còn nói đùa là bên trong nó nắm giữ cả bí mật kho báu… hi hi…
Ngọc Lan ngữa người, tựa vào ***g ngực vạm vỡ của ông Lợi. Hai bàn tay ông mê mẩn vuốt ve hai bầu vú căng tròn bồng bềnh nhô khỏi mặt nước. Cô bé nhắm mắt lại, hơi thở nặng dần. Hai đầu vú đỏ hồng lại săn cứng ray rứt dưới những ngón tay to lớn của ông. Ngọc Lan rên rỉ ư ử thật khẽ, cảm nhận một khối to lớn đang căng phồng, cọ sát vào kẽ mông mình. Cô bé mặt đỏ bừng, hai chân mở rộng, đưa tay xuống cầm lấy dương vật to lớn của ông Lợi nhét vào âm hộ.
– Ưm…
Ngọc Lan ngữa mặt rên rỉ, hai cánh tay vòng qua cổ ông Lợi, hai bầu vú ưỡn lên cho tay ông xoa nắn thoả thích. Hạ thể ông bên dưới nhịp nhàng hất ngược lên, đẩy dương vật đi sâu vào âm hộ khít khao ấm áp của cô bé. Hai người mê mẩn cuống lấy nhau cứ như một đôi vợ chồng trong tuần trăng mật. Giữa họ không còn giai cấp, thân phận và hoàn cảnh, tất cả những thứ đó trở nên mờ nhạt trước cảm xúc da thịt quyến luyến thật sự. Ngọc Lan rên rỉ sung sướng. Có lẽ ngoại trừ người đầu tiên đó, chưa ai làm cho cô bé có cảm giác an toàn, dịu dàng như thế. Ông Lợi nâng niu trân quý cơ thể Ngọc Lan như một đặc ân của thượng đế ban tặng cho ông. Ông vuốt ve mơn trớn khắp cơ thể, hôn rít lấy chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp, hạ thể tiếp tục nhẹ nhàng lên xuống. Ông không biết mối quan hệ tình ái này sau khi trở về Sài Gòn sẽ biến thành gì… có thể là như hai người chưa hề quen biết… có thể là miễn cưỡng chào nhau… Nhưng nếu còn một giây bên Ngọc Lan, ông sẽ trân trọng khoảnh khắc đó dù nó ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
– Ưmm… Ưm.. Ưm
Ngọc Lan chồm người lên trước, tấm lưng mịn màn cong vòng, cơ thể nhấp nhỏm nhanh dần. Nước trong bồn tràn ra ướt đẫm cả sàn nhà. Ông Lợi hít hà sung sướng, hai bàn tay vuốt dọc tấm lưng cong vòng, rồi bóp nghiến lấy cặp mông tròn lẳng nhấp nhô. Chợt ánh mắt ông dừng lại trên vết bớt trên bờ vai của Ngọc Lan. Nó dường như đỏ hơn bình thường một chút… và ẩn hiện gì đó rất mờ nhạt. Ông đưa tay lên, toan sờ lên nó. Đột nhiên cánh cửa phòng tắm hé mở.
– Xin lỗi… – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
– Ahhh….
Ngọc Lan hét lên, bưng kín mặt, vội vàng đứng dậy kéo khăn tắm trùm kín cơ thể. Ông Lợi sững người, nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lấp ló cửa phòng tắm.
– Cô là ai? Tại sao vào phòng chúng tôi? – Ông tức giận gầm lên.
– Tôi…
Con bé ấm úng chưa biết trả lời thế nào thì cánh cửa bật mở rộng.
– Chú Lợi… không nhận ra con sao? Hắc hắc…
– Trời ơi… anh… – Ngọc Lan bưng kín mặt, ánh mắt đỏ lên, thản thốt.
– Thằng Hàn… sao mày ở đây… còn mấy người… – Ông Lợi ngượng chín người lúng túng nhận ra còn có mặt cô giáo Hiền Mai và con bé Tuyết Nga – Khóa 11.
Hiền Mai mặt đỏ bừng xinh đẹp, môi cắn khẽ lén đánh giá cơ thể rắn chắc vạm vỡ của ông. Tuyết Nga thì núp sau lưng thằng Hàn, hai bàn tay bấu chặt áo nó không biết là sợ hay đang phấn khích.
– Không sao… đừng khách sáo… hay là cứ tiếp tục đi ah… – Thằng Hàn nhe răng cười với Ngọc Lan, nhưng cô bé cúi gằm mặt, không dám nhìn lại nó.
– Thiệt bậy quá… con bé này chẳng hiểu chuyện… ai lại đi phá rối ngay phút này chứ? – Thằng Hàn kéo Phương Trinh lôi ra ngoài.
– Nhưng… chuyện gấp mà…
– Không nhưng nhị gì hết… trời đánh tránh… chuyện ấy… biết không hả? – Thằng Hàn kéo con bé đi, tiện tay khép cửa lại.
Ngọc Lan mặt đỏ bừng nhìn ông Lợi, lại nhìn sang cây móc đồ trống không. Đã xác định quan hệ thể xác, hai người mang quần áo vào phòng tắm làm gì chứ! Cũng may trong phòng còn hai chiếc áo choàng tắm, đủ để che chắn cơ thể cho hai người.
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, Ngọc Lan khép nép sau lưng ông Lợi, cả hai cùng bước ra khỏi phòng tắm. Không hiểu vì sao cô bé gần như không dám nhìn vào mắt thằng Hàn, ngượng ngùng đến mức quên luôn cả hỏi thăm tình hình ông Bần và lệnh truy nã của nó đang dán khắp mặt báo. Thằng Hàn cũng chẳng biết nói gì với Ngọc Lan. Quả thật nó hơi khó chịu chứng kiến cô bé rên rỉ trong vòng tay người đàn ông khác. Có lẽ chỉ là sự ích kỷ thông thường của đàn ông. Nhưng dù sao cảm giác nhìn Ngọc Lan làm tình với ông Lợi vẫn dễ chịu hơn nhiều so với ông Phương, kẻ bán nước đội lốt đẹp trai đạo mạo kia.
– Cô Ngọc Lan… tôi xin tự giới thiệu… tôi là hình cảnh quốc tế… chúng tôi cần tìm kiếm manh mối rất quan trọng trong công trình nghiên cứu của cha cô – Ông Phạm Ngọc Xuân. Thiếu đi manh mối này hoặc để phía kẻ thù tìm thấy… cả hai trường hợp đều gây tổn hại rất lớn cho an ninh quốc gia… Theo dự đoán, món đồ đó là một vật tuỳ thân của cô… tôi chờ cô cho phép để bắt đầu lục soát…
Ngọc Lan há hốc nhìn cô bé xinh đẹp, tuổi non choẹt đứng dỏng dạc nói từng lời đập vào tai cô như sấm sét nổ liên hồi. Ngọc Lan lại nhìn túi hành lý mình đặt sẵn trên giường, như chỉ chờ cô gật đầu thì mọi thứ sẽ bị xới tung lên. Cô lại nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô gái, chuyển sang bắt gặp ánh mắt chân thật khuyến khích của thằng Hàn. Ngọc Lan gật đầu khẽ.
Phương Trinh mỉm cười mừng rỡ, ngay lập tức bắt tay vào việc. Cô bé bắt đầu với túi xách tay trước, xem kỹ từng hộp son môi, chai nước hoa, chìa khóa nhà, đến ví cầm tay, điện thoại… Tất cả đều được xem xét kỹ càng đến từng đường kim mũi chỉ. Mười phút sau, cô bé lau mồ hôi rịn ướt trán, thở dài chán nản. Cô bé lại nhìn đồng hồ, lo lắng. Máy bay đưa họ đến Phan Thiết mất 90 phút đồng hồ. Loay hoay tìm kiếm phòng của Ngọc Lan mà không ai biết, mất 20 phút. Chờ hai người họ thay quần áo bước ra mất 10 phút. Tổng cộng họ đã tiêu tốn hơn hai giờ đồng hồ. Trong khi ông Phương nếu dùng phương tiện như ôtô dù nhanh thế nào phải tiêu tốn ít nhất ba tiếng đồng hồ để đến đây. Như vậy họ chỉ còn lợi thế hơn vài chục phút để thực hiện cả hai việc. Một là nắm chắc thông số cuối cùng trong tay. Hai là sắp xếp một cái bẫy lớn chào đón ông ta.
– Cái cô cần tìm là vật gì? – Ngọc Lan chợt hỏi.
– Tôi không biết cụ thể… Cha cô…. ông ta có để lại vật gì cô hay dùng làm vật tuỳ thân không? – Phương Trinh vừa hỏi, ánh mắt tiếp tục tìm kiếm trong vali, vì hiện giờ Ngọc Lan đã trần trụi đến mức không thể trần trụi hơn, cả trang sức cô ta cũng không còn đeo trên người thứ gì.
– Tùy thân? – Ngọc Lan lẩm bẩm. – Cha tôi đâu để lại gì… có chăng thì ở nhà… tôi đâu có mang theo chứ?
– Có thể nói cho chúng tôi biết… – Ông Lợi chợt lên tiếng. – Manh mối mà cô tìm kiếm… có phải… có phải như bản đồ kho báu?
Phương Trinh giật mình quay phắt lại, nheo mắt nhìn ông Lợi thật sâu. Làm ông thấp thỏm sợ hãi như bị một con cọp dữ nhìn chằm chằm vào mình.
– Như bản đồ thì sao? Có thông tin gì? Nói đi. – Con bé gấp gáp, nói năng cộc lốc.
Ngọc Lan quay lại nhìn ông Lợi, cô bé hiểu ông đang muốn nói về vết bớt sau vai mình. Nhưng chuyện đó quả thật khó tin… Ngọc Lan mím môi quay người lại, áo choàng kéo trễ xuống một bên, đưa bờ vai mình ra.
– Vết bớt này… quả thật trước đây cha tôi có nói đùa rằng nó ẩn chứa một bí mật gì đó… nhưng chẳng qua là lời nói đùa thôi… – Ngọc Lan quay lại giải thích.
– Không phải lời nói đùa đâu… nó có thể đổi màu… còn ẩn hiện gì đó… tôi chính mắt thấy mà… – Ông Lợi nói xen vào.
– Hả? – Cả đám người bị câu nói của ông ta làm nhảy dựng lên, đều tập trung lại, ánh mắt dán chặt quanh bờ vai trần của Ngọc Lan.
– Sao không thấy gì hết? – Phương Trinh sờ nhẹ lên, thì thào.
– Tôi cũng chẳng biết… Khi nảy nó rất đỏ… có gì đó mờ nhạt hiện lên… – Ông Lợi cũng lúng túng.
– Khi nảy là… ? – Phương Trinh nhíu mày hỏi.
– Là lúc… lúc… chúng tôi làm tình… – Ông Lợi cũng đỏ mặt.
– Ah… vậy thì làm tiếp đi… – Phương Trinh dửng dưng.
– Không… sao như vậy được… – Ngọc Lan mặt đỏ như gấc chín, gắt lên.
– Không phải đơn giản như vậy…
Thằng Hàn chợt nói xen vào. Nó cười tủm tỉm bước lại sau lưng Ngọc Lan, nhìn chăm chăm vào vết bớt đỏ hồng.
– Tôi đoán không lầm… đây không phải là một vết bớt tự nhiên… – Nó nhếch mép cười hỏi.
– Ah… đúng… – Ngọc Lan gật gật đầu.
– Đây là một vết dán bằng thuốc cao… pha giữa mỡ trăn và vôi sống để trị sốt cảm thương hàn… bài thuốc dân gian miền Tây…
Thằng Hàn ánh mắt loé sáng cơ trí, chậm chậm phân tích. Giọng điệu và lời nói của nó vô thức thu hút ánh mắt si mê của Hiền Mai, Tuyết Nga, Phương Trinh và cả Ngọc Lan.
– Về phần góc vát nhỏ góc trên cùng… càng đơn giản hơn… vì người dán thuốc cầm miếng cao tại vị trí đó… không muốn tay mình bị bỏng nên không thoa vôi vào góc miếng cao… thế thôi…
Bốn cái đầu, tám con mắt tròn xoe nhìn thằng Hàn, gật gù liên tục. Cả ông Lợi cũng trầm trồ tán đồng, cũng may là ánh mắt ông ta chỉ có ngưỡng mộ không có si mê.
– Miếng dán này ngoài mục đích trị bệnh… còn là ký hiệu nhận biết… và đồng thời che giấu thông số cuối cùng của đồ án bên trong… Nếu tôi đoán không lầm… cha Ngọc Lan đã dùng sữa để xăm thông tin lên vai cô ấy trước khi dán miếng cao mỡ trăn… – Thằng Hàn gật gù như một Sherlock Holmes thật thụ.
– Sữa? Xăm lên vai tôi? – Ngọc Lan tròn mắt.
– Phải… Sữa… không phải sữa bình thường… mà là sữa con so… tức là sữa của phụ nữ sinh con lần đầu… hình xăm dùng loại sữa này có đường nét màu hồng nhạt, ẩn xuống da rất khó thấy… nhưng đến lúc người đó… ah hem – Thằng Hàn đằng hắng, đang lưu loát chợt ấp úng. – Khi người đó… làm tình… máu trong cơ thể nóng lên… những vết xăm sẽ chuyển sang màu đỏ… Đó là trường hợp bình thường… nhưng của Ngọc Lan… muốn nó nổi bật lên khỏi vết bớt hồng xung quanh thì khó càng thêm khó…
– Chính xác… Không nghĩ cậu Hàn còn nghiên cứu về nhiều thứ như vậy ah…
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm từ bên ngoài vang lên.
– Ai? – Phương Trinh quay phắt lại, nhanh như chớp rút súng chĩa thẳng ra hướng cửa.